Lạy Chúa. Cuộc đời dạo này thật suôn sẻ, đến độ gần như phát khiếp luôn.

Ta đã dành hơn hai trăm năm qua để lẩn lút và trốn chạy, và ngay lúc thời cơ “ăn” được chúng cuối cùng cũng hiện ra—ta còn nhận được một số tiền khổng lồ, đủ để ta sống sung túc suốt một thời gian. Thật tuyệt vời.

Lúc mới nhận được thư của Maiza, ta đã không tài nào tin nổi. Szilard, “bị ăn” ư? Ta hồi đáp ngay tức thì, báo rằng mình sẽ gặp gã vào mùa đông tới. Ta đã lên sẵn kế hoạch thăm New York, nên mọi chuyện đều ổn thỏa.

Thứ mà ta nghiên cứu... Nó chỉ là một món phụ phẩm không hơn, thật đấy, nhưng ta đã quyết định là sẽ bán chỗ thuốc nổ đó cho một tổ chức ở New York.

Dự định ban đầu của ta là đàm phán với quân đội, nhưng sẽ rất rủi ro nếu tên ta bị công khai. Quân đội của đất nước này không còn đủ lỏng lẻo để người ngoài giao dịch mà không tiết lộ danh tính nữa. “Khế ước” khiến ta không thể dùng tên giả, nên đối với ta, đây là một bất lợi chí mạng.

Không còn cách nào khác, ta đành bán chỗ thuốc nổ cho một tổ chức nước ngoài và bí mật tiến hành đàm phán với chúng.

Đúng lúc ấy, ta nhận về hai bức thư. Cả hai đều là từ bạn cũ. Cả hai đều được gửi từ New York đi.

Ta có chút hốt hoảng, tự hỏi làm sao chúng lại biết về ta. Theo nội dung trong thư, chúng biết được vị trí của ta từ một đại lí thông tin tại New York.

Đúng là một thảm họa. Nếu đến cả một đại lí thông tin, tại một thành phố hoàn toàn khác, còn biết được nơi ở của ta, thì không thể đoán trước được khi nào ai đó sẽ tấn công và nuốt chửng ta hết.

Ta lập tức nghĩ đến chuyện rời đi, nhưng khi đọc xong thư, ta chợt nghĩ tích cực hơn chút.

Một lá thư là từ Maiza, một nhà giả kim thân thuộc. Có vẻ như gã đang làm kế toán viên cho một tổ chức ở New York, nhưng gã không viết chi tiết về nó. Trong thư có nói rằng: Szilard đã gặp quả báo, nên hãy yên tâm mà sống không sợ hãi đi.

Szilard. Tên của lão già đần độn lắm mồm dám cả gan phản bội bọn ta, và ăn những đồng chí của ta khi bọn ta đạt lấy sự bất tử hồi hai thế kỉ trước. Nhờ ơn hắn, bọn ta phải li tán khắp nơi, và phần lớn đều sống trong lặng lẽ, bởi nỗi sợ bị đồng loại ăn... Dĩ nhiên, bao gồm cả ta.

Nói thật thì, những gì hắn làm là hoàn toàn thừa thãi.

Chỉ cần Szilard khi đó không quá vội vã—

—Ta đã có thể ăn sạch chúng rồi.

Vào thời điểm đó, ta không hề để tâm tới những điều trên. Tuy nhiên, những tháng ngày đau đớn sau khi bọn ta li tán và bắt đầu sống tách biệt đã ảnh hưởng tới tâm trí ta rất nặng nề.

Ta sống với một nhà giả kim đã chạy trốn cùng ta, nhưng cuộc sống ấy thật khủng khiếp. Sống trong đói nghèo không phải thứ làm ta đau. Suy cho cùng, tuy người bất tử có thể đói, nhưng bọn ta cũng chẳng cần sợ chết vì thiếu ăn.

Vấn đề nằm ở tên đồng hành sống cùng ta khi đó.

Ban đầu, hắn đối tốt với ta, nhưng dần dần, bản chất gớm ghiếc của hắn cũng lộ diện.

Vào thời điểm bọn ta bắt đầu hình thành một cuộc sống ẩn mình khỏi Szilard...hắn bắt đầu bạo lực đến vô lí với ta, không cần biết tâm trạng tốt xấu như nào. Giận dữ, mỉm cười, và kể cả buồn thương: Nó cắm rễ vào cuộc sống của bọn ta, trở thành một hành vi tự nhiên như ăn với thở.

Theo thời gian, những hành vi ấy càng leo thang hơn nữa. Không cần biết thương tích nặng đến đâu, cơ thể ta đều tự phục hồi, và hắn tiếp tục tra tấn thể xác ta, chơi đùa ta, thi thoảng còn thí nghiệm lên ta nữa.

Cho dù bất tử không làm ta miễn nhiễm với nỗi đau.

Cho dù chính hắn cũng phải biết điều đó.

Hắn bịa đặt đủ lí do để bào chữa cho bản thân mình. Tại thời điểm đó, ta đã quá dễ dàng bị lừa... Hoặc có lẽ ta chỉ đơn thuần là hiểu rằng, nếu ta từ chối hắn, những chuyện tồi tệ hơn nữa sẽ xảy ra. Kể cả có chạy thoát khỏi cơn đau, ta cũng chẳng có kiến thức hay lòng can đảm để sống một mình.

Giữa những tháng ngày méo mó ấy, bọn ta nhận về một thông tin.

Đó là một thông báo, rằng nhà giả kim mà bạn đồng hành của ta bí mật thư từ đã bị Szilard “ăn.”

Kể từ đó, sự hành hạ của hắn lên ta tồi tệ lên gấp bội. Ban đầu, hắn tra tấn ta bằng dụng cụ thí nghiệm, nhưng sau ngày hôm ấy, hắn bắt đầu sử dụng nắm đấm và các dạng bạo lực thô sơ. Sự tàn nhẫn của những trò hành hạ cứ thế tăng dần, cho tới khi không thể nào so sánh với lúc trước được nữa.

Trước ánh mắt ngờ vực của ta, hắn sợ hãi hơn cả cần thiết và chắp vá thêm hàng đống cái cớ so với trước kia. Ta nhớ mình đã thấy như thể hắn đang cố khơi sự đồng cảm từ ta, và nó đồi bại đến khủng khiếp. Khi nhận ra ta đang nhìn, mặt hắn còn nhăn nhúm hơn nữa, rồi hắn lại đánh ta.

Một đêm, hắn đã cố ăn ta.

Có lẽ ta đã gặp may vì kịp tỉnh giấc, hoặc cũng có thể ta biết chuyện đấy rồi sẽ xảy ra. Ta dồn hết sức bình sinh hất văng tay hắn, và một cuộc chống trả dữ dội bắt đầu.

Đó có phải kết quả cho sự bùng phát của những nghi ngờ và thù hận mà ta tích tụ bấy lâu? Ta nhanh hơn hắn một khắc, và tay phải ta tóm được trán hắn ta. Ngay lập tức, bàn tay ta hấp thụ mọi thứ thuộc về hắn. Cơ thể, kí ức, và thậm chí là trái tim của hắn ta.

Đấy là lúc địa ngục bắt đầu. Tất cả những gì ta thấy từ kí ức hắn là mớ cảm xúc méo mó hắn dành cho ta, cũng như nỗi sợ rằng ta sẽ “ăn” hắn vào một ngày nào đó. Nói cách khác, cuối cùng, ta chẳng khác gì lối ra cho những khát khao lệch lạc của hắn, và giữa bọn ta chưa từng có một chút lòng tin nào cả.

Những thứ cuối cùng mà ta muốn thấy, những viễn cảnh khiến thân thể ta phát bệnh, cứ ăn sâu vào tâm trí như kí ức của chính bản thân ta. Ta bắt buộc phải sống chung với vốn tri thức đầy dã tâm ấy, như thể nó là một phần của ta.

Cái ý niệm rằng mình bị phản bội, trong khi nắm giữ kí ức của người mà ta vừa phản bội xong—tới tận hôm nay, ta vẫn phải sống trong đau đớn vì hai thái cực không thể hòa hợp ấy.

Theo nguyên tắc của sự bất tử, chỉ còn tâm trí ta là tiếp tục lớn lên.

Càng trưởng thành, ta chỉ càng nhận ra những kẻ sống trên đời này hèn nhát, dơ bẩn, và kém cỏi đến cỡ nào.

Đôi khi, ta còn cảm thấy đôi chút ngưỡng mộ với Szilard, kẻ sống đúng với khao khát của bản thân, nhưng chắc chắn lão già lắm mồm đó sẽ chẳng coi ta là gì hơn con mồi hết.

Thế cũng được. Bản thân ta cũng đã quyết định rằng mình sẽ coi bất cứ thứ gì không phải mình như con mồi rồi. Dù sao đi nữa, nếu thế giới này không có ai mà ta có thể tin, thì ta chỉ cần lợi dụng nó để sống là được. Ta thậm chí đã bắt đầu mơ tưởng đến cảnh ban cho toàn bộ loài người cơ thể mà ta có, rồi nuốt chửng hết tất cả.

Để điều ấy xảy ra, ta cần phải ăn sạch những kẻ đã ở cùng với ta trên con thuyền đó.

Ta đã cho rằng Szilard rồi sẽ bị giết bởi một nạn nhân mà hắn nhắm tới. Tuy nhiên, ta không nghi ngờ gì chuyện mình có thể tiếp bước hắn cả; thực ra, ta tin chắc rằng mình có đủ sức.

Người trên thuyền rất tử tế với ta, và có thể chúng vẫn nghĩ ta là loại người như hồi đó. Trên tất cả, không như với Szilard, vào thời điểm chúng nhận ra ý đồ của ta, ta chắc hẳn đã nuốt trọn chúng rồi. Không một nhà giả kim nào có thể biết ý đồ của ta hết.

Ý tưởng bị người khác tấn công tuy rất đáng sợ, nhưng khi đến lượt ta tấn công chúng, ta lại thấy rất tự tin.

Ta hồi đáp lại bức thư của Maiza. Ta chỉ đơn thuần viết rằng ta muốn gặp lại gã.

Ta đề xuất ngày tháng và giờ giấc hẹn gặp. Thêm một lá thư nữa tới, tỏ ý chấp thuận.

Lá thư còn lại cũng đến từ một người quen cũ của ta tại New York. Ta đã nghĩ hắn và Maiza có liên lạc với nhau, nhưng rõ ràng đây là một vấn đề hoàn toàn khác. Đó là một lá thư yêu cầu chỗ thuốc nổ vốn là phụ phẩm trong quá trình nghiên cứu của ta.

Tay nhà giả kim này dường như đang ẩn náu dưới trướng Nhà Runorata, hay gì đó giống thế.

Đúng là phước lành trời cho. Không những thu về được một số tiền lớn, ta còn có thể ăn hắn cùng lúc với Maiza. Ngoài ra, nếu ăn được Maiza, ta cũng sẽ giành lấy toàn bộ số tri thức mà Szilard tích cóp suốt bấy nhiêu năm trời.

Ta tưởng tượng những nguyện ước ấy thành sự thật, và trước khi kịp nhận ra, ta đã mỉm cười.

Ta sắp xếp một con tàu nhằm chuyên chở số thuốc nổ ấy.

Flying Pussyfoot. Con tàu độc nhất vô nhị, được vận hành bởi một tập đoàn độc lập với mọi công ty đường sắt. Một con tàu tiện lợi, bí mật buôn lậu rượu trên đường đi.

Ta vơ vét hết chỗ tiền còn trong nhà, và thành công chuyển lên tàu một lượng thuốc nổ lớn.

Giờ khắc lên tàu cuối cùng cũng điểm. Bên cửa vào, một tay nhân viên đang kiểm tra danh sách hành khách.

Ta cố gắng lách qua y, nhưng tay nhân viên nhạy bén ngăn ta lại.

“Em đi tàu một mình à? Có thể cho anh biết tên được không?”

Khiến người ta chú ý tới vì nhiều lí do vừa là lợi ích, vừa là bất lợi của vẻ ngoài này. Do đó, ta thường hành xử sao cho lợi ích thu về được tối đa hóa.

Như một lẽ hiển nhiên, gã mà ta va phải vừa rồi cũng không hề phàn nàn gì. Tất cả bọn chúng đều quá dễ ăn.

Tuy nhiên, không thể đăng kí tên giả cũng là một sự bất tiện. Giữ cho biểu cảm và giọng nói ngây ngô nhất có thể, ta lịch sự khai báo tên thật ra.

“—Czeslaw ạ. Tên em là Czeslaw Mayer. Anh cứ gọi em là Czes!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện