Trans: NVT

Edit ass2008

Trans đã quay lại và bắt đầu chạy lại :3

Liệu đã được liệt vào gãy chưa anh em

******************

Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng trong khi tôi đang trò chuyện với Ritsuka. Trước khi tôi nhận ra điều đó thì giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi đã bước vào lớp và bắt đầu tiết chủ nhiệm. Cô ấy giải thích ngắn gọn cho chúng tôi về lịch trình của ngày hôm nay và bảo chúng tôi chuyển đến nhà thể chất.

Lễ khai giảng được tổ chức ở nhà thể chất diễn ra suôn sẻ và kết thúc mà không có một bất ngờ nào xảy ra. Tuy nhiên, đèn flash của máy ảnh không ngừng nháy lên khiến cho tôi mất tập trung. Con ước là mẹ sẽ bình tĩnh hơn.

Khi chúng tôi trở lại lớp học, tiết chủ nhiệm lại bắt đầu. Có vẻ như trong học kỳ đầu tiên của chúng tôi, chúng tôi sẽ ngồi theo số thứ trong danh sách học sinh. Sau đó, giáo viên chủ nhiệm giải thích cho chúng tôi về lớp học và lịch học trong tương lai.

Việc làm cuối cùng trong buổi hôm nay là giới thiệu bản thân mình.

Đây là việc mà tôi không hề muốn

làm một chút nào cả. Bởi vì tôi không biết phải nói gì về bản thân mình. Thông thường, thì mọi người nói về câu lạc bộ mà họ tham gia như là một phần của quãng thời gian học sơ trung của họ. Hay là họ sẽ nói câu lạc bộ mà họ muốn tham gia ở trường cao trung. Mà ngay cả khi tôi bám sát những chủ đề tiêu chuẩn đó thì vẫn có khả năng tôi sẽ được hỏi “Còn gì nữa không?”. Đó thực sự là những điều kinh khủng đối với tôi. May thay, thì tôi có thêm một chút thời gian vì tôi luôn là người được gọi giới thiệu cuối cùng do họ của tôi. Những lúc như vậy, thì tôi cảm thấy họ của tôi như là một phước lành vậy ha.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, việc giới thiệu bản thân diễn ra khá nhanh tróng và sớm thôi sẽ đến lượt tôi giới thiệu bản thân. Tôi phải nói gì đây? Nói về em gái tôi ư? Không, việc đó không ổn. Việc đó quá là an toàn…. Tôi có nên nói về bố mẹ của tôi không? Mà làm thế nào để bản thân tôi không xấu hổ?

Có ai thích nhím biển không thế? Sẽ ra sao nếu tôi quá bảo thủ?

Tôi nghe thấy tiếng động phát ra từ chiếc ghế trước mặt tôi. Có vẻ như đã đến lượt của Ritsuka.

“Em tên là Yuube Ritsuka, trường Sakuragaoka là trường sơ trung mà mình từng học. Các hoạt động câu lạc bộ…..” (Ritsuka)

Trường Sakuragaoka?

Đó là một ngôi trường nằm trên một ngọn núi nhỏ và được biết đến bởi việc đi lại khó khăn. Bởi vì nó khá xa, nên tôi tự hỏi liệu cô ấy có phải đi tàu điện không?

“…Đó là tất cả. Mong mọi người quan tâm đến mình trong năm nay” (Ritsuka)

Ritsuka cúi đầu và ngồi xuống. Vậy là tiếp theo sẽ đến lượt của tôi.

“Tiếp theo, Yoshina” (Giáo viên)

“Ah! Vâng.” (Tsukasa)

Cuối cùng cũng đã đến lượt của tôi nhưng tôi vẫn đang lay hoay mà không quyết định việc mình sẽ nói gì. Tôi vẫn chưa sẵn sàng cho điều này. “Việc này thật xấu hổ.” Tôi nghĩ như vậy khi mà tôi đứng lên để giới thiệu. Uhm, để xem nào, tôi nên bắt đầu từ một câu truyện an toàn vào lúc này.

“Mình tên là Yoshina Tsukasa, mình học ở trường sơ trung kokonoe bên ngoài tỉnh. Mình bị bệnh kể từ khi mình lên bậc sơ trung vì vậy mình phải rời xa cha mẹ và ở với người thân để điều trị. Nhưng mình đã khỏi bệnh và quay trở lại với bố mẹ vào năm ngoái.” (Tsukasa)

Những điều tôi nói vừa nãy, thì tất nhiên tất cả đều là chém gió mà thôi. Trường sơ trung mà tôi học là trường sơ trung dành cho Nam. Tôi chưa bao giờ học trường nào ngoài khu vực của Quận này. Mặc dù vậy nếu tôi nói ra trường sơ trung mà tôi từng học thì có khả năng tôi sẽ gặp rắc rồi.

Do đó bố mẹ tôi quyết định rằng

“Tsukasa phải đi chữa bệnh ở một bệnh viện rất xa”. Tuy nhiên đây là một lời nói dối không mấy khó khăn, bởi vì hồ sơ học tập của tôi là được tốt nghiệp từ trường sơ trung Kokonoe với tư cách là ‘Yoshina Tsukasa’. Uhm, câu chuyện của tôi là tôi đã xa bố mẹ từ nhỏ để đến ở nhà người thân nơi gần bệnh viện để chữa bệnh. Vì tôi được chữa khỏi sau trong khi học sơ trung nên tôi đã quyết định quay về đây để học cao trung và làm bài kiểm tra đầu vào. Ồ, nhân tiện có vẻ như họ hàng của mẹ thậm chí còn cung cấp bằng tốt nghiệp từ trường sơ trung Kokonoe cho tôi. Ngoài ra, họ còn làm cả bộ hồ sơ y tế nơi tôi điều trị bệnh nữa. Thật là một gia tộc Vampire đáng sợ quá đi mà.

“…. Như vậy, mình không có nhiều bạn bè. Do đó, mình hi vọng sẽ trở thành bạn với tất cả mọi người.” (Tsukasa)

Tôi mỉm cười ngượng nghịu, tôi nhìn từ người này sang người khác đang có mặt trong lớp. Mọi người thì đang nhìn chằm chằm lại vào tôi. Này này, sự giới thiệu này là tôi đã cố gắng hết mình rồi đó. Mặc dù vậy, tại sao mọi người cùng đồng loạt làm một hành động vậy? Ý tôi là bọn họ khịt mũi với tôi và dường như là không phải do dị ứng. Bởi vì mũi của họ thậm chí còn không chảy nước nhầy.

Hmm, thật là một bầu không khí nặng nề trong phòng. Không phải tôi vừa nói với các bạn là tôi mới khỏi bệnh hay sao? Tôi ước là họ có thể thôi nhìn chằm chằm vào tôi như thế, thật là khó chịu! Ừm,xem nào, tôi có thể nói gì khác không? Tôi chưa quyết định tham gia hoạt động của Câu lạc bộ nào và tôi cũng không có môn học nào nổi trội. Tôi không muốn nói bất kì điều gì lạ hoặc là vô nghĩa. À, đúng rồi!

“Mặc dù tóc và mắt của mình khác với mọi người trong lớp. Tuy nhiên thì mình là một người nhật chính gốc. Vì vậy, mong mọi người hãy quan tâm đến mình.” (Tsukasa)

Để tránh khỏi rắc rối có thể xuất hiện bởi vẻ ngoài của mình. Có lẽ, mình nên có vẻ ngoài là một người thân thiện. Có điều gì khác mà mình có thể nói không nhỉ? Chà, tôi cho rằng điều này sẽ ổn mà thôi. Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng ‘hãy giữ một tâm hồn cởi mở’, trong khi đó tôi đang đặt hai bàn tay lên ngực để làm dịu đi trái tim đang đập [Thình thịch] của mình.

"Chà, mình hoàn toàn không thể nói tiếng Anh, tiếng Đức hoặc tiếng Pháp, vì vậy ngay cả khi được hỏi bằng tiếng nước ngoài, mình chỉ có thể nói" Rotari "? Mình không giỏi tiếng Anh. Có vẻ như tiếng Anh mình không thể nói mặc dù ngoại hình của mình trông giống như người nước ngoài ~ Đáng cười phải không? " (Tsukasa)

Toàn bộ cơ thể của tôi hoàn toàn căng cứng khi mà tôi hoàn thành bài giới thiệu của mình. Không biết mọi người nghĩ sao nhỉ? Không khí ở đây đã thay đổi chưa? Tôi hi vọng là những lời nói của tôi không giống như việc là tôi đang khoe khoang vậy. Tôi thực sự mong là mình không gặp sai lầm

“Chà, sao cũng được. Mình không phiền nếu các bạn cười mình. Dù sao thì, mình không thể nói chuyện bằng tiếng anh được vì vậy xin hãy nói chuyện với mình bằng tiếng nhật nhé!”.

Sau khi nói xong tôi cúi đầu xuống, tôi cảm thấy như đây là một sự xấu hổ của một người nghệ sĩ vậy.

“uhm, đó là tất cả về mình”

Tôi nhanh chóng cúi đầu một lần nữa và ngồi xuống ghế của mình trong khi khuôn mặt của tôi thì nóng lên. Khi tôi đặt lòng bàn tay lên má thì thấy nó dễ chịu và mát mẻ hẳn đi trông thấy.

“Huh?”

Tôi từ từ ngước mặt lên nhìn xung quanh. Tôi cảm thấy một sự im lặng khó chịu đã bao trùm lớp học. Lời tự giới thiệu của tôi đã kết thúc, nhưng mọi người vẫn nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nhìn xuống càng ngày càng xấu hổ hơn, khi tôi nghe thấy nhiều người kêu lên 'Ồ!' 'Oh!' từ xung quanh lớp học. Hãy nhanh lên và đi đến người tiếp theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện