Part 1

Đêm trước buổi <>.ân>

Khoảng thời gian thoải mái sau khi đi tắm đã trở thành một điều thường nhật---------

Như thường lệ, chúng tôi uống trà táo trong lúc xem tivi.

“Trông ngon ghê, Tooru.”

“Đúng thật. Thật tuyệt nếu ta có thể ăn dù chỉ một lần.”

Khi tôi đồng ý với cô nàng về món ẩm thực địa phương được chiếu trên tivi, Julie làm vẻ mặt thắc mắc và hỏi.

“Tooru chưa từng ăn mặc dù nó là một món ăn Nhật ư?”

“À à. Tớ chưa từng đến Kyuushu (*)

bao giờ.”

[Kyuushu (九州 – Cửu Châu): một trong bốn đảo chính của Nhật Bản, nằm ở phía Tây Nam (cực Nam). ]

Đáng ra tôi đã phải đến trong một chuyến đi hồi trung học, nhưng vì tình trạng tinh thần trong cuộc sống thường nhật của tôi có một sự thay đổi lớn bởi mùa hè đó, nên tôi đã không đi.

Nếu nó chưa từng thay đổi, tôi đã không tìm kiếm <> cũng như đến Kouryou---------ức>

Tôi có lẽ cũng không thể dành thời gian với Julie như thế này.

(Lý do để đến Kouryou, hửm…………..)

Khi tôi nghĩ về chuyện này, câu hỏi nảy sinh trong ngày đầu tiêu sau kỳ lễ nhập học lại trỗi dậy một lần nữa.

Câu hỏi rằng, tại sao Julie lại nhập học vào Kouryou.

Rời bỏ đất nước của mình, và đến vùng xa xôi nhất của phía đông trong lúc vẫn còn đang e ngại--------hơn thế nữa còn là một ngôi trường có nền tảng vô cùng đặc biệt, một trường huấn luyện kỹ thuật chiến đấu.

Thế cũng chưa phải tất cả.

Một khi câu hỏi đó vụt qua trí não, cảm giác muốn được biết về nó trở nên càng ngày càng lớn, nhưng-------

(Đó không phải là điều mình nên hỏi chỉ vì tò mò……………)

Tôi kiềm hãm lại bản thân bằng cùng một lý do với lần trước.

Đó có thể là một hoàn cảnh mà cô ấy không muốn bị hỏi đến.

Quan trọng hơn là, tôi đến Kouryou với một hoàn cảnh mà tôi không muốn ai khác biết được hết.

“Tooru. Giờ là lúc nên đi ngủ rồi đó.”

Khi tôi đang lơ mơ trong dòng suy nghĩ, tôi bị đánh động bởi Julie.

Khi tôi nhìn về phía Julie, cô nàng đã ngồi luôn trên chiếc giường ở tầng dưới trước khi tôi nhận ra.

(Đúng như mình nghĩ, hại não quá…………..)

Tôi vẫn đang chống lại việc đi ngủ cùng với một cô gái trong cùng một tấm futon.

Nhưng, trong câu hỏi của Julie không hề có chút bối rối nào.

Tôi không được đối xử như một người đàn ông mà là đối tượng giống như một người cha, nên nếu tôi nói đây là tất nhiên thì nó cũng chỉ là tất nhiên thôi, nhưng…………

Được tin tưởng nghe có vẻ tốt đấy, nhưng bằng cách nào đó nó lại là một cảm giác phức tạp.

“Tooru?”

“A-à. Thôi thì đi ngủ nào………….”

Ánh đèn được tắt đi và chúng tôi nằm lên trên giường.

Trong màn đêm được bao bọc bởi yên lặng, tôi kết thúc suy nghĩ bằng việc gọi tên Julie.

“Julie.”

“Vâng?”

“Hãy làm tốt nhất có thể vào ngày mai nhé.”

“Ya---”

“Vậy thì, chúc ngủ ngon Julie.”

“Chúc ngủ ngon, Tooru.”

Julie bám chặt vào tôi.

(~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!)

Việc này vốn đã xảy ra vô số lần rồi, nhưng ngay cả thế, tôi vẫn rất xáo động bởi hành động này đến độ không thể quen nổi, và không lâu sau đó, cơn buồn ngủ đánh gục sự tỉnh táo của tôi và rồi tôi rơi vào màn đêm.

Tối đó trôi qua----------và bức rèm của <> cũng được kéo xuống.ân>

“Tooru, sắp đến giờ rồi.”

Nhìn chằm chằm vào ngọn tháp đồng hồ, vốn có thể nhìn thấy ở bất kỳ đâu trong học viện, Julie thì thầm.

Ngay trước buổi tối ngày hôm sau, gần đến giờ <> bắt đầu, ngay bên cạnh bức tường ngoài bao bọc quanh Kouryou-------chúng tôi đang thủ thế ở một địa điểm mà chúng tôi bốc thăm được.ân>

Những <> khác cũng đang tương tự, đứng thủ thế quanh những địa điểm khác trong học viện, và chờ đợi trong nôn nóng.

Trước sự kiện sắp diễn ra, khi tôi đang chìm đắm trong cảm giác hưng phấn-----------

*RiinGon-----**RiinGon………..**RiinGon…………..*

Chiếc chuông của tháp đồng hồ thông báo sự bắt đầu của <> vang lên trong học viện.ân>

“Tiến lên nào, Julie!”

“Ya---!”

“”<>””

Giọng nói của chúng tôi cất lên và <> nhảy múa.ọn>

Cùng lúc khi một chiếc <> xuất hiện trên cánh tay phải của tôi, và đôi <> xuất hiện trên cả hai bàn tay của Julie, chúng tôi bắt đầu chạy.

Nhưng, không phải là chúng tôi không có kế hoạch gì.

Thẳng tiến về phía trước, và nếu chúng tôi đụng mặt những <> khác thì chúng tôi sẽ nghiền họ ra bã trước.

(Mình không ngờ Julie sẽ nghe theo kế hoạch của mình--------không có kế hoạch gì hết)

Với kế hoạch chỉ bao gồm việc mạo hiểm tiến tới trước, Julie thậm chí còn không có chút lưỡng lự mà gật đầu.

Cô ấy nói, [Tớ sẽ chọn một con đường khó khăn để có thể mạnh hơn………..Tớ cũng nghĩ rằng chúng ta nên làm thế.]

Để có thể đồng ý với suy nghĩ của tôi, chúng tôi có lẽ thực sự phải rất ăn ý.

(Tuy nhiên-------)

Tôi liếc mắt về phía Julie đang chạy ở bên cạnh.

Để có thể trở nên mạnh hơn-------chắc chắn Julie đã nói thế.

(Không biết tại sao Julie lại muốn trở nên mạnh hơn nhỉ?)

Nhưng câu hỏi đó biến mất ngay khi chúng tôi tìