Khoảng chừng chập choạng tối, bên dinh thự Genoard bỗng thấy hai bóng người.
Sau vài lần rung chuông, một quý ông lớn tuổi tới chào đón, bước ra từ cánh cổng tráng lệ
“Chào các anh. Hân hạnh được gặp gỡ, nhưng hình như đây mới là lần đầu. Cho phép tôi…?”
Trước câu hỏi có phần hơi lúng túng, cặp thanh niên—một Ireland, một gốc Á—mỉm cười đầy thân thiện.
“Ừm, đây là dinh thự nhà Genoard, phải không ạ?” anh chàng Ireland thay mặt đáp. “Theo lời giới thiệu của Gregoire, đầu bếp…”
“Công việc chúng tôi là nấu ăn, đại loại vậy,” chàng thanh niên người Á cùng ngỏ lời.
“Ồ, hai anh…! Vâng, vâng, xin mời hai anh vào.”
Hai người đặt chân vào cơ ngơi, được trang hoàng hết sức là xa xỉ.
“Quản gia kìa.”
“Ừ, y đúc tưởng tượng luôn. Chỉ tiếc thay là không để ria mép.”
Miệng thì thào, họ theo bước người nô bộc trung niên.
Jon Panel cùng với Fang Lin-Shan, đó lần lượt là tên của hai người.
Cho tới tận hôm qua, họ vẫn là phụ bếp trên tàu Flying Pussyfoot, chiếc xe lửa tốc hành xuyên lục địa. Tuy nhiên, vì một sự nào đấy, toàn bộ con tàu bị lưu kho, và bếp ăn thì cũng không ngoại lệ.
Giúp đỡ bọn họ là Gregoire, từng là sếp hai người ở trên tàu. Hợp đồng bọn họ ký, tuy tạm thời chỉ đến giữa tháng Giêng, nhưng nhờ đó, có thể dinh thự chính ở tại New Jersey cũng sẽ ngỏ lời mời, nếu cả hai để lại ấn tượng tốt.
Trước cơ hội khó lòng nào bỏ qua, họ cương quyết sẽ tung hết sức mình. Bữa tối ngày hôm nay, sẽ là dịp để cho họ minh chứng. Ấn tượng họ tạo ra, nhờ độ ngon—hoặc độ dở—khi xoay xở với nguyên liệu hiện có, lẽ dĩ nhiên đóng góp sẽ rất nhiều.
Mải miết hình dung đủ tình huống, chẳng bấy lâu, họ đã tới tầng hai, và dừng lại ở trước một cánh cửa.
“Tiểu thư. Thưa tiểu thư, đội bếp vừa mới tới! Xin tiểu thư ra mặt và chào hỏi—”
Không ai đáp lại hết.
“Tiểu thư?”
Vị quản gia ngần ngừ, không biết nên mở cửa hay không. Nếu vào trong mà cô chỉ đang ngủ, ông ta biết phải lo liệu làm sao, khi mình đã hành xử thiếu đúng mực?
Giữa lúc ông ta mải suy nghĩ, Samantha, vô tình bước ngang qua, mở cánh cửa mà không rào đón gì.
“Tiểu thư ơi, mau xướng bỏ bụng nào.”
Bà ta nhìn xung quanh…nhưng Eve đã không còn ở đó rồi.
Nhận ra sự thật đấy, vị quản gia cũng vội vã xộc vào, không cần biết căn phòng thuộc về ai.
“T-tiểu thư?”
Ông ta thét toáng lên, nhưng bên trong không lấy câu trả lời.
Cửa sổ bên kia phòng mở toang, phấp phới tấm rèm bên làn gió.
Cuống cuồng nhoài người qua, hai vị nô bộc thấy một thứ. Một cái thang, nép ngay dưới bậu cửa.
“Cái gì đây?”
Bước vào ngay sau đó, Fang cầm lấy lá thư nằm trên bàn.
“Đ-đưa tôi xem!”
Ánh mắt như tóe máu, quản gia liền giật phắt lấy bức thư.
Nội dung đại để là xin lỗi, vì đã tự ý đi ra ngoài, đồng thời bày tỏ lòng biết ơn, với những gì cặp gia nhân đã làm. Rồi lúc nhìn thấy một dòng ghi, “Nếu ba ngày nữa cháu không về…,” ông ta ngẩng đầu lên, không dám đọc thêm lấy một chữ.
“Tiểu thư… Không thể nào…?”
“Ôi, tiểu thư… Sao lại dại dột thế!”
Ngồi sụp xuống sô pha, Benjamin rầu rĩ cúi gằm mặt.
Có điều, Samantha lại chẳng hề nao núng. “Lao thân khổ thứ lại cái gì? Tiểu thư làm phải con nít nữa? Khâm mượn âm phải loa.”
“Sao tôi lại không lo được chứ?! Samantha! Sao bà dửng dưng như vậy hả—?”
Vừa ngẩng lên, ông ta chợt im bặt. Samantha xỏ giày, sẵn sàng đặt chân ra ngoài đường. “Bà định đi đâu đấy?” ông ta hoang mang hỏi.
Ngay cạnh đó, Jon cùng Fang đứng ngay cửa ra vào.
“Hết chuyện này chuyện kia. Mới đầu năm mà đã loạn hết biết,” Jon phàn nàn.
“Đành chịu thôi,” Fang bình thản trả lời. “Khách quý không có đây, thì nấu ăn cũng đâu để làm gì.”
Như khúc mắc gì đó, Samantha lên giọng gọi quản gia, đang thiếu điều há hốc vì ba người.
“Tìm tiểu thư, dĩ liêng là thuế rồi. Ông đi hay không đi?”
Mất một hồi lặng lẽ, như tự rủa vì mình quá ngây ngô, ông ta hồi đáp đầy dõng dạc.
“Đi chứ! Không đi làm sao được!”
“Xiết nữa quên. Cái túi đen cậu kiềm là gì đấy?”
Thấy món đồ trong tay bị để ý, Fang kể lại đầu đuôi cho bà ta, dẫu có hơi ngượng ngập.
“Cái này. Vâng. Là chị gái của tôi gửi gắm lại. Chị ấy muốn cất đi, ở nơi nào an minh nghiêm ngặt chút. Lúc đầu tôi định hỏi, rằng bỏ két sắt có được không, nhưng giờ không phải lúc.”
“Bên trong hình như là ma túy, do tổ chức nào đó đang phát triển, nên chị ấy muốn nhờ người đáng tin.”
Nghe thấy thế, Samantha chợt vỗ ngực tự hào.
“Lắc chứn ta sẽ đi gặp một người. Cậu cứ điệp để đó người đấy lo! Công ty ông toa làm toa nắm. Xo với cái chỗ đây, bên đóa an toàng hơn gấp bội.”
----
Đêm hôm ấy, Henry vừa hết ca, và đang chuẩn bị về, thì bỗng có ai đấy xuất hiện phía ngay bên.
“Hừm? À, là cô Edith có phải không? Cô đang cần gì nào?”
Hừ. Giờ mới biết mình vô dụng đến đâu, xong rồi tính qua đây xin xỏ à. Mơ đi.
“Henry, anh còn nhớ mình đã nói gì không? Anh nói thông tin là sức mạnh, và nếu tôi muốn nó, thì tôi cần thứ gì có thể bù đắp được.”
“Vâng, quả nhiên là như thế. Vậy cô đã tìm thấy nó chưa?”
“Tôi không có tài sản hay quyền thế, nhưng mà…có vẻ như, tôi quen biết nhiều hơn mình tưởng tượng.”
“Cho hỏi?”
Ngay lập tức, một cánh tay quàng qua vai Henry.
“Chào buổi tối.”
Henry quay đầu sang, và thấy một cậu trai đứng đó từ bao giờ. Anh ta nghĩ cậu ta trẻ tuổi hơn, nhưng cậu trai trông đã hai mấy tuổi. Nói cách khác, cậu ta bằng tuổi với Henry, hoặc cùng lắm là già hơn một tuổi.
“Chào-buổi-tối.”
Vị khách lạ nhắc lại lần thứ hai, cẩn thận và chậm rãi, rồi lạnh lùng trừng mắt nhìn Henry.
“Với một người mong mỏi được gặp tôi, anh không được thân thiện lắm đâu đấy.”
…Liệu có khi…? —Không thể nào!
“Nghe nói anh muốn biết chuyện con tàu.”
Claire bước đi, lôi Henry theo cùng.
“Vậy chúng ta đi cùng nhau một chuyến. Đặt mình vào những gì các nạn nhân trải qua, theo cách chân thực nhất có thể. Cảm nhận cho thật rõ, thật sống động cái ‘sức mạnh’ của anh.”
Henry muốn vùng vẫy, nhưng chân tay lại không chịu nghe lời. Như thể mới rơi vào tầm ngắm, của quái vật với tiếng gầm âm vang.
“Trả nỗi sợ cho tôi lại là được.”
-----
“Eve Genoard hiện sống ở tại địa chỉ này. Phần còn lại chúng tôi sẽ điều tra; tạm thời, cô Edith, hãy nương náu ở trụ sở Gandor, hay nơi nào an toàn được như thế. Mang cả bạn cô theo. Trong vòng một tuần tới, chúng tôi sẽ lo liệu Nhà Runorata.”
Bên trong tòa soạn báo, sau khi Henry bị lôi đi, Nicholas trình bày về tình hình sắp tới, cho Edith và anh em Gandor.
“Keith, Berga, Luck, chuyện các anh, tổng biên đã cho tôi được biết rồi. Ngay khi rõ động thái từ phía Gustavo, chúng tôi sẽ trình báo ngay tức thì, nên thiết nghĩ các anh hãy ngồi yên, ở nhà riêng hay căn cứ cũng được.”
Nicholas khoác lên nụ cười đầy thiện chí, thế nhưng đôi mắt lại cương nghị.
Lúc mọi người về xong, Elean bỗng vồn vã mở lời.
“Làm tốt lắm. Cậu say mê vụ này thật đấy nhỉ? Dù dạo này ai cũng bận hết trơn…”
“Ừ. Mả cha nhà nó chứ. Trên cương vị bản thân, tôi chỉ muốn trung lập nhất có thể. Tôi không muốn dính líu gì nhiều hơn. Đâu còn cách nào khác.”
“Vậy à. Nói mới nhớ, cái túi có ổn không?”
“Có vẻ đang chưa rõ. Lia Lin-Shan giao lại cho em trai, và cậu ta ra đi cùng với nó. Chưa ai trình báo lại địa điểm, nhưng sớm muộn ta cũng sẽ biết thôi.”
Đúng lúc đấy, cánh cửa vào tòa soạn bật mở, và một nhóm nam nữ, già trẻ, với trắng đen, lũ lượt xông tới bên trong phòng.”
“Elean! Có chiện chứn tôi mấn nhừa chút!”
Người phụ nữ da màu giương cánh tay, để lộ chiếc túi nằm lủng lẳng.
Trông thấy chiếc túi đó, Elean khẽ rì rầm.
“Đúng là ta không còn lựa chọn nữa.”
“...Cho tôi nghỉ chút đi.”
-----
“Khoan đã. Mày mới bảo… Vino?”
Bên trong buồng, Gustavo chợt rống lên.
“Dạ vâng. Đúng là thế, thưa ngài Gustavo.”
“Ý là thằng cao bồi độc mã, mồm tự nói là sát thủ tự do, giữa cái thời đại này?”
“Hắn không phải cao bồi, nhưng vâng, đúng là thế.”
“Mày nói là…hắn được đám Gandor thuê sao?”
Bản mặt như vừa thấy mặt trời mọc đằng Tây, hắn dúi cây xì gà đang hút lên gạt tàn.
“Đám máu mặt quanh đây, bọn chúng đang đồn đoán nhiều lắm ạ. Cả mấy vị đại diện từng đến đây. Bọn chúng bảo, “Thôi thì, số chúng mày đến đây là cùng thôi. Một khi bị con quỷ đấy săn lùng, thì sống được ba ngày đã là may.” Có vẻ như, ừm, bọn chúng đang rủ lòng thương hại ạ.”
“Mặc xác bọn chúng nó!”
Giọng nói cùng dáng vẻ tuy ngạo nghễ uy quyền, nhưng từ trong thâm tâm, Gustavo đang thật sự sợ hãi.
Vino? Tại sao lại là hắn? Hắn thì liên hệ gì, với cái bọn tép tôm Nhà Gandor?
Hắn từng được nghe rằng, ông trùm Bartolo đã có lần thuê hắn. Người ta đồn đại rằng, chỉ trong vòng một đêm, y giết sạch những nhân vật đầu não, của hàng loạt băng đảng đối chọi với Runorata. Hắn cũng từng được nghe, rằng nhờ đó, y đã nhận một khoản thưởng kếch xù; chẳng nhẽ Nhà Gandor lại giàu mạnh đến thế.
“Thưa ngài, cứ như này e rằng không ổn đâu. Có vài tên đã tính bài chuồn rồi.”
“Mẹ kiếp nhà nó chứ! Gọi sát thủ đến đây! Phải xử nó, trước khi nó xử mình!”
“Không thể đâu, thưa ngài. Đội sát thủ chúng ta, chỉ ông trùm mới có quyền sai khiến. Nếu nhờ chúng đến đây, thì e mượn thuốc nổ còn nhanh hơn đấy ạ.”
“Thế nhờ đám đánh thuê hay hợp đồng gì đấy! Tìm đi, gì cũng được! Ít nhất một vài đứa, không sợ són ra quần lúc nghe tên thằng kia! Nếu lấy được đầu nó, ắt danh tiếng bọn kia cũng sẽ lên ngút trời; ai mà không mơ mộng như vậy chứ?! Kiếm mấy thằng như vậy cho tao mau! Bọn mày nữa, treo tiền thưởng cho mấy thằng Gandor! Nhanh nhanh nhanh, đừng để mất thì giờ!”
“‘Danh tiếng lên ngút trời’? Làm như đây là miền Viễn Tây ấy. Gustavo đúng là mất trí rồi.”
Dẫu càu nhàu bất mãn, đám thuộc hạ vẫn miễn cưỡng làm theo.
Và thế là, tin đồn về Vino, giờ đã thành sự thật ai cũng biết.
Từ từ và lặng lẽ, thông tin dần lan truyền khắp giới xã hội đen.
-----
Mình rời khỏi nhà rồi, nhưng mình biết tìm kiếm Nhà Gandor làm sao?
Eve chọn những quần áo thuận tiện cho di chuyển, nhưng dù thế, sự sang trọng vẫn ngời ngời từ cô, thâu tóm sự chú ý của những người qua đường.
Dẫu mặt trời đã khuất bóng từ lâu, quanh Nhà ga Trung tâm vẫn cứ nhộn nhịp như ban ngày.
Tốt nhất mình nên hỏi chỗ đại lý thông tin.
Cô định vẫy taxi để đến Chinatown, nhưng rồi—
“Xin lỗi, cô có phải Eve Genoard không?”
Nghe thấy thế, Eve quay lại nhìn. Một thanh niên còn trẻ, có phần khá rụt rè, đang đứng đằng sau lưng. Quần áo của anh ta, chiếu theo tiêu chuẩn nào, cũng phải gọi là tồi tàn rách rưới. Hai con người quá đối lập với nhau, phản ánh sự chênh lệch giai cấp đến nực cười.
Dẫu có hơi hoang mang, Eve gật đầu đồng ý.
“Tôi, ừm, tôi tên Roy. Roy Maddock. Ừm, tôi có một chút chuyện muốn hỏi, nên, ừm, tôi mới nhờ đến cô… Cô không phiền lòng chứ?”
“Tôi ư? Chuyện gì vậy?”
“À thì, là chuyện gia đình cô…”
Eve chợt đổi sắc mặt.
Ngon! Vậy là mình moi trúng điểm yếu nó. Giờ chỉ cần dọa dẫm hoặc nói ngon ngọt thôi, để biến nó thành con cờ của mình. Với nó làm tấm khiên, mình sẽ ra yêu sách với đám Nhà Runorata. Chỉ—Chỉ vậy thôi, cả Edith với mình sẽ được cứu! Đợi suốt mấy ngày qua, quả đúng không phí hoài!
Trong lòng y chắc như đinh đóng cột. Bắt đầu thấy dạn dĩ, y trưng ra giọng nói đáng sợ nhất của mình, thế nhưng…
“Cô biết không… Tôi nắm giữ bí mật về gia đình cô đấy.”
Ngay sau lời đe dọa xoàng xĩnh của mấy thằng hạng ba, lại có chuyện Roy không ngờ đến nổi.
“A! Anh là người bên Gandor phải không?”
“Hả?”
“Làm ơn. Cho tôi—cho tôi gặp đầu lĩnh của bên anh với ạ!”
Sự cương quyết từ cô làm y phải choáng váng. Đầu óc y bỗng chốc quay mòng mòng.
Sao tụ nhiên lại có cái tên Nhà Gandor?
Chẳng lẽ y còn đang ảo giác vì say thuốc?
Ngỡ như bị mắc kẹt bên trong một giấc mơ, Roy chỉ biết đứng ngây người ra nhìn.
Không ổn rồi. Edith. Edith ơi, anh biết làm gì giờ…?
“Không thể có chuyện đó. Ông nội với cha tôi—không đời nào họ làm chuyện như vậy. Không thể…!”
“Đừng, đừng mà… X-xin cô đấy… Bình tĩnh lại chút đi…”
Eve bỗng gào nức nở, và Roy, cũng sắp khóc đến nơi, phải tuyệt vọng mà dỗ dành cô gái.
Y đưa cô đến nhà hàng gần đó, và bắt đầu thuật lại chuyện của mình. Có vẻ như, cô không hề hay biết hoàn cảnh gia tộc ra làm sao. Cô khẩn khoản cầu xin, và tuyệt vọng bào chữa cho gia đình. Nếu cứ theo cách cũ, thì y sẽ còn phải lừa gạt Nhà Runorata.
Nhìn đôi mắt đâm lệ và bờ vai run run, Roy thấy mình quả đúng là thằng khốn vô vọng. Không việc gì y phải đào xới lại chuyện cũ, nhưng hắn lại nhấn chìm một thiếu nữ ngây thơ—người mà không như gã, vẫn còn cả một tương lai sáng ngời—vào tận cùng khổ đau và tăm tối. Y không thể tìm cách nào khác ư? Nếu y đủ thông thái, thì sao không lường gạt cô đến cùng, để cả hai hạnh phúc lúc chia ly?
Nhưng tiếc thay, bộ não Roy chẳng thể tìm ra được phương pháp.
Tất cả tại ma túy. Lạ tại mình chơi ma túy liên miên. Mình không thể chống đỡ; bộ não mình lúc đấy cứ như bị tan ra. Hay có khi sự thật đúng là thế? Từng có lần tai mình có dịch lạ trào ra. Mẹ kiếp, mẹ kiếp nhà nó chứ. Nếu mình dốt thế này, sao mình có thể cứu Edith với mình đây?
Mẹ kiếp, mẹ kiếp nhà nó chứ. Bảo sao cô ấy cứ gọi mình là đồ ngu, hết lần này rồi lại đến lần khác. Bởi mình đúng là đồ ngu thật mà.
Quay cuồng trong bất lực và ức chế, Roy chỉ biết động viên, an ủi lấy cô gái, mong giúp cô định tâm lại phần nào.
Ấy thế nhưng, còn một chuyện mà gã chưa nhắc tới.
Rằng chính Nhà Runorata, bọn chúng đã giết chết cha và anh cả cô. Ban đầu, gã chỉ định kể rằng, bọn họ đã hợp tác với Runorata. Nếu cô không giúp đỡ, y sẽ tiết lộ thêm, để gieo vào trong cô hạt giống của hận thù. May mắn thay, y đã không làm thế, và nhờ vậy mà y mới bớt phải đau lòng.
Nếu giả sử bí mật đến tai cô, nhiều khả năng cô sẽ chịu giúp gã.
Nhưng sao mình có thể? Mình đã tệ lắm rồi. Mình không muốn mình phải tồi tệ thêm. Mình vẫn còn tỉnh táo. Việc gì mình phải làm cái chuyện khốn nạn kia? Dám làm thế, thực chỉ có nghiện thuốc hoặc ác quỷ.
Một tiếng sau, Eve cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh.
Cô cất lời, ánh mắt bứt rứt và ăn năn, “Thành thực rất xin lỗi. Chỉ là, tôi không kìm chế được…”
“Hả? À, ừm, không sao đâu. Tôi xin lỗi. Nếu có thể, cô cứ quên hết đi. À mà, không, nếu vậy tôi chết mất. Làm gì đây…?”
Roy giật mình nhận ra, rằng so với khi nãy, tình hình đã hoàn toàn chệch hướng khỏi đường ray, và phải gắng gượng lắm, gã mới ngăn đoàn tàu khỏi dừng lại.
