Jaravant và Jimsa giết được 8 tên lính trong lúc chạy trốn. Jimsa không thể dùng chiếc ống thổi phi tiêu trứ danh của mình hiệu quả vào lúc này. Suy cho cùng, đó không phải món vũ khí thích hợp cho lúc chạy trốn. Sau khi chống đỡ được đòn tấn công sắc bén của những thanh kiếm, họ giục những con ngựa mệt mỏi phi nước đại.

Trước mặt họ, khói bay mịt mù. Họ thấy bóng một đoàn người ngựa hướng về phía ánh hoàng hôn vàng úa. Jimsa và Jaravant rùng mình, nhưng ngay sau đó, họ lại thấy người kỵ sĩ đi đầu trong bộ giáp đen, Jaravant không kìm lòng được, reo lên.

“Ngài Dariun, không ngờ được gặp lại ngài ở đây. Thái tử có khỏe không?”

Trước khi hàn huyên sau thời gian dài không gặp, họ vẫn còn những việc phải làm. Dariun chỉ huy binh lính chia thành đội hình trái phải, dàn thành hình vòng cung, áp sát quân Lusitania đang đuổi theo hai người kia.

Sau một trận chiến nhỏ ngắn ngủ, quân Lusitania thiệt hại 40 lính, quân Pars mất 6 người. Hai phe quay lại căn cứ của mình.

Công tước Guiscard đã rất ngạc nhiên khi nghe binh lính trở về báo tin.

“Cái gì? Quân của thái tử Arslan đang ở đây sao...”

Hắn lẩm bẩm, gần như đã quên mất sự tồn tại của Arslan trước giờ. Hắn tự trách bản thân mình bất cẩn, nhưng cũng không có cách nào khi năng lực con người ta luôn có giới hạn. Chỉ riêng Andragoras với Hilmes thôi đã đủ khiến một Guiscard thông minh sắc sảo phải choáng váng. Giờ đây, dù biết quân của Arslan đang tới gần nhưng liệu cậu ta có hành động một mình không hay sẽ hợp lực với nhà vua? Guiscard không dám chắc.

Arslan có tổng cộng 2 vạn 5 ngàn quân, còn phía Guiscard có tới 10 vạn quân. Nếu họ giao chiến trực diện, Lusitania sẽ không thua. Nhưng quân đội Lusitania không biết sức mạnh tổng thể của quân Pars. Ngoài ra, lúc này binh lính Lusitania đã có chút rụt rè. Nếu bất ngờ xảy ra tình huống không thuận lợi, họ có thể bỏ trốn. Tình trạng hiện nay rất đáng lo ngại.

“Tóm lại, trước kia ta đã tính toán quá nhiều. Giờ chỉ cần nghĩ cách tiêu diệt lực lượng trước mắt.”

Sau khi đưa ra quyết định, Guiscard triệu tập tướng Montferrat cùng những hiệp sĩ mạnh nhất để đưa ra chỉ thị. Đầu tiên, hắn rút 2 vạn quân về canh giữ quân lương cùng kho báu vơ vét từ ngân khố Pars ở hậu phương. Hắn sẽ không đời nào giao số của cải khó khăn lắm mình mới chiếm được cho kẻ khác. Sau đó, hắn triển khai 8 vạn quân, dựng hào rào phòng thủ, chờ quân Pars tấn công.

Về phía Pars.

Không tính Arslan, Narsus, người phụ trách chỉ huy quân đội trực tiếp, còn tham lam hơn Guiscard nhiều.

Trận chiến này có hai ý nghĩa. Thứ nhất là thuần túy đánh bại quân Lusitania, kẻ thù xâm lược tàn ác nhất của Pars. Việc này đạt được hiệu quả cả về quân sự lẫn chính trị. Khi vua Andragoras và Hilmes tranh nhau quyền kiểm soát kinh đô hoàng gia thì hoàng tử Arslan đã đánh bại quân Lusitania. Chính Arslan mới là người giải phóng thực sự của đất nước. Đó là điều Narsus muốn tuyên ngôn cho cả thế giới. Nhờ vậy, vị thế và tiếng nói của Arslan sẽ được nâng cao hơn hết.

Narsus nắm bắt gần chính xác số lượng quân Lusitania. Kết quả trinh sát của Jimsa cùng Jaravant cho thấy, sau khi bỏ đi những kẻ đào ngũ, những người chết trên đường cùng số quân lương còn lại, Narsus đoán phe địch có khoảng 10 vạn người.

Thế là Narsus liền lập kế hoạch.

Cách đây không lâu, khi Guiscard và vua Andragoras giao chiến trực diện, Arslan đã cho người đốt kho lương của họ ở hậu phương. Lần này, Guiscard chắc chắn không để chuyện đó xảy ra lần nữa. Để bảo toàn lương thực, hắn phải cử ra một đội quân lớn để canh giữ. Vì thế, sức mạnh thực chiến của quân Lusitania sẽ giảm đi nhiều. Narsus phỏng đoán chừng 8 vạn quân.

Điều độc đáo nhất trong chiến lược của Narsus là anh lợi dụng chính lực lượng ít ỏi của phe mình. Anh lên kế hoạch sao cho quân Lusitania nghi ngờ rằng “quân Pars không thể nào ít như thế được. Chắc chắn chúng đang cho người phục kích ở đâu đó”, khiến cho đối phương không dám dốc hết lực lượng ra đánh.

Jaravant và Jimsa cuối cùng cũng gặp được thái tử. Đương nhiên Arslan rất vui mừng nắm tay họ. Trước kia, trong lúc cãi nhau, Jaravant từng mắng chửi Jaswant là “chó đen” nhưng giờ anh ta lại trịnh trọng xin lỗi và bày tỏ rằng anh tôn trọng Jaswant như vị tiền bối đã phò trợ thái tử lâu hơn. Jaswant cũng ngượng ngùng chấp thuận.

Vì Jaravant cư xử khiêm nhường như thế, Jaswant đâu thể giữ mãi hiềm khích cũ. Thậm chí, Jaravant còn giúp Jimsa trốn thoát trong khi đó là kẻ địch từng khiến anh rơi vào cảnh thập tử nhất sinh bằng một mũi phi tiêu độc, thế nên Jaravant cũng quyết tâm học theo người hậu bối này. Cả hai bắt tay nhau hòa giải.

Về phần Jimsa, sau khi được chào đón với tư cách là chiến binh dưới trướng thái tử, anh ta nói với Dariun và Narsus.

“Ta không thể quay lại Turan, đất trời này không còn nơi nào dung ta nữa. Quyền lực của hoàng tử Arslan càng lớn mạnh thì ta càng có nhiều nơi để đi. Nói cách khác, ta theo phò trợ điện hạ cũng là vì chính mình.”

Lời này là thật, nhưng nghe có vẻ hơi cồng kềnh. Jimsa nói tiếp.

“Ta không phải người Pars, không có tình cảm gì với đất nước hay triều đình Pars hết. Cho nên hãy lợi dụng ta một cách hiệu quả. Lúc nào cần ta, cứ nói ta biết. Ta có thể giúp ích phần nào.”

Narsus liền nói.

“Vậy ám sát vua Andragoras thì sao?”

Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Dariun, Jimsa hơi ớn lạnh.

“Được, nếu thái tử ra lệnh. Dù sao với thái tử điện hạ thì hắn cũng là kẻ địch.”

“Điện hạ sẽ không đưa ra mệnh lệnh này. Ngươi có nghĩ thế không? Ngươi đã biết điện hạ là người thế nào rồi mà còn không hiểu sao?”

“Không, tôi hiểu.”

Jimsa miễn cưỡng gật đầu.

“Tôi biết cách cậu ta đối xử với tôi. Cậu ta không phải người sẽ làm chuyện như vậy.”

Cách đây ít lâu, hoàng tử Ilterish của Turan đã giết vua Tokhtomysh để chiếm lấy ngai vàng. Với Jimsa, đó là chuyện hiển nhiên.

“Có phải hoàng tử Arslan hơi bị ngốc không?”

Jimsa hồn nhiên hỏi. Anh không cố ý xúc phạm thái tử, nhưng với số vốn từ vựng tiếng Pars có hạn thì anh không thể nói năng cho khéo léo hơn.

“Ý tôi là, cậu ta thật sự tin rằng có thể đoạt được ngai vàng chỉ bằng lòng nhân ái sao? Tôi không hiểu nổi cậu ta nghĩ gì.”

“Ở Turan thì không như thế à?”

“Đúng. Ở Turan, kiểu người như hoàng tử Arslan chắc giờ mồ đã xanh cỏ rồi.”

“Nhưng ở Pars thì sẽ khác.”

Narsus thấy cuộc đối thoại với Jimsa rất thú vị. Dariun lặng lẽ quan sát. Khi Jimsa nó “Có phải hoàng tử Arslan hơi bị ngốc không?”, hiệp sĩ áo đen đã suýt rút kiếm khỏi vỏ. Dù biết với vốn tiếng Pars hữu hạn thì anh chỉ diễn đạt được như thế thôi, nhưng trong giây lát, Dariun không khỏi cảm thấy tức giận.

Jimsa đổi chủ đề. Anh hỏi Narsus liệu họ có thể giành chiến thắng trong trận đối đầu quân Lusitania không?

“Chúng ta chỉ có 2 vạn 5 ngàn quân trong khi theo ước tính, địch có tới 10 vạn.”

“Chúng ta sẽ không để cả 10 vạn quân của chúng tham chiến.”

Narsus cười nhẹ. Jimsa chỉ có thể tin vào sự sắc bén của vị quân sư người ngoại quốc này.

Đối với thái tử Arslan, người bị chiến binh Turan cho là tên ngốc, vẫn luôn tin tưởng Narsus hoàn toàn. Nếu ngờ vực tài năng của Narsus, Arslan cũng có thể nghi ngờ mặt trời hình vuông.

Kể từ khi rười Gilan, thành phố cảng phía nam, Arslan vẫn hơi mơ màng. Chàng cảm thấy mình cứ luôn phải để ý cha mình, vua Andragoras và người anh họ, hoàng tử Hilmes đang nghĩ gì, làm gì. Dù bận tâm đến những chuyện đó cũng chẳng ích lợi gì cả. Bất kể cái nóng cuối hè có thiêu đốt bao nhiêu, cái lạnh mùa đông cũng sẽ tìm đến theo chu kỳ đều đặn hàng năm. Thời điểm phải đối mặt với vận mệnh của mình thì có trốn tránh nó cũng tới. Trước đó, không có cách nào ngoài toàn tâm đối diện với kẻ thù hiện tại, quân đội Lusitania.

Ngày 11 tháng 8, hai bên đã hoàn thiện đánh giá sức mạnh đối phương.

Trận Atropatene lần hai chính thức bắt đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện