...Nó vốn dĩ phải như vậy mãi.

Hồi tưởng lại những ngày xưa, tôi đóng chặt đôi mắt của mình với cảm giác nhoi nhói của một sự hoài cựu cay đắng. Trong lúc những ký ức xưa cũ đang diễn tấu trong đầu mình, tôi nghe thấy một tiếng gọi văng vẳng tên mình, "--Tatsumi!" Bất chấp nó gào thét, những hồi tưởng xưa cũ vẫn cứ tràn lan lên.

…Mọi thứ đã thật khó xử với chị gái của tôi, nhưng ngày đó tôi đã rất vui.

Ngày xưa đó, khi chị gái ruồng bỏ tôi, tôi vẫn còn có Sakurai ở bên mình. Cảm ơn vì sự đồng hành của cô ấy, tôi đã có thể trải qua những ngày tháng đó mà không chìm ở đáy cốc.

"Tatsumi!' tôi có thể nghe thấy giọng nói đó càng lúc càng lớn… Nhỏ tiếng đi nào, làm ơn đó. Ngươi thật là ồn.

…Những năm tháng cấp 2 của tôi đã từng…

Khi tôi cố gắng nhớ lại thời kỳ đó trong cuộc đời mình, một cơn sóng u ám như táp vào người tôi, và tôi lập tức lâm vào suy sụp. Đó là phần quá khứ mà tôi muốn quên đi, nhưng không thể. Vụ bắt nạt tự nó không phải là lý do chính, mà chủ yếu là sự thật rằng cô ấy đã phản bội lại tôi…

Tôi biết rõ trong tim mình rằng cô ấy không hề muốn vậy, cô ấy chỉ tham gia vào nó vì bản tính nhút nhát và sự dồn ép từ bọn chúng, nhưng tôi chỉ là không thể chấp nhận được điều đó trong trái tim mình. Chỉ một thoáng hình ảnh về khuôn mặt của cô ấy, là đủ để làm sống dậy những ngày đen tối đó của tôi.

Mình phải làm gì đó về chuyện này thôi. Có lẽ một bác sĩ tâm lý là một ý tưởng hay ho…

Nhưng trong lúc mà tâm hồn tôi đang diễn ra những cảm xúc này–

"Cậu có nghe thấy tôi nói gì không, Aizawa Tatsumi?"

Tiếng nói đó đột ngột xuất hiện ở ngay gần tôi, nó cắt đứt mọi dòng suy nghĩ mà tôi đang có nãy giờ.

"Đừng gào lên nữa! Cô ở ngay cạnh tôi, nên cô chẳng cần phải hét lên đâu! Tôi có thể nghe rõ cô đó!"

Có chuyện gì xảy ra với các người vậy? Dừng chuyện gào lên nhắc đi nhắc lại tên của người khác cứ như một cái máy quay băng bị hỏng đi. Tôi đang bận suy nghĩ đây, còn gào to nữa cơ. Sẽ thế nào nếu mọi người nhìn chằm chằm vào tôi vì cô chứ?

Vẫn còn một chút ngơ ngác, tôi nhìn chằm chằm về phía giọng nói, nhìn thấy cô chủ nhiệm lớp đang đứng ở ngay phía bên cạnh của mình. Cô ấy mặc bộ đồ màu xám mà đang khoanh tay ở trước ngực. Rõ ràng là cô ấy đang rất tức giận với tôi.

…Hở?

Sau khi "rét lạnh" [note46420]

xuống, tôi nhìn sang xung quanh mình. Mọi người đều trố mắt nhìn tôi. Ngay cả Sakurai cũng cảm thấy bất ngờ với chuyện vừa xảy ra.

Tôi liếc nhìn trở lại vào cô giáo chủ nhiệm. Cô ấy có mái tóc màu đen, ngắn, hơi gợn sóng. Cô ấy cũng đang dựng lên một tư thế đứng vững vàng và đáng chú ý là một cơ thể săn chắc, có vẻ là cô ấy đã luyện tập môn thể thao nào đó trong thời gian dài. Thật sự là tiếc nuối khi phải nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy bị bôi xấu bởi sự tức giận.

Thế rồi cô ấy dồn ép tất cả biểu cảm của mình vào một nụ cười run rẩy, trả lời lại thắc mắc của tôi.

"--Hô hô, thật là một câu trả lời trâu bò. Nếu cậu không tự giới thiệu mhính mình, thì giờ chủ nhiệm thấy kết thúc mà chẳng ai làm được chuyện gì cả.

"..."

"Vậy là cậu có định tự giới thiệu hay không?"

Cô ấy mỉm cười nhưng đôi mắt là cô ấy thì tuyệt đối không cười. Sự thật rằng nụ cười cô ấy đang giật giật và đôi mắt của cô ấy trì trệ làm cho cô cô giáo chủ nhiệm trong càng đáng sợ hơn. Thật là quá lãng phí cho một người phụ nữ xinh đẹp.

Nghĩ xem, một lời tự giới thiệu bản thân ư… Tôi không biết phải nói điều gì nữa. Có thể tôi sẽ chỉ nói tên mình và hoàn thành nghĩa vụ. Sau khi tính toán như vậy, tôi đứng dậy và nói: "Tên tôi là Aizawa Tatsumi, rất vui được gặp mọi người." rồi ngồi xuống như cũ.

"...Không, chờ đã!"

"Hử?"

"Đừng có mà hử với tôi! Cậu không còn cái gì khác nữa à? Sở trường? Yêu thích? Kế hoạch tương lai? Bất cứ gì?!" cô giáo hỏi tôi với vẻ dò xét, hy vọng tôi có thể "khai" thêm được chút gì.

…Ham thích? Sao cô lại muốn biết điều mà tôi thích làm? Ý tôi là, tình huống như thế này…

Thế rồi tôi đã nói ra điều mình đang nghĩ:

"Cô đang tán tỉnh em sao, cô giáo? Có phải chuyện này giống như một buổi hẹn môi giới hôn nhân [note46421], nơi người ta truy hỏi cô các thứ về cô không?"

"Hả…ả?"

Tôi cảm thấy một sự khuấy động lớn trong lớp học, nhưng tôi đếch thèm quan tâm.

"Ừm, em xin lỗi. Em thực sự không biết những thao tác của tình yêu, nên em chẳng thể đáp lại tình cảm của cô được."

"Cái—"

"Mà cô giáo này, cô thật sự rất xinh đẹp khi không tức giận đấy, nên em chắc chắn rằng cô có thể tìm kiếm cho mình một người tuyệt vời. Chúc cô may mắn!"

Tôi trao cho cô ấy một nụ cười thật tươi đẹp, đứng dậy, và đặt tay mình lên vai cô ấy.

"...Sao mình lại được khích lệ tinh thần sau khi bị từ chối bởi chính học sinh của mình, chẳng vì lý do nào cả, còn ngay lúc khởi đầu của lần đầu tiên làm giáo viên của mình nữa chứ…?"

Thân thể cô giáo run rẩy và cô ấy còn lầm bầm thứ gì đó nữa, tất cả trong khi cúi mặt nhìn xuống. Tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của cô ấy từ nơi mình ngồi.

À, tôi biết rồi.

"...Thưa cô ạ."

"...Hở?"

"Kìm nén không tốt cho sức khỏe của cô đâu. Nếu cô bức thiết muốn "xả hết nỗi buồn" [note46422] của mình, thì có một nhà vệ sinh ở đằng kia ạ."

"...Phù ù~."

Cô giáo thở ra một hơi cực dài. Thế rồi đôi mắt cô ấy kịch liệt mở ra, và cô ấy trừng mắt nhìn vào tôi.

"Đến phòng giáo vụ ngay sau giờ học, nghe rõ chưa?"

"...Vâng ạ."

Tôi chỉ có thể gật đầu nghe lệnh. Sau tất cả vụ đổ vỡ này, mọi người cũng đều hoàn thành màn tự giới thiệu, nhưng chẳng ai thèm nói một lời gì với tôi cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện