Sau khi gió mạnh lắng xuống, mặt đất lại lần nữa bị hơi nóng bao trùm, bóng đêm phủ một tấm màn đen lên vùng hoang vu. Tuy nhiên, mùi đất cháy khiến người ta không khỏi lo sợ liệu bình minh ngày mai có bị hoen ố hay không? Cảnh tượng này rất hiếm. Dù mùa hè ở Pars nóng nực nhưng ban đêm nhiệt độ giảm mạnh, không khí mát mẻ, khiến con người, chim muông, thú hoang và côn trùng có được giấc ngủ yên bình. Vậy mà đêm ngày 5 tháng 8 năm 321 lịch Pars,

hơi nóng cứ đọng lại mãi trên mặt đất như chế nhạo các sinh vật cư ngụ bên trên nó, ôm chặt vạn vật thế gian bằng cánh tay vô hình.

Quân Lusitania, những kẻ đã triển khai lực lượng ở phía đông thành Ecbatana, kinh đô của Pars, chờ đợi một trận quyết chiến với kẻ thù đang tới. Lực lượng chính của quân Pars ở phía đông nhưng trên thực tế, họ còn hai nhánh nữa tiếp cận từ hướng tây và hướng nam.

“Bốn hiệp sĩ trong bộ giáp sáng ngời đều vây quanh người đẹp Ecbatana, tình yêu của đời họ.””

Nếu kẻ hát rong nào đó biết tình hình này thì chắc đây sẽ lời nhận xét của anh ta. Tuy nhiên, quân Lusitania không biết hết mọi chuyện, đặc biệt là việc quân của hoàng tử Arslan đã đến từ Gilan ở phía nam. Sự thiếu thông tin này khiến bọ họ cảm thấy bất an vô cùng.

Tổng chỉ huy quân đội Lusitania là công tước Guiscard, em trai nhà vua. Ở tuổi 36, hắn là bậc gian hùng vừa khôn ngoan vừa dũng cảm, nhạy bén về chính trị, lại được lòng tướng sĩ. Người anh trai bất tài Innocentius đệ thất chẳng qua chỉ là vật trang trí trên ngai vàng. Hiện giờ, hắn dẫn đầu lực lượng 20 vạn quân thánh chiến, chống lại kẻ thù. Không chịu nổi cái oi bức, hắn cởi bỏ áo giáp, chỉ mặc áo lụa mỏng bên trong doanh trại, vẫn đeo trên lưng thanh kiếm và trên mặt một biểu cảm nặng nề.

Không phải hắn đã mất ý chí chiến đấu, mà là không chắc nắm được phần thắng trong tay. Có lẽ hắn sẽ khiến binh lính của mình bỏ lại vợ con, chết nơi đất khách, và được cầu siêu bằng tiếng hò reo của những kẻ ngoại đạo.

Từ đầu năm nay, nhuệ khí của quân Lusitania đã xuống thấp. Dù họ đã thành công phá hủy cỗ xe lịch sử lâu đời Maryam, chiếm đóng kinh đô của vương quốc Pars hùng mạnh, họ tự hào mình là những kẻ chinh phạt vĩ đại nhất, chỉ mới cách đây ít lâu. Nhưng hiện giờ, một nửa diện tích bị chiếm đóng đã về lại tay quân Pars. Một vài thành thất thủ, thậm chí danh tướng Baudouin cũng tử trận. Trước đó, vua Andragoras đã trốn thoát sau 6 tháng bị giam trong hầm ngục. Trước vô số thất bại liên tiếp, Guiscard sợ rằng mình sẽ không thể duy trì vận mệnh Lusitania trong bàn tay.

Lời cầu nguyện của binh lính vọng đến tai Guiscard. Ở căn lều bên kia, những người lính sợ hãi quỳ xuống, dâng lời cầu nguyện lên bầu trời khuya.

“Lạy Yadabaoth, xin thương xót những tín đồ tội nghiệp này. Xin người dùng quyền năng vô biên, cứu rỗi những số phận đau khổ….”

Guiscard thật sự chẳng thể nói nên lời. Từ trước đến nay, chúa đã làm được gì? Ngài đâu có rời quê hương Lusitania với quyết tâm chinh phạt, giành lấy lãnh thổ và của cải về cho dân chúng, mà chính Guiscard hắn đã dùng hết trí tuệ và lòng can đam của mình làm điều đó. Nhưng giờ đây, ngần ấy khả năng thôi không còn đủ nữa, bằng chứng là những thất bại liên tiếp này.

Dù Guiscard nghĩ vậy nhưng lại không nói ra lời. Ít nhất, bề ngoài hắn vẫn là một tín đồ Yadabaoth trung thành, không muốn nói về những sai lầm trong đức tin. Hơn nữa, hắn chẳng có lý do gì để cầu nguyện. Guiscard mở chai rượu Pars, uống một ngụm vang đỏ để xua đi cơn bực bội. Sau khi hít sâu thở đều, hắn chợt biến sắc.

“Ai? Kẻ nào ở đó?”

Câu hỏi của Guiscard bị làm ngơ một cách thô lỗ. Sự im lặng kéo dài hồi lâu, đến khi hắn không chịu nổi nữa, định lặp lại yêu cầu, thì một tiếng nói khàn đặc truyền ra từ sâu trong bóng tối, nói tiếng Pars.

“Em trai vua Lusitania, có vẻ ngài đang gặp rắc rối nhỉ. Dù mang địa vị và trách nhiệm cao cả nhưng rốt quộc gánh nặng trên vai là quá lớn. Thật đáng thương!””

Dường như có gì đó đang ngọ nguậy trong góc lều, từ từ hiện ra. Guiscard hối hận rằng mình đã không mặc áo giáp. Hắn muốn gọi lính canh bên ngoài mà chẳng hiểu sao cổ họng như nghẹn lại, không thể phát ra âm thanh.

Một kẻ mặc áo choàng xám đen xuất hiện trước mặt Guiscarrd. Dù trong thời tiết nóng nực, kẻ đó vẫn không đổ một giọt mồ hôi.

“Ngươi làm gì ở đây? Hay là một con chó xứ Pars tội nghiệp nào đó đến để phàn nàn với ta?”

Guiscard cố tỏ ra vững vàng, nhưng đối phương chỉ phát ra tiếng cười khẩy đầy mỉa mai.

“Phàn nàn? Không hề có chuyện đó. Ta đến đẻ bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến người Lusitania các ngươi.””

“Lòng biết ơn?””

“Đúng vậy. Người Lusitania thật hữu dụng. Các ngươi tựa như ngọn roi ma thuật của Xà vương Zahhak trên mặt đất này vậy.””

Dù mới là lần đầu nghe đến cái tên Xà vương Zahhak nhưng không hiểu sao Guiscard bỗng thấy rùng mình bởi nỗi sợ hãi và sự ghê tởm không thể giải thích được. Nó như nỗi sợ đơn thuần của một đứa trẻ khi nhìn vào bóng tối. Dù không hoàn toàn giống nhau nhưng cũng là cảm giác bất an, rùng rợn khó tả.

“Yadabaoth không hề tồn tại.””

Gã người Pars không rõ danh tính kia nhìn vẻ mặt Guiscard, chế nhạo.

“Nếu Yadabaoth tồn tại, hắn đã đến để cứu ngươi. Chẳng phải ngươi đã rời bỏ quê hương, chinh chiến ngàn dặm vì vinh quang của chúa sao? Những tín đồ trung thành như các ngươi đáng lẽ phải được khen ngợi. Thế nhưng giờ thì sao? Khi ngươi gặp nguy hiểm, chúa ở nơi nào?””

Guiscard không nói nên lời bởi chính hắn cũng tự hỏi điều tương tự. Hắn, người quyền lực nhất ở Lusitania, lại không thể nói gì để phản bác lại một người Pars, những kẻ bị chinh phục.

“”Yadabaoth không hề tồn tại, nhưng xà vương Zahhak thì có. Đó là lý do vì sao ta sẵn sàng trở thành bề tôi của người.””

Cái bóng đen lắc lư, luồng khí nóng nực ban đêm hun thẳn vào mặt Guiscard.

“Ta là Pulad, tínd đồ của Xà vương Zahhak. Chủ nhân đáng kính của ta ra lệnh cho ngài, với tư cách là người đứng đầu giáo phái, một mệnh lệnh hết sức thú vị. Tốt hơn hết là ngài nên ngoan ngoãn nghe theo.”

“Câm mồm và cút xuống địa ngục đi!”

Guiscard định rút thanh kiếm bên hông nhưng chợt thấy choáng váng. Gã người Pars chỉ phất nhẹ tay, rồi một luồng chướng khí không màu, không thể nhìn thấy, bao trùm toàn bộ cơ thể Guiscard, trói chặt hắn lại. Đó là một con rắn vô hình. Guiscard rên rỉ đau đớn, phát ra âm thanh sợ hãi và ghê tởm. Lần đầu tiên hắn thấy những thứ không tồn tại trên đời này. Con rắn ấy cuộn tròn trên bề mặt quần áo hắn, đường may của tấm áo lụa phát ra âm thanh xé rách.

“Con rắn vô hình” ở đây hoàn toàn không phải phép ẩn dụ. Nó có tồn tại, quấn quanh cơ thể Guiscard với áp lực nặng nề, chỉ là không ai thấy. Gã người Pars thích thú mỉm cười trước sự kinh ngạc của công tước xứ Lusitania.

“Đó chỉ là một phần của những gì Xà vương Zahhak ban cho ta, gọi là Khí xà thuật. Không khí hóa thành rắn, quấn lấy con mồi, siết cổ nó. Thế nào? Nếu muốn, ta có thể khiến toàn bộ xương cốt trên người ngài nát vụn, chỉ còn là một đống bầy hầy trên mặt đất.”

Guiscard biết kẻ mặc áo choàng xám mày không chỉ là một tên dị giáo, mà còn là một gã phù thủy đáng sợ. Cơn giận lấn át nỗi sợ hãi, Guiscard muốn chống trả, nhưng con rắn vô hình vẫn đang quấn chặt, khiến hắn ngã xuống.

Ngay lúc đó, Guiscard thoát khỏi sự trói buộc. Con rắn quay trở lại chỗ gã pháp sư. Gã pháp sư cũng nhìn quanh, có chút bối rối, bởi một chuyện ngoài dự đoán đã xảy ra.

“Kẻ địch tập kích ban đêm!”

Tiếng hô của quân Pars át tiếng kêu gào của quân Lusitania. Tiếng đao kiếm, tiếng cung tên, tiếng ngựa hí đồng loạt vang lên. Doanh trại quân Lusitania chìm vào vòng xoáy hỗn loạn.

Chỉ huy cuộc tập kích là chàng trai trẻ người Pars quả cảm có biệt danh faruhadin, Đứa con của sói, tên là Isfan. Anh ta nhận lệnh vua Andragoras đệ tam, dẫn 2000 kỵ binh đến đánh lén doanh trại Lusitania lúc nửa đêm.

Đây không đơn thuần là một cuộc tập kích bất ngờ, mà là một phần trong kế hoạch tiến quân thông minh và dứt khoát của quân Pars. Họ cho ngựa ngậm những miếng gỗ nhỏ trong miệng, quấn vải quanh vó sắt để ngăn tiếng hý lẫn tiếng chân ngựa, sau đó lợi dụng bóng tối, từ từ tiếp cận quân chủ lực của Lusitania.

“Đừng hoảng sợ ! Không phải một cuộc tấn công thực sự. Cứ bình tĩnh cắt đứt đường lui của địch!”

Thoáng nghe thấy giọng chỉ huy của tướng Montferrat, Guiscard cố gắng đứng dậy. Hắn nhìn cánh tay run rẩy của mình, điều chỉnh lại hơi thở. Đến khi hắn chống lên thanh kiếm để đứng lên, một bóng người cưỡi ngựa xuất hiện ngay trước mắt. Đó là một kỵ sĩ trong bộ giáp xứ Pars, quát lên một tiếng vang dội bằng ngôn ngữ nước họ.

“Ngươi có phải thống lĩnh của lũ xâm lược?”

Isfan lập tức lao vào Guiscard như một con sói hung tợn. Đương nhiên anh không biết gương mặt Guiscard, nhưng người đàn ông mặc thứ vải vóc xa hoa này chắc chắn là kẻ có địa vị cao nhất. Dù chỉ là lớp áo lót trong bình thường nhưng chất lụa vẫn sáng bóng dưới ánh đuốc.

Thanh trường kiếm của hiệp sĩ người Pars giáng xuống đầu Guiscard như sao băng. Tiếng đao kiếm chát chúa vang lên.

Guiscard khẽ rên rỉ. Phép thuật của gã thầy phù thủy kia vẫn khiến cơ thể hắn cứng đờ, không thể dùng hết sức lực. Chiêu kiếm của đối phủ quá mạnh mẽ, khiến em trai nhà vua Lusitania mất thăng bằng, phải quỳ một gối xuống. Isfan vừa phóng ngựa vọt qua hắn ta sau chiêu ban nãy, lập tức quay lại định giáng thêm một đòn khác.

Bất ngờ, con rắn vô hình xẹt qua quấn quanh chân ngựa của Isfan. Dù là chiến mã được huấn luyện rất tốt nhưng nó vẫn sợ hãi trước thực thể vô hình này. Trong lúc hoảng loạn, con ngựa hí lên rồi ngã vật ra, khiến Isfan cũng bị hất xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện