Tối muộn hôm đó, trong phòng nhân viên, cậu nhân viên trẻ và người lái tàu lớn tuổi đang thong thả trò chuyện.

“Ơ, bác không biết câu chuyện đó à? Chuyện về Rail Tracer, 'kẻ bám theo bóng đường ray' ấy?”

Trong số những câu chuyện ma, đây là câu chuyện ưa thích nhất của cậu nhân viên trẻ. Nguyên nhân là bởi, dù rõ ràng cậu không có khiếu kể chuyện ma, câu chuyện ấy vẫn luôn để lại nỗi sợ với dư vị khó chịu đi kèm, không cần biết người kể là ai.

Khi cậu thử kể cho tay bartender tên Jon vào hôm qua, Jon chỉ nói “Vớ vẩn” rồi bỏ lửng tại đó. Liệu người đàn ông lớn tuổi kia sẽ phản ứng như thế nào?

“Ừm, đấy là một câu chuyện vô cùng đơn giản thôi, bác hiểu chứ? Nó kể về một con quái vật đuổi theo xe lửa vào những đêm không trăng.”

“Quái vật?”

“Vâng. Nó hợp nhất với bóng tối và biến thành nhiều hình dạng khác nhau, rồi tiếp cận con tàu, từng chút từng chút một. Nó có thể là con sói, làn sương, một con tàu y hệt như con tàu của chúng ta, một người khổng lồ không mắt, hay hàng vạn cái nhãn cầu... Nói chung là, nó có thể hóa thành mọi thứ, và nó đuổi theo ta trên đường ray.”

“Thế nếu nó đuổi kịp thì sao?”

“Vấn đề ở chỗ đó đấy bác: Ban đầu, không ai nhận ra là nó đã đuổi kịp cả. Nhưng dần dần, tất cả đều nhận thấy là có gì đấy đang diễn ra.”

“Tại sao?”

“Là con người. Họ biến mất. Nó bắt đầu từ phía sau con tàu, từng chút một, từng người một... Và cuối cùng, tất cả đều biến mất, và con tàu cứ như chưa từng tồn tại trên đời.”

Khi đã nghe được đến đấy, người lái tàu hỏi một câu vô cùng tự nhiên.

“Thế người ta kể lại chuyện đấy bằng cách nào?”

Cậu nhân viên trẻ đã tiên đoán trước câu hỏi ấy, và cậu trả lời mà không hề hoang mang.

“Dạ, dĩ nhiên là bởi một vài con tàu đã sống sót ạ.”

“Bằng cách nào?”

“Cứ đợi đã. Cháu sắp đến đoạn đấy rồi. Vậy đó, chuyện không chỉ có thế thôi đâu.”

Với điệu bộ nom rất tươi vui, cậu ta đi đến cao trào của câu chuyện.

“Nếu bác kể câu chuyện này trên một con tàu, nó sẽ tới. Rail Tracer sẽ nhắm thẳng tới con tàu đó!”

Ngay lúc cậu nói thế, khuôn mặt người lái tàu chợt lộ rõ vẻ chán ghét.

Chết dở. Chắc mình vừa mới đi quá xa, cậu thầm nghĩ, nhưng giờ cậu không thể dừng lại.

“Nhưng vẫn có một cách để ngăn lại nó! Chỉ một thôi!”

“Đợi chút đã. Đến giờ rồi.”

Vừa nói, người lái tàu vừa thắp ngọn đèn báo hiệu cho toa động cơ.

Mình còn mới sắp sửa đến đoạn hay nhất nữa chứ...

Bồn chồn không yên vì muốn được tiếp tục câu chuyện, cậu nhân viên trẻ quan sát người đàn ông kia làm việc bằng ánh mắt sắc bén, dữ dội.

Họ đã đổ bao nhiêu tiền vào con tàu này. Mình cứ nghĩ là sẽ có một hệ thống không dây giữa nơi đây với toa động cơ, cậu nhân viên nghĩ thế, nhưng vừa mới thấy dãy đèn tỏa sáng khắp hai bên toa xe, ý kiến cậu đã lập tức đổi chiều. Con tàu này được dựng xây theo hướng nhấn mạnh vẻ ngoài và bầu không khí, thay vì tập trung vào chức năng. Đối với người ngoài, ngay cả báo hiệu này có lẽ cũng chỉ mang mục đích soi rọi lớp tường chạm khắc ngoài kia. Đây chính là mưu mẹo mà người ta mong đợi từ một công ty giàu xổi. Và, bởi cậu đang làm việc cho chính cái công ty giàu xổi ấy, có phàn nàn thì cũng chả ích gì. Cậu nhân viên trẻ cười nhăn nhó, thở dài trước vị thế của bản thân.

Đúng lúc ấy, người lái tàu cũng vừa xong, và với khuôn mặt rạng rỡ, cậu nhân viên kể nốt phần còn lại của câu chuyện.

“Ừm, xin lỗi. Vậy, để được cứu, bác------”

“À, khoan, đợi đã. Biết được câu trả lời ngay thì sẽ chán lắm, đúng không? Ta cũng biết một câu chuyện như thế; sao không để ta kể trước?”

Nghe có vẻ khá hay. Cậu nhân viên trẻ rất say mê những câu chuyện như thế, vậy nên cậu vô cùng háo hức được nghe chuyện của người đàn ông kia.

“Tức là chúng ta sẽ trao đổi kế sách để được cứu, đúng không ạ? Được thôi, nghe có vẻ vui đấy.”

Nghe thấy thế, người lái tàu nhìn cậu ta, và đôi mắt ông ta rất lạ. Đôi mắt ấy cứ như một hỗn hợp của sự thương hại và khinh miệt. Cậu nhân viên trẻ có đôi chút băn khoăn, nhưng câu chuyện ma kia mới là quan trọng nhất.

“Chà, cũng chỉ là một câu chuyện bình thường, đơn giản thôi. Đó là câu chuyện về Lemures... Những bóng ma khiếp sợ cái chết tới nỗi trở thành hồn ma ngay cả khi vẫn còn trên đời.”

“Hả? ...Ừm-hưm...”

“Nhưng những bóng ma lại có một lãnh tụ vĩ đại. Vị lãnh tụ đã cố gắng nhuộm lại thứ chúng khiếp sợ bằng bản sắc của chính chúng, để có thể đưa chúng về trần gian. Tuy nhiên, Hợp chủng quốc Hoa Kì lại khiếp sợ trước sự hồi sinh của chúng! Và, có tin được không, lũ ngu ấy đã tìm cách giam giữ vị lãnh tụ trong một nấm mồ!”

Nội dung của cuộc trò chuyện không còn hợp lí mấy với cậu nhân viên, nhưng cơn giận đã từ từ lấp đầy khuôn mặt và giọng nói của người lái tàu. Cậu nhân viên chợt thấy thứ gì đó chạy dọc sống lưng.

“À, ừm, bác?”

“Và thế. Những bóng ma còn lại nảy ra một ý. Chúng nghĩ mình cần bắt cóc hơn một trăm người – bao gồm gia đình của một thượng nghị sĩ – và yêu cầu tha bổng cho vị lãnh tụ kia. Nếu vụ việc này được lan truyền, nhất định chính quyền sẽ không bao giờ nghe theo chúng. Vậy nên, cuộc đàm phán sẽ được thực hiện trong bí mật bởi một lực lượng riêng. Chúng sẽ không có đủ thời gian để bình tĩnh ra quyết định. Chúng phải quyết định trước khi con tàu tiến đến New York!”

“Thượng nghị sĩ... Bác không định nói đến Thượng nghị sĩ Beriam, đúng không? Không, đợi đã, không thể nào-- Ý bác là con tàu này ư? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mau giải thích đi!”

Nhận thấy linh cảm của mình vừa đánh trúng trọng tâm, cậu nhân viên trẻ chậm rãi lùi xa khỏi người lái tàu.

“Giải thích? Nhưng ta đang giải thích đấy thôi. Thực lòng mà nói, ta chưa từng nghĩ vỏ bọc 'lái tàu' của mình lại có tác dụng vào một dịp như này. Dù sao đi nữa, khi con tàu này đến được New York, nó sẽ biến thành một pháo đài di động của Lemures! Sau đó, với lũ con tin làm khiên chắn, chúng ta sẽ đi đâu đó theo đường sắt xuyên lục địa. Cảnh sát sẽ không thể nào theo dõi mọi tuyến cùng một lúc.”

“R-rốt cuộc ai mới là lãnh tụ?”

Hỏi một câu điềm tĩnh đến kinh hoàng, cậu nhân viên lùi thêm một bước nữa. Tuy nhiên, con tàu lại không quá rộng, và tại thời điểm đó, lưng cậu đã va vào bờ tường.

“Lãnh tụ tối cao Huey của chúng ta sẽ bị chất vấn ở Sở Tư pháp New York vào ngày mai. Chính vì lí do đó, con tàu này đã được chọn để làm vật tế cho lãnh tụ của chúng ta!”

Nghe thấy thế, cậu nhân viên trẻ lại hỏi người tiền nhiệm một câu. Cậu vẫn bình tĩnh đến lạ.

Cậu đã từng nghe về Lemures trước đây. Nếu nhớ không nhầm thì, nhóm khủng bố mà thủ lĩnh vừa mới bị bắt hôm qua cũng tự xưng là Lemures.

“...Sao bác lại kể chuyện này cho cháu nghe?” cậu hỏi người đàn ông.

Cậu đã nghĩ ông ta sẽ chỉ kể một câu chuyện kinh dị đơn thuần, nhưng cậu lại vấp phải một nỗi kinh hoàng thật hơn rất nhiều so với mọi câu chuyện ma khác.

“Ngài Huey là một người nhân từ. Ta chỉ đơn thuần học theo ngài ấy. Được biết lí do mình chết trước khi chết: Ngươi quả thực rất là may mắn đấy.”

Rồi, rút một khẩu súng từ trong áo ra, ông ta tổng kết lại câu chuyện.

“Giờ thì, về phương pháp tối quan trọng để đi đến sự cứu rỗi... 'Tất cả những ai nghe câu chuyện này đều chết cả. Không có một cách nào để được cứu hết'!”

Kết thúc câu chuyện, ông ta nhắm vào mũi cậu nhân viên và bóp cò.

...Nhưng không viên đạn nào được phóng ra.

“Cái...?”

Cơn đau tê tái chạy khắp bàn tay người lái tàu trung niên. Ngón tay mà đáng lẽ phải bóp cò súng co quắp trong vô nghĩa giữa không trung. Khẩu súng nảy lên cao, rồi rơi nhẹ vào bàn tay cậu nhân viên trẻ.

Ngay khoảnh khắc người đàn ông định bóp cò, cậu nhân viên đã đá văng khẩu súng lên, chỉ với mỗi đằng chân là di chuyển. Do người lái tàu không hề thấy cậu nhúc nhích phần thân trên, ông ta hoàn toàn không thể nào đoán được cú đá ấy.

Bắt được lấy khẩu súng, cậu nhân viên liền dí nòng nó vào trán vị tiền nhiệm kia—một tên khủng bố.

“Dĩ nhiên là có cách để cứu rồi—giết nó trước khi nó giết ta là xong.”

Cậu thanh niên đứng đó mang một vẻ hiện diện hoàn toàn khác so với con người cậu đã từng cách đây mới vài giây.

Người lái tàu trung niên chợt rùng mình. Không phải bởi y sợ khẩu súng; không, mà là bởi đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào y. Đó không phải đôi mắt của một cậu thanh niên ngây ngô thích kể chuyện ma. Đó là đôi mắt nuốt trọn mọi thứ—đôi mắt có thể hủy diệt tất cả. Tối tăm và thăm thẳm, với nét long lanh đầy quả quyết.

Màu sắc chúng dường như hòa lẫn cả căm ghét lẫn thương hại với khinh miệt, và tất cả hướng trọn vào y. Một ngọn lửa đen, bừng cháy điên cuồng, như thể toàn bộ ngọn đèn trong nhãn cầu cậu vừa được bật lên... Đôi mắt cậu nom giống như thế. Rốt cuộc một con người phải trải qua những gì trong đời để có được đôi mắt ấy?

Dẫu đang run rẩy trước dòng suy nghĩ, y vẫn nhận thấy chúng rất tương đồng với con mắt của kẻ cuồng tín chung chiến tuyến, Chane.

Tuy nhiên, thực lòng mà nói, chuyện đó cũng chẳng quan trọng gì. Dù sao đi nữa, nếu không có gì thay đổi, y vẫn sẽ chết tại đây. Y chỉ biết rõ mỗi điều ấy.

“K-khoan, làm ơn đợi đã, Claire.”

“Không.”

Và như thế, cậu nhân viên trẻ—Claire Stanfield—bắt đầu siết chặt cò súng.

Cậu ta nhấn chậm rãi, như thể đang tận hưởng giờ khắc trước khi giáng án tử.

Trong quãng thời gian ấy, tháo chạy hay phản kháng là hoàn toàn khả thi. Tuy nhiên, đôi mắt Claire không cho phép điều đó. Nó khiến nạn nhân cảm thấy rằng, nếu y dám thử làm thế, kết quả nhận được sẽ còn tệ hơn cái chết rất nhiều.

Trong đúng một thoáng, ngón tay cậu dừng lại.

“À, phải rồi. Đây là phần còn lại của câu chuyện. Để ngăn Rail Tracer tới, ngươi phải tin vào cậu chuyện này, và nếu như nó đã tới, ngươi phải trốn khỏi nó trước khi mặt trời lên... Cơ mà giò cũng quá muộn rồi.”

Lối nói chuyện khôn khéo cách đây ít lâu của cậu ta giờ đã biến mất. Cậu ta lạnh lùng kể, bằng tông giọng khô cằn và lạnh lẽo không hồi kết, như những lưỡi dao bằng hàn băng.

“Rail Tracer nhất định sẽ xuất hiện trước lũ các ngươi. Tiếng súng này sẽ thức tỉnh nó. Cái chết của ngươi sẽ thức tỉnh nó.”

Cậu ta lại bắt đầu nhấn cò. Cuối cùng, đến tận khi ấy, người lái tàu trung niên mới mở mồm thét lên. Y giơ hai tay ra chống đỡ.

...Nhưng tất cả đã quá muộn.

“Chết đi, đồ hiến tế.”

Một tiếng súng.

Tiếng súng vươn khắp đường ray, vang vọng đầy sắc bén...

Vươn tới một nơi xa...

Rất, rất xa...

Một vệt máu đỏ thẫm văng tung tóe khắp bức tường của toa nhân viên chật hẹp.

Gần như cùng thời điểm ấy, cánh cửa chợt mở bung.

“Cái quái gì thế?”

Khi ai đấy lên tiếng đằng sau Claire, cậu nhìn lại và thấy một tay nhân viên đứng đó, mắt mở trợn trừng.

Anh ta mặc đồng phục nhân viên điều phối của Flying Pussyfoot, với tông màu chủ đạo là trắng.

“Mày là ai?” Claire hỏi anh ta. Khuôn mặt cậu hoàn toàn vô cảm xúc.

Đáng lẽ chỉ có hai nhân viên điều phối trên tàu này: mình, và gã đàn ông mình vừa giết... Nghĩ lại thì, tên của gã điều phối trung niên đây là gì ấy nhỉ?

Trong lúc cậu nghĩ về mấy thứ như thế, tay nhân viên áo trắng vẫy vẫy hai tay và cất lời.

“Nào, nào, làm ơn cất cái thứ nguy hiểm đó đi, làm ơn đấy. Tôi có phải kẻ thù đâu.”

Tay nhân viên vừa nói vừa mỉm cười. Rất lặng lẽ, Claire chĩa súng vào y.

“Làm như tao có thể tin một thằng không hoảng hốt trước cảnh tượng này ấy? Nói cho tao biết mày là ai và muốn gì mau.”

Đưa ra lời khẳng định đầy tỉnh táo, cậu bắt đầu dồn sức nhấn cò.

“Uây. Đã lộ rồi cơ à?”

Giọng nhanh chóng chuyển tông, tay nhân viên giả cong môi lại thành một cái nhếch mép. Thấy thế, không hiểu sao, Claire đột nhiên ném súng xuống sàn.

Tay nhân viên giả nhìn hành động đó, nom chừng khá khó hiểu. Có lẽ do chưa tiếp xúc với ánh mắt Claire, nên khuôn mặt hắn vẫn giữ vẻ tự tin tuyệt đối.

“Mày tính làm sao, hả?”

“Tự tin” không phải cách để diễn tả câu trả lời của Claire. Nó gần hơn với một mẩu của một cuộc trò chuyện thường nhật.