“Cho tôi hỏi được không?”
“Hả?”
“Cách đây một thời gian, cha và anh ruột tôi qua đời do một vụ tai nạn. Có lẽ nào, là do—?”
“Không không không, làm gì có chuyện đó! Tôi, ừm, không nghĩ là vậy đâu. Bên đại lý thông tin cũng có nói rồi mà. Bọn chúng chỉ nhân dịp tình cờ đó, rồi chiếm đoạt cơ nghiệp nhà cô thôi!”
“Thật vậy sao…?”
Đối lập với cô gái trút được nỗi âu lo, Roy tầm này chỉ biết tự trách mình.
Y lại vừa nói dối cô lần nữa.
Nhưng y cảm giác rằng, y không được tàn phá tương lai của cô thêm.
Lợi dụng tên tuổi cô, để đe dọa Nhà Runorata, đó là điều y tuyệt đối phải tránh.
Nếu tình hình xấu đi—hoặc kể cả tốt cho y đi nữa—rất có thể bọn chúng sẽ giết cô.
Chỉ thế thôi, bọn chúng sẽ thủ tiêu mọi bằng chứng. Gia đình, bạn bè mình, tất cả…
…Khoan?
Mãi đến đây, gã mới chợt bừng tỉnh. Ngay từ đầu, với chiến thuật này đây, gã đã không có cửa thắng nào hết.
Thằng khốn môi giới đó…!
Gã biết mình bị lừa, và đúng lúc lửa giận sắp sục sôi, Eve tiếp tục làm điều không ngờ tới.
“Từ giờ hãy cho tôi được giúp anh.”
“Hả?”
“Đổi lại, tôi có một thỉnh cầu.”
Nghe thấy từ thỉnh cầu, ánh sáng bỗng vụt tắt nơi mắt Roy. Nhưng y cũng hiểu rõ, rằng đến thời điểm này, y không thể từ chối cô được thêm.
“Đưa tôi đến sào huyệt Nhà Gandor. Ngay bây giờ.”
-----
“Đến rồi đây. Văn phòng bọn chúng ở chỗ này.”
Bên trong một con hẻm kế đường Mulberry, Eve và Roy đứng trước một cánh cửa, phía trên treo tờ giấy “TẠM THỜI ĐÓNG CỬA ĐỂ TÂN TRANG." Edith từng vài lần dẫn gã tới nơi đây, và gã biết bọn chúng thường xuyên tụ tập ở dưới hầm.
“Giờ cô phải tự thân vận động thôi. Tôi còn lâu mới dám chạm mặt chúng. Cứ vào đi, tôi chờ.”
“Nhờ anh. À ừm, cảm ơn anh rất nhiều.”
“Đừng nói như vậy chứ. Tôi có được gì đâu.”
Y lắc đầu nguầy nguậy.
Đúng lúc ấy:
Kẹtttttt…
Cánh cửa treo biển giấy chợt hé mở. Tiếng kim loại cót két văng vẳng khắp con hẻm tối tăm.
Cả hai giật thót người, ngỡ như mình mới hẫng một nhịp tim. Họ chậm rãi quay sang nhìn cánh cửa.
“Ồ? Hai người cần gì không? Rất xin lỗi, nhưng trong này có vẻ chỉ có mình Tick thôi.”
Một phụ nữ đứng đó, tuổi trông trạc ba mươi. Thân hình cô mảnh khảnh, mái tóc vàng ánh kim cắt ngắn đến ngang vai. Làn da làm cô trông như nàng búp bê sứ, và thực sự cô nhìn quá mỏng manh, đến độ tưởng sẽ vỡ nếu lỡ ôm thật chặt.
Một nụ cười hiền từ chạy dọc khuôn miệng cô, nhưng cô trông không giống kiểu người hay chuyện trò.
“D-dạ chúng tôi muốn gặp anh Gandor, nên, ừm, chúng tôi đến…”
“Nhà này có tổng cộng ba Gandor. Năm, nếu tính tôi với em dâu tôi nữa.”
Không tin nổi cô ta, cả Roy và Eve cất tiếng hỏi.
“Cho hỏi…cô là ai?”
Người phụ nữ điềm đạm mà trả lời.
“Tôi tên Kate. Vợ của người anh cả… Keith Gandor.”
-----
Vào lúc ba anh em trở lại chỗ căn cứ, Tick đang ngồi một mình, nghịch với kéo và giấy, cắt ghép những hình thù tỉ mỉ và kì công.
“Lâu thhhếếế—mọi người ơi—?”
Giở ra một mảnh giấy được cắt hình súng trường, anh ta kể cho Keith về vị khách mới qua.
“Nghe này, chị Keith nãy có qua hỏi em đấy. Em bảo anh có việc phải ra ngoài, nên chị ấy cũng về thẳng nhà luôn.”
Nghe thấy thế, đuôi mày Keith giật nhẹ
“À đúng rồi. Anh có bảo hôm nay định về chút đúng không?”
“Mà tất niên năm ngoái, hình như anh cũng không về với chị nhà nhỉ? Bảo do anh bận việc cái gì đó.”
“......”
Khẽ lắc đầu, Keith treo mũ với áo khoác lên giá.
Tối hôm nay, nhiều khả năng anh cũng khó lòng về.
“Đành chịu thôi. Tầm này thì lấy đâu thời gian chứ.”
“Thằng Claire này, rề rà thật sự luôn. Định lên tàu hóng gió luôn nữa chứ…”
“Claire mà. Có cái gì thằng đó không dám đâu.”
“Nói mới nhớ, tự nhiên cái thằng đấy hùng hổ như dở hơi. Bảo có việc cần hỏi thằng bán thông tin nữa.”
Claire thường khá lãnh đạm với thờ ơ, nhưng lần này khuôn mặt cậu sáng rỡ, mới nhìn qua ai ai cũng biết thừa.
Cậu chỉ trông như thế, mỗi khi nảy ra được ý nào hay.
“À biết không, về cái người cậu ta định cậu hôn, hình như là cậu ta có nhắc tới. Có khi nào liên quan vụ đó không?”
-----
“Rồi. Còn gì muốn hỏi không?”
Claire ngồi trên nóc tàu, bắt chuyện với Henry, hiện đang nằm sõng soài cạnh bên mình.
Mặt Henry trắng bệch như phát ốm, trong khi hai con mắt mở trừng trừng, đục ngầu như cặp mắt bọn cá chết.
“Không thì đến lượt tôi. Cậu cho cô Edith đó chừng nào, thì cũng nên cho tôi ít nhất là chừng đó. Vậy được không?”
Henry gật nhẹ đầu. Trông cậu ta mặt cắt không giọt máu.
“Chúc mừng cậu vẫn chưa nằm lăn quay. Chắc lá gan của cậu cũng khủng phết. Thế, đề nghị là như này. Thứ nhất, tôi muốn biết thông tin, về một người phụ nữ. Thứ hai—”
Trên con tàu đang lăn bánh bon bon, Claire thuật lại những gì mình mong muốn, hai tròng mắt mở to đầy rạng ngời.
Sau vài lần rung chuông, một quý ông lớn tuổi tới chào đón, bước ra từ cánh cổng tráng lệ
“Chào các anh. Hân hạnh được gặp gỡ, nhưng hình như đây mới là lần đầu. Cho phép tôi…?”
Trước câu hỏi có phần hơi lúng túng, cặp thanh niên—một Ireland, một gốc Á—mỉm cười đầy thân thiện.
“Ừm, đây là dinh thự nhà Genoard, phải không ạ?” anh chàng Ireland thay mặt đáp. “Theo lời giới thiệu của Gregoire, đầu bếp…”
“Công việc chúng tôi là nấu ăn, đại loại vậy,” chàng thanh niên người Á cùng ngỏ lời.
“Ồ, hai anh…! Vâng, vâng, xin mời hai anh vào.”
Hai người đặt chân vào cơ ngơi, được trang hoàng hết sức là xa xỉ.
“Quản gia kìa.”
“Ừ, y đúc tưởng tượng luôn. Chỉ tiếc thay là không để ria mép.”
Miệng thì thào, họ theo bước người nô bộc trung niên.
Jon Panel cùng với Fang Lin-Shan, đó lần lượt là tên của hai người.
Cho tới tận hôm qua, họ vẫn là phụ bếp trên tàu Flying Pussyfoot, chiếc xe lửa tốc hành xuyên lục địa. Tuy nhiên, vì một sự nào đấy, toàn bộ con tàu bị lưu kho, và bếp ăn thì cũng không ngoại lệ.
Giúp đỡ bọn họ là Gregoire, từng là sếp hai người ở trên tàu. Hợp đồng bọn họ ký, tuy tạm thời chỉ đến giữa tháng Giêng, nhưng nhờ đó, có thể dinh thự chính ở tại New Jersey cũng sẽ ngỏ lời mời, nếu cả hai để lại ấn tượng tốt.
Trước cơ hội khó lòng nào bỏ qua, họ cương quyết sẽ tung hết sức mình. Bữa tối ngày hôm nay, sẽ là dịp để cho họ minh chứng. Ấn tượng họ tạo ra, nhờ độ ngon—hoặc độ dở—khi xoay xở với nguyên liệu hiện có, lẽ dĩ nhiên đóng góp sẽ rất nhiều.
Mải miết hình dung đủ tình huống, chẳng bấy lâu, họ đã tới tầng hai, và dừng lại ở trước một cánh cửa.
“Tiểu thư. Thưa tiểu thư, đội bếp vừa mới tới! Xin tiểu thư ra mặt và chào hỏi—”
Không ai đáp lại hết.
“Tiểu thư?”
Vị quản gia ngần ngừ, không biết nên mở cửa hay không. Nếu vào trong mà cô chỉ đang ngủ, ông ta biết phải lo liệu làm sao, khi mình đã hành xử thiếu đúng mực?
Giữa lúc ông ta mải suy nghĩ, Samantha, vô tình bước ngang qua, mở cánh cửa mà không rào đón gì.
“Tiểu thư ơi, mau xướng bỏ bụng nào.”
Bà ta nhìn xung quanh…nhưng Eve đã không còn ở đó rồi.
Nhận ra sự thật đấy, vị quản gia cũng vội vã xộc vào, không cần biết căn phòng thuộc về ai.
“T-tiểu thư?”
Ông ta thét toáng lên, nhưng bên trong không lấy câu trả lời.
Cửa sổ bên kia phòng mở toang, phấp phới tấm rèm bên làn gió.
Cuống cuồng nhoài người qua, hai vị nô bộc thấy một thứ. Một cái thang, nép ngay dưới bậu cửa.
“Cái gì đây?”
Bước vào ngay sau đó, Fang cầm lấy lá thư nằm trên bàn.
“Đ-đưa tôi xem!”
Ánh mắt như tóe máu, quản gia liền giật phắt lấy bức thư.
Nội dung đại để là xin lỗi, vì đã tự ý đi ra ngoài, đồng thời bày tỏ lòng biết ơn, với những gì cặp gia nhân đã làm. Rồi lúc nhìn thấy một dòng ghi, “Nếu ba ngày nữa cháu không về…,” ông ta ngẩng đầu lên, không dám đọc thêm lấy một chữ.
“Tiểu thư… Không thể nào…?”
“Ôi, tiểu thư… Sao lại dại dột thế!”
Ngồi sụp xuống sô pha, Benjamin rầu rĩ cúi gằm mặt.
Có điều, Samantha lại chẳng hề nao núng. “Lao thân khổ thứ lại cái gì? Tiểu thư làm phải con nít nữa? Khâm mượn âm phải loa.”
“Sao tôi lại không lo được chứ?! Samantha! Sao bà dửng dưng như vậy hả—?”
Vừa ngẩng lên, ông ta chợt im bặt. Samantha xỏ giày, sẵn sàng đặt chân ra ngoài đường. “Bà định đi đâu đấy?” ông ta hoang mang hỏi.
Ngay cạnh đó, Jon cùng Fang đứng ngay cửa ra vào.
“Hết chuyện này chuyện kia. Mới đầu năm mà đã loạn hết biết,” Jon phàn nàn.
“Đành chịu thôi,” Fang bình thản trả lời. “Khách quý không có đây, thì nấu ăn cũng đâu để làm gì.”
Như khúc mắc gì đó, Samantha lên giọng gọi quản gia, đang thiếu điều há hốc vì ba người.
“Tìm tiểu thư, dĩ liêng là thuế rồi. Ông đi hay không đi?”
Mất một hồi lặng lẽ, như tự rủa vì mình quá ngây ngô, ông ta hồi đáp đầy dõng dạc.
“Đi chứ! Không đi làm sao được!”
“Xiết nữa quên. Cái túi đen cậu kiềm là gì đấy?”
Thấy món đồ trong tay bị để ý, Fang kể lại đầu đuôi cho bà ta, dẫu có hơi ngượng ngập.
“Cái này. Vâng. Là chị gái của tôi gửi gắm lại. Chị ấy muốn cất đi, ở nơi nào an minh nghiêm ngặt chút. Lúc đầu tôi định hỏi, rằng bỏ két sắt có được không, nhưng giờ không phải lúc.”
“Bên trong hình như là ma túy, do tổ chức nào đó đang phát triển, nên chị ấy muốn nhờ người đáng tin.”
Nghe thấy thế, Samantha chợt vỗ ngực tự hào.
“Lắc chứn ta sẽ đi gặp một người. Cậu cứ điệp để đó người đấy lo! Công ty ông toa làm toa nắm. Xo với cái chỗ đây, bên đóa an toàng hơn gấp bội.”
----
Đêm hôm ấy, Henry vừa hết ca, và đang chuẩn bị về, thì bỗng có ai đấy xuất hiện phía ngay bên.
“Hừm? À, là cô Edith có phải không? Cô đang cần gì nào?”
Hừ. Giờ mới biết mình vô dụng đến đâu, xong rồi tính qua đây xin xỏ à. Mơ đi.
“Henry, anh còn nhớ mình đã nói gì không? Anh nói thông tin là sức mạnh, và nếu tôi muốn nó, thì tôi cần thứ gì có thể bù đắp được.”
“Vâng, quả nhiên là như thế. Vậy cô đã tìm thấy nó chưa?”
“Tôi không có tài sản hay quyền thế, nhưng mà…có vẻ như, tôi quen biết nhiều hơn mình tưởng tượng.”
“Cho hỏi?”
Ngay lập tức, một cánh tay quàng qua vai Henry.
“Chào buổi tối.”
Henry quay đầu sang, và thấy một cậu trai đứng đó từ bao giờ. Anh ta nghĩ cậu ta trẻ tuổi hơn, nhưng cậu trai trông đã hai mấy tuổi. Nói cách khác, cậu ta bằng tuổi với Henry, hoặc cùng lắm là già hơn một tuổi.
“Chào-buổi-tối.”
Vị khách lạ nhắc lại lần thứ hai, cẩn thận và chậm rãi, rồi lạnh lùng trừng mắt nhìn Henry.
“Với một người mong mỏi được gặp tôi, anh không được thân thiện lắm đâu đấy.”
…Liệu có khi…? —Không thể nào!
“Nghe nói anh muốn biết chuyện con tàu.”
Claire bước đi, lôi Henry theo cùng.
“Vậy chúng ta đi cùng nhau một chuyến. Đặt mình vào những gì các nạn nhân trải qua, theo cách chân thực nhất có thể. Cảm nhận cho thật rõ, thật sống động cái ‘sức mạnh’ của anh.”
Henry muốn vùng vẫy, nhưng chân tay lại không chịu nghe lời. Như thể mới rơi vào tầm ngắm, của quái vật với tiếng gầm âm vang.
“Trả nỗi sợ cho tôi lại là được.”
-----
“Eve Genoard hiện sống ở tại địa chỉ này. Phần còn lại chúng tôi sẽ điều tra; tạm thời, cô Edith, hãy nương náu ở trụ sở Gandor, hay nơi nào an toàn được như thế. Mang cả bạn cô theo. Trong vòng một tuần tới, chúng tôi sẽ lo liệu Nhà Runorata.”
Bên trong tòa soạn báo, sau khi Henry bị lôi đi, Nicholas trình bày về tình hình sắp tới, cho Edith và anh em Gandor.
“Keith, Berga, Luck, chuyện các anh, tổng biên đã cho tôi được biết rồi. Ngay khi rõ động thái từ phía Gustavo, chúng tôi sẽ trình báo ngay tức thì, nên thiết nghĩ các anh hãy ngồi yên, ở nhà riêng hay căn cứ cũng được.”
Nicholas khoác lên nụ cười đầy thiện chí, thế nhưng đôi mắt lại cương nghị.
Lúc mọi người về xong, Elean bỗng vồn vã mở lời.
“Làm tốt lắm. Cậu say mê vụ này thật đấy nhỉ? Dù dạo này ai cũng bận hết trơn…”
“Ừ. Mả cha nhà nó chứ. Trên cương vị bản thân, tôi chỉ muốn trung lập nhất có thể. Tôi không muốn dính líu gì nhiều hơn. Đâu còn cách nào khác.”
“Vậy à. Nói mới nhớ, cái túi có ổn không?”
“Có vẻ đang chưa rõ. Lia Lin-Shan giao lại cho em trai, và cậu ta ra đi cùng với nó. Chưa ai trình báo lại địa điểm, nhưng sớm muộn ta cũng sẽ biết thôi.”
Đúng lúc đấy, cánh cửa vào tòa soạn bật mở, và một nhóm nam nữ, già trẻ, với trắng đen, lũ lượt xông tới bên trong phòng.”
“Elean! Có chiện chứn tôi mấn nhừa chút!”
Người phụ nữ da màu giương cánh tay, để lộ chiếc túi nằm lủng lẳng.
Trông thấy chiếc túi đó, Elean khẽ rì rầm.
“Đúng là ta không còn lựa chọn nữa.”
“...Cho tôi nghỉ chút đi.”
-----
“Khoan đã. Mày mới bảo… Vino?”
Bên trong buồng, Gustavo chợt rống lên.
“Dạ vâng. Đúng là thế, thưa ngài Gustavo.”
“Ý là thằng cao bồi độc mã, mồm tự nói là sát thủ tự do, giữa cái thời đại này?”
“Hắn không phải cao bồi, nhưng vâng, đúng là thế.”
“Mày nói là…hắn được đám Gandor thuê sao?”
Bản mặt như vừa thấy mặt trời mọc đằng Tây, hắn dúi cây xì gà đang hút lên gạt tàn.
“Đám máu mặt quanh đây, bọn chúng đang đồn đoán nhiều lắm ạ. Cả mấy vị đại diện từng đến đây. Bọn chúng bảo, “Thôi thì, số chúng mày đến đây là cùng thôi. Một khi bị con quỷ đấy săn lùng, thì sống được ba ngày đã là may.” Có vẻ như, ừm, bọn chúng đang rủ lòng thương hại ạ.”
“Mặc xác bọn chúng nó!”
Giọng nói cùng dáng vẻ tuy ngạo nghễ uy quyền, nhưng từ trong thâm tâm, Gustavo đang thật sự sợ hãi.
Vino? Tại sao lại là hắn? Hắn thì liên hệ gì, với cái bọn tép tôm Nhà Gandor?
Hắn từng được nghe rằng, ông trùm Bartolo đã có lần thuê hắn. Người ta đồn đại rằng, chỉ trong vòng một đêm, y giết sạch những nhân vật đầu não, của hàng loạt băng đảng đối chọi với Runorata. Hắn cũng từng được nghe, rằng nhờ đó, y đã nhận một khoản thưởng kếch xù; chẳng nhẽ Nhà Gandor lại giàu mạnh đến thế.
“Thưa ngài, cứ như này e rằng không ổn đâu. Có vài tên đã tính bài chuồn rồi.”
“Mẹ kiếp nhà nó chứ! Gọi sát thủ đến đây! Phải xử nó, trước khi nó xử mình!”
“Không thể đâu, thưa ngài. Đội sát thủ chúng ta, chỉ ông trùm mới có quyền sai khiến. Nếu nhờ chúng đến đây, thì e mượn thuốc nổ còn nhanh hơn đấy ạ.”
“Thế nhờ đám đánh thuê hay hợp đồng gì đấy! Tìm đi, gì cũng được! Ít nhất một vài đứa, không sợ són ra quần lúc nghe tên thằng kia! Nếu lấy được đầu nó, ắt danh tiếng bọn kia cũng sẽ lên ngút trời; ai mà không mơ mộng như vậy chứ?! Kiếm mấy thằng như vậy cho tao mau! Bọn mày nữa, treo tiền thưởng cho mấy thằng Gandor! Nhanh nhanh nhanh, đừng để mất thì giờ!”
“‘Danh tiếng lên ngút trời’? Làm như đây là miền Viễn Tây ấy. Gustavo đúng là mất trí rồi.”
Dẫu càu nhàu bất mãn, đám thuộc hạ vẫn miễn cưỡng làm theo.
Và thế là, tin đồn về Vino, giờ đã thành sự thật ai cũng biết.
Từ từ và lặng lẽ, thông tin dần lan truyền khắp giới xã hội đen.
-----
Mình rời khỏi nhà rồi, nhưng mình biết tìm kiếm Nhà Gandor làm sao?
Eve chọn những quần áo thuận tiện cho di chuyển, nhưng dù thế, sự sang trọng vẫn ngời ngời từ cô, thâu tóm sự chú ý của những người qua đường.
Dẫu mặt trời đã khuất bóng từ lâu, quanh Nhà ga Trung tâm vẫn cứ nhộn nhịp như ban ngày.
Tốt nhất mình nên hỏi chỗ đại lý thông tin.
Cô định vẫy taxi để đến Chinatown, nhưng rồi—
“Xin lỗi, cô có phải Eve Genoard không?”
Nghe thấy thế, Eve quay lại nhìn. Một thanh niên còn trẻ, có phần khá rụt rè, đang đứng đằng sau lưng. Quần áo của anh ta, chiếu theo tiêu chuẩn nào, cũng phải gọi là tồi tàn rách rưới. Hai con người quá đối lập với nhau, phản ánh sự chênh lệch giai cấp đến nực cười.
Dẫu có hơi hoang mang, Eve gật đầu đồng ý.
“Tôi, ừm, tôi tên Roy. Roy Maddock. Ừm, tôi có một chút chuyện muốn hỏi, nên, ừm, tôi mới nhờ đến cô… Cô không phiền lòng chứ?”
“Tôi ư? Chuyện gì vậy?”
“À thì, là chuyện gia đình cô…”
Eve chợt đổi sắc mặt.
Ngon! Vậy là mình moi trúng điểm yếu nó. Giờ chỉ cần dọa dẫm hoặc nói ngon ngọt thôi, để biến nó thành con cờ của mình. Với nó làm tấm khiên, mình sẽ ra yêu sách với đám Nhà Runorata. Chỉ—Chỉ vậy thôi, cả Edith với mình sẽ được cứu! Đợi suốt mấy ngày qua, quả đúng không phí hoài!
Trong lòng y chắc như đinh đóng cột. Bắt đầu thấy dạn dĩ, y trưng ra giọng nói đáng sợ nhất của mình, thế nhưng…
“Cô biết không… Tôi nắm giữ bí mật về gia đình cô đấy.”
Ngay sau lời đe dọa xoàng xĩnh của mấy thằng hạng ba, lại có chuyện Roy không ngờ đến nổi.
“A! Anh là người bên Gandor phải không?”
“Hả?”
“Làm ơn. Cho tôi—cho tôi gặp đầu lĩnh của bên anh với ạ!”
Sự cương quyết từ cô làm y phải choáng váng. Đầu óc y bỗng chốc quay mòng mòng.
Sao tụ nhiên lại có cái tên Nhà Gandor?
Chẳng lẽ y còn đang ảo giác vì say thuốc?
Ngỡ như bị mắc kẹt bên trong một giấc mơ, Roy chỉ biết đứng ngây người ra nhìn.
Không ổn rồi. Edith. Edith ơi, anh biết làm gì giờ…?
“Không thể có chuyện đó. Ông nội với cha tôi—không đời nào họ làm chuyện như vậy. Không thể…!”
“Đừng, đừng mà… X-xin cô đấy… Bình tĩnh lại chút đi…”
Eve bỗng gào nức nở, và Roy, cũng sắp khóc đến nơi, phải tuyệt vọng mà dỗ dành cô gái.
Y đưa cô đến nhà hàng gần đó, và bắt đầu thuật lại chuyện của mình. Có vẻ như, cô không hề hay biết hoàn cảnh gia tộc ra làm sao. Cô khẩn khoản cầu xin, và tuyệt vọng bào chữa cho gia đình. Nếu cứ theo cách cũ, thì y sẽ còn phải lừa gạt Nhà Runorata.
Nhìn đôi mắt đâm lệ và bờ vai run run, Roy thấy mình quả đúng là thằng khốn vô vọng. Không việc gì y phải đào xới lại chuyện cũ, nhưng hắn lại nhấn chìm một thiếu nữ ngây thơ—người mà không như gã, vẫn còn cả một tương lai sáng ngời—vào tận cùng khổ đau và tăm tối. Y không thể tìm cách nào khác ư? Nếu y đủ thông thái, thì sao không lường gạt cô đến cùng, để cả hai hạnh phúc lúc chia ly?
Nhưng tiếc thay, bộ não Roy chẳng thể tìm ra được phương pháp.
Tất cả tại ma túy. Lạ tại mình chơi ma túy liên miên. Mình không thể chống đỡ; bộ não mình lúc đấy cứ như bị tan ra. Hay có khi sự thật đúng là thế? Từng có lần tai mình có dịch lạ trào ra. Mẹ kiếp, mẹ kiếp nhà nó chứ. Nếu mình dốt thế này, sao mình có thể cứu Edith với mình đây?
Mẹ kiếp, mẹ kiếp nhà nó chứ. Bảo sao cô ấy cứ gọi mình là đồ ngu, hết lần này rồi lại đến lần khác. Bởi mình đúng là đồ ngu thật mà.
Quay cuồng trong bất lực và ức chế, Roy chỉ biết động viên, an ủi lấy cô gái, mong giúp cô định tâm lại phần nào.
Ấy thế nhưng, còn một chuyện mà gã chưa nhắc tới.
Rằng chính Nhà Runorata, bọn chúng đã giết chết cha và anh cả cô. Ban đầu, gã chỉ định kể rằng, bọn họ đã hợp tác với Runorata. Nếu cô không giúp đỡ, y sẽ tiết lộ thêm, để gieo vào trong cô hạt giống của hận thù. May mắn thay, y đã không làm thế, và nhờ vậy mà y mới bớt phải đau lòng.
Nếu giả sử bí mật đến tai cô, nhiều khả năng cô sẽ chịu giúp gã.
Nhưng sao mình có thể? Mình đã tệ lắm rồi. Mình không muốn mình phải tồi tệ thêm. Mình vẫn còn tỉnh táo. Việc gì mình phải làm cái chuyện khốn nạn kia? Dám làm thế, thực chỉ có nghiện thuốc hoặc ác quỷ.
Một tiếng sau, Eve cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh.
Cô cất lời, ánh mắt bứt rứt và ăn năn, “Thành thực rất xin lỗi. Chỉ là, tôi không kìm chế được…”
“Hả? À, ừm, không sao đâu. Tôi xin lỗi. Nếu có thể, cô cứ quên hết đi. À mà, không, nếu vậy tôi chết mất. Làm gì đây…?”
Roy giật mình nhận ra, rằng so với khi nãy, tình hình đã hoàn toàn chệch hướng khỏi đường ray, và phải gắng gượng lắm, gã mới ngăn đoàn tàu khỏi dừng lại.
“Cho tôi hỏi được không?”
“Hả?”
“Cách đây một thời gian, cha và anh ruột tôi qua đời do một vụ tai nạn. Có lẽ nào, là do—?”
“Không không không, làm gì có chuyện đó! Tôi, ừm, không nghĩ là vậy đâu. Bên đại lý thông tin cũng có nói rồi mà. Bọn chúng chỉ nhân dịp tình cờ đó, rồi chiếm đoạt cơ nghiệp nhà cô thôi!”
“Thật vậy sao…?”
Đối lập với cô gái trút được nỗi âu lo, Roy tầm này chỉ biết tự trách mình.
Y lại vừa nói dối cô lần nữa.
Nhưng y cảm giác rằng, y không được tàn phá tương lai của cô thêm.
Lợi dụng tên tuổi cô, để đe dọa Nhà Runorata, đó là điều y tuyệt đối phải tránh.
Nếu tình hình xấu đi—hoặc kể cả tốt cho y đi nữa—rất có thể bọn chúng sẽ giết cô.
Chỉ thế thôi, bọn chúng sẽ thủ tiêu mọi bằng chứng. Gia đình, bạn bè mình, tất cả…
…Khoan?
Mãi đến đây, gã mới chợt bừng tỉnh. Ngay từ đầu, với chiến thuật này đây, gã đã không có cửa thắng nào hết.
Thằng khốn môi giới đó…!
Gã biết mình bị lừa, và đúng lúc lửa giận sắp sục sôi, Eve tiếp tục làm điều không ngờ tới.
“Từ giờ hãy cho tôi được giúp anh.”
“Hả?”
“Đổi lại, tôi có một thỉnh cầu.”
Nghe thấy từ thỉnh cầu, ánh sáng bỗng vụt tắt nơi mắt Roy. Nhưng y cũng hiểu rõ, rằng đến thời điểm này, y không thể từ chối cô được thêm.
“Đưa tôi đến sào huyệt Nhà Gandor. Ngay bây giờ.”
-----
“Đến rồi đây. Văn phòng bọn chúng ở chỗ này.”
Bên trong một con hẻm kế đường Mulberry, Eve và Roy đứng trước một cánh cửa, phía trên treo tờ giấy “TẠM THỜI ĐÓNG CỬA ĐỂ TÂN TRANG." Edith từng vài lần dẫn gã tới nơi đây, và gã biết bọn chúng thường xuyên tụ tập ở dưới hầm.
“Giờ cô phải tự thân vận động thôi. Tôi còn lâu mới dám chạm mặt chúng. Cứ vào đi, tôi chờ.”
“Nhờ anh. À ừm, cảm ơn anh rất nhiều.”
“Đừng nói như vậy chứ. Tôi có được gì đâu.”
Y lắc đầu nguầy nguậy.
Đúng lúc ấy:
Kẹtttttt…
Cánh cửa treo biển giấy chợt hé mở. Tiếng kim loại cót két văng vẳng khắp con hẻm tối tăm.
Cả hai giật thót người, ngỡ như mình mới hẫng một nhịp tim. Họ chậm rãi quay sang nhìn cánh cửa.
“Ồ? Hai người cần gì không? Rất xin lỗi, nhưng trong này có vẻ chỉ có mình Tick thôi.”
Một phụ nữ đứng đó, tuổi trông trạc ba mươi. Thân hình cô mảnh khảnh, mái tóc vàng ánh kim cắt ngắn đến ngang vai. Làn da làm cô trông như nàng búp bê sứ, và thực sự cô nhìn quá mỏng manh, đến độ tưởng sẽ vỡ nếu lỡ ôm thật chặt.
Một nụ cười hiền từ chạy dọc khuôn miệng cô, nhưng cô trông không giống kiểu người hay chuyện trò.
“D-dạ chúng tôi muốn gặp anh Gandor, nên, ừm, chúng tôi đến…”
“Nhà này có tổng cộng ba Gandor. Năm, nếu tính tôi với em dâu tôi nữa.”
Không tin nổi cô ta, cả Roy và Eve cất tiếng hỏi.
“Cho hỏi…cô là ai?”
Người phụ nữ điềm đạm mà trả lời.
“Tôi tên Kate. Vợ của người anh cả… Keith Gandor.”
-----
Vào lúc ba anh em trở lại chỗ căn cứ, Tick đang ngồi một mình, nghịch với kéo và giấy, cắt ghép những hình thù tỉ mỉ và kì công.
“Lâu thhhếếế—mọi người ơi—?”
Giở ra một mảnh giấy được cắt hình súng trường, anh ta kể cho Keith về vị khách mới qua.
“Nghe này, chị Keith nãy có qua hỏi em đấy. Em bảo anh có việc phải ra ngoài, nên chị ấy cũng về thẳng nhà luôn.”
Nghe thấy thế, đuôi mày Keith giật nhẹ
“À đúng rồi. Anh có bảo hôm nay định về chút đúng không?”
“Mà tất niên năm ngoái, hình như anh cũng không về với chị nhà nhỉ? Bảo do anh bận việc cái gì đó.”
“......”
Khẽ lắc đầu, Keith treo mũ với áo khoác lên giá.
Tối hôm nay, nhiều khả năng anh cũng khó lòng về.
“Đành chịu thôi. Tầm này thì lấy đâu thời gian chứ.”
“Thằng Claire này, rề rà thật sự luôn. Định lên tàu hóng gió luôn nữa chứ…”
“Claire mà. Có cái gì thằng đó không dám đâu.”
“Nói mới nhớ, tự nhiên cái thằng đấy hùng hổ như dở hơi. Bảo có việc cần hỏi thằng bán thông tin nữa.”
Claire thường khá lãnh đạm với thờ ơ, nhưng lần này khuôn mặt cậu sáng rỡ, mới nhìn qua ai ai cũng biết thừa.
Cậu chỉ trông như thế, mỗi khi nảy ra được ý nào hay.
“À biết không, về cái người cậu ta định cậu hôn, hình như là cậu ta có nhắc tới. Có khi nào liên quan vụ đó không?”
-----
“Rồi. Còn gì muốn hỏi không?”
Claire ngồi trên nóc tàu, bắt chuyện với Henry, hiện đang nằm sõng soài cạnh bên mình.
Mặt Henry trắng bệch như phát ốm, trong khi hai con mắt mở trừng trừng, đục ngầu như cặp mắt bọn cá chết.
“Không thì đến lượt tôi. Cậu cho cô Edith đó chừng nào, thì cũng nên cho tôi ít nhất là chừng đó. Vậy được không?”
Henry gật nhẹ đầu. Trông cậu ta mặt cắt không giọt máu.
“Chúc mừng cậu vẫn chưa nằm lăn quay. Chắc lá gan của cậu cũng khủng phết. Thế, đề nghị là như này. Thứ nhất, tôi muốn biết thông tin, về một người phụ nữ. Thứ hai—”
Trên con tàu đang lăn bánh bon bon, Claire thuật lại những gì mình mong muốn, hai tròng mắt mở to đầy rạng ngời.
Danh sách chương