"...Takkun!"
Sakurai đến với tôi vào lúc giờ học kết thúc, ngay sau khi tôi rời lớp để đến phòng giáo vụ. Cô ấy gọi tôi bằng cách gọi quen thuộc, thứ chỉ khiến bạn học cùng lớp nhìn chằm chằm vào chúng tôi, cố để hiểu được quan hệ giữa chúng tôi là gì.
"...Cái gì?"
Tôi không muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng thật là khó xử nếu không trả lời gì. Cuối cùng thì, xung quanh đây có rất nhiều người. Và bởi vì chuyện đã xảy ra với cô giáo chủ nhiệm lúc trước, tôi nhận được rất nhiều sự chú ý đến từ bạn cùng lớp. Vậy là nhằm mục đích giữ sự kín đáo, mà tôi sẽ trả lời một cách an toàn.
Cô ấy do dự trong phút chốc, rồi mở miệng, quyết tâm làm điều mà cô ấy muốn làm khi đến đây.
"Ờm, cậu biết đấy… đã rất lâu rồi nhỉ."
"Ờ…"
"Kể từ bây giờ, hãy cùng nhau trải qua một năm tốt đẹp nhé..."
"...Ờ."
Tôi đã cố tình tỏ thái độ thờ ơ…và cố để không nhìn vào mắt cô ấy… Đó là hình dạng bây giờ của mối quan hệ giữa chúng tôi, khoảng cách giữa chúng tôi. Nhiều quá nhiều, đến nỗi một cuộc nói chuyện bình thường cũng trở thành nhạy cảm. Cuộc trao đổi này lại chỉ khiến bạn học của chúng tôi thêm bối rối.
Đó là cuộc đối thoại đầu tiên giữa tôi và cô ấy sau một quãng thời gian dài, và chúng tôi chỉ trao đổi với nhau vài lời ngắn ngủi.
________________________
Tôi rời khỏi lớp mình và đi tới trước cửa phòng giáo vụ. Trước khi mở cửa vào tôi có lưỡng lự trong phút chốc… Không có học sinh nào lại muốn sẵn sàng đi vào nơi đây, đặc biệt là nếu họ biết rằng một trận quở mắng đang chờ đợi riêng họ.
…Hừm?
Khi mà tôi chần chừ với việc tiến vào, thì cánh cửa đột ngột mở tung ra. Tôi vội vàng rụt cánh tay của mình lại, và đứng ở một bên cửa là cô giáo chủ nhiệm của tôi. Xác nhận đúng là tôi đã đến, đôi mắt cô ấy trở nên sắc bén và nhìn chằm chằm vào tôi.
Cô ấy thấp hơn tôi, cho nên cô ấy đang ngước nhìn lên. Nhưng bất chấp sự khác biệt về chiều cao giữa chúng tôi, ánh mắt cô ấy ngập tràn chết chóc. Chẳng đáng yêu chút nào cả.
"...Cậu đến rồi. Vậy thì vào đi!"
"...Xin phép!"
Tôi bước vào bên trong như cô ấy bảo. Ngay khi mà tôi bước vào, tôi đã cảm thấy một không khí khác thường bao trùm mọi thứ, tất cả các giáo viên đều đang làm việc trong sự gấp gáp. Hẳn là bận rộn với việc thu dọn sau Lễ Khai Giảng.
"Tôi muốn nói với cậu rất nhiều điều nhưng mà… Hiệu trưởng muốn gặp cậu trước."
"Hiệu trưởng ư… tại sao?"
"Tôi không biết, sao cũng được, nhanh lên", cô ấy chỉ cho tôi cánh cửa văn phòng hiệu trưởng và nói: "Tiếp theo là tôi đó đừng có quên." rồi quay trở lại bàn của mình ngay.
"Cho tôi xin phép!" tôi mở cánh cửa nặng và vào phòng hiệu trưởng.
Thiết kế của căn phòng thì nó có vẻ khá ấn tượng nhưng kỳ thực cũng rất bình thường. Gần như không có đồ nội thất gì điểm tô cho căn phòng. Ở cuối phòng, một người phụ nữ ngồi sau một chiếc bàn làm việc giản dị. Mái tóc đen của cô ấy được bới lên thành một búi tóc tròn, và cô ấy mặc một bộ váy công sở cứng nhắc.
Đây thấy sự hiện diện của tôi, cô ấy nở nụ cười ôn nhu và chào tôi.
"À em đây rồi, cô đang đợi em đấy. Tên cô là Tachibana Suzuka, cô là hiệu trưởng của trường ta. Cô xin lỗi đã đột ngột gọi em tới đây." cô ấy nhè nhẹ gật đầu một chút.
Trông cô ấy quá trẻ đến khó có thể tin rằng cô ấy đảm nhiệm vị trí hiệu trưởng của trường. Vẻ bề ngoài của cô ấy đã chỉ rõ rằng cô ấy mới hai mươi mấy tuổi, và cô ấy chắc chắn có thể được tin rằng mới đang là sinh viên.
Đó là những suy nghĩ chân thật của tôi khi nhìn thấy cô ấy. Để ý thấy thái độ tự hỏi của tôi, cô ấy mở lời: "Có gì không ổn sao?"
"Không có gì đâu ạ. Chỉ là em không thể nào tin được cô là người lãnh đạo cao nhất của trường, trông cô quả thật rất trẻ trung…"
"Phư phư ~ em lại nịnh tôi rồi. Cảm ơn nhé."
Rõ ràng là, ngôi trường này vốn dĩ được điều hành bởi mẹ của cô ấy, người mà mới 4 năm trước đây đã ngã bệnh. Cô ấy nhận vị trí này từ mẹ mình ngay sau khi tốt nghiệp từ trường Đại học, và tạm quyền điều hành ngôi trường này, hiện tại cô ấy 27 tuổi.
"Aizawa-kun à, em là một cậu con trai đã tốt mã lại khéo mồm, thế nên cô đoán là em rất nổi tiếng với các quý cô, phải không nhỉ?"
"Em không hề, với lại… Em không hề có hứng thú gì với việc đó."
"Thật là đáng tiếc đó! Người ta nói rằng mục tiêu duy nhất của học sinh là học tập, nhưng mà tình cảm cũng là thứ cần thiết cho một người để trưởng thành."
"...Em không thích."
"...Rồi, ổn cả. Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau. Cô gọi em đến đây hôm nay là để nói về một vấn đề khác."
Vậy tôi rất là cô có thể nói thẳng ngay từ đầu. Nhờ ơn huệ của cô, mà giờ tôi cứ thấy là lạ, hay thậm chí là "Chúng ta sẽ nói chuyện này sau" á? Tôi xin được khiêm tốn mà từ chối nhé, cảm ơn cô rất nhiều nhé.
Hiệu trưởng, người đang chẳng thể nào biết được gì về điều tôi cảm thụ, cuối cùng cũng vào việc chính. Cô ấy vươn thẳng tư thế của mình và nhìn trực tiếp vào mắt của tôi, sự mềm mại ấm áp (ôn nhu) lúc trước của cô ấy nay đã biến thành sự nghiêm túc.
"...Rindou-san đã nói với tôi chuyện của em và nhờ cô để mắt đến sự chống đối của em. Aizawa-kun, có vẻ như em là một người khá hư hỏng, phải không nhỉ?"
"!?"
Khoảnh khắc mà cái tên đó được thốt ra khỏi miệng của hiệu trưởng, mắt tôi trở nên sắc lẻm và tôi lập tức báo động bản thân. Tôi đang muốn chạy ngay khỏi căn phòng, bằng mọi giá.
Trông thấy biểu lộ của tôi, cô ấy đã lập tức giơ tay lên ra hiệu và nói "tốt, tốt", chặn đứng tôi lại trước khi tôi kịp làm ra điều gì đó. "Không cần phải tỏ ra đề phòng vậy đâu. Vào lúc đó, em cũng không có rắc rối gì với cảnh sát, cho nên nhà trường cũng sẽ không phê bình em", cô ấy ngừng một chút, "Ồ, mà tôi là người duy nhất biết điều này". Cô ấy bổ sung.
"...Như vậy có ổn không?"
"Được chứ! Tin tưởng học sinh của mình cũng là một nghĩa vụ của giáo viên mà. Dù sao thì…" Hiệu trưởng lại tiếp tục, nụ cười lúc trước đã hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt cô ấy. "Nếu như có điều gì đó xảy ra đe dọa nguy hiểm đến các học sinh của tôi, có thể là bất cứ cái gì, tôi sẽ không ngồi yên đâu. Tôi sẽ làm tất cả mọi thứ để bảo vệ học sinh của mình, nhớ kỹ điều đó đấy."
Đó là một lời cảnh báo, một cách vòng vo để nói rằng "Im lặng đi!"
Tôi chẳng định làm điều gì cả, nhưng hiệu trưởng, người đã nghe điều gì đó về tôi, có lý do để bận tâm đến. Không muốn mình nổi bật hơn nữa, tôi đơn giản đáp lại rằng "Em sẽ giữ nó trong tâm trí của mình."
"...Cô thấy an tâm khi nghe được điều đó."
Được trấn an vẻ mặt của cô ấy trở lại với nụ cười mềm mại lúc trước.
Cô ấy tiếp tục: "Vâng, vâng nếu như sự tinh nghịch của cậu chỉ giống như hôm nay, thì nó không thành vấn đề đâu."
"...Ý của cô là gì?"
"Chuyện xảy ra trong giờ chủ nhiệm đó, Hiiragi-sensei đã bị chọc tức đó em biết không?"
"...Hiiragi-sensei?"
Ai vậy?
"Em thậm chí còn không biết tên giáo viên chủ nhiệm của mình sao?"
"...V…vâng."
Hiệu trưởng giải thích rằng Hiiragi là họ của cô giáo chủ nhiệm Sanae-sensei. Tôi đã chẳng biết gì bởi vì tôi đã chẳng hề lắng nghe lời tự giới thiệu của cô ấy…vậy ra cô ấy là Hiiragi-sensei ư?!
Trông thấy biểu hiện của tôi, làm hiệu trưởng thở dài một cái.
"Tôi có thể thấy được là cô ấy đã có những khó khăn gì. Làm ơn đừng gây quá nhiều rắc rối cho cô ấy, ô-kê nhé?... Đó là tất cả những gì tôi muốn nói hôm nay, vậy em còn câu hỏi gì không?"
Câu hỏi? Thắc mắc?
Và rồi tôi đã hỏi cô ấy điều vẫn làm tôi thắc mắc suốt từ sáng đến giờ. "Tại sao sắp xếp chỗ ngồi đầu năm ở trường này lại chuyển thành ngẫu nhiên, để trái ngược với kiểu sắp xếp abc bình thường?"
"À, đúng rồi đó… Phư phư (cười), đó là điều đầu tiên tôi thay đổi khi trở thành hiệu trưởng."
Như là nhớ ra chuyện gì đó, cô ấy đặt ngón tay lên trên miệng, cười khúc khích chút xíu. 'Đầu tiên à?' Điều đó có nghĩa là rất nhiều luật lệ kỳ lạ cũng đã được áp dụng.
Thế rồi cô ấy giương ngón tay trở lên, nhếch miệng: "Như thế chẳng phải sẽ kích thích hơn sao?"
"..."
Thật đấy à?
Có lẽ dự đoán của chị gái tôi là đúng. Cô hiệu trưởng cô ta nhất định là một phụ nữ xuất chúng. Ừ, nhưng mà, cô có thể tạo ra luật lệ mới chỉ vì lý do đó sao? Cô đang hành động lạm quyền đó nhé.
"Tình cờ gặp gỡ ai đó chính là nhân duyên xảy ra chỉ một lần trong đời. Sẽ thật là chán nếu như mọi thứ đều lên kế hoạch từ trước, đúng không nào? Tôi muốn trân trọng vẻ đẹp thoáng qua, thứ ý nghĩa đi cùng với câu 'duyên kỳ ngộ'."
Trừ khi đó là vì một lý do đẹp đẽ.
"...Em đã ngạc nhiên đó. Cô thực sự lãng mạn hơn em tưởng. Em cứ nghĩ cô là người nghiêng về chủ nghĩa hiện thực cơ.
"Ồ, em khá là thẳng thắn đấy. Cô thích kiểu đàn ông đó lắm." [note46948]
Tôi không hề muốn cô thích tôi. Trong tâm khảm, cô là người nguy hiểm nhất ở cái trường này đó.
"Hmm… em đã gặp phải kỳ ngộ của mình rồi, phải không?"
"..."
Cô ấy nhìn tôi bằng một vẻ mặt dịu dàng, như thể một người mẹ ngắm nhìn con của mình.
Tôi nghĩ đến gương mặt của Sakura. Chúng tôi tình cờ vào học chung một trường. Chúng tôi lại còn chung một lớp học, chúng tôi còn ngồi cạnh nhau luôn, và thế là chúng tôi gặp lại nhau… Tôi tự hỏi là liệu có ý nghĩa nào trong cuộc tái ngộ này của chúng tôi không?
"Cô chúc những điều tốt đẹp nhất đến với em trong cuộc đời học sinh sắp tới, và hy vọng sẽ có thêm thật nhiều kỳ ngộ."
"...Xin cảm ơn cô rất nhiều."
Tôi cúi đầu với cô ấy, xin phép, và rời khỏi văn phòng hiệu trưởng.
Phù… tôi cảm thấy có chút mệt mỏi.
Hãy rời ngay khỏi chỗ quái quỷ này thôi. Tôi chỉ vừa mới rời khỏi văn phòng, thì tôi đã đột nhiên cảm thấy bàn tay của ai đó đặt lên vai mình. Tôi quay lại và đứng đó là giáo viên chủ nhiệm của tôi, còn gọi là Hiiragi Sanae, người đã chờ tôi suốt thời gian vừa rồi.
"Tôi đã chờ cậu suốt đó Aizawa. Giờ thì đến lượt tôi!"
"..."
… Cho tôi nghỉ một chút đi.[note46949]
_____________________
Quay lại thời điểm Tatsumi vừa mới rời khỏi phòng hiệu trưởng, Suzuka đã thở phào một hơi và buông rũ đôi vai mình xuống. "Phù~!" rồi cô ấy đổ gục xuống bàn làm việc.
"Thật là sợ…" Cô phát ra một tiếng kêu đáng thương hại, chẳng giống với vẻ cao ngạo mà cô ấy đã thể hiện trước đó không lâu.
Gì vậy chứ? Cậu ta có thật sự là học sinh cấp 3 không vậy? Mình đã tưởng là mình sắp bị giết cơ…
Trạng thái tâm lý của cậu ta đột ngột thay đổi ngay khi tôi nhắc đến cái tên 'Rindou'. Tôi đã cố nén để giữ được vẻ mặt của mình, nhưng tôi đã bị khiếp sợ…
Ngay cả Suzuka, người được chỉ định làm hiệu trưởng khi tuổi còn trẻ, dù là 'quyền hiệu trưởng', thì cũng mới 27 tuổi. Cái gì đáng sợ thì vẫn phải sợ.
Thật là đã khó khăn cho Rindou-sensei rồi.
Cô ấy đã tưởng tượng ra con người với vẻ mặt hiền hòa đó sợ hãi vã mồ hôi, điều mà cô ấy chưa từng nghĩ tới.
"Dù sao thì, mình phải chắc chắn để mắt đến cậu ta để cho cậu ta không gây ra chuyện gì!... Làm ơn, đừng sinh sự gì cả!"
–Suzuka đã hi vọng rằng sẽ không có điều gì tồi tệ xảy ra với cô ấy trong tương lai gần.
Sakurai đến với tôi vào lúc giờ học kết thúc, ngay sau khi tôi rời lớp để đến phòng giáo vụ. Cô ấy gọi tôi bằng cách gọi quen thuộc, thứ chỉ khiến bạn học cùng lớp nhìn chằm chằm vào chúng tôi, cố để hiểu được quan hệ giữa chúng tôi là gì.
"...Cái gì?"
Tôi không muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng thật là khó xử nếu không trả lời gì. Cuối cùng thì, xung quanh đây có rất nhiều người. Và bởi vì chuyện đã xảy ra với cô giáo chủ nhiệm lúc trước, tôi nhận được rất nhiều sự chú ý đến từ bạn cùng lớp. Vậy là nhằm mục đích giữ sự kín đáo, mà tôi sẽ trả lời một cách an toàn.
Cô ấy do dự trong phút chốc, rồi mở miệng, quyết tâm làm điều mà cô ấy muốn làm khi đến đây.
"Ờm, cậu biết đấy… đã rất lâu rồi nhỉ."
"Ờ…"
"Kể từ bây giờ, hãy cùng nhau trải qua một năm tốt đẹp nhé..."
"...Ờ."
Tôi đã cố tình tỏ thái độ thờ ơ…và cố để không nhìn vào mắt cô ấy… Đó là hình dạng bây giờ của mối quan hệ giữa chúng tôi, khoảng cách giữa chúng tôi. Nhiều quá nhiều, đến nỗi một cuộc nói chuyện bình thường cũng trở thành nhạy cảm. Cuộc trao đổi này lại chỉ khiến bạn học của chúng tôi thêm bối rối.
Đó là cuộc đối thoại đầu tiên giữa tôi và cô ấy sau một quãng thời gian dài, và chúng tôi chỉ trao đổi với nhau vài lời ngắn ngủi.
________________________
Tôi rời khỏi lớp mình và đi tới trước cửa phòng giáo vụ. Trước khi mở cửa vào tôi có lưỡng lự trong phút chốc… Không có học sinh nào lại muốn sẵn sàng đi vào nơi đây, đặc biệt là nếu họ biết rằng một trận quở mắng đang chờ đợi riêng họ.
…Hừm?
Khi mà tôi chần chừ với việc tiến vào, thì cánh cửa đột ngột mở tung ra. Tôi vội vàng rụt cánh tay của mình lại, và đứng ở một bên cửa là cô giáo chủ nhiệm của tôi. Xác nhận đúng là tôi đã đến, đôi mắt cô ấy trở nên sắc bén và nhìn chằm chằm vào tôi.
Cô ấy thấp hơn tôi, cho nên cô ấy đang ngước nhìn lên. Nhưng bất chấp sự khác biệt về chiều cao giữa chúng tôi, ánh mắt cô ấy ngập tràn chết chóc. Chẳng đáng yêu chút nào cả.
"...Cậu đến rồi. Vậy thì vào đi!"
"...Xin phép!"
Tôi bước vào bên trong như cô ấy bảo. Ngay khi mà tôi bước vào, tôi đã cảm thấy một không khí khác thường bao trùm mọi thứ, tất cả các giáo viên đều đang làm việc trong sự gấp gáp. Hẳn là bận rộn với việc thu dọn sau Lễ Khai Giảng.
"Tôi muốn nói với cậu rất nhiều điều nhưng mà… Hiệu trưởng muốn gặp cậu trước."
"Hiệu trưởng ư… tại sao?"
"Tôi không biết, sao cũng được, nhanh lên", cô ấy chỉ cho tôi cánh cửa văn phòng hiệu trưởng và nói: "Tiếp theo là tôi đó đừng có quên." rồi quay trở lại bàn của mình ngay.
"Cho tôi xin phép!" tôi mở cánh cửa nặng và vào phòng hiệu trưởng.
Thiết kế của căn phòng thì nó có vẻ khá ấn tượng nhưng kỳ thực cũng rất bình thường. Gần như không có đồ nội thất gì điểm tô cho căn phòng. Ở cuối phòng, một người phụ nữ ngồi sau một chiếc bàn làm việc giản dị. Mái tóc đen của cô ấy được bới lên thành một búi tóc tròn, và cô ấy mặc một bộ váy công sở cứng nhắc.
Đây thấy sự hiện diện của tôi, cô ấy nở nụ cười ôn nhu và chào tôi.
"À em đây rồi, cô đang đợi em đấy. Tên cô là Tachibana Suzuka, cô là hiệu trưởng của trường ta. Cô xin lỗi đã đột ngột gọi em tới đây." cô ấy nhè nhẹ gật đầu một chút.
Trông cô ấy quá trẻ đến khó có thể tin rằng cô ấy đảm nhiệm vị trí hiệu trưởng của trường. Vẻ bề ngoài của cô ấy đã chỉ rõ rằng cô ấy mới hai mươi mấy tuổi, và cô ấy chắc chắn có thể được tin rằng mới đang là sinh viên.
Đó là những suy nghĩ chân thật của tôi khi nhìn thấy cô ấy. Để ý thấy thái độ tự hỏi của tôi, cô ấy mở lời: "Có gì không ổn sao?"
"Không có gì đâu ạ. Chỉ là em không thể nào tin được cô là người lãnh đạo cao nhất của trường, trông cô quả thật rất trẻ trung…"
"Phư phư ~ em lại nịnh tôi rồi. Cảm ơn nhé."
Rõ ràng là, ngôi trường này vốn dĩ được điều hành bởi mẹ của cô ấy, người mà mới 4 năm trước đây đã ngã bệnh. Cô ấy nhận vị trí này từ mẹ mình ngay sau khi tốt nghiệp từ trường Đại học, và tạm quyền điều hành ngôi trường này, hiện tại cô ấy 27 tuổi.
"Aizawa-kun à, em là một cậu con trai đã tốt mã lại khéo mồm, thế nên cô đoán là em rất nổi tiếng với các quý cô, phải không nhỉ?"
"Em không hề, với lại… Em không hề có hứng thú gì với việc đó."
"Thật là đáng tiếc đó! Người ta nói rằng mục tiêu duy nhất của học sinh là học tập, nhưng mà tình cảm cũng là thứ cần thiết cho một người để trưởng thành."
"...Em không thích."
"...Rồi, ổn cả. Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau. Cô gọi em đến đây hôm nay là để nói về một vấn đề khác."
Vậy tôi rất là cô có thể nói thẳng ngay từ đầu. Nhờ ơn huệ của cô, mà giờ tôi cứ thấy là lạ, hay thậm chí là "Chúng ta sẽ nói chuyện này sau" á? Tôi xin được khiêm tốn mà từ chối nhé, cảm ơn cô rất nhiều nhé.
Hiệu trưởng, người đang chẳng thể nào biết được gì về điều tôi cảm thụ, cuối cùng cũng vào việc chính. Cô ấy vươn thẳng tư thế của mình và nhìn trực tiếp vào mắt của tôi, sự mềm mại ấm áp (ôn nhu) lúc trước của cô ấy nay đã biến thành sự nghiêm túc.
"...Rindou-san đã nói với tôi chuyện của em và nhờ cô để mắt đến sự chống đối của em. Aizawa-kun, có vẻ như em là một người khá hư hỏng, phải không nhỉ?"
"!?"
Khoảnh khắc mà cái tên đó được thốt ra khỏi miệng của hiệu trưởng, mắt tôi trở nên sắc lẻm và tôi lập tức báo động bản thân. Tôi đang muốn chạy ngay khỏi căn phòng, bằng mọi giá.
Trông thấy biểu lộ của tôi, cô ấy đã lập tức giơ tay lên ra hiệu và nói "tốt, tốt", chặn đứng tôi lại trước khi tôi kịp làm ra điều gì đó. "Không cần phải tỏ ra đề phòng vậy đâu. Vào lúc đó, em cũng không có rắc rối gì với cảnh sát, cho nên nhà trường cũng sẽ không phê bình em", cô ấy ngừng một chút, "Ồ, mà tôi là người duy nhất biết điều này". Cô ấy bổ sung.
"...Như vậy có ổn không?"
"Được chứ! Tin tưởng học sinh của mình cũng là một nghĩa vụ của giáo viên mà. Dù sao thì…" Hiệu trưởng lại tiếp tục, nụ cười lúc trước đã hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt cô ấy. "Nếu như có điều gì đó xảy ra đe dọa nguy hiểm đến các học sinh của tôi, có thể là bất cứ cái gì, tôi sẽ không ngồi yên đâu. Tôi sẽ làm tất cả mọi thứ để bảo vệ học sinh của mình, nhớ kỹ điều đó đấy."
Đó là một lời cảnh báo, một cách vòng vo để nói rằng "Im lặng đi!"
Tôi chẳng định làm điều gì cả, nhưng hiệu trưởng, người đã nghe điều gì đó về tôi, có lý do để bận tâm đến. Không muốn mình nổi bật hơn nữa, tôi đơn giản đáp lại rằng "Em sẽ giữ nó trong tâm trí của mình."
"...Cô thấy an tâm khi nghe được điều đó."
Được trấn an vẻ mặt của cô ấy trở lại với nụ cười mềm mại lúc trước.
Cô ấy tiếp tục: "Vâng, vâng nếu như sự tinh nghịch của cậu chỉ giống như hôm nay, thì nó không thành vấn đề đâu."
"...Ý của cô là gì?"
"Chuyện xảy ra trong giờ chủ nhiệm đó, Hiiragi-sensei đã bị chọc tức đó em biết không?"
"...Hiiragi-sensei?"
Ai vậy?
"Em thậm chí còn không biết tên giáo viên chủ nhiệm của mình sao?"
"...V…vâng."
Hiệu trưởng giải thích rằng Hiiragi là họ của cô giáo chủ nhiệm Sanae-sensei. Tôi đã chẳng biết gì bởi vì tôi đã chẳng hề lắng nghe lời tự giới thiệu của cô ấy…vậy ra cô ấy là Hiiragi-sensei ư?!
Trông thấy biểu hiện của tôi, làm hiệu trưởng thở dài một cái.
"Tôi có thể thấy được là cô ấy đã có những khó khăn gì. Làm ơn đừng gây quá nhiều rắc rối cho cô ấy, ô-kê nhé?... Đó là tất cả những gì tôi muốn nói hôm nay, vậy em còn câu hỏi gì không?"
Câu hỏi? Thắc mắc?
Và rồi tôi đã hỏi cô ấy điều vẫn làm tôi thắc mắc suốt từ sáng đến giờ. "Tại sao sắp xếp chỗ ngồi đầu năm ở trường này lại chuyển thành ngẫu nhiên, để trái ngược với kiểu sắp xếp abc bình thường?"
"À, đúng rồi đó… Phư phư (cười), đó là điều đầu tiên tôi thay đổi khi trở thành hiệu trưởng."
Như là nhớ ra chuyện gì đó, cô ấy đặt ngón tay lên trên miệng, cười khúc khích chút xíu. 'Đầu tiên à?' Điều đó có nghĩa là rất nhiều luật lệ kỳ lạ cũng đã được áp dụng.
Thế rồi cô ấy giương ngón tay trở lên, nhếch miệng: "Như thế chẳng phải sẽ kích thích hơn sao?"
"..."
Thật đấy à?
Có lẽ dự đoán của chị gái tôi là đúng. Cô hiệu trưởng cô ta nhất định là một phụ nữ xuất chúng. Ừ, nhưng mà, cô có thể tạo ra luật lệ mới chỉ vì lý do đó sao? Cô đang hành động lạm quyền đó nhé.
"Tình cờ gặp gỡ ai đó chính là nhân duyên xảy ra chỉ một lần trong đời. Sẽ thật là chán nếu như mọi thứ đều lên kế hoạch từ trước, đúng không nào? Tôi muốn trân trọng vẻ đẹp thoáng qua, thứ ý nghĩa đi cùng với câu 'duyên kỳ ngộ'."
Trừ khi đó là vì một lý do đẹp đẽ.
"...Em đã ngạc nhiên đó. Cô thực sự lãng mạn hơn em tưởng. Em cứ nghĩ cô là người nghiêng về chủ nghĩa hiện thực cơ.
"Ồ, em khá là thẳng thắn đấy. Cô thích kiểu đàn ông đó lắm." [note46948]
Tôi không hề muốn cô thích tôi. Trong tâm khảm, cô là người nguy hiểm nhất ở cái trường này đó.
"Hmm… em đã gặp phải kỳ ngộ của mình rồi, phải không?"
"..."
Cô ấy nhìn tôi bằng một vẻ mặt dịu dàng, như thể một người mẹ ngắm nhìn con của mình.
Tôi nghĩ đến gương mặt của Sakura. Chúng tôi tình cờ vào học chung một trường. Chúng tôi lại còn chung một lớp học, chúng tôi còn ngồi cạnh nhau luôn, và thế là chúng tôi gặp lại nhau… Tôi tự hỏi là liệu có ý nghĩa nào trong cuộc tái ngộ này của chúng tôi không?
"Cô chúc những điều tốt đẹp nhất đến với em trong cuộc đời học sinh sắp tới, và hy vọng sẽ có thêm thật nhiều kỳ ngộ."
"...Xin cảm ơn cô rất nhiều."
Tôi cúi đầu với cô ấy, xin phép, và rời khỏi văn phòng hiệu trưởng.
Phù… tôi cảm thấy có chút mệt mỏi.
Hãy rời ngay khỏi chỗ quái quỷ này thôi. Tôi chỉ vừa mới rời khỏi văn phòng, thì tôi đã đột nhiên cảm thấy bàn tay của ai đó đặt lên vai mình. Tôi quay lại và đứng đó là giáo viên chủ nhiệm của tôi, còn gọi là Hiiragi Sanae, người đã chờ tôi suốt thời gian vừa rồi.
"Tôi đã chờ cậu suốt đó Aizawa. Giờ thì đến lượt tôi!"
"..."
… Cho tôi nghỉ một chút đi.[note46949]
_____________________
Quay lại thời điểm Tatsumi vừa mới rời khỏi phòng hiệu trưởng, Suzuka đã thở phào một hơi và buông rũ đôi vai mình xuống. "Phù~!" rồi cô ấy đổ gục xuống bàn làm việc.
"Thật là sợ…" Cô phát ra một tiếng kêu đáng thương hại, chẳng giống với vẻ cao ngạo mà cô ấy đã thể hiện trước đó không lâu.
Gì vậy chứ? Cậu ta có thật sự là học sinh cấp 3 không vậy? Mình đã tưởng là mình sắp bị giết cơ…
Trạng thái tâm lý của cậu ta đột ngột thay đổi ngay khi tôi nhắc đến cái tên 'Rindou'. Tôi đã cố nén để giữ được vẻ mặt của mình, nhưng tôi đã bị khiếp sợ…
Ngay cả Suzuka, người được chỉ định làm hiệu trưởng khi tuổi còn trẻ, dù là 'quyền hiệu trưởng', thì cũng mới 27 tuổi. Cái gì đáng sợ thì vẫn phải sợ.
Thật là đã khó khăn cho Rindou-sensei rồi.
Cô ấy đã tưởng tượng ra con người với vẻ mặt hiền hòa đó sợ hãi vã mồ hôi, điều mà cô ấy chưa từng nghĩ tới.
"Dù sao thì, mình phải chắc chắn để mắt đến cậu ta để cho cậu ta không gây ra chuyện gì!... Làm ơn, đừng sinh sự gì cả!"
–Suzuka đã hi vọng rằng sẽ không có điều gì tồi tệ xảy ra với cô ấy trong tương lai gần.
Danh sách chương