“Mày có vẻ không phải loại người sẽ tiết lộ sự thật nếu tao chỉ dí súng vào đầu mày, nên tao định sẽ tra tấn mày một chút.”

Vừa mới nghe thấy thế, tay nhân viên giả đã cười phá lên.

“Mày định làm gì cơ?! Tra tấn cơ đấy! Mày đến từ thời đại nào vậy hả?”

Mặc kệ tiếng cười khanh khách của hắn, Claire tháo chốt khóa trên cánh cửa dẫn ra ngoài. Khi cậu mở cửa ra, gió lạnh liền ùa vào, đâm xuyên qua da cậu ta.

“Thôi nào, anh bạn ơi, mày làm được gì cơ chứ? Ý tao là, tao cũng khá vui khi mày ném súng đi giùm tao, nhưng mà...”

Nhếch mép cười, tay nhân viên giả nâng giọng lên, rồi đưa tay vào trong áo.

“Kể cả mày tay không đi nữa, tao cũng vẫn có súng— Hả?”

Nhưng Claire đã biến mất từ khi nào.

Có vẻ như cậu vừa bước ra ngoài và thả mình khỏi con tàu, nhưng đấy chắc chỉ là tưởng tượng của y thôi, nhỉ?

Rút sẵn vũ khí, tay nhân viên giả chậm rãi lại gần cánh cửa.

Hơi nghiêng mình về trước, y giơ súng sang hai bên, nhưng đằng trên là sườn tàu, và đằng dưới là khung cảnh tăm tối đang dần lùi về sau, và chỉ có vậy.

Chẳng lẽ cậu còn ở trong? Y vội vã quay đầu lại, và ngay khoảnh khắc ấy, một thứ gì đó vô cùng mạnh kéo giật tay áo y ra sau.

“ !”

Bất chấp quán tính, y vùng lên, ngả mình về trước, nhưng lực kéo không hề suy suyển. Nó cứ thế lôi tay nhân viên giả đi.

“Waugh, wah-wah-waaah-AAAaaaaAh!”

Ngay cả từ vị trí nguy hiểm ấy, y vẫn quay đầu được ra sau, và rồi hắn chợt thấy một thứ không thể tin nổi.

Hai cái tay áo của bộ đồng phục nhân viên đang trồi lên từ dưới cánh cửa, và hai đầu của chúng đang tóm lấy đôi chân y.

T-thằng nhân viên? Không thể nào! Nó ở dưới đấy?! Làm sao—?!

Giữa lúc đang suy nghĩ, cơ thể y đột nhiên bị lôi tuột ra ngoài. Gió buốt lao vụt qua y, và y thấy bản thân rơi một đoạn ngắn.

Ngay khoảnh khắc y nghĩ, Mình đang rơi, cơ thể y chợt khựng lại sau một cú xóc.

Điều tiếp theo kẻ giả mạo biết là, Claire đang khóa chặt lấy hai chân y.

“??????—!”

Tâm trí y rối bời. Y không tài nào tưởng tượng nổi chuyện gì đang xảy ra, hay bằng cách nào.

Claire đang quấn chân quanh mấy thanh xà kim loại dưới gầm tàu, và giữ chắc tên hàng dỏm bằng nửa thân trên còn tự do.

Từ vị trí hoàn toàn điên rồ này, cậu đang dần dần đưa tên kia lại gần với mặt đất.

Giữa âm thanh gầm gào hòa trộn bởi tiếng tàu chạy với tiếng gió, Claire thì thầm vào tai tên kia.

“Được rồi, tao sẽ hỏi mày lần nữa... Mày là ai?”

Tay nhân viên giả đã lấy lại đủ thần trí để trả lời, nhưng y lại từ chối làm thế. Y bắt đầu giãy giụa, cố gắng chĩa khẩu súng bên tay phải vào cậu ta.

“Quá tệ.”

Thân thể y chao đảo, chếch xuống dưới, và tay phải y tiếp xúc với mặt đất.

“Gaaaaaaaaaaaaaah!”

Chấn động và nỗi đau kinh khủng hơn rất nhiều so với những gì y ngờ tới. Y cố nâng cánh tay lên, nhưng Claire lại giữ chặt lấy nó, và không cho y cơ hội.

Khẩu súng trên tay y bị đánh văng đi trong nháy mắt...cùng với bàn tay hắn, cho đến đoạn cổ tay.

“Mày là ai?”

Câu hỏi ấy lại tới, nhưng y chỉ biết la hét trong đớn đau.

Claire hạ thân mình y xuống, tiếp tục nhấn tay y lên mặt đất.

Vào thời điểm tay phải tên nhân viên giả mất đến tận bả vai, Claire cũng moi ra được mọi thứ y biết về chính mình.

Y nói tên mình là Dune, và y là thành viên của Nhà Russo. Chính xác hơn, y là thuộc hạ trực tiếp của Ladd Russo, và là một phần của nhóm đã ly khai khỏi nhà Russo ngay ngày hôm ấy.

Ngoài ra, y còn bảo nhóm của Ladd đang lên kế hoạch cướp bóc con tàu, giết một nửa số hành khách, rồi cho tàu đâm thẳng vào nhà ga.

Bất giác, Claire chợt nghi ngờ sự tỉnh táo của chúng, nhưng có vẻ như sự tỉnh táo của tên Ladd này cũng chỉ tương đồng với sự điên cuồng của người thường mà thôi.

Đầu tiên, chúng sẽ ném xác của những hành khách chúng giết xuống dọc đường ray; một “tay nhặt xác” không có mặt trên tàu sẽ thông báo cho công ty đường sắt, và trước khi con tàu cập bến New York, chúng sẽ vắt nhiều tiền nhất có thể từ công ty.

Rồi chúng sẽ dừng tàu lại tại một điểm đã định trước, hội ngộ với tay nhặt xác—kẻ sẽ đến bằng xe hơi—và tiến hành đào tẩu. Khi đó, Ladd chắc hẳn sẽ giết toàn bộ hành khách từng thấy mặt chúng.

Và, nhằm mục đích chiếm toa nhân viên, Dune đã nỗ lực hết mình để hóa thành một nhân viên điều phối giả.

“Sao mày lại làm thế? Như vậy chẳng ích gì cả. Nếu bọn mày muốn chiếm con tàu, tất cả những gì chúng mày cần làm chỉ là giết bọn tao. Đâu cần phải trộm đồng phục rồi giả mạo bọn tao làm gì.”

Dune trả lời câu hỏi đó, miệng mỉm cười; như thể tiếp xúc lâu dài với cơn đau cùng cực đã nướng chín mọi liên kết thần kinh trong y.

Tuy nhiên, thứ thực sự đáng kinh tởm lại nằm ở những gì y nói.

“Heh-heh-heh, heh. Là không khí, thằng ngu, bầu không khí đấy! Ladd thích mấy trò như thế. Cải trang làm nhân viên làm tao có tâm trạng thích hợp, và khi tao lởn vởn quanh tàu, đám hành khách sẽ nhìn tao bằng ánh mắt đầy hi vọng. Hắn bảo là thích giết chúng như thế—khi chúng đang hi vọng. Tao cũng có phần như vậy đấy. Hee-hee, hee, hee-hee-hee-hee-hee...”

Trước câu trả lời của y, Claire trầm ngâm một lát. Rồi cậu lặng lẽ lên tiếng. Sắc màu tàn bạo trong mắt cậu cách đây một quãng đã mờ đi, và màu nguyên thủy của chúng đang quay lại. Tuy nhiên, đôi mắt ấy vẫn phảng phất nét hồ nghi, và càng tiếp tục cuộc tra hỏi, khuôn mặt cậu càng tối lại.

“Mày kiếm bộ đồng phục để tạo 'bầu không khí' đấy bằng cách nào? Đây là hàng độc quyền của Flying Pussyfoot. Chỉ một số ít người mới có được.”

“Hee, hee-hee. Tao hốt được ở sân ga sáng nay đấy! Là từ một lão điều phối rời khỏi tàu khi nó đến Chicago và mày lên thế chỗ! Một lão già da trắng và tóc ngắn!”

Tony. Khuôn mặt người đồng nghiệp đổi ca với cậu chiều hôm ấy chợt ùa về tâm trí Claire. Ông là một nhân viên người Ý đôn hậu, và đã dạy cho Claire đủ thứ về cái nghề này.

“Mày...đã làm gì với ông ấy?”

“Hee-hee, lão đấy giờ chắc đang làm mồi cho lũ chuột cống ở Chicago rồi!”

Ngay lúc nhổ toẹt một tràng xong, Dune đã nhận ra rằng y vừa nói một thứ mà đáng lẽ không được nói.

Cơn đau làm não y suy giảm chức năng, và y quên mất là mình đang ở trong một tình thế vô cùng tuyệt vọng.

“T-t-từ đã, tao nói dối đấy!”

Một nỗ lực muộn màng. Bàn tay phải của Claire đã chộp lấy gáy Dune. Lấp đầy đôi mắt cậu là một thứ còn kinh khủng hơn lúc trước, và dáng vẻ cậu từng mang, dáng vẻ một nhân viên điều phối, đã hoàn toàn tan biến.

Bằng sức lực to lớn đang giữ chắc đầu y, thân thể Dune—cùng thân trên của Claire—dần tiếp cận mặt đất.

“K-k-khoan! Mày vừa giết một gã nhân viên đấy! Mày là cái quái gì thế hả?!”

Ngay cả trước sức phản kháng đó, lực đẩy vẫn không suy suyển. Claire tiếp tục hạ mình thật chậm về phía mặt đất. Dư ảnh khiến sỏi lát đường nom như đang chảy thành một dòng sông. Với tốc độ mà con tàu đang di chuyển, chỉ cần chà một vật vào lớp sỏi ấy, nó sẽ hóa thành cái bàn nạo hoàn hảo. Cậu đã chứng minh cho điều đó bằng cánh tay phải của Dune.

Trước khi chóp mũi chạm mặt đất, Dune lắng nghe lời thì thầm dài của Claire.

“Tao á? Tao là Claire Stanfield... Hoặc là 'Vino.' Như vậy chắc lũ mafia chúng mày sẽ dễ nhận biết hơn đấy.”

Vino! Tao từng nghe rồi! Tao từng nghe về hắn! Hắn là một sát thủ làm việc khắp Hoa Kì, và hắn mang biệt danh 'Vino' bởi tàn dư hắn để lại rất bừa bộn, và lúc nào hắn cũng để lại hàng tấn máu mỗi khi làm việc xong. Ai đời lại nghĩ hắn thật sự là nhân viên xe lửa chứ?! Bảo sao hắn lại có mặt ở khắp nơi... Nhưng thật đấy, tao không quan tâm, cứu tao, thả tao ra— Chết mẹ, chếtchếtchếtchết—

“Nhưng giờ đã khác rồi.”

Khác cái quái gì ai thèm biết cứu tao tao xin mày đấy cứgyaugalflaryuleuryeruru

rururururrrrrrrr

Khuôn mặt y va vào lớp sỏi, và gần như ngay thời khắc ấy, Dune mất đi tầm nhìn, ý thức, cũng như mạng sống của y.

Nhấc cái xác y lên, Claire quẳng nó vào giữa toa nhân viên trên tàu. Máu nạn nhân văng khắp người cậu ta, nhuộm đỏ thẫm quần áo.

Đầu cái xác bị bẻ nghiêng theo một góc không thể tin nổi, và khuôn mặt với tay phải của nó hoàn toàn bị nghiền nát. Mặt cắt bẩn thỉu và kinh khiếp đến khôn cùng. Nếu bất cứ ai ngoài kia nhìn vào cái xác này, chắc họ sẽ tưởng khuôn mặt và tay phải của nó bị nhai đứt...bởi một con quái vật tàn bạo, độc ác, vượt xa khả năng của loài người.

Claire không buồn lau đống máu đã văng đến quá nửa mặt mình. Thay vào đó, cậu dùng ngón tay quệt vài sọc đỏ bên dưới khóe mắt.

Theo một cách nào đó, có thể cậu coi đây như một nghi lễ, một khúc dạo đầu cho màn kịch của cậu ta.

Lẩm bẩm thật khẽ, với chính bản thân, Claire nói nốt những gì Dune không thể nghe thấy.

“—Với bọn mày, tao là quái vật. Con quái vật sắp nuốt chửng tất cả chúng mày.”

Cậu nhìn lên không trung và mỉm cười.

“Kể từ giờ, trong mắt chúng mày với con tàu đây—Tao là Rail Tracer.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện