[18+] Chương 30: Càng bướng càng muốn "làm" hỏng cô.

Đồng thời ưỡn cao eo hông, chầm chậm từng chút một đâm vào rút ra, ánh mắt sâu hút ngước lên nhìn cô, khóe môi như hiện ra ý cười, vừa ngậm nhũ hoa vừa nói.

“Nói sai rồi, cầm thú làm sao bằng ông đây?”

Tuệ Yên nhẫn nhịn cắn môi, cô trừng mắt nhìn Cảnh Ngạo, nhưng bắt gặp điệu cười nửa miệng như có như không của hắn mà làm cho câm nín.

Người đàn ông này, quả nhiên là vô sỉ mà!

Tuệ Yên gục đầu lên vai của hắn, cả cơ thể cô trên dưới đều trần như nhộng, không có nổi một mảnh vải che thân. Nhưng còn Cảnh Ngạo thì ngược lại, toàn thân còn vẫn giữ nguyên bộ tây trang tối màu, chỉ có hai cúc áo đầu là mở, cùng với vật nam tính của đàn ông lộ ra từ bên trong khóa kéo đang không ngừng cắm rút vào hoa khẩu non mềm.

Chuyển động của hắn không nhanh không chậm, chẳng qua là vì muốn để cho cô gái nhỏ từ từ thích nghi, hắn liếc mắt nhìn sườn mặt tinh tế đang gục trên vai mình, cánh môi đỏ mọng vì chuyển động của hắn mà bật ra những tiếng “ưm, a” đầy mềm mại.

Cảnh Ngạo bóp lấy mông cô, hòa theo nhịp đẩy hông của hắn mà nhấc lên hạ xuống, đầu lưỡi vươn ra khẽ liếm mút vành tai đỏ bừng, giọng hắn khàn như mới bị sỏi đá lăn qua.

“Nói thật đi, thằng nhóc ban nãy là ai?”

“Ưm… Không… Không liên quan đến chú!”

“Không liên quan đến tôi?” Sắc mặt của Cảnh Ngạo đen lại, bất chợt hắn nhấc cô lên rồi đột ngột ấn mạnh xuống, khiến chân tâm mềm mại bất đắc dĩ va chạm vào túi trứng một cách mãnh liệt.

Đôi con ngươi của cô gái nhỏ phút chốc liền căng ra, cảm giác căng trướng và đầy ứ ở bên trong khó chịu vô cùng, cô há miệng cắn vào vai hắn lắc đầu nguầy nguậy.

“A! Sâu… Quá sâu… Không được…”

“Biết hậu quả của việc dám khiêu khích tôi là gì không?”

“Hức… Không muốn… Không muốn biết…”

Cảnh Ngạo còn chẳng để lời nói của cô gái nhỏ vào tai, thắt lưng của hắn vẫn hữu lực như cũ mà tàn nhẫn thúc lên, cùng lúc với mông nhỏ của cô bị bàn tay hắn dùng lực ấn xuống, khiến cây gậy thô dài bên trong cứ thế đâm chọc đến tận hoa tâm.

Cảm nhận được cơ thể nhỏ bé đang không ngừng run lên, Cảnh Ngạo vẫn không giảm nhẹ lực đạo mà hung hăng thao lộng như đang muốn trừng phạt cô, nghiến răng gằn giọng.

“Là bị tôi "làm" đến mức hai chân không khép lại được, mỗi ngày đều phải nằm trên giường mở rộng chân đợi tôi đến “chơi”, huyệt nhỏ chỉ có thể là nơi chứa dịch của tôi, bụng nhỏ phải để tôi bắn đến khi nào mang thai thì ngừng!”

“Biết chưa?!”

Mỗi một câu mà Cảnh Ngạo nói ra, hắn đều cố tình đâm mạnh vào huyệt nhỏ của cô thêm một lần, đỉnh gậy hung hăng bắt nạt hoa tâm, cắm đến mức bên trong mềm nhũn, từng cú nhấp hông đều vô cùng sâu và nặng như muốn nghiền nát hoa tâm non mềm.

“A… Hức… Chậm thôi… Chú… Nhẹ thôi… Nhẹ thôi… Huhu… Hỏng mất… Chú ơi… Sẽ hỏng mất…”

Bất chợt hàm răng của hắn cắn mạnh lên bầu ngực trắng mềm một cái, vách thịt non bên trong liền gắt gao siết chặt, dịch ngọt từ hoa tâm ồ ạt đổ xuống đỉnh đầu. Tuệ Yên co rúm người nép vào lồng ngực của hắn, nước mắt sinh lý giàn giụa trải đầy khắp gương mặt, lại cao trào rồi, chân của cô run đến mức không thể yên tĩnh được.

“Hỏng? Tôi lại càng muốn “chơi” hỏng em!”

Phân thân căng cứng rút ra khỏi tiểu huyệt, trong cơn mê man cô cảm thấy cơ thể mình có chút thay đổi, Cảnh Ngạo lật con mèo nhỏ trong người mình lại, để lưng cô tựa vào ngực hắn, còn tưởng đã có thể thở được một chút.

Nào ngờ, bắp đùi lại bị cánh tay của hắn ép mở, tiểu hoa đỏ hồng thoáng sưng lên một lần nữa lại phải đối mặt với con quái vật đáng sợ kia.

Tuệ Yên hoảng hốt cựa quậy, nhưng cả người đều bị Cảnh Ngạo giữ chặt, phân thân thô cứng ướt sũng nước của cô đang chậm rãi cọ sát với chân tâm lần nữa.

“Không được… Đừng mà… Em chỉ mới ra… Chú…” Mặc cho bé con nức nở van xin, người đàn ông vẫn vững vàng nhấc cô lên, để nghiệt căn đỉnh trước miệng huyệt rồi đột ngột buông tay để cô rơi xuống.

“Á…” Tuệ Yên hét lên một tiếng, ưỡn cong thân người, da non ở bụng dưới thậm chí còn gồ lên hình dạng của thứ đồ vật đáng sợ kia.

Tuệ Yên cắn vào cánh môi, nước mắt lấp lánh cứ thế tuôn trào, ướt đẫm cả gương mặt. Hắn không những không thương xót, mà cô càng khóc lại càng ra sức thúc mạnh thêm, Tuệ Yên đáng thương chỉ còn cách nức nở mà cầu xin hắn.

“Hư hức… Chú ơi… Tha cho em… Tha cho em… A…”

“Biết sai chưa?” Hắn bóp mạnh một bên ngực, đầu lưỡi vươn tới liếm dọc vành tai cô.

“Biết rồi… Yên Nhi biết sai rồi…”

“Lần sau còn dám chọc tôi ghen không?” Tuy miệng nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng sự va chạm nơi hạ thể bên dưới lại không nhẹ nhàng được như vậy.

“Không dám nữa… Yên Nhi biết sai rồi… Chú… Tha cho Yên Nhi đi mà… Huhu…”

“Thằng nhãi kia là ai?”

“Là bạn… Chỉ là bạn thôi… Hức…”

Cuối cùng cô cũng ngoan được rồi, khóe môi của hắn khẽ cong lên một điệu cười, bàn tay thô ráp xoa nhẹ ngực cô.

“Trái tim Yên Nhi là của ai?”

“Của chú…”

“Vậy còn cơ thể?”

“Cũng của chú… Đều là của chú tất… Ưm…”

“Yên Nhi ngoan.”

Nghe hắn hài lòng đáp như vậy, Tuệ Yên nghĩ rằng Cảnh Ngạo đã buông tha cho mình, nào ngờ, hai chân của cô đều bị hắn ôm chặt, khiến cho đóa hoa bên dưới càng thêm thít lại, kế đến là từng đợt cắm rút điên cuồng ra vào bên trong khiến Tuệ Yên kêu không thành tiếng, mà khóc cũng không ra nước mắt.

“A… Chú… Chú nói sẽ tha… Huhu… Chú… Đồ già chết tiệt… Đồ cầm thú… Ư… Hư…”

“Bé con, để tôi nói cho bé biết, lời hứa của đàn ông ở trên giường chính là thứ không đáng tin nhất, sau này bé đừng xin làm gì cho phí thời gian, hửm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện