“Xin thứ lỗi, thưa ngài. Có phải ông Gandor không ạ?”
“Tôi đây. Chuyện gì thế?”
Một nhân viên sân ga tiến lại gần Luck và đưa cậu một phong bì. Đọc xong nội dung bên trong, Keith cùng hai người em rời khỏi toa tàu.
Trên đường đi, Berga ghé qua tạ lỗi với Firo.
“Xin lỗi, Firo. Có vẻ như Claire đang đợi bên ngoài. Bọn anh quay lại sau.”
Chàng trai ấy đứng đợi trong một góc của con hẻm.
“Claire, mày là nhân viên tàu cơ mà. Mày làm gì ở đây thế?”
“Em không còn là Claire nữa.”
Mặc kệ câu hỏi của Berga, cậu nói ngắn gọn về bản thân mình.
“Được rồi, đi thôi. Em nên giết ai trước? Em mới tập nhẹ được một tí lúc đêm qua, nên là đang hao mòn lắm. Em muốn một công việc mà bản thân có thể dốc toàn lực được một lần.”
Vừa nói, Claire—nay đã thay quần áo—vừa dẫn đầu cả nhóm rồi bước đi. Keith cùng mấy người kia có đôi chút khiếp hãi, song vẫn theo cậu ta và đi dọc con hẻm.
“Nhớ lo xong vụ này sớm nhé. Em còn phải đi tìm một người nữa. Là một người có thể sẽ cưới em.”
Nghe Claire nói thế, ba anh em liền tròn mắt nhìn nhau.
“Cái—? Mày lại hỏi đứa lạ hoắc nào đấy cưới mày nữa à?”
“Gần đúng.”
“Đừng có “gần đúng” với tao, cái thằng ngu này! Mày nghĩ mày đã bao nhiều lần hỏi một đứa con gái chỉ để bị khước từ như thế rồi, hả?!”
Berga nghe chừng khá phẫn nộ, song Claire vẫn trả lời mà không hề luống cuống.
“Nào, bình tĩnh đã. Em không coi đấy là trò gạ gẫm, và em cũng không đùa. Em đang rất nghiêm túc, nên không có vấn đề gì đâu. Và em tin rằng mình bị từ chối suốt từ đó đến giờ là bởi vẫn còn một cô gái tốt hơn nữa cho em trong tương lai. Suy cho cùng, thế giới—”
“—'được thiết kế để thuận theo ý em,' đúng không nhỉ?”
Luck có lẽ đã phải nghe câu đấy vài trăm lần trong những năm qua. Cậu ta đáp lại trả bằng một câu đơn giản.
“Đúng rồi đấy,” Claire tiếp lời. “Dù sao đi nữa, lần này em có thể được chấp thuận cũng nên. Với lại, nếu chuyện không thành, thì em cũng có một mối khác. Nếu lần này bị từ chối, chắc em sẽ thử vận may với cô ta.”
“Mày đúng là thiếu chung thủy thật.”
“Vớ vẩn! Em chưa từng lừa dối một ai, chưa một lần nào hết. Ngay từ đầu, em đã chẳng hẹn hò với một cô nào rồi. Em luôn bảo mình yêu cô ấy ngay tức thì, và nếu cô ấy nói không, em sẽ chuyển ngay sang đối tượng khác. Nếu câu trả lời là có, thì em sẽ chung thủy với cô ấy đến hết đời. Chẳng có vấn đề gì với chuyện đó hết.”
Đáp lại Claire—người vừa trình bày một bài phản biện mà, theo một cách nào đó, cũng khá hợp lí—Luck thở dài, lòng ngán ngẩm đôi phần.
“...Ước gì Firo chịu học hỏi chút gì đó từ tinh thần cậu.”
Trước sự xuất hiện của cái tên không ngờ tới ấy, Claire mỉm cười đầy hoài niệm.
“Firo à? Muốn gặp cậu ta thật đấy. Cậu ta sao rồi?”
“Cậu ta sống với cô gái mình thầm mến đã hơn một năm, nhưng vẫn chưa bảo là mình yêu cô ấy hay thậm chí là hôn cô ấy được lần nào.”
“Khiếp thật... Cậu ta có còn là người không thế?”
Bất chấp sự kinh ngạc của Claire, đôi chân cậu vẫn không hề chậm lại.
“Nói chung là, Claire này. Cậu thực lòng không nên tin tưởng loại phụ nữ đột nhiên chấp nhận một lời cầu hôn đâu.”
Câu trả lời của Claire lại nhằm phản đối một phần không liên quan gì.
“Claire chết rồi. Hay nhìn chung, trên giấy tờ là thế, miễn là trong phạm vi của chính quyền.”
Cậu nghĩ mình vừa mới tỏ ra rất ngầu, nhưng Luck lại mỉa mai bằng một câu đầy kinh nghiệm: “Nếu cậu chính thức chết rồi, thì cậu biết đấy, cậu không thể kết hôn với cô gái kia đâu.”
Thấy thế, Claire đứng khựng lại, rồi quay đầu ra sau.
“Chết dở. Thế phải làm gì đây? Mua một thân phận mới tốn bao nhiêu vậy?”
“Mày nói nghe dở hơi thật đấy, Claire à. Nếu đã thế, thì từ giờ bọn tao biết gọi mày là gì đây?”
Rảo bước thêm lần nữa, cậu thong thả cất lời.
“Ừm, có thể là Vino... Hoặc, mọi người có thể gọi em là Rail Tracer.”
“Gớm.”
Trong một con hẻm khuất tại New York, Berga với Claire bắt đầu ẩu đả dữ dội. Dù Keith đang dõi theo trận đánh, tâm trí anh ta lại dạt sang cuộc tranh chấp mà nhất định chỉ có căng thẳng hơn kể từ nay.
Vụ ẩu đả này có thể sẽ là khung cảnh bình yên cuối cùng họ được thấy trong thời gian tới. Vẫn lặng im, Keith tiếp tục liếc nhìn cuộc đụng độ.
“Tôi đây. Chuyện gì thế?”
Một nhân viên sân ga tiến lại gần Luck và đưa cậu một phong bì. Đọc xong nội dung bên trong, Keith cùng hai người em rời khỏi toa tàu.
Trên đường đi, Berga ghé qua tạ lỗi với Firo.
“Xin lỗi, Firo. Có vẻ như Claire đang đợi bên ngoài. Bọn anh quay lại sau.”
Chàng trai ấy đứng đợi trong một góc của con hẻm.
“Claire, mày là nhân viên tàu cơ mà. Mày làm gì ở đây thế?”
“Em không còn là Claire nữa.”
Mặc kệ câu hỏi của Berga, cậu nói ngắn gọn về bản thân mình.
“Được rồi, đi thôi. Em nên giết ai trước? Em mới tập nhẹ được một tí lúc đêm qua, nên là đang hao mòn lắm. Em muốn một công việc mà bản thân có thể dốc toàn lực được một lần.”
Vừa nói, Claire—nay đã thay quần áo—vừa dẫn đầu cả nhóm rồi bước đi. Keith cùng mấy người kia có đôi chút khiếp hãi, song vẫn theo cậu ta và đi dọc con hẻm.
“Nhớ lo xong vụ này sớm nhé. Em còn phải đi tìm một người nữa. Là một người có thể sẽ cưới em.”
Nghe Claire nói thế, ba anh em liền tròn mắt nhìn nhau.
“Cái—? Mày lại hỏi đứa lạ hoắc nào đấy cưới mày nữa à?”
“Gần đúng.”
“Đừng có “gần đúng” với tao, cái thằng ngu này! Mày nghĩ mày đã bao nhiều lần hỏi một đứa con gái chỉ để bị khước từ như thế rồi, hả?!”
Berga nghe chừng khá phẫn nộ, song Claire vẫn trả lời mà không hề luống cuống.
“Nào, bình tĩnh đã. Em không coi đấy là trò gạ gẫm, và em cũng không đùa. Em đang rất nghiêm túc, nên không có vấn đề gì đâu. Và em tin rằng mình bị từ chối suốt từ đó đến giờ là bởi vẫn còn một cô gái tốt hơn nữa cho em trong tương lai. Suy cho cùng, thế giới—”
“—'được thiết kế để thuận theo ý em,' đúng không nhỉ?”
Luck có lẽ đã phải nghe câu đấy vài trăm lần trong những năm qua. Cậu ta đáp lại trả bằng một câu đơn giản.
“Đúng rồi đấy,” Claire tiếp lời. “Dù sao đi nữa, lần này em có thể được chấp thuận cũng nên. Với lại, nếu chuyện không thành, thì em cũng có một mối khác. Nếu lần này bị từ chối, chắc em sẽ thử vận may với cô ta.”
“Mày đúng là thiếu chung thủy thật.”
“Vớ vẩn! Em chưa từng lừa dối một ai, chưa một lần nào hết. Ngay từ đầu, em đã chẳng hẹn hò với một cô nào rồi. Em luôn bảo mình yêu cô ấy ngay tức thì, và nếu cô ấy nói không, em sẽ chuyển ngay sang đối tượng khác. Nếu câu trả lời là có, thì em sẽ chung thủy với cô ấy đến hết đời. Chẳng có vấn đề gì với chuyện đó hết.”
Đáp lại Claire—người vừa trình bày một bài phản biện mà, theo một cách nào đó, cũng khá hợp lí—Luck thở dài, lòng ngán ngẩm đôi phần.
“...Ước gì Firo chịu học hỏi chút gì đó từ tinh thần cậu.”
Trước sự xuất hiện của cái tên không ngờ tới ấy, Claire mỉm cười đầy hoài niệm.
“Firo à? Muốn gặp cậu ta thật đấy. Cậu ta sao rồi?”
“Cậu ta sống với cô gái mình thầm mến đã hơn một năm, nhưng vẫn chưa bảo là mình yêu cô ấy hay thậm chí là hôn cô ấy được lần nào.”
“Khiếp thật... Cậu ta có còn là người không thế?”
Bất chấp sự kinh ngạc của Claire, đôi chân cậu vẫn không hề chậm lại.
“Nói chung là, Claire này. Cậu thực lòng không nên tin tưởng loại phụ nữ đột nhiên chấp nhận một lời cầu hôn đâu.”
Câu trả lời của Claire lại nhằm phản đối một phần không liên quan gì.
“Claire chết rồi. Hay nhìn chung, trên giấy tờ là thế, miễn là trong phạm vi của chính quyền.”
Cậu nghĩ mình vừa mới tỏ ra rất ngầu, nhưng Luck lại mỉa mai bằng một câu đầy kinh nghiệm: “Nếu cậu chính thức chết rồi, thì cậu biết đấy, cậu không thể kết hôn với cô gái kia đâu.”
Thấy thế, Claire đứng khựng lại, rồi quay đầu ra sau.
“Chết dở. Thế phải làm gì đây? Mua một thân phận mới tốn bao nhiêu vậy?”
“Mày nói nghe dở hơi thật đấy, Claire à. Nếu đã thế, thì từ giờ bọn tao biết gọi mày là gì đây?”
Rảo bước thêm lần nữa, cậu thong thả cất lời.
“Ừm, có thể là Vino... Hoặc, mọi người có thể gọi em là Rail Tracer.”
“Gớm.”
Trong một con hẻm khuất tại New York, Berga với Claire bắt đầu ẩu đả dữ dội. Dù Keith đang dõi theo trận đánh, tâm trí anh ta lại dạt sang cuộc tranh chấp mà nhất định chỉ có căng thẳng hơn kể từ nay.
Vụ ẩu đả này có thể sẽ là khung cảnh bình yên cuối cùng họ được thấy trong thời gian tới. Vẫn lặng im, Keith tiếp tục liếc nhìn cuộc đụng độ.
Danh sách chương