Đã một ngày trôi qua sau khi dinh thự của Isaac Adler bị thiêu rụi thành tro bụi không rõ nguyên nhân.

“Hah, hah…”

Nữ hoàng vội vàng lao ra khỏi khách sạn nơi cô đang ở ngay khi nhận được tin nhắn của Holmes yêu cầu cô đến bệnh viện Watson làm việc. Sau khi đã đến trước sảnh bệnh viện, cô thở dốc.

“Tôi đã đến ngay khi nhận được tin nhắn của cô rồi đây.”

“Vâng, Người đến rất nhanh đấy.”

“Việc cấp bách mà cô muốn nói là gì?”

Holmes, người đang đợi Nữ hoàng trong khi ngồi trên ghế sofa ở sảnh, trả lời câu hỏi.

“Đó là về bức ảnh.”

“….Cô đã có bức ảnh rồi à?”

“Chưa, nhưng gần như là vậy.”

“Ồ! Thật sao?”

Nữ hoàng mỉm cười và nắm lấy tay Holmes.

“Đúng như dự đoán khi giao nhiệm vụ này cho cô. Làm sao tôi có thể báo đáp ân huệ này…”

“Nhiệm vụ vẫn chưa xong đâu. Hãy bình tĩnh lại và nghe tôi nói đã Nữ hoàng.”

Tuy nhiên, Holmes đáp lời Nữ hoàng bằng giọng lạnh lùng rồi đề nghị cô ấy ngồi xuống.

“….Này Holmes.”

“Gì vậy, Watson?”

Bên cạnh Holmes, Watson đang lặng lẽ quan sát, thì thầm hỏi cô.

“Cậu có chắc là cậu ổn không?”

Bất cứ khi nào một vụ án sắp được giải quyết, Holmes thường giữ một thái độ bình tĩnh và đắm mình vào sở thích giải quyết phần quan trọng nhất của vụ án. Sau đó, cô sẽ đưa ra các kết luận tổng quát cho khách hàng.

Nhưng vì lý do vào đó mà giờ Holmes có vẻ cáu kỉnh, giống như một cô gái đã đến tuổi dậy thì.

“Tớ ổn mà Watson.”

“Thật không?”

“….Tớ đã nói là tớ thật sự rất ổn mà.”

Đây

là tình huống mà Watson cảm thấy có sự khác biệt đáng kể sao với con người thường ngày của Holmes, một người luôn trưởng thành và hiểu biết mọi thứ.

“Này, giờ hãy mau giải thích chuyện gì đã xảy ra nhanh lên.”

“………”

“Tôi đang lo lắng đến phát điên. Chúng ta không còn nhiều thời gian trước thời hạn của Adler.”

Nữ hoàng, người dường như không để ý đến hành vi bất thường của Holmes, bắt đầu thúc giục với vẻ mặt lo lắng.

“Để mà nói, ngày hôm qua chúng tôi đã không tìm thấy bức ảnh.”

Sau đó, Holmes vẫn đang trong tâm trạng cáu kỉnh, bắt đầu giải thích với Nữ hoàng bằng giọng gay gắt.

“……Hả?”

“Nhưng giờ thì tôi đã biết bức ảnh ở đâu rồi.”

“Cô thực sự biết nó ở đâu rồi à?”

Nữ hoàng đã mở to mắt khi nghe Holmes không tìm thấy bức ảnh, rồi lại mỉm cười khi nghe rằng tìm thấy nơi giấu bức ảnh và hỏi.

“Thế giờ cái bức ảnh chết tiệt đó ở đâu?”

“Nó ở phòng 102 trên tầng 3 của bệnh viện.”

“Gì cơ?”

“Bởi vì Isaac Adler đã nhập viện trong tình trạng bỏng toàn thân.”

Vẻ mặt của Nữ hoàng chuyển sang sửng sốt khi nghe những lời đó.

“Tại sao cậu ta lại…?”

“Có thể nói đó là một câu chuyện dài.”

Holmes nhắm mắt một lúc, gõ ngón tay trên bàn và thở dài.

“….Rất dài.”

Rồi Holmes bắt đầu giải thích những sự việc xảy ra vào hôm qua.

“Isaac đã làm như vậy à?”

“Cái tên khốn kiếp đó mà làm vậy ư?”

Khi lời kể của Holmes đến đoạn Adler nhảy vào ngọn lửa để cứu cô và những nữ người hầu. Không chỉ Watson và cả Nữ hoàng cũng đều tỏ vẻ hoài nghi với vẻ mặt không tin.

“Có lẽ vì hôm qua cậu đã bất tỉnh và không thể tận mắt nhìn thấy nên nghi ngờ cũng là đương nhiên.”

“Nhưng…”

“Tuy nhiên, Watson… Đánh giá một vấn đề bằng định kiến là con đường tắt để bóp méo sự thật.”

Cùng lúc đó, Holmes lên tiếng quở trách Watson.

“Ngay cả tôi không khỏi thấy kì lạ làm sao. Isaac - kẻ chỉ coi phụ nữ như đồ chơi rồi vứt đi, thế mà tại sao lại….”

“Nữ hoàng, tôi xin lỗi, nhưng đó không phải mục đích mà tôi muốn đề cập đến.”

Holmes cắt ngang lời Nữ hoàng, người đang lẩm bẩm với vẻ hoài nghi rồi tiếp tục giải thích.

“Tôi đoán bức ảnh sẽ ở trong dinh thự của anh ta. Tuy nhiên, Adler đã ra vào biệt thự mà không lấy bức ảnh.”

“Làm sao có thể…”

“Isaac Adler dự định sẽ công bố bức ảnh trong vòng 36 giờ, vì vậy anh ta sẽ không sử dụng két sắt ngân hàng hay két sắt cá nhân mà có cách lấy đồ phức tạp. Tất nhiên, anh ta cũng sẽ không giấu nó ở một nơi không an toàn mà không có biện pháp an ninh.”

Khi Holmes tiếp tục giải thích rõ ràng, Nữ hoàng lắng nghe với vẻ bàng hoàng.

“Khi xét tất cả những điều đó, có thể biết rõ bức ảnh ở đâu. Ngay từ đầu, Adler đã mang theo bên người.”

“Trên người cậu ta ư?”

“Bởi anh ta đã mang theo tài sản quý giá nhất bên cạnh nên mới có đủ khả năng để lo cho những người khác ngay cả khi đang trong biển lửa.”

Kì lạ thay, Holmes - người luôn có sở thích tự tin cười ngạo nghễ với khách hàng khi đưa ra những kết luận như thể đang giảng giải cho họ, giờ đây lại tỏ ra kém tự tin hơn bình thường.

“Dù thế, nhưng lý do mà anh ta cứu tôi vẫn không thể lý giải được…”

Holmes nói thêm, cau mày như một cô gái gặp khó khăn khi giải một bài toán khó.

“Vậy nếu giờ tôi đến chỗ Adler thì có thể lấy lại bức ảnh phải không?”

“….Chà, có lẽ vậy.”

Nữ hoàng phớt lờ những lời nhận xét đó và khẩn trương hỏi. Holmes trầm giọng trả lời.

“Tôi và Watson sẽ thay mặt Người đến lấy nó.”

“Không cần phải thế đâu…”

“Adler là một người sử dụng mana. Người sẽ làm gì nếu bị tấn công?”

Ban đầu, Nữ hoàng tỏ ra hơi do dự trước lời đề nghị của Holmes, bắt đầu suy ngẫm sau khi nghe những lời tiếp theo.

“Watson và tôi đã có nhiều kinh nghiệm xử lý các trường họp kỳ quái và người sử dụng mana. Nhưng, Nữ hoàng thì lại không.”

“Quả thực… đúng vậy.”

Cuối cùng, Nữ hoàng đã bị thuyết phục.

“Vậy thì tôi sẽ ở đây đợi cả hai.”

“Đó là lựa chọn sáng suốt, Nữ hoàng.”

Holmes và Watson đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cúi chào với Nữ hoàng và bắt đầu đi về phía tầng ba, nơi Isaac Adler đang ở.

“Holmes, tại sao cậu lại muốn đi vậy?”

Đột nhiên, Watson đặt câu hỏi cho Holmes.

“Adler đã được kê đơn morphin và thuốc an thần để làm dịu cơn đau. Một mình Nữ hoàng sẽ có thể lấy được bức ảnh mà đâu cần…”

“Đôi khi cậu nói hơi nhiều rồi đó, Watson.”

Holmes cộc lốc gạt đi câu hỏi của Watson và vội vã bước đi.

Sau đó cô hơi nghiêng đầu rồi quay lại nhìn.

“…Cô y tá đó…”

Cô thấy nữ y tá vừa đi ngang qua tạo nên cảm giác quen thuộc một cách kỳ lạ.

.

.

.

.

“..Chết tiệt.”

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp Holmes và Watson ngay khi đang rời khỏi phòng bệnh trong lốt một y tá.

‘Xém chút thì mình đã gặp rắc rối lớn rồi.’

Khi Holmes quay lại nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ bị bắt ngay lập tức.

Phải chăng trong tác phẩm gốc, Holmes đã không nhận ra Irene Adler, người ăn mặc như một bác sĩ nam trong khi chào anh ta.

May mắn thay, có vẻ như Holmes không nhận ra tôi hoàn toàn vì tôi cải trang thành y tá.

‘Dù sao thì đó thật sự là Holmes.’

Khi thấy cô ấy cải trang thành một nữ tu sĩ, tôi không ấn tượng cho lắm.

Tuy nhiên, bây giờ khi tôi nhìn thấy cô ấy bước đi trong chiếc áo khoác ngoài đặc trưng của Holmes, tôi có cảm giác chân thực hơn.

Holmes thực sự là một người phụ nữ. Cô còn khá trẻ, ánh mắt tuy thô lỗ và uể oải. Tóm lại, cô ấy là một cô gái xinh đẹp.

Có lẽ tất cả nhân vật tôi gặp từ nay trở đi cũng sẽ bị thay đổi giới tính như vậy.

Và bằng cách nào đó, tôi sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ với hầu hết bọn họ.

“Phù.”

Tôi thở dài một chút, rồi mở mắt và định thần lại.

Có hai việc chính tôi cần làm bây giờ.

Đầu tiên, tôi phải giải quyết mối quan hệ của tôi với Nữ hoàng Bohemia – khách hàng của Holmes, người đang săn lùng tôi.

Nếu tôi không sớm giải quyết thì đúng như giáo sư Moriarty đã nói, tính mạng của tôi sẽ gặp nguy hiểm.

Và sau đó sẽ là…..

Trở thành ‘người đàn ông đó’ với Holmes.

Tôi phải hoàn thành nhiệm vụ này.

Nếu không thì thế giới này sẽ sụp đổ.

‘Không thể ngờ rằng bản thân mình sẽ nhìn thấy ngày này.’

Tôi chưa bao giờ mơ rằng mình cho sẽ là người gây thất bại đầu tiên cho Holmes.

Nhưng tôi hy vọng cổ sẽ hiểu rằng tất cả những việc này là vì lợi ích của cô ấy.

Mặc dù khả năng của cô có thế sánh ngang với Holmes ban đầu, nhưng Charlotte vẫn có điểm yếu là chưa trưởng thành về mặt tinh thần.

Để cô trở thành người duy nhất đối đầu với Moriarty, thất bại này thực sự cần thiết cho sự trưởng thành của cô.

“Alo, alo. Cô có nghe tôi nói không.”

Dù Holmes ở độ tuổi và giới tính khác nhau nhưng tôi vẫn có thể giảm bớt một chút cảm giác tội lỗi khi gây ra thất bại cho người mà tôi kính trọng bằng cách sử dụng kiến thức ở bản gốc.

“Nếu cô có thể nghe thấy tôi thì xin hãy trả lời, thưa Giáo sư.”

Trước khi rời đi, tôi nhẹ nhàng thì thầm trong khi đeo máy thu mana siêu nhỏ mà giáo sư Moriarty đã đưa cho tôi

<Tôi nghe rất rõ, cậu Adler.>

Tôi bắt đầu nghe thấy giọng nói của giáo sư Moriarty bên tai mình.

<Thế giờ tôi nên làm gì để hỗ trợ cho cậu đây?>

Ở quán cà phê đối diện, giáo sư Jane Moriarty ngồi với vẻ mặt phấn khích, vẫy tay chào tôi.

“Cô hãy coi đây như một buổi diễn tập trước khi chính thức tham gia tư vấn tội phạm.”

Theo như nhiệm vụ ở thế giới này, tôi có nghĩa vụ giúp đỡ nhân vật chính – Charlotte Holmes, trưởng thành.

“Kể từ bây giờ, tôi sẽ nghe theo mệnh lệnh của cô, Giáo sư.”

Nhưng đồng thời, tôi cũng có nhiệm vụ phát triển Giáo sư Jane Moriarty, kẻ thù không đội trời chung với Holmes và cũng là trùm cuối, thành một người vượt bậc hơn.

“Nhưng đừng lo lắng, hãy cứ dành thời gian và làm việc với tâm trạng thư giãn một chút cũng được.”

Biến cô, người vừa bước chân vào thế giới tư vấn tội phạm, trở thành Nữ vương sẽ trị vì thế giới ngầm của London.

Bởi vì đó cũng là nhiệm vụ chính khác của tôi.

“Nếu có gì xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

<Câu nói này của cậu thực sự rất lãng mạn đó, Adler.>

Trong tầm nhìn của tôi xuất hiện hình ảnh của Nữ hoàng Bohemia, người dường như đang ngồi lo lắng trên chiếc ghế ở sảnh bệnh viện.

“Với sự giúp đỡ của cô, ta hãy cũng nhau hạ gục Nữ hoàng Bohemia nào, thưa Giáo sư.”

Để thoát khỏi tình huống ngặt nghèo này, đã đến lúc sử dụng một mánh gian lận tên là Moriarty.

.

.

.

.

Trong khi đó, cũng vào thời điểm đó.

Phòng bệnh nơi mà Isaac Adler đang phải nằm chữa trị.

“……”

Charlotte Holmes cẩn thận mở cửa bước vào trong, nhìn xuống giường với vẻ mặt không tin nổi.

-Ngay khi thấy cái này, hãy mở ra ngay lập tức.

Thay vì Isaac Adler, anh lẽ ra phải nằm đó thì lại có một phong bì thư nằm trên đó.

-Gửi cô Charlotte Holmes.

Trên phong bì có ghi tên cô bằng nét chữ của Adler.

“Holmes, cái quái gì đấy?”

“……..”

Đó là thời điểm mà sự nghiệp thám tử hoàn hảo của Charlotte Holmes được đánh dấu bằng thất bại đầu tiên.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện