Trans: NVT
Edit: ass2008
Trong quá trình dịch nếu có sai sót xin các bạc lượng thứ và đóng góp ý kiến cho bọn mình.
Chúc các bạn đọc vui vẻ
****************************
Như bạn đã biết thì hôm nay là buổi lễ khai giảng của trường cao trung tư nhân Lotus Pond . Buổi lễ khai giảng bắt đầu vào chiều nay, nhưng vì Miyuki là học sinh năm hai nên em ấy đã rời nhà từ sớm để giúp đỡ và phụ trang trí cho buổi lễ. Bố thì không thể tham dự vì công việc bận và mẹ dường như đã làm công việc của mình bị cắt đứt. Tội nghiệp.
Chúng tôi ăn một bữa trưa sớm, sau đó đi đến trường. Đây là lần đầu tiên tôi ra bên ngoài ngôi nhà kể từ khi tôi bị biến đổi. Tôi đi cùng với mẹ với bàn tay tôi đặt lên trên trái tim mình và cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.
Trường cao trung đó không xa nhà tôi là mấy, chỉ khoảng nửa giờ đi bộ. Nếu bạn đi xe đạp, bạn có thể chỉ mất khoảng 10 phút, nhưng bạn phải xin phép để được làm như vậy từ hội học sinh. Trên tất cả, tôi chưa bao giờ suy nghĩ là mình có thể đi xe đạp đến trường trong một chiếc váy, ngay cả khi nó sẽ đưa tôi đi nhanh hơn một chút. Hôm nay, tất nhiên, là do mẹ đang đi với tôi, vì vậy tôi sẽ cố gắng đi tiếp dù bất kể như thế nào.
Ôi trời! Đúng như tôi nghĩ, vì mái tóc bạc và đôi mắt xanh của tôi khá bắt mắt, kể từ khi chúng tôi rời khỏi nhà, tôi cảm thấy như thể mọi người đang nhìn tôi. Trên thực tế, khá nhiều người trong số họ đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Sao con lại phản ứng như thế? Cố gắng lấy lại bình tĩnh. ” (Mẹ)
“Vấn đề này rất dễ hiểu thôi mẹ. Con biết con sẽ nổi bật, nhưng tôi không nghĩ nó sẽ nổi bật như thế này. ” (Tsukasa)
Điều này thật đáng sợ khi bị chú ý đến.
“Chà, tất nhiên là con nổi bật rồi. Đó là vì con rất dễ thương! ” (Mẹ)
"Tại sao mẹ lại khen con?" (Tsukasa)
"Con là một đứa trẻ sẽ lớn lên với những lời khen ngợi." (Mẹ)
"Đó không phải là ý con muốn nói." (Tsukasa)
"Mẹ rất tự hào khi có một đứa trẻ dễ thương như Tsukasa." (Mẹ)
Khi chúng tôi đến gần trường hơn, chúng tôi thấy nhiều người mặc đồng phục giống nhau hơn. Tất nhiên, nếu học sinh mặc đồng phục mới, không cần suy nghĩ thì cũng biết rằng họ là những học viên mới.
Mắt tôi chạm một cô gái đang đi theo hướng ngược lại trước mặt tôi. Khi tôi cúi đầu một chút để gửi lời chào tới cô ấy, cô ấy lướt qua tôi và bước đi một cách nhanh chóng …
Eh? Đó ... có phải là cô ấy vừa lờ tôi đi không? Tôi hơi sốc. Nếu có điều gì không đúng, tôi là loại nhút nhát, vì vậy tôi đã cố hết sức để chào đón cô ấy vì cô ấy có thể trở thành bạn cùng lớp với tôi. Mắt tôi nhìn theo cô ấy chạy đi. Cô ấy không có quay lại nhìn tôi. [note11106]
Có phải cô ấy cố bỏ qua tôi vì nghĩ tôi là một người nước ngoài không? Hay cô ấy cảm thấy cách tôi chào cô ấy là không đúng? Bất kể gì đi nữa, thực tế vẫn là cô ấy đã làm điều đó và nó làm tổn thương đến trái tim của tôi.
Điều này làm tôi nhớ sự kiện đã xảy ra hai năm trước, khi tôi còn là một học sinh cao trung. Có một cô gái đến nói chuyện với một người bạn của tôi, người đó ngồi bên cạnh tôi, vào mỗi giờ nghỉ. Sẽ rất dễ dàng để nói từ quan điểm của bất kỳ ai, hai người họ dường như là một đôi thân thiết vậy, Ít nhất, đó là những gì tôi đã nghĩ. Một ngày nọ, khi các cô gái đang nói chuyện như thường lệ trong giờ nghỉ, cô ấy có một việc mà cô cần làm và rời khỏi lớp học…
Và chuyện đó bắt đầu, ngay sau khi bạn cô ấy đã đi ra khỏi lớp, cô bạn kia nói với tôi 'Mình không thực sự thích đối phó với cô ấy, nhưng chúng ta đang ở trong cùng một lớp, vì vậy tớ sẽ nói chuyện với cô ấy trong khoảng thời gian này.' Tôi khá sốc, bởi vì tôi đã nghĩ họ là bạn thân của nhau. Cô ấy tiếp tục nói thêm nhiều thứ, 'cậu ấy rất khó chịu' là một trong số những lời bình luận khá khó nghe khác. Để nói rằng tôi đã ngạc nhiên trước sự khác biệt giữa các hành động đối với cảm nhận của cô bạn này là rất khác nhau.
[[Hie ~!] Thành thật mà nói, chỉ nghĩ về điều đó sẽ khiến tôi lạnh hết cả sống lưng. Cách tôi nhìn cô gái ấy thay đổi. Tuy nhiên, nó không thực sự là vấn đề của tôi và không ảnh hưởng đến tôi vào thời điểm đó. Bây giờ tôi là một cô gái, có vẻ như nó hoàn toàn là vấn đề khác. Chết tiệt! Suy nghĩ về điều này khiến tôi thực sự lo lắng! Tôi không biết tại sao cô ấy bỏ chạy khỏi tôi và tôi không muốn bị đối xử như bạn tôi.
Tôi sợ mình sẽ cô đơn lắm đó!
“Tsukasa, có chuyện gì vậy?” (Mẹ)
“Ơ? Ưm, không có gì đâu ạ. ” (Tsukasa)
Gạt bỏ những suy nghĩ làm mình đau đầu, tôi trả lời mẹ bằng những cái lắc đầu. Tôi nói dối mẹ tôi một cách không thuyết phục cho lắm. Tôi biết đã quá muộn để thuyết phục mẹ tôi rằng không có gì vấn đề gì.
“Không sao đâu. Không có gì phải lo lắng cả. ” (Mẹ)
Mẹ nói trong khi mỉm cười dịu dàng. Đó không phải là người mẹ thường cho tôi thấy mặt trái của mình và nó luôn khiến tôi bất lực chống lại mặt trái đó. Bằng cách nào đó nụ cười đó của mẹ đã trấn an và làm ấm trái tim yếu đuối của tôi.
Mẹ nói đúng, tôi không có gì phải lo lắng cả. Chỉ có một người lờ tôi đi. Những thứ như thế sẽ không xảy ra nhiều. Quên nó và suy nghĩ tích cực. Không ai có thể hòa hợp với tất cả mọi người, vì vậy tôi chỉ muốn có một vài người bạn, tôi sẽ ổn trong ba năm tiếp theo của trường cao trung này thôi. Ngay cả khi mọi người không thích tôi như ai đó không thích bạn tôi và tôi không nhận ra nó, tôi có thể cảm nhận được bằng cách là những người bạn bè hời hợt..
Ể? Nó có giống như có một cái nhìn tích cực hoặc thực tế hơn, chỉ là tôi quá lười biếng để lo lắng về nó. Dù sao, đó chỉ là một gánh nặng mơ hồ trong tâm trí tôi.
Sau đó, khi tôi cúi đầu chào mọi người, một vài người sẽ quay đi, nhưng nhiều hơn đó là số người sẽ đáp lại bình thường với tôi. Khi tôi đến cổng trường, tôi hơi lo lắng hơn một chút. Ồ, tôi nghĩ những người phớt lờ lời chào của tôi đã làm nhiều hơn thế bởi vì họ bối rối hơn vì họ ghét tôi. Tôi là một người tốt bụng, vì vậy tôi không có để ý gì về nó.
Tôi đi qua cổng trường trong khi cúi đầu với những người xung quanh và cuối cùng cũng đến lối vào chính.
[Kya !!!] "Cô bé dễ thương đó từ đâu đến vậy?!" (Nữ sinh)
[Nyaa !!] (Tsukasa)
Tôi bất chợt phát ra một âm thanh như một cô gái. Bởi vì đã có người đã chạy ra từ phía phòng học và đột ngột ôm tôi đủ chặt đến mức tôi hầu như không thể thở được.
Người nào đây hả trời? Một số cô gái mà tôi chưa bao giờ gặp đột nhiên ôm tôi. Cô ấy không có ý thức chung nào sao?
“Ooh, chị muốn chơi với em trong lớp học! Chị muốn chơi với em trong phòng câu lạc bộ! Chị cũng muốn đưa em về nhà! [Nu Ehehe] …” (Nữ sinh)
Eh? Cái quái gì đã xảy ra với cô gái này vậy? À mà, tôi nghĩ là tôi hiểu một chút. Đó là cái lý do cũ mèm 'Khi tôi nhìn thấy một cô gái như một con búp bê nhỏ, tôi muốn ôm lấy nó'. Tôi phải nói, tôi đã nghĩ đó là một trò đùa vào lúc đó, nhưng tôi đoán nó thực sự đúng. Điều đó đang xảy ra, có những điều bạn không thể nói hoặc làm. Nó sẽ gây sự khó chịu khi ôm những người bạn vừa mới gặp và làm như vậy mà không do dự chút nào ... À mà , nếu nó trở nên quá phiền hà thì cảnh sát hay trường học có thể xử lý việc này. Nhật Bản thực sự là một đất nước yên bình.
Cô ấy dường như không nhận thức được tôi là ai. Ừmbđúng rồi. Tôi trông giống như một người hoàn toàn khác.
"Da của em mịn như em bé!" (Nữ sinh)
"Da của em mịn quá trời luôn đó!" (Nữ sinh)
Cô ấy nói khi xoa má cô ấy vào tôi. Mặc dù tôi cố gắng đẩy cô ấy ra khỏi tôi, nhưng kết quả tôi thì không có nhiều thành công cho lắm.
Ngay sau đó, thứ gì đó chạm vào cánh tay tôi. Sự mềm mại này, cùng với vị trí của chúng. Nó không thể nhầm lẫn gì đó là … ngực. Mặt tôi nóng lên và tôi không thể cử động. Cảm giác mềm mại, đàn hồi của bộ ngực của cô ấy được truyền đạt cho tôi với mọi cử động của cô ấy.
Tôi lấy lại được ý thức và nhìn xung quanh thì chợt nhận ra tôi là trung tâm của sự chú ý. Mà, tất nhiên, nó làm cho tôi nhìn xuống chân mình trong bối rối. Umm, tại sao mẹ lại bình tĩnh đứng đó thế? Con muốn mẹ giúp con thay vì chỉ đứng đó và nhìn! Mẹ chỉ đứng đó chụp một bức ảnh trong khi mũi mẹ chảy máu rất nhiều.
“Mượt, mượt mà, mượt mà, mịn màng.” (Nữ sinh)
“Uh, ưm ...” (Tsukasa)
“Ah! Em ấy có mùi thơm quá~! ” [Kun] [Kun] [Kun] (Nữ sinh)
Bạn không được phép đi xung quanh ngửi người khác như vậy chứ!
“Xin lỗi. Chị đang làm em đau đó. Chị có thể buông em ra được không? ” (Tsukasa)
Tôi nghĩ với bản thân mình 'Cô ấy không nhận ra đó là tôi,' trong khi đè nén cảm xúc lẫn lộn của tôi. Tôi có cần phải sử dụng kính ngữ với cô gái này không, bây giờ tôi là kouhai của cô ấy? Sau đó, lần nữa, đây là lần đầu tiên cô gặp tôi trong hình dạng của con gái. Vâng,nó sẽ kết thúc sau một thời gian thôi. Vì vậy tôi phải kiên nhẫn.
“Eh? À, đúng rồi. ” (Nữ sinh)
Cô ấy gãi đầu trong khi bỏ tôi ra với khuôn mặt ngượng ngùng. Cô ấy có mái tóc đỏ, mái tóc kiểu bouncy mà không hoàn toàn chạm tới vai cô ấy. Tất cả cùng nhau chỉnh lại tóc, đôi mắt hơi nhướng lên và làn da rám nắng nhẹ khiến cô trông sống động.
"Xin lỗi xin lỗi. Chị thấy em khi đi ngang qua và em quá dễ thương nên….. Chị xin lỗi! ” (Nữ sinh)
Cô duyên dáng cúi đầu về phía tôi, khiến tôi không thể nổi giận với cô.
“Không, không sao đâu.” (Tsukasa)
“Ah, chị rất vui.” (Nữ sinh viên)
Tất nhiên, tôi không nói sự thật.
“À...ừm.Đây chắc là số phận hay gì đó và nó sẽ là một điều đáng tiếc nếu không để lại những điều cần làm, vậy tại sao chúng ta không tự giới thiệu mình? Chị là Rissen Akane và chụ là một học sinh năm 3. ” (Akane)
Tôi biết cô ấy là ai. Hai năm qua thực sự khó khăn đối với tôi bởi vì cô ấy. Mặc dù tôi cảm thấy một chút mâu thuẫn, bởi vì thật ngạc nhiên khi những kỷ niệm đó lại là kỷ niệm đẹp.
“Chị muốn làm bạn với em. Xin hãy gọi chị là Akane-senpai. ” (Akane)
Akane-senpai? Tôi đã gọi cậu ấy là 'Akane' cho đến vài tuần trước. Điều đó dường như không thân thiện lắm, có vẻ hơi quá tôn trọng tôi và miệng của tôi dường như co giật.
"Rồi, bây giờ là đến lượt của em." (Akane)
“À, vâng. Em… ” (Tsukasa)
Tôi đã nói sai lời! Tôi làm gì? Tôi có giấu danh tính thực sự của mình hoặc tiết lộ không? Tôi đã tương tác với Akane trong vai trò quan trọng trong các hoạt động của câu lạc bộ. Vì vậy, cô ấy không phải là một người hoàn toàn xa lạ, nhưng đó là Akane… Được rồi, hãy cho phép chạy một mô phỏng nhanh để dự đoán Akane sẽ làm gì nếu cô ấy biết tôi thực sự là ai. Hãy quyết định có nên tiết lộ danh tính thực sự của tôi dựa trên kết quả hay không.
Nếu tôi tiết lộ sự thật, cô ấy sẽ phản ứng như thế nào? 'Oh! em là Tsutomu ?! Làm thế nào anh trở thành một cô gái như này ?! Trông rất dễ thương! '
Uhm, không được. Tôi sẽ giấu nó.
"Em là Yoshina Tsukasa một học sinh năm nhất. Em chưa biết mình sẽ học lớp nào." (Tsukasa)
“Tsukasa-chan, đó là một cái tên hay, nhưng Charlotte có vẻ thích hợp với em hơn.” (Akane)
Có vẻ như một bản sao của bố tôi đã xuất hiện.
“À mà nhân tiện, các lớp học vẫn chưa được quyết định, nhưng không sao cả ,chị sẽ tìm ra. Chị có cách của mình. ” (Akane)
"Có thể sao chị?" (Tsukasa)
Được rồi, cô ấy là một người rất giỏi thu thập thông tin.
“Chà, chị rất nói nhiều hơn vói em, nhưng nếu chị tới muộn thì Saki sẽ tức giận, vì vậy chị cần phải đi ngay bây giờ. Lấy làm tiếc khi phải chia tay như thế này. Ồ, nếu em chưa quyết định tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào, thì hãy cân nhắc đến clb tiêu khiển nhé. Chị cũng ở trong câu lạc bộ đó, vậy hãy đến và xem em có thích nó không. ” (Akane)
Akane nói liên tục như đang bắn súng tiểu liên. Cô ấy đã không thay đổi gì cả từ lúc biết cô ấy khi còn là học sinh năm hai, mặc dù hiện giờ cô ấy là một học sinh năm cuối. …
Clb tiêu khiển? Tôi vừa nghỉ hưu từ câu lạc bộ đó vài tháng trước nhưng tôi cảm thấy nó rất hoài niệm.
Edit: ass2008
Trong quá trình dịch nếu có sai sót xin các bạc lượng thứ và đóng góp ý kiến cho bọn mình.
Chúc các bạn đọc vui vẻ
****************************
Như bạn đã biết thì hôm nay là buổi lễ khai giảng của trường cao trung tư nhân Lotus Pond . Buổi lễ khai giảng bắt đầu vào chiều nay, nhưng vì Miyuki là học sinh năm hai nên em ấy đã rời nhà từ sớm để giúp đỡ và phụ trang trí cho buổi lễ. Bố thì không thể tham dự vì công việc bận và mẹ dường như đã làm công việc của mình bị cắt đứt. Tội nghiệp.
Chúng tôi ăn một bữa trưa sớm, sau đó đi đến trường. Đây là lần đầu tiên tôi ra bên ngoài ngôi nhà kể từ khi tôi bị biến đổi. Tôi đi cùng với mẹ với bàn tay tôi đặt lên trên trái tim mình và cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.
Trường cao trung đó không xa nhà tôi là mấy, chỉ khoảng nửa giờ đi bộ. Nếu bạn đi xe đạp, bạn có thể chỉ mất khoảng 10 phút, nhưng bạn phải xin phép để được làm như vậy từ hội học sinh. Trên tất cả, tôi chưa bao giờ suy nghĩ là mình có thể đi xe đạp đến trường trong một chiếc váy, ngay cả khi nó sẽ đưa tôi đi nhanh hơn một chút. Hôm nay, tất nhiên, là do mẹ đang đi với tôi, vì vậy tôi sẽ cố gắng đi tiếp dù bất kể như thế nào.
Ôi trời! Đúng như tôi nghĩ, vì mái tóc bạc và đôi mắt xanh của tôi khá bắt mắt, kể từ khi chúng tôi rời khỏi nhà, tôi cảm thấy như thể mọi người đang nhìn tôi. Trên thực tế, khá nhiều người trong số họ đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Sao con lại phản ứng như thế? Cố gắng lấy lại bình tĩnh. ” (Mẹ)
“Vấn đề này rất dễ hiểu thôi mẹ. Con biết con sẽ nổi bật, nhưng tôi không nghĩ nó sẽ nổi bật như thế này. ” (Tsukasa)
Điều này thật đáng sợ khi bị chú ý đến.
“Chà, tất nhiên là con nổi bật rồi. Đó là vì con rất dễ thương! ” (Mẹ)
"Tại sao mẹ lại khen con?" (Tsukasa)
"Con là một đứa trẻ sẽ lớn lên với những lời khen ngợi." (Mẹ)
"Đó không phải là ý con muốn nói." (Tsukasa)
"Mẹ rất tự hào khi có một đứa trẻ dễ thương như Tsukasa." (Mẹ)
Khi chúng tôi đến gần trường hơn, chúng tôi thấy nhiều người mặc đồng phục giống nhau hơn. Tất nhiên, nếu học sinh mặc đồng phục mới, không cần suy nghĩ thì cũng biết rằng họ là những học viên mới.
Mắt tôi chạm một cô gái đang đi theo hướng ngược lại trước mặt tôi. Khi tôi cúi đầu một chút để gửi lời chào tới cô ấy, cô ấy lướt qua tôi và bước đi một cách nhanh chóng …
Eh? Đó ... có phải là cô ấy vừa lờ tôi đi không? Tôi hơi sốc. Nếu có điều gì không đúng, tôi là loại nhút nhát, vì vậy tôi đã cố hết sức để chào đón cô ấy vì cô ấy có thể trở thành bạn cùng lớp với tôi. Mắt tôi nhìn theo cô ấy chạy đi. Cô ấy không có quay lại nhìn tôi. [note11106]
Có phải cô ấy cố bỏ qua tôi vì nghĩ tôi là một người nước ngoài không? Hay cô ấy cảm thấy cách tôi chào cô ấy là không đúng? Bất kể gì đi nữa, thực tế vẫn là cô ấy đã làm điều đó và nó làm tổn thương đến trái tim của tôi.
Điều này làm tôi nhớ sự kiện đã xảy ra hai năm trước, khi tôi còn là một học sinh cao trung. Có một cô gái đến nói chuyện với một người bạn của tôi, người đó ngồi bên cạnh tôi, vào mỗi giờ nghỉ. Sẽ rất dễ dàng để nói từ quan điểm của bất kỳ ai, hai người họ dường như là một đôi thân thiết vậy, Ít nhất, đó là những gì tôi đã nghĩ. Một ngày nọ, khi các cô gái đang nói chuyện như thường lệ trong giờ nghỉ, cô ấy có một việc mà cô cần làm và rời khỏi lớp học…
Và chuyện đó bắt đầu, ngay sau khi bạn cô ấy đã đi ra khỏi lớp, cô bạn kia nói với tôi 'Mình không thực sự thích đối phó với cô ấy, nhưng chúng ta đang ở trong cùng một lớp, vì vậy tớ sẽ nói chuyện với cô ấy trong khoảng thời gian này.' Tôi khá sốc, bởi vì tôi đã nghĩ họ là bạn thân của nhau. Cô ấy tiếp tục nói thêm nhiều thứ, 'cậu ấy rất khó chịu' là một trong số những lời bình luận khá khó nghe khác. Để nói rằng tôi đã ngạc nhiên trước sự khác biệt giữa các hành động đối với cảm nhận của cô bạn này là rất khác nhau.
[[Hie ~!] Thành thật mà nói, chỉ nghĩ về điều đó sẽ khiến tôi lạnh hết cả sống lưng. Cách tôi nhìn cô gái ấy thay đổi. Tuy nhiên, nó không thực sự là vấn đề của tôi và không ảnh hưởng đến tôi vào thời điểm đó. Bây giờ tôi là một cô gái, có vẻ như nó hoàn toàn là vấn đề khác. Chết tiệt! Suy nghĩ về điều này khiến tôi thực sự lo lắng! Tôi không biết tại sao cô ấy bỏ chạy khỏi tôi và tôi không muốn bị đối xử như bạn tôi.
Tôi sợ mình sẽ cô đơn lắm đó!
“Tsukasa, có chuyện gì vậy?” (Mẹ)
“Ơ? Ưm, không có gì đâu ạ. ” (Tsukasa)
Gạt bỏ những suy nghĩ làm mình đau đầu, tôi trả lời mẹ bằng những cái lắc đầu. Tôi nói dối mẹ tôi một cách không thuyết phục cho lắm. Tôi biết đã quá muộn để thuyết phục mẹ tôi rằng không có gì vấn đề gì.
“Không sao đâu. Không có gì phải lo lắng cả. ” (Mẹ)
Mẹ nói trong khi mỉm cười dịu dàng. Đó không phải là người mẹ thường cho tôi thấy mặt trái của mình và nó luôn khiến tôi bất lực chống lại mặt trái đó. Bằng cách nào đó nụ cười đó của mẹ đã trấn an và làm ấm trái tim yếu đuối của tôi.
Mẹ nói đúng, tôi không có gì phải lo lắng cả. Chỉ có một người lờ tôi đi. Những thứ như thế sẽ không xảy ra nhiều. Quên nó và suy nghĩ tích cực. Không ai có thể hòa hợp với tất cả mọi người, vì vậy tôi chỉ muốn có một vài người bạn, tôi sẽ ổn trong ba năm tiếp theo của trường cao trung này thôi. Ngay cả khi mọi người không thích tôi như ai đó không thích bạn tôi và tôi không nhận ra nó, tôi có thể cảm nhận được bằng cách là những người bạn bè hời hợt..
Ể? Nó có giống như có một cái nhìn tích cực hoặc thực tế hơn, chỉ là tôi quá lười biếng để lo lắng về nó. Dù sao, đó chỉ là một gánh nặng mơ hồ trong tâm trí tôi.
Sau đó, khi tôi cúi đầu chào mọi người, một vài người sẽ quay đi, nhưng nhiều hơn đó là số người sẽ đáp lại bình thường với tôi. Khi tôi đến cổng trường, tôi hơi lo lắng hơn một chút. Ồ, tôi nghĩ những người phớt lờ lời chào của tôi đã làm nhiều hơn thế bởi vì họ bối rối hơn vì họ ghét tôi. Tôi là một người tốt bụng, vì vậy tôi không có để ý gì về nó.
Tôi đi qua cổng trường trong khi cúi đầu với những người xung quanh và cuối cùng cũng đến lối vào chính.
[Kya !!!] "Cô bé dễ thương đó từ đâu đến vậy?!" (Nữ sinh)
[Nyaa !!] (Tsukasa)
Tôi bất chợt phát ra một âm thanh như một cô gái. Bởi vì đã có người đã chạy ra từ phía phòng học và đột ngột ôm tôi đủ chặt đến mức tôi hầu như không thể thở được.
Người nào đây hả trời? Một số cô gái mà tôi chưa bao giờ gặp đột nhiên ôm tôi. Cô ấy không có ý thức chung nào sao?
“Ooh, chị muốn chơi với em trong lớp học! Chị muốn chơi với em trong phòng câu lạc bộ! Chị cũng muốn đưa em về nhà! [Nu Ehehe] …” (Nữ sinh)
Eh? Cái quái gì đã xảy ra với cô gái này vậy? À mà, tôi nghĩ là tôi hiểu một chút. Đó là cái lý do cũ mèm 'Khi tôi nhìn thấy một cô gái như một con búp bê nhỏ, tôi muốn ôm lấy nó'. Tôi phải nói, tôi đã nghĩ đó là một trò đùa vào lúc đó, nhưng tôi đoán nó thực sự đúng. Điều đó đang xảy ra, có những điều bạn không thể nói hoặc làm. Nó sẽ gây sự khó chịu khi ôm những người bạn vừa mới gặp và làm như vậy mà không do dự chút nào ... À mà , nếu nó trở nên quá phiền hà thì cảnh sát hay trường học có thể xử lý việc này. Nhật Bản thực sự là một đất nước yên bình.
Cô ấy dường như không nhận thức được tôi là ai. Ừmbđúng rồi. Tôi trông giống như một người hoàn toàn khác.
"Da của em mịn như em bé!" (Nữ sinh)
"Da của em mịn quá trời luôn đó!" (Nữ sinh)
Cô ấy nói khi xoa má cô ấy vào tôi. Mặc dù tôi cố gắng đẩy cô ấy ra khỏi tôi, nhưng kết quả tôi thì không có nhiều thành công cho lắm.
Ngay sau đó, thứ gì đó chạm vào cánh tay tôi. Sự mềm mại này, cùng với vị trí của chúng. Nó không thể nhầm lẫn gì đó là … ngực. Mặt tôi nóng lên và tôi không thể cử động. Cảm giác mềm mại, đàn hồi của bộ ngực của cô ấy được truyền đạt cho tôi với mọi cử động của cô ấy.
Tôi lấy lại được ý thức và nhìn xung quanh thì chợt nhận ra tôi là trung tâm của sự chú ý. Mà, tất nhiên, nó làm cho tôi nhìn xuống chân mình trong bối rối. Umm, tại sao mẹ lại bình tĩnh đứng đó thế? Con muốn mẹ giúp con thay vì chỉ đứng đó và nhìn! Mẹ chỉ đứng đó chụp một bức ảnh trong khi mũi mẹ chảy máu rất nhiều.
“Mượt, mượt mà, mượt mà, mịn màng.” (Nữ sinh)
“Uh, ưm ...” (Tsukasa)
“Ah! Em ấy có mùi thơm quá~! ” [Kun] [Kun] [Kun] (Nữ sinh)
Bạn không được phép đi xung quanh ngửi người khác như vậy chứ!
“Xin lỗi. Chị đang làm em đau đó. Chị có thể buông em ra được không? ” (Tsukasa)
Tôi nghĩ với bản thân mình 'Cô ấy không nhận ra đó là tôi,' trong khi đè nén cảm xúc lẫn lộn của tôi. Tôi có cần phải sử dụng kính ngữ với cô gái này không, bây giờ tôi là kouhai của cô ấy? Sau đó, lần nữa, đây là lần đầu tiên cô gặp tôi trong hình dạng của con gái. Vâng,nó sẽ kết thúc sau một thời gian thôi. Vì vậy tôi phải kiên nhẫn.
“Eh? À, đúng rồi. ” (Nữ sinh)
Cô ấy gãi đầu trong khi bỏ tôi ra với khuôn mặt ngượng ngùng. Cô ấy có mái tóc đỏ, mái tóc kiểu bouncy mà không hoàn toàn chạm tới vai cô ấy. Tất cả cùng nhau chỉnh lại tóc, đôi mắt hơi nhướng lên và làn da rám nắng nhẹ khiến cô trông sống động.
"Xin lỗi xin lỗi. Chị thấy em khi đi ngang qua và em quá dễ thương nên….. Chị xin lỗi! ” (Nữ sinh)
Cô duyên dáng cúi đầu về phía tôi, khiến tôi không thể nổi giận với cô.
“Không, không sao đâu.” (Tsukasa)
“Ah, chị rất vui.” (Nữ sinh viên)
Tất nhiên, tôi không nói sự thật.
“À...ừm.Đây chắc là số phận hay gì đó và nó sẽ là một điều đáng tiếc nếu không để lại những điều cần làm, vậy tại sao chúng ta không tự giới thiệu mình? Chị là Rissen Akane và chụ là một học sinh năm 3. ” (Akane)
Tôi biết cô ấy là ai. Hai năm qua thực sự khó khăn đối với tôi bởi vì cô ấy. Mặc dù tôi cảm thấy một chút mâu thuẫn, bởi vì thật ngạc nhiên khi những kỷ niệm đó lại là kỷ niệm đẹp.
“Chị muốn làm bạn với em. Xin hãy gọi chị là Akane-senpai. ” (Akane)
Akane-senpai? Tôi đã gọi cậu ấy là 'Akane' cho đến vài tuần trước. Điều đó dường như không thân thiện lắm, có vẻ hơi quá tôn trọng tôi và miệng của tôi dường như co giật.
"Rồi, bây giờ là đến lượt của em." (Akane)
“À, vâng. Em… ” (Tsukasa)
Tôi đã nói sai lời! Tôi làm gì? Tôi có giấu danh tính thực sự của mình hoặc tiết lộ không? Tôi đã tương tác với Akane trong vai trò quan trọng trong các hoạt động của câu lạc bộ. Vì vậy, cô ấy không phải là một người hoàn toàn xa lạ, nhưng đó là Akane… Được rồi, hãy cho phép chạy một mô phỏng nhanh để dự đoán Akane sẽ làm gì nếu cô ấy biết tôi thực sự là ai. Hãy quyết định có nên tiết lộ danh tính thực sự của tôi dựa trên kết quả hay không.
Nếu tôi tiết lộ sự thật, cô ấy sẽ phản ứng như thế nào? 'Oh! em là Tsutomu ?! Làm thế nào anh trở thành một cô gái như này ?! Trông rất dễ thương! '
Uhm, không được. Tôi sẽ giấu nó.
"Em là Yoshina Tsukasa một học sinh năm nhất. Em chưa biết mình sẽ học lớp nào." (Tsukasa)
“Tsukasa-chan, đó là một cái tên hay, nhưng Charlotte có vẻ thích hợp với em hơn.” (Akane)
Có vẻ như một bản sao của bố tôi đã xuất hiện.
“À mà nhân tiện, các lớp học vẫn chưa được quyết định, nhưng không sao cả ,chị sẽ tìm ra. Chị có cách của mình. ” (Akane)
"Có thể sao chị?" (Tsukasa)
Được rồi, cô ấy là một người rất giỏi thu thập thông tin.
“Chà, chị rất nói nhiều hơn vói em, nhưng nếu chị tới muộn thì Saki sẽ tức giận, vì vậy chị cần phải đi ngay bây giờ. Lấy làm tiếc khi phải chia tay như thế này. Ồ, nếu em chưa quyết định tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào, thì hãy cân nhắc đến clb tiêu khiển nhé. Chị cũng ở trong câu lạc bộ đó, vậy hãy đến và xem em có thích nó không. ” (Akane)
Akane nói liên tục như đang bắn súng tiểu liên. Cô ấy đã không thay đổi gì cả từ lúc biết cô ấy khi còn là học sinh năm hai, mặc dù hiện giờ cô ấy là một học sinh năm cuối. …
Clb tiêu khiển? Tôi vừa nghỉ hưu từ câu lạc bộ đó vài tháng trước nhưng tôi cảm thấy nó rất hoài niệm.
Danh sách chương