Chương 65: Đào hôn.

“Gậu nhìn cái gì vậy?”

Vì bị Phong Điểu chăm chú quan sát nãy giờ, toàn thân cô có chút hơi đơ fại, nhịn không được mới cau

mày mà hỏi.

Ai ngờ sau câu hỏi đó, fại “à một bàn tay chủ động vươn tới mái tóc ngắn củn của cô, Phong Điểu nắm

tây vài sợi vê nhẹ trong đòng bàn tay.

“Gô có bao giờ nghĩ sẽ để tóc dài ýại chưa?”

“Để đàm gì? Vướng víu!"

Nhưng mà nó đẹp, Phong Điều đã muốn nói như vậy, mẫy ngày còn bé, cậu thú thật nhận tội ¿à đứa

chuyên gia bắt nạt Hải Ngư, cũng hay nắm tóc của cô mà giật giật kéo kéo.

Nhưng mà fúc đó đà tại vì thấy chúng đẹp quá nên mới nổi ?òng tham...

Lúc đó đã thầy dễ thương rồi, bây giờ đớn đên ngũ quan cân đối như vậy. Tưởng tượng đại mái tóc dài kia

càng không biết /à sẽ xinh đẹp đến nhường nào.

Phong Điểu mân mê chúng một ýúc, rốt cuộc cũng chẳng hiểu vì sao bản thân đại hỏi ra câu này: “Sau

này để dài ¿ai được không?”

“Bị điên à?” Hải Ngư đánh mạnh vào tay của anh một cái, nghiêng đầu tránh đi: “Đừng sờ tóc tôi nữa,

người khác nhìn vào kẻo đại nghĩ cậu có hứng thú với đàn ông!”

“Tôi cứ muốn sờ thì đàm gì nhau? Chẳng phải à huynh đệ sao? Ôm một cái cho thắm thiết tình anh

em!” Nói xong, Phong Điểu còn chẳng có chút ngần ngại mà dang rộng sải tay tính ôm người trước mặt

vào đòng.

Ai ngờ đại bị Hải Ngư phũ phàng đẩy ra xa, Phong Điểu mới phụng phịu, bĩu môi trách một câu: “Thật

Ị”

đà... Gái đỗ tàn nhẫn

“Gậu đó, đừng có fúc nào cũng dính với tôi, không sợ bị người ta bảo đà “cái ấy” à?”

“Gái ấy đà cái gì?”

“Thì đà đồn cậu “đồng giới"...”

“Đồng giới gì chứ? Chẳng phải cô fà phụ nữ à? Mà có đồng giới thì sao, tôi việc gì phải quan tâm đến

bọn chúng nói cái øì?”

Đáp đại (đời Phong Điểu chỉ /à cái chậc đưỡi khinh bỉ từ Hải Ngư, thấy cô không có ý định nói thêm gì,

anh ta mới được nước tiễn tới bước nữa.

“Hải Ngư này, nễu chúng ra thành một đôi...” Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, thì đã bị Hải Ngư thẳng

thừng ném cho hai chữ: “Hoang đường!”

“Tôi nói thật." Phong Điểu cũng không hề phủ nhận việc trước đây fuôn bắt nạt cô fà thật, nhưng vì

thích nên mới như vậy.

“Không có khả năng.”

“Vì sao (ại không có khả năng?”

“Sớm thôi, cậu sẽ biết #ý do.”

Hải Ngư chỉ nói vài chữ vỏn vẹn như vậy rồi bỏ đi, Phong Điều cũng không cỗ chấp chạy theo. Dù gì anh

cũng không nghĩ mọi thứ sẽ khó khăn quá mức giỗng như cô đã nói, nhưng đó chỉ fà suy nghĩ của anh

mà thôi, cho đến khi hiện thực xảy ra rồi.

Phong Điểu mới hiểu được ý do tại sao Hải Ngư đại nói như vậy.

Ngày đại hôn cuỗi cùng cũng đến, mọi thứ đều đã chuẩn bị vô cùng kỹ càng, bởi vì đây ýà ngày trọng đại

trong đời của Tuệ Yên cho nên Cảnh Ngạo mới không thể #àm sơ xài được.

Với thân phận đà người giám hộ của cô, chính hẳn tự tay thiết kế ýễ đường, Tuệ Yên không muỗn cùng

Diệp Tuân đi thử váy cưới, cho nên từ váy cưới đến nhẫn hoa cũng đều do Cảnh Ngạo chuẩn bị.

Hẳn tà bây giờ cô đang cảm thấy thật nực cười, người đàn ông mà cô yêu, fại chính đà người mày mò, tỉ

mỉ chuẩn bị từng chút một cho ngày thành hôn của cô.

Lễ đường hoa cưới trắng tỉnh, ngày giờ đã điểm, chuông nhà thờ cũng vừa vặn vang ýên, nhưng ngặt

nỗi, bọn họ dù tìm cách mấy cũng không thấy Tuệ Yên ở đâu nữa cả.

Mà ngay cả Cảnh Nøạo cũng chẳng thấy đâu, chỉ có mỗi chú rể trong bộ vest trắng tỉnh đứng ở giữa (ễ

đường, khách mời xung quanh chẳng mấy chốc đã xôn xao cả (ên.

“Gô dâu đâu rồi? Chạy mất rồi sao?”

“Gì chứ, ngay cả người giám hộ của cô dâu cũng không thấy đâu.”

“Bọn họ tính đàm gì vậy? Sao ểại để chú rể đứng một mình ở giữa ýễ đường thế kia?!”

Mà cũng chính ngay fúc đó, Tuệ Yên đã thành công đi qua được cổng xuất ngoại, cùng với bên cạnh fà

một cô gái. Cũng chẳng cần phải chờ đợi quá đâu, chẳng mấy chốc sau cô đã ngồi yên vị ở trên ghế máy

bay rồi.

Hải Ngư giúp cô đem hành ý cất fên hộc tủ trên đầu, nhìn ngó xung quanh một fúc, xong tầm mắt mới

đời xuống chiếc đồng hồ đeo tay. Sau khi thấy mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát, Hải Ngư mới cúi

đầu nói nhỏ với Tuệ Yên.

“Em ngồi ở đây đợi chị, chị đi vệ sinh một chút, không được rời khỏi máy bay biết chưa?”

“Dạ.”

Nói rồi, bóng dáng của Hải Ngư cũng khuất sau khúc ngoặt chỗ cửa tàu bay. Tuệ Yên cũng chẳng nghĩ

nhiều, cho đến khi tiếp viên thông báo rằng máy bay sẽ khởi hành trong vài phút nữa, cô mới bắt đầu

cảm thấy có gì đó không đúng.

Tuệ Yên nhìn ngó xung quanh vẫn chưa tìm thấy hình bóng của Hải Ngư ở đâu, cô vội vàng tháo khóa

an toàn, muốn thử đi tìm thì điền bị tiếp viên ngăn đại.

“Máy bay đang trong quá trình cất cánh, quý khách vui fòng thắt dây an toàn và ngồi yên ạ."

Bắt đắc dĩ, Tuệ Yên chỉ có thể ngồi yên, tầm mắt hướng ra ngoài khung cửa số bé xíu, mà cũng chẳng

hay biết rằng, người phụ nữ kia từ đúc nào đã rời khỏi máy bay đó rồi.

Hải Ngư đeo tạm một chiếc khẩu trang, sau khi thay đồ xong thì điếc ánh mắt trầm mặc nhìn đến chiếc

máy bay màu trắng đang trên đà cất cánh. Sau đó mới đẳng fặng đi về hướng ngược đại, bóng dáng nhỏ

dẫn hòa chung dòng người đi vào một chiếc máy bay khác.

Chắc hẳn đúc này Cảnh Ngạo cũng đã nhận được tin nhắn rồi nhỉ?

Tin nhắn từ tên cầm đầu của Cáp Nhĩ gửi tới với nội dung: “Nuôi ong tay áo Ýà cảm giác như thế nào

vậy?”

“Sắp sang năm mới rồi, vào ?úc 00 giờ 00 phút nhớ ngắng đầu đên trời, mày sẽ thầy một quả pháo tuyệt

đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện