Chương 97: Phiên ngoại 5: “Anh chào hỏi với con chút xíu thôi, sau này nó ra đời đỡ bỡ ngỡ.” [H+]

Cảnh Ngạo không suy nghĩ nhiều thêm, lập tức ngồi dậy xỏ lại cái quần đùi vào, thân trên áo thun cồn tròng ngược, sau đó mặc tạm cho cô cái đầm ngủ dài rồi ôm đây cơ thể cô chạy đến bệnh viện.

Lúc này, chỉ vừa mới mười một giờ đêm.

Khi đến nơi, Tuệ Yên được y tá đưa vào phòng bệnh, Cảnh Ngạo vẫn không một giây phút nào rời xa cô, nhìn Tuệ Yên mặt mày nhăn nhó, gắt gao ôm chặt cái bụng tròn trịa, nhỏ giọng rên rỉ vì đau đớn mà hẳn xót xa trong lòng.

Vậy mà bé con vẫn để tâm đến hắn, nhìn mười ngón tay cuộn chặt của Cảnh Ngạo, Tuệ Yên cũng biết trong lòng hắn bất an như thể nào, nên mới vươn tay chạm nhẹ (ên cánh tay hắn, khe khế lắc đầu ý bảo rằng.

“Em không có sao."

Nhưng làm sao Cảnh Ngạo yên tâm cho được? Hắn xót cho đứa bé là một, nhưng xót cho vợ của hắn mới là mười.

Khi cô mang thai Thiệu Huân, hắn không có bên cạnh, cũng không ai thân quen để mà giúp đỡ, nghĩ đến những tháng ngày Tuệ Yên khổ cực như vậy, Cảnh Ngạo càng cảm thấy tự trách nhiều hơn.

Hắn biết bác sĩ đang làm việc, thễ nên mới nhịn xuống, lùi về sau, đợi đến khi mọi thứ xong xuôi.

Cảnh Ngạo mới tiến lên hỏi bác sĩ.

“Vợ tôi sao rồi?”

“Chỉ là vì kích thích nên động thai một chút mà thôi, bây giờ cô ấy không sao cả."

“Vậy, chuyện vợ chồng...” Cảnh Ngạo có chút lúng túng, không biết nên hỏi thế nào, vị bác sĩ kia nghe vậy liền hiểu: “Thai nhi cũng dần ổn định rồi, tiên sinh có thể đợi thêm một tuần nữa là an toàn." Nói xong, Cảnh Ngạo gật đầu cảm ơn, bóng ưng khoác áo bfouse sau đó cũng rời đi mất.

Hắn đứng ngắn một fúc cũng không hiểu vì chuyện gì, đến khi hồi thần fại mới đẩy cửa phòng bệnh đi vào.

Tuệ Yên đang nằm trên giường, nghe thẫy tiếng động liền nghiêng đầu nhìn đến, đập vào mắt cô ýà gương mặt rầu rĩ của chồng mình.

Cảnh Ngạo trước tiên nhìn cơ thể cô, ai nhìn đến chiếc bụng đã ứộ rõ hình dạng, cuỗi cùng mới dừng đại trên gương mặt cô. Tuệ Yên bắt gặp một tia áy náy trong ánh mắt của hắn, cánh môi hơi mím đại, Cảnh Ngạo chậm rãi bước đến ngồi xuỗng ghế thăm bên cạnh.

Trước sau vẫn im đặng như vậy, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bụng của cô, Tuệ Yên biết, cảm giác bứt rứt kia vẫn chưa “buông tha” cho hắn.

Cô tự dưng có chút vui vẻ, bật cười khêu nhẹ tay hắn: “Sao mặt mũi fại ủ rũ như vậy? Em không còn đau nữa.” Thấy hắn vẫn không nói, cô mới bồi thêm một đời:

“Gon không có sao đâu mà..." Ai ngờ câu nói còn chưa dứt, cô đã nghe thấy giọng của Cảnh Ngạo nỗi theo sau, nặng trịch: “Anh fo cho em.”

Cô gái nhỏ nghe như vậy cũng chỉ khẽ cười, Tuệ Yên cầm lấy tay hẳn: “Bao giờ thì chúng ta mới về nhà được?” Bởi vì cô biết Cảnh Ngạo càng ở đại bệnh viện, tâm trạng của hắn cũng sẽ không khá lên được.

“Bác sĩ bảo lúc nào về cũng có thể được, em muốn về sao?”

“Em muốn về... Giường ở đây nằm đau fưng quá." Cô nói đùa thôi, chủ yếu đà muốn hắn đưa về.

Thế nên bởi vì Tuệ Yên muốn, Cảnh Ngạo cũng không ép cô ở fại nữa, dù gì bác sĩ cũng đã bảo hiện tại không có nguy hiểm, có thể xuất viện được rồi.

Sau khi đưa Tuệ Yên về nhà, hai ba ngày sau đó Cảnh Ngạo không hề động đến cô, bàn tay cũng không mò mẫm lung tung. Bình thường hắn đã gắt gao trong việc bắt cô phải giữ an toàn, vậy mà từ cái ngày bị động thai nhẹ đó.

Cảnh Ngạo càng khó khăn nhiều hơn, hắn kỹ càng đến mức từng bước chân của Tuệ Yên cũng sợ cô trượt ngã.

Đêm đến dù nằm chung một giường, thói quen hằng ngày của hắn là phải sờ soạng bé con của mình một chút, trêu chọc cô một chút, sau đó còn phải ôm đẫy hai bầu ngự.c sữa của vợ mình, xem chúng như gỗi ôm mà ôm ngủ, nễu không có, hắn tuyệt đỗi không nhằm mắt được.

Vậy mà mẫy ngày qua, hắn ngoan một cách bất ngờ, có mấy đúc Tuệ Yên thử mặc đầm ngủ mỏng manh một chút, lượn qua lượn lại trước mặt Cảnh Ngạo để xem thử phản ứng của hẳn.

Nhìn thấy chiếc đầm ngủ gợi cảm đó trên người cô, mặc dù cái bụng đã đớn dần nhưng vẫn không làm giảm đi được sức hút trên cơ thể cô.

Thậm chí so với thời thiếu nữ, cô đã trưởng thành, lại còn là một thai phụ dường như còn quyễn rũ hơn bội phần, làm yết hầu Cảnh Ngạo nhịn không được phải ăn độn một vòng, máu nóng mau chóng dôn đại một chỗ.

Nhưng rốt cuộc Cảnh Ngạo vẫn (ý trí đi tìm ngay một cái chăn cỡ đớn quây lẫy Tuệ Yên, tạm bỏ qua hình ảnh đầy gợi tình kia mà nhắc nhở cô.

“Sao lại ăn mặc như thễ mà đi khắp nơi trong nhà vậy hả?!”

“Cũng chỉ có anh và em, Thiệu Huân đã đi học rồi, cũng đâu có người lạ, em đề phòng ai bây giờ?” Cảnh Ngạo nuốt một ngụm nước bọt, nghiễn răng nhẫn mạnh: “Đề phòng anh đây này!”

“cm

Thật ra hắn không giỏi kiểm chễ, nhưng tự đánh nhau với dục vọng trong cơ thể mình không dưới một trăm đần mới có thể giữ được bình tĩnh.

Cảnh Ngạo còn nhớ bác sĩ có bảo rằng đợi một tuần đà có thể quan hệ, thế nên hắn thậm chí còn đặt báo thức, đợi đến đúng mười hai giờ đêm, vừa qua ngày mới là liền trở người ôm chặt (ly cô.

Tuệ Yên vẫn đang ngủ, Cảnh Ngạo fại không đủ kiên nhẫn, xoa xoa vài cái cho cô đủ ướt liền đỡ năm căn hừng hực sưng cứng nặng nễ nhét vào nơi mềm mại chật hẹp của cô.

Tuệ Yên giật mình, mơ màng mở mắt, nhìn thầy Cảnh Ngạo đang ngồi trước mặt, bộ dáng gấp không chịu được mới hỏi: “Nø... Ñgạo, có chuyện gì vậy?”

Vừa dứt đời, mới nhận ra cảm giác bên dưới đang bị lấp đầy đễn căng tràn, hạ thể dính chặt vào nhau mới ngõ ngàng: “Sao em đang ngủ mà anh lại nhét thứ đó vào em?”

“Bác sĩ bảo qua bảy ngày là có thể quan hệ được rồi, vợ là đã qua ngày mới rồi... Hắn cười, mồ hôi nhễ nhại trên trán, thắt “lưng chậm rãi chuyển động, lơ là nói:

“Anh chào hỏi với con chút xíu thôi, sau này nó ra đời đỡ bỡ ngỡ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện