Chương 19: Em hôn chú một cái được không?

“Ủa! C… Chú?!”

Viên cảnh sát thấy Tuệ Yên dường như quen biết người đàn ông này, anh ta khẽ liếc mắt để ý Cảnh Ngạo một cái rồi mới nghiêng đầu hỏi cô: “Cô gái, cô biết anh ta sao?”

“Cái tên đã phá khóa cửa nhà vào đêm qua mà cô báo án, là anh ta đó.”

Dường như vừa mới nghe được một điều gì đó không thể ngờ tới, Tuệ Yên lập tức trừng mắt nhìn Cảnh Ngạo, như thể đang muốn hỏi hắn một câu rằng: “Đừng bảo chú thật sự làm ra cái trò đó ở nhà em?!”

Người đàn ông vậy mà lại ngang nhiên quay mặt đi, dường như hắn nhận ra được ngụ ý trong cái liếc mắt đầy tức giận của Tuệ Yên, bộ dáng hời hợt bất cần, cảnh sát tra hỏi cũng không phối hợp trả lời.

Hết cách, cô đành phải nói với cảnh sát vài câu để giải vây cho hắn.

“À… Chú cảnh sát này, anh ấy là người nhà của tôi, tính tình có hơi quái đản một chút, tôi đưa anh ấy về trước, thật xin lỗi, làm phiền rồi, làm phiền rồi…”

Tuệ Yên kéo tay của Cảnh Ngạo muốn đẩy hắn đi, dù đã nghe từ chính miệng cô nói như vậy nhưng viên cảnh sát cũng có chút nghi ngờ.

“Cô gái, nếu anh ta có đe dọa cô thì đừng sợ mà cứ nói ra.” Bởi vì trong mắt của viên cảnh sát nọ, người đàn ông mang tên Cảnh Ngạo đó, dường như không phải là kẻ dễ chọc.

“Không có, không có! Chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi đi trước nhé!”

Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Cảnh Ngạo vẫn như không có chuyện gì mà ung dung bước đi bên cạnh cô, dáng người của hắn rất cao, tỷ lệ cơ thể còn vô cùng cân đối, rất nhanh liền trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn xung quanh.

Tuệ Yên vẫn luôn đợi một câu giải thích chính đáng từ miệng của người đàn ông đó, nhưng ngoài cái bộ dạng “mặt liệt” kia thì chẳng hề nói gì với cô, thậm chí còn có chút ngứa răng móc bao thuốc ra rút lấy một điếu.

Nhưng còn chưa kịp châm lửa hút thì đã bị Tuệ Yên tát mạnh một cái vào mu bàn tay.

“Lại còn hút nữa? Bộ cái mồm chú là cái bát hương di động à?!”

Cảnh Ngạo khẽ cau mày, liếc mắt nhìn xuống cô nhóc bên cạnh mình, lại thấy đôi con ngươi trong veo đang trừng lại thì cũng bất đắc dĩ mà nhét điếu thuốc vào lại.

“Chú đến đây làm gì?”

“Trùng hợp.”

“Trùng hợp?” Tuệ Yên bĩu môi nhìn hắn, gặp được gương mặt mà cô thương nhớ mấy đêm liền, quả nhiên là tinh thần nhanh chóng vui vẻ trở lại, cô bước tới trước mặt hắn, chặn lại bước chân của Cảnh Ngạo, hơi chồm người tới dí sát đến gương mặt của hắn mà tra hỏi.

“Chú thừa nhận đi, có phải vì nhớ em nên mới đến đây đúng không?”

Nghe như vậy, đồng tử của Cảnh Ngạo hơi giãn ra, nhất thời không biết phản ứng gì.

“Ai nói tôi nhớ em? Tôi đến đây là trùng hợp có nhiệm vụ!”

“Vẫn còn cứng miệng vậy hả? Thế chú giải thích cho em nghe, vì sao lại bị cảnh sát bắt lên đồn vì phá khóa cửa nhà hả?”

Cảnh Ngạo khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt lảng đi không muốn nhìn thẳng vào mắt cô, cũng không muốn phải đáp trả.

Nhưng hắn càng tránh, Tuệ Yên càng lấn lướt áp sát tới trước, đến mức xem hắn như một bức tường xi măng mà dán người lên.

Cảnh Ngạo giữ lấy vai cô, muốn đẩy cô nhóc ra: “Đứng đắn lên! Đang ở bên ngoài!”

“Thế về nhà em thì muốn làm gì chú cũng được hả?”

“Em!” Hắn lấy tay đỡ trán, nữ sinh bây giờ bạo dạn như vậy hả? Thích ai là tấn công dồn dập đến mức này sao?

“Chú đừng lo, nơi này là ‘con đường tình yêu’, chú nhìn xung quanh xem, những couple khác còn chẳng rảnh đâu mà nhìn đến mình.”

Tuệ Yên nhắc mới để ý, Cảnh Ngạo ngước mắt nhìn quanh, quả thực là cứ năm bảy mét là lại có một cặp hôn nhau.

“...”

“Chú… Chú nhớ em là thật đúng không?”

Bất quá, Cảnh Ngạo đành phải gật đầu một cái: “Ừm.”

“Vậy…” Tuệ Yên lấn tới phía trước, dồn hắn bước lùi về sau:

“Em muốn làm gì?”

“Em hôn chú được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện