Chương 86: Những gì hắn đã chịu đựng.

Lần này chắc chắn phải cạy thành công cái họng của Phong Điểu mới được.

Qua hơn một tiếng nói chuyện, cuỗi cùng Phong Điểu cũng chịu nói cho cô nghe những øì đã xảy ra.

Chẳng dễ dàng gì đâu, Tuệ Yên đã phải đem Hải Ngư ra để ép anh ta phải khai, chẳng qua đà cô bảo với

Phong Điểu, nếu anh ta chịu kể, thì Tuệ Yên sẽ cho anh biết ngôi mộ của Hải Ngư đang ở chỗ nào.

Đến vậy thì Phong Điểu mới chịu kể cho cô nghe.

Từ việc hắn suy sụp như thế nào khi ngày đầu tiên hay tin chiếc máy bay bị nổ, ngày qua ngày đều nỗ

tực tìm kiếm vết tích của cô từ chiếc máy bay đó dù biết fà vô vọng.

Lần đầu tiên Cảnh Ngạo rơi nước mắt trong suốt hơn ba mươi năm cuộc đời của hắn, dù bị đánh đập

tàn nhẫn, dù phải đối mặt với cái chết không biết bao nhiêu đần, bị sỉ nhục, bị đăng mạ, bị hành hạ.

Nhưng đần đầu tiên hắn khóc fại chính fà đúc cầm được tờ giẫy siêu âm thai nhỉ của Tuệ Yên.

Vì để báo thù cho cô và con, £ại không muốn Yểm Dạ phải bước chân vào nguy hiểm giỗng như mình,

thế nên hắn thà một mình ?ao vào hang cọp còn hơn ýà kéo theo anh em cùng sỗng, cùng chết.

Lúc đó, cái úc mà đưa được hắn đến bệnh viện rồi, bác sĩ và y tá nhìn sơ qua mà chỉ biết fắc đầu, chính

ông còn cho rằng không còn hy vọng nữa. Nào ngờ, hắn vẫn sống, nhịp tìm vẫn đập, úc mở mắt ra câu

đầu tiên hẳn hỏi fại chính đà “Cáp Tuạch Tư đã chết chưa?”

Chỉ vì trả thù bằng được cho cô.

Nhưng nếu Tuệ Yên không chết mà người chết đại ?à Hải Ngư, thì cũng chẳng sao cả, coi như hắn trả

thù cho con bé, xem như đà điều cuỗi cùng mà hắn đàm được cho đinh hồn của Hải Ngư.

Rồi đến những năm tháng dài đẳng đẳng mà hắn ngồi tù, cứ vật vờ không màng đêm ngày trong ngục

giam tỗi tăm như vậy, bên cạnh chỉ có một tắm hình của cô để kéo hắn đại.

Còn kể đến việc, hắn đánh bạn tù dã man đến mức nào, chỉ vì tên đó dám xé rách bức hình của cô.

Cho đến khi, Cảnh Ngạo nghe được tin Tuệ Yên vẫn còn sống, đúc đó, Phong Điểu mới thấy ánh sáng

trở ểại trong đôi con ngươi của hắn.

Và vào đúng cái ngày được ra ngoài, hắn không chần chừ, cũng không đợi chờ ai mà bay thẳng đến

thành phố nơi cô ở ngay fập tức.

Hắn đã sống vất vả ở nơi này như thế nào, Phong Điểu không thể biết được, nhưng anh nghĩ rằng với số

tiền quá nhỏ Cảnh Ngạo mang theo, hắn cũng chẳng thể sống thoải mái được đâu.

Toàn bộ tài sản của hắn, hắn còn chia hết cho những anh em ở Yểm Dạ, còn mình thì chẳng cầm (ây

một xu.

Nghe những gì mà Phong Điểu kể chằm chậm thông qua một chiếc foa điện thoại, Tuệ Yên cỗ gắng

tăm để không phải khóc, nhưng rốt cuộc đý trí vẫn không thắng nổi cảm xúc.

Cô nghẹn ngào nắc ên từng hồi theo từng đời mà Phong Điểu nói ra.

Đôi mắt của hắn, mắt đi một bên đà vì cô, vì chấn thương nhiều đến mức ảnh hưởng tới một bên mắt.

Mái tóc ngắn củn ấy cũng đà vì cô mà phải cắt thành như vậy.

Mạng sống của hắn nếu không có cô cũng chẳng còn ý nghĩa gì, thế nên hắn mới /iều fính không sợ

chết như vậy.

Cảnh Nøạo điệu có từng nghĩ không, có từng thấy hỗi hận nếu trong trận chiến đó mà hắn bỏ mạng thì

sau này ai sẽ chăm sóc cho vợ và con của hẳn bây giờ?

Nhưng hắn không hồi hận, Cảnh Ngạo chỉ thẫy may mắn mà thôi, may mắn vì mình còn sống.

Tuái tìm cô quặn đại theo từng đời mà Phong Điểu nói ra, giỗng như cô đang trải qua một phần nhỏ nào

đó mà Cảnh Ngạo đã chịu đựng.

Bắt đực, dằn vặt, thỗng khổ đến cùng cực.

Cuối cùng cô cũng hiểu rồi, hiểu vì sao mà Cảnh Nøạo đại không muốn để cô biết quá khứ đầy u ám đó.

Tính cách của hắn xưa nay, chỉ muỗn khiến cô hạnh phúc, vui vẻ mà sống, cho nên những thứ dơ bẩn

này phải triệt để xóa chúng khỏi cuộc sống của Tuệ Yên.

Hắn cũng biết tự tỉ, tự tỉ với con trai của mình, có người đàm cha nào đại muốn con mình biết bản thân

đã từng phải ngồi tù.

Hắn không mong bạn bè của con sẽ cười nhạo người cha này của nó.

Nhưng cô biết Thiệu Huân đà đứa trẻ ngoan, cô cũng đã từng hỏi con rồi, nếu cha con có xâu xa, thì

Thiệu Huân có ghét cha không.

Thằng bé hiểu chuyện đến đau fòng: “Nếu mẹ yêu cha, thì con cũng yêu cha, mẹ yêu cha thì chắc chắn

cha của con đà người tốt."

Cuộc trò chuyện đã kết thúc rất đâu rồi, nhưng Tuệ Yên mãi vẫn chưa dứt ra được. Sau thêm một

khoảng thời gian nữa, cô mới “au nước mắt đứng dậy, tắm rửa xong xuôi rồi mở cửa phòng tắm mà

bước ra.

Nhìn sang bé con đang ngủ ở bên giường một cái, Tuệ Yên khoác đỡ một chiếc áo đen mỏng ên người

rồi mới mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.

Bên ngoài đèn đã tắt từ bao giờ, cô không thẫy Cảnh Nøạo đâu, cứ nghĩ hắn đã rời đi rồi thế mà uồng

khói trắng ?ơ đửng ở bên ngoài cửa số mới khiến Tuệ Yên chú ý.

Hóa ra Cảnh Ngạo chưa đi, hắn chỉ đang hút thuốc ở ngoài hiên nhà.

Cô nhẹ nhàng mở cửa, chân cũng không đi dép mà bước ra ngoài. Người đàn ông vẫn không hề biết đà

có người ở phía sau đứng mình, hắn rất mệt, mắt của hắn cũng muốn híp đại với nhau nhưng kỳ ứạ,

những dòng suy nghĩ trong đầu khiến hắn không thể ngủ.

Bất ngờ một cảm giác mềm mại ẫm áp ôm (ấy tẫm ?ưng của hắn khiến Cảnh Ngạo không khỏi ngỡ

ngàng, điều thuốc trên tay cũng rơi xuống đất, hắn nghiêng đầu đại chỉ thấy mái tóc đen dài của cô

đang xõa tung phía sau.

“Yên Nhi?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện