Ngày hôm ấy, Rachel khoác lên mình bộ đồ liền thân và sẵn sàng cho một chuyến đi dài.

Lần này, mục tiêu là chuyến tàu đặc biệt, thuộc quyền quản lí tư nhân, Flying Pussyfoot. Nó đi thẳng một mạch tới ga Pennsylvania, nên một khi đã lên tàu, nguy cơ bị soát vé dọc đường đi sẽ là không có. Từ đấy về sau, vấn đề sẽ chỉ là giấu mình khỏi nhân viên bằng cách nào.

Nói tóm lại, cô là một kẻ trốn vé thường xuyên. Cho đến giờ, cô đã lên hàng ngàn chuyến tàu mà không hề mua vé, và lần nào cũng bình an vô sự.

Cô không cảm thấy tội lỗi gì về chuyện đó. Suy cho cùng, đó là công việc, và cũng là cách để báo thù.

Cô làm chân chạy vặt cho một đại lí thông tin, và cô kiếm sống bằng cách thu thập thông tin trên toàn đất Mĩ và bán chúng cho họ.

Chủ tịch của đại lí thông tin, vốn tọa lạc ở New York, trả giá cao nhất cho “thông tin tươi”—thông tin được truyền trực tiếp từ các thành phố khác. Ngoài ra, ông còn muốn đích thân đến trao đổi, thay vì thực hiện qua điện thoại. Có vẻ như nguyên do là bởi ông có thể nhìn vào mắt người đối diện, khiến cho việc nhận biết người đó nói dối hay không trở nên dễ dàng hơn. Ông là một người kì lạ, song cô không ghét ông ta. Gã đàn ông khúm núm ở bàn tiếp tân quả thực rất phiền nhiễu, nhưng cô đã kết thân hết với những người còn lại. Ngay từ đầu, chuyện một đại lí thông tin được xây dựng như một tổ chức thay vì một điểm phân phối thông tin đã rất lạ lùng rồi. Có lẽ chủ tịch của nó lập dị đôi chút cũng là lẽ dĩ nhiên. Đó là những gì Rachel nghĩ, và cô tiếp tục giữ quan hệ tốt và làm ăn với công ty,

Chủ tịch đại lí thường hay hỏi Rachel rất nhiều thứ. Ông ép cô trả lời những câu hỏi vu vơ về một thành phố nào đó, hết câu này lại đến câu kia; ông bảo rằng mình đang phân tích những thông tin cô không nhìn thấy, đa phần là như vậy. Cô không thực sự hiểu lắm, nhưng miễn là ông trả tiền cho cô, thì cô không cần biết ông muốn gì.

Rachel thường xuyên phải qua lại giữa nhiều thành phố. Không một đại lí thông tin bình thường nào đi xa đến như vậy. Thực ra, rất hiếm đại lí nào lại muốn thông tin về một thành phố khác.

Ngay từ đầu, trong hoàn cảnh bình thường, chi phí tàu xe đã đắt đỏ đến thừa thãi. Không những thế, nếu họ không kiếm được tin gì hay ho, thì chẳng những không kiếm được lời lãi, họ còn có nguy cơ phải đóng cửa tức thì.

Tuy nhiên, đó không phải vấn đề lớn, ít nhất là với Rachel: Tất cả những con tàu cô từng đi, cô đều đi miễn phí.

“Đây là để báo thù.”

Đó là những gì cô từng kể cho chủ tịch đại lí thông tin.

Cha của Rachel từng là kĩ thuật viên bảo dưỡng cho một công ty đường sắt.

Câu chuyện của cô hết sức tầm phào. Một ngày nọ, một linh kiện hư hỏng đã gây ra một vụ tai nạn, và công ty đã đổ hết tội lỗi lên đầu cha Rachel...mặc dù tội lỗi thật sự nằm ở ban điều hành, những kẻ đã làm ngơ yêu cầu cung cấp bộ phận mới của đội ngũ nhân viên.

Cha cô, người đã bảo họ rằng không thay mới linh kiện sẽ rất nguy hiểm, lại bị đổ lỗi cho sai lầm ấy. Thật quái đản làm sao. Ngay cả khi muốn lôi họ ra tòa, ông cũng không có bằng chứng, và những đồng nghiệp thì không hề dám hé môi, lo sợ rằng sẽ mất việc.

Một câu chuyện tầm phào đến đáng cười ở bất cứ thời đại nào. Suốt những tháng ngày khôn lớn của Rachel, cô luôn phải thấy cha cô bị đè nặng bởi nỗi đau ấy.

Nỗi căm thù dành cho một công ty hỏa xa nhanh chóng bao trùm lên mọi tuyến đường sắt.

Tuy nhiên, cha cô quả thực yêu những con tàu hơn bất cứ ai. Cô chênh vênh giữa ý đồ báo thù toàn ngành đường sắt với niềm tôn trọng cho đam mê của cha—và cuối cùng, cô chọn trốn mua vé làm phương pháp báo thù. Bằng cách này, cô có thể phá hoại ngành đường sắt mà không làm tổn thương hành khách hay tàu xe. Tuy nhiên, tổn hại cô đem đến là không đáng kể, và nó chẳng là gì ngoài một hành động tự thỏa mãn bản thân. Thực tế mà nói, nếu cân nhắc đến hiểm nguy cô gặp phải khi phá luật, thì đó chẳng phải tự thỏa mãn nữa, mà hoàn toàn là tự hủy hoại.

Kể cả thế, cô vẫn tiếp tục trốn mua vé, nhằm kiểm soát cơn giận của bản thân. Thậm chí có khi cô còn đang tìm một lẽ sống đằng sau hành động ấy cũng nên.

Nghe xong, chủ tịch đại lí khẽ mỉm cười và nói.

“Như vậy là tốt đấy. Vậy thì, một khi đã tìm ra rồi, cô chỉ cần bắt đầu mua vé thôi. Mua cho đến khi bù bù đắp được tất cả những tấm vé cô từng trốn. Cứ nghĩ rằng cô đang trả số tiền đó cho cha cô thay vì ngành đường sắt là được.”

Mua vé cho cha cô. Liệu ngày ấy có bao giờ tới? Mỗi khi lên một chuyến tàu, suy nghĩ ấy lại trỗi dậy bên trong cô.

Ngày hôm nay, vô vàn thông tin đều đổ về Chicago. Chuyện về những vấn đề bủa vây nhà Russo, cũng như vụ nổ nhà máy vùng ngoại ô, chúng quét qua nửa tối thành phố như những đợt sóng dâng trào.

Khi cô báo cáo tất cả qua điện thoại xong, chủ tịch đại lí đã nói rằng cô nhất định phải trực tiếp gặp ông và kể lại toàn bộ sự việc.

Chiếc Flying Pussyfoot dự kiến sẽ rời ga vào tối hôm đó. Một con tàu khang trang, được xây dựng bởi mấy gã giàu xổi. Loại tàu mà Rachel căm ghét nhất.

Không phải là cô không có tiền hay gì. Cô đơn thuần chỉ từ chối trả tiền vé. Hôm nay, để sống đúng với niềm tin lệch lạc ấy, cô lại lần nữa đến sân ga.

Cô cẩn thận kiểm tra từng toa tàu, đặc biệt là những khu xung quanh toa hành lí. Mỗi khi Rachel đi trốn vé, đó luôn là những nơi cô dùng thường xuyên.

Tuy nhiên, đúng lúc ấy, cô lại thấy điềm chẳng lành.

Một dàn nhạc từ đâu đó sắp cắt cử một nhóm canh gác toa hành lí. Vừa nghĩ cách để đối phó với chuyện đó, cô vừa kiểm tra thềm nối trên tàu: Nếu cần thiết, cô có thể leo lên nóc hoặc xuống gầm tàu từ đây. Phần dưới của con tàu này được xây dựng rộng rãi hơn chút so với tàu bình thường. Vừa nghĩ, Nếu là như thế này, chắc mình có thể chui xuống mà không bị làm sao—một điều mà người bình thường sẽ không bao giờ nghĩ—Rachel vừa khẽ thở phào.

Đúng lúc ấy, cô gặp phải một người đàn ông với một phụ nữ mặc đồ đen. Họ ăn mặc như thành viên dàn nhạc giao hưởng, nhưng đôi mắt lại cực kì sắc bén, và không cần biết nhìn nhận như nào, họ cũng không giống như loại người tử tế. Rachel tạm thời rời đi, nhưng cô vẫn thấy ánh mắt người phụ nữ nhắm vào lưng cô suốt một quãng sau đó.

Chắc mình sẽ tránh xa chúng ra.

Vừa nghĩ như thế, cô vừa chờ tiếng chuông khởi hành. Khi thấy người lái tàu đã vào trong, cô rón rén lại gần tàu, giấu mình nơi điểm mù của nhân viên nhà ga. Rồi, bằng cử động đầy điệu nghệ, cô nhảy phóc lên tàu, bò xuống dưới thềm nối.

Và rồi chuông khởi hành reo lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện