Làm sao đây? Lạc mất con bé rồi.

Roy định sẽ bỏ trốn cùng với Eve Genoard, nhưng giữa cơn cuống cuồng, gã mất dấu cô gái từ lúc nào không hay. Là gã bỏ lại cô, hay cô chỉ đơn thuần là nhanh chân hơn gã? Gã chắc mẩm cánh cửa nằm một góc gần đây, cánh cửa mà qua đó bọn họ bị đưa vào.

Nhưng gã cầm vũ trang vẫn canh gác tại đó. Chỉ với tay không thôi, không một ai tự mình hạ gã được.

Do đó có thể nói, cô chưa trốn được ra ngoài thành công. Ít nhất là như vậy.

Với cả, gã cũng không dám qua căn phòng có bọn chúng, thậm chí là mon men tới hành lang liền kề. Gã mới nghe thấy tiếng uỳnh uỳnh đến đinh tai, thêm cả tiếng cót két khó ưa của kim loại.

Gã cũng không hề muốn để cô phải bơ vơ. Chính gã đã lôi cô vào nguy hiểm. Nếu ích kỷ chạy trốn, gã làm sao dám coi bản thân là con người?

Lý trí là như thế, nhưng tận sâu trong lòng, gã chỉ muốn chạy quách đi cho xong. Chạy như có quỷ dữ đuổi theo sau. Chạy bán sống bán chết mà không để tâm gì.

Không không không. Tao không muốn thế này. Mẹ kiếp... mẹ kiếp cái ma túy! Chỉ hít một liều thôi... tao đã thấy bản thân thật phi thường. Rằng mọi thứ... nằm trong tầm tay tao. Đấy là đây, và đây cũng là đấy... Khác nhau cái chó gì?! Mẹ kiếp! Tao đã từng trước đây... thì tại sao... giờ lại không được nữa?! Thảm hại thay...

Đang bắt đầu rối trí, gã bỗng chợt nhận ra một giọng nói mơ hồ.

"...y, Royyyy!"

Mẹ kiếp... Edith đấy phải không? Chắc tao bị điên rồi. Mày có thôi đi không? Tưởng tao không làm được cái chó gì, nếu không có Edith có phải không? ....Rồi, rồi, là mày đúng... nhưng chắc tao quan tâm?

Im đi. Mày phiền quá. Giờ tao phải tự thân vận động thôi. Tự thân vận động thôi...

"Roy!"

Gã định thần, trở về với thực tế. Gã thấy đau... đau ở chỗ gò má Edith vừa tát vào.

"Có mau tỉnh lại không, cái tên đầu đất này?!"

Hai má Roy lật lên lại lật xuống, hết bên này rồi lại đến bên kia. Xương đốt tay của cô va vào xương gò má, và mỗi lần như thế... gã đau điếng như bị dùi thép đâm.

"E-Edith!"

"Đ-đồ ngu! Sao anh... sao anh lại phải vì người ta như vậy chứ?! Anh có gì gọi là can đảm đâu... Hay chỉ em nghĩ thế, trong khi anh thì bắt người lạ phải chịu chung, xong không báo cho ai một tiếng gì?! Em hứa là em hứa! Sao lại không cho em thực hiện lời hứa hả?! Em đã hứa... là sẽ bảo vệ anh! Vậy nên... đừng có... chạy trốn nữa!"

Cô dạng chân mà đấm tới tấp gã, nhưng cú nào cú nấy cũng nhẹ hều như không, rồi đột nhiên, cô ôm gã thật chặt.

"Xin lỗi... Anh sai rồi... Anh... Anh thật lòng... xin lỗi..."

Mình sao... nửa vời thế? Nửa vời... là ở đâu? Sao lúc này... mình vẫn... chẳng thể nói gì hơn?

Đúng lúc ấy, một bóng người bước tới sau Edith.

"Vậy ra... cậu... là... Roy... hả?"

Vừa nhắc tên gã xong, là một người đàn ông với dáng vẻ ốm yếu, giọng nói nghe đứt quãng và thều thào.

"Ô-ông là ai?"

"Tôi... là... Begg. Cậu... quả... trông... bình thường... thật... đấy... nhỉ? Chắc... cái này... bù đắp... cho... cái... kia. Ở... đây... là... phản ứng... mãnh... liệt... đến... phi... thường."

Ban đầu, ông ta chỉ ngạc nhiên. Dù có là thuốc ông ta đặc chế, Begg cũng không dám tin, rằng có ai liều lĩnh đến mức vậy. Và khi một thanh niên táo tợn cướp ma túy, một loại còn nhẹ đô hơn những loại bình thường, một loại do chính tay Nhà Runorata quản lý, Begg chắc chắn có cái cần quan tâm.

Một trong những giả thuyết Begg đặt ra, là hung thủ dễ nhạy cảm với thuốc. Nếu đúng là vậy thì, như một lẽ dĩ nhiên, một chút liều kích thích là quá đủ cho y phải hóa rồ. Từ giả thuyết nêu trên, ông ta đi thăm dò ổ ma túy hắn ta thường lui tới, và càng biết nhiều thêm, ông ta càng nảy sinh sự tò mò.

Theo những gì được nghe, một loại thuốc an thần, vốn thường chỉ phát tác chừng hai giờ không hơn, đã từng khiến tên Roy đê mê tận ba ngày. Với những loại chính tay Begg đặc chế, phản ứng từ phía y cũng mạnh đến bất thường.

Tuy chưa rõ nguyên nhân là do thể chất hay tâm lý, nhưng với những kết quả tìm được kia... Nếu tình hình tiếp tục tiến triển thế, nhất định sẽ có ngày ông ta đến gần hơn... với những gì bản thân hằng kiếm tìm.

Lấy một chiếc xi lanh, cùng một dây cao su từ phía trong lớp áo, Begg lại gần, đưa chúng về phía Roy.

"Thuốc... đây. Thử... tiêm... vào."

Nhìn xuống hai món đồ, Roy thậm chí chẳng biết chuyện gì mới diễn ra.

"Đây... là... loại... mạnh... hơn... của thứ... cậu... hay... dùng. Nhiều... loại... được... trộn... chung... rồi... tổng hợp... với... các... chất... kích... thích. Nếu... tiêm... vào, có lẽ... cậu... sẽ... không... trở... về... lần... nào... nữa."

Edith mất một lúc mới hiểu ý ông ta, nhưng khi vừa nhận ra, cô đã vội lớn tiếng mà ngăn cản.

"Cái...? Này, ông kia! Đầu óc ông suy nghĩ cái gì đấy?! Sao lại bắt người ta...!"

Cô phẫn nộ đứng lên, nhưng lại bị nòng súng dí sát ngay bên đầu.

"Đáng... tiếc... thay, cậu... không... được... từ... chối."

"Edith!"

Roy cuống cuồng chồm lên, nhưng Begg đã kéo cô lại bên mình, ép nòng súng vào chính giữa thái dương.

"Cho... tôi... xem. Cho... tôi... xem... cậu... chết... trong... hoan... lạc. Cho... tôi... xem... cậu... hòa... vào... thế... giới. Hòa với... miền... cực lạc... của... riêng... cậu."

Tay đặt lên cò súng, Begg càng nói càng thêm phần kiên định.

"Tôi... tôi không hiểu. Tại... tại sao? Cái...? Tôi dùng hàng... của một gã... tâm thần... như ông ư?! Giải thích đi!"

Mặc kệ lời cầu xin, Begg kéo chốt an toàn. "Làm... mau."

Mím chặt môi, Roy đành hậm hực đáp. "Rồi, rồi... Cứ để tôi. Nhưng đừng bắn Edith."

Không thể làm gì hơn, Roy thắt chặt sợi dây quanh tay mình. Mạch máu nổi phồng lên, và cánh tay bị áp lực chi phối, suốt từ khuỷu đến những đầu ngón tay.

"Đừng, Roy! Đừng! Dừng mau! Anh đang tự sát đấy!"

"Ông phải hứa... Ông phải hứa với tôi! Một khi... tôi tiêm rồi, ông thả Edith ra! Hứa đi!"

Ông ta thoáng lặng im. "Được. Ta... hứa."

Thấy vậy, Roy càng xiết sợi dây cho chặt hơn. Không một giây suy nghĩ, gã cắm phập xi lanh vào tay mình.

Chất lỏng trong ống thuốc từ từ đẩy vào trong, cho đến khi không còn giọt nào nữa.

"Roy!"

Edith gào toáng lên, tìm cách mà chạy tới, thế nhưng Begg vẫn cứ ghì lấy cô.

Không hẳn là ông ta quên lời hứa, mà giống như... ông ta quên bẫng đi, bởi biết bao trông mong và hào hứng. Hai con mắt ghim chặt về phía Roy, mong chờ sự chuyển biến mà chủ nhân sắp sửa được đón nhận.

"Edith, anh xin lỗi," Roy nghẹn ngào. "Anh xin lỗi. Coi bộ anh... không giữ lời hứa rồi. Nên... kiểu như... em biết đấy..."

Không ai biết gã ta suy nghĩ như thế nào. Roy lẳng lặng giơ lấy một bên tay.

"Em cũng không việc gì... phải giữ lời hứa đâu."

Nói xong, gã vung cánh tay trái, cánh tay mà gã mới giơ thật cao...

... Rồi giáng thật mạnh lấy cửa sổ nằm bên cạnh.

Tiếng loảng xoảng vang vọng khắp hành lang, và lớp kính vỡ tan thành từng mảnh.

Nhắm vào những tàn tích còn trên khung... Roy tự đâm nát bấy cổ tay mình.

Máu đỏ tuôn như suối, văng vật khắp không trung.

"Roy! Royyyyy!"

Edith gào thất kinh, và khi Begg nhận ra mưu đồ gã chôn giấu, ông ta không tài nào kiềm nổi sự hoang mang.

"Như... đã... hứa. Tôi tiêm... mũi thuốc... rồi. Sau đó... tôi... được quyền... làm mọi thứ, phải không? Phải không nào?"

Gã nhoẻn cười, trên người lốm đốm máu đến từ chính bản thân.

"Vô... nghĩa! Cậu nghĩ... vậy... là... đủ... để... xả hết... được... ư?!"

"Không thử sao biết nhỉ?"

"Cậu... điên... rồi. Tại... sao? Nếu... dám... đi... xa... thế, tại sao không... chấp nhận... đi... cho rồi?! Đường nào... cũng... chết... đi, tại sao không... chọn chết... trong... sung sướng? Chết trong... cõi... cực lạc... của... chính... cậu?"

Đôi môi ướt đẫm máu, Roy khịt mũi, cười vào mặt ông ta.

"Cõi cực lạc của tôi... chỉ có tôi lả người biết rõ nhất. Tôi biết hơn tất cả. Hết lần này, lần nọ lại lần kia, không biết bao nhiêu lần tôi đã từng đến đó. Vậy nên không gì tôi... lại chưa từng biết cả."

"Thế... tại sao?"

"Đúng, tôi luôn... nhớ như in về nó. Vậy nên tôi... không muốn một chút nào!" Trừng mắt nhìn ông ta, gã dồn hết tâm can, dùng cái giọng hùng hồn nhất có thể. Giọng nói ấy âm vang, đầy ắp vẻ đắc thắng, như biết rằng gã ta đã vượt qua chính mình. "Thế giới ấy... cõi miền cực lạc ấy... không hề có Edith ở bên tôi! Đấy là điều mà tôi nhớ rõ nhất! Thế nên là... mau thả cô ấy ra! Đừng nghĩ ông làm gì được tôi nữa!"



Lết cánh tay đang bê bết những máu, gã tiến gần ông ta, từng bước từng bước một.

"Đừng có mà... động đến thế giới tôi!"

Nhắc lại chính những gì Edith từng nhận lấy, vào lúc cô khổ sở đưa gã khỏi cơn mê, gã đập tan ảo mộng Begg mong chờ.

Nếu thả Edith ra, và để gã nằm xuống, chắc hẳn Roy sẽ an yên mỉm cười... phủ nhận hết mọi thứ mà Begg từng tạo ra.

Nhưng nếu giết con tin, Roy sẽ chết mà không hạnh phúc gì.

Lý tưởng của ông ta, dù thế nào đi nữa... cũng sẽ không thể nào thành hiện thực.

Cuồn cuộn trong ông ta, là cảm giác hận thù xen cùng với đau đớn. Mọi thứ ông ta làm... hóa ra đều chẳng thể cứu rỗi được ông ta. Tuy không thể tha thứ, nhưng từ tận đáy lòng, ông ta vẫn không muốn Roy phải chết tại đây.

Nói gì đi, Maiza. Tôi biết làm gì giờ? Cảm giác này... có phải nỗi "kiệt quệ về linh hồn" mà anh từng nói không? Có phải... như vậy không? Nói đi. Nói đi mà...

Ông ta đẩy Edith về phía Roy, rồi giương súng chĩa sang thái dương mình.

"Đưa... đến... bệnh viện... ngay. Có lẽ... còn kịp... đấy. Đi... đi, trước khi ta... hồi phục... được... trở lại. Nếu... không, thì chắc... ta... giết cả... hai người... mất."

Một tiếng súng văng vẳng nơi hành lang.

Đúng lúc này, Roy cũng ngất lịm đi, không còn biết trời trăng là cái gì.

-----

"Quả là thành công nhỉ?"

"Đúng đó! Đại thành công!"

Toàn bộ domino đã được kéo sập xuống. Khắp bên trong Alveare, là một bầu không khí tự hào và hãnh diện.

Hàng ngàn những quân cờ giăng kín mọi lối đi, và những họa tiết cũ vẫn còn thấy mập mờ.

Từ chối dự cuộc vui mà ngồi nghệt một chỗ, chỉ có mình Firo thấy lạc loài đến lạ.

Lia tham gia cũng hết sức hăng hái, vậy nên là bữa trưa... chắc có lẽ cần thêm chút thời giờ.

"Thôi không sao. Để bụng làm gì chứ."

Lơ đãng nhìn Isaac cùng với Miria, đang nhảy flamenco trên nền domino, cậu hằn học lầm bầm, "Rồi ai sẽ dọn hết chỗ này đây...?"

Liếc nhẹ xuống dưới sàn, bỗng Firo nhận ra thứ gì đó.

Cậu cứ nghĩ họa tiết chỉ là đường giao nhau, nhưng ngự tại chính giữa... lại có hình con chim, hay gì đó giống vậy.

"Maiza, gì thế kia?"

Người chủ mưu nom có chút ngượng ngùng. "À, Phoinix đấy."

Phoinix. Cậu đã từng nghe qua, nhưng kí ức cứ như làn sương mờ.

"Một trong những vị thần ở Phoenicia. Nguyên tác thì ngoại hình ngài ấy không giống chim, nhưng dần dà, ngài ấy được gộp chung với các thần điểu khác, để nay được biết đến dưới cái tên phượng hoàng."

"A."

Phượng hoàng thì cậu nhớ. Theo như thần thoại kể, phượng hoàng không chết đi, mà ném mình vào lửa, để rồi lại tái sinh, cứ thế lặp lại mãi.

"Hai người họ bảo tôi, rằng bất cứ giá nào cũng phải có phượng hoàng."

Thấy mình được nhắc đến, Isaac và Miria, vẫn không ngừng điệu múa, liền chen ngang mà giải thích ngọn ngành.

"Quá hợp với domino phải không? Bất kể có ngã xuống, chúng vẫn luôn bền bỉ mà đứng dậy!"

"Đúng rồi đó! Và khi chúng đứng lên, chúng đẹp gấp nhiều ấy, đẹp gấp bội so với ban đầu luôn!"

"Ồ."

Cậu định nghe tai này xong để lọt tai kia, nhưng bỗng nhiên lại có linh cảm xấu.

"Khoan đã, đừng bảo tôi... Mấy người lại tính bày ra nữa nhé? Thậm chí còn to hơn, với hoành tráng hơn nữa, so với cái vừa bị đạp đổ xong?"

"Dĩ nhiên," Isaac ngạo nghễ đáp.

"Đó chính là tinh thần chinh phục domino!" Miria gào lên mà phụ họa.

Nhìn hai người kiên định đến ngây ngô, Firo cũng chỉ biết cúi gằm mặt xuống bàn.

"Tha cho tôi..."

Nói đến chuyện phượng hoàng...

Nhìn theo cuộc trao đổi của Maiza, bỗng Maiza chua chát mà mỉm cười.

Vượt qua cửa tử thần, hết lần này lên kia, để ngày càng mạnh mẽ... Quả nhiên, chỉ có mỗi con người mới dám vậy.

Dẫu đã thành bất tử, thì Isaac, Miria hay Firo... vẫn không đồng loại nào có thể được như họ. Tựa mang theo hơi thở thời đại mới, họ khác biệt hoàn toàn, nếu so với thế hệ của Maiza.

Xét thần thoại mà nói, chúng ta chẳng khác gì Tháp Babel là bao. Ta nhắm đến trời xanh, nhưng mãi không chạm tới... và một khi đã rơi, chúng ta chẳng còn gì.

"Thần linh gần con người hơn là chúng ta đấy... Begg này, anh có đồng ý không?"

Hớp một ngụm rượu lớn, Maiza khẽ thì thầm, với một người bạn cũ không có mặt tại đây.

-----

Ngày 3/1/1932, tòa soạn Daily Days

"Để xem nào. Trước tiên... Tick bên Nhà Gandor, thông qua một nạn nhân bị đem về tra tấn, biết chuyện Gustavo gian dối hòng trục lợi. Đổi lại thông tin đó, ta chỉ Keith cách gặp Bartolo, dù không rõ đôi bên đã trao đổi những gì. Tiếp theo, chúng ta dặn Edith về sách lược cứu Roy, theo kế hoạch định sẵn của anh em Gandor... Hay đúng hơn, chúng ta chỉ là những nhân tố bị lôi vào, mù quáng theo đường lối mà Keith đã vạch ra."

Phía sau những chồng giấy, một giọng nam đang vui vẻ chuyện trò, tổng hợp những sự kiện đã diễn ra.

Về vụ việc vừa rồi, họ cố gắng không mất nhiều thời gian, nhưng vẫn buộc cảnh sát tin vào lời khai mình: Gustavo, mất tự chủ do sử dụng ma túy, đã tấn công tòa soạn Daily Days, tờ báo đang sắp sửa ra mắt một số báo, về nguy hiểm đến từ thứ thuốc hắn lưu thông.

Họ không cần phải ngụy tạo bằng chứng. Đặt chiếc túi nằm bên cạnh hắn ta, chiếc túi đen họ được nhờ gửi gắm, và thế là quá đủ. Nếu cảnh sát điều tra về thứ bên trong đó, sớm muộn nhà cầm quyền cũng sẽ phản ứng theo, bằng chế tài và biện pháp pháp lý. Và tội phạm tấn công và phá hoại tài sản, do từng có tiền lệ từ trước đây, chắc chắn bên pháp luật sẽ xử lí thỏa đáng. Dàn dựng một chút thôi cũng không phải vấn đề. Dù sự thật bại lộ đi chăng nữa, ai cũng đều tin rằng mọi chuyện sẽ êm xuôi.

"Thôi cũng may là hai cậu an toàn. Một khi bình phục xong, song sắt sẽ chào đón Gusatvo tức thì, vậy nên cứ yên trí mà đóng sổ lại thôi."

Nicholas với Elean nhìn nhau, rồi hỏi một chuyện đã lăn tăn suốt nãy giờ.

"Thưa Tổng biên?"

"Sao? Chuyện gì đấy?"

"Cảnh sát dường như là... đến chậm hơn so với ta dự kiến."

Nói đúng hơn, từ lúc sự đã rồi, phải mất đến gần ba mươi phút sau, cảnh sát mới lục đục mà kéo tới. Cũng nhờ đó họ có đủ thời giờ, để che giấu thương vong và ngụy tạo bằng chứng, nhưng...

"À, đó hả? Phải, phải, chuyện đó nữa."

Giọng nói kia dường như tự thấy mình bất cẩn.

"Vốn đây là tin mật lưu truyền nội bộ thôi, nhưng có vẻ hôm qua, bọn họ vừa tiến hành thẩm vấn Huey Laforet. Hắn mới rời Manhattan hôm qua, được bí mật thuyên chuyển, trong điều kiện bị canh gác nghiêm ngặt. Suy cho cùng, chỉ để giải cứu hắn, nguyên một vụ cướp tàu - các cậu biết rồi đấy, cách đây chừng ít lâu, vụ trên tàu Flying Pussyfoot - thậm chí đã xảy ra. Bởi có một lực lượng dám mưu đồ như thế, nên để tránh vụ việc tái diễn lại lần hai, cảnh sát đã cử người canh gác toàn khu đó, tức toàn bộ lực lượng có thể huy động qua. Chắc đó là lý do khả dĩ nhất."

Thần đèn thản nhiên nói, sau đó Elean lại ném thêm một câu.

"Lúc chúng tôi... ừm, biết nói như nào nhỉ... Sếp biết không, lúc chúng tôi sơ tán ra ngoài ấy. Trong lúc Gustavo đập phá muốn tanh bành... rốt cuộc sếp ẩn náu ở tại đâu?"

Đáp lại câu hỏi ấy, giọng nói bị che ngang dường như khẽ bật cười.

"Ta có đi đâu đâu."

"Hả?"

"Sếp?"

"Lạ lùng thay, thường không ai để ý đến chỗ này. Cũng nhờ đó, mà thông qua ống nghe, ta biết được mọi thứ, không bỏ qua dù chỉ một gian phòng."

Hai người họ ngỡ ngàng nhìn chồng giấy. Trong một thoáng, họ cứ tưởng tượng như chồng giấy vừa mới cười. Tổng kết lại nội dung, tổng biên tập bày tỏ một vài thứ, mà nếu chỉ nghe thôi, không ai lại dám nghĩ ông ta làm trong nghề.

"Bất cứ trường hợp nào, những thông tin mắt thấy và tai nghe... luôn luôn là thông tin giá trị nhất. Không tồn tại trí thông minh tuyệt đối, cũng không có Laplace nào trên đời. Không cần biết có thông thái đến đâu, bản năng và kinh nghiệm vẫn luôn là chìa khóa. Về quan điểm của ta... nhìn chung là như vậy."

-----

Vài ngày sau

Ngày hôm ấy, tổng biên tập, Nicholas, cùng cánh biên tập viên đều ra ngoài có việc. Bàn tiếp tân bây giờ chỉ có mình Henry.

Mình suýt phải hi sinh, vì cái thông tin đó. Không cần biết thế nào... mình chỉ muốn là người kể đầu tiên. Chắc chắn miệng lưỡi mình... sẽ còn kể tốt hơn tổng biên nữa. Bởi đâu có một ai... được trực tiếp trải nghiệm qua như mình. Dường như mình đã phải mất nhiều thứ, nhưng có qua thì cũng phải có lại. Thông tin là sức mạnh. Và nếu muốn giành lấy, ta phải trả một cái giá tương đương. Giờ mình vẫn luôn tin là như vậy.

Nhưng chắc trong tương lai... cẩn thận chút cũng không phải ý tồi.

Henry chẳng quan tâm chuyện tóc mình bạc trắng. Nghĩ đến chuyện được thuật lại thông tin, thứ thông tin phải liều mạng mới có, mà trong lòng cậu ta râm ran đến nóng ruột.

Đúng lúc ấy, một vị khách ghé qua.

Một thanh niên trẻ tuổi, trên khuôn mặt là hình xăm kì quái. Một chân cậu có vẻ như bị thương, và đang bị bó chặt trong băng trắng, trong khi vị chủ nhân thì đang phải chống nạng.

Không khí phòng biên tập như hù dọa cậu trai. Cậu xây xẩm mặt mày, tưởng như sắp bật khóc chỉ vì thế không hơn.

"Chào mừng đến đại lý thông tin của chúng tôi. Rất cảm ơn quý khách đã ghé tới."

Dẫu thái độ lịch thiệp có gây sự hoang mang, cậu trai vẫn cố gắng, ấp úng đúng những lời Henry thèm khát nghe.

"Ừ-ừm, cho... cho hỏi, về... về vụ cướp... xe lửa... mới cách đây... ít lâu..."

Và hôm nay vẫn cứ như mọi khi, một ngày mà thông tin len lỏi khắp nẻo đường.

Có người tận dụng nó, và có người chỉ biết mà chạy theo.

Để thịnh và để suy, để lừa và bị lừa... họ cướp bóc thông tin từ tay nhau.

Như mỉm cười mỉa mai, sức mạnh vô tình ấy cứ mãi mà lan tỏa, đến những miền xa hơn và cao hơn.

Mong ước được tích lũy, hoặc một ngày vỡ tan và sụp đổ...

Tiến hóa và hao mòn, hết lần này rồi lại đến lần kia...

Như cái cách phượng hoàng mãi bất tử...

Nó cứ mãi phục sinh, phục sinh, và phục sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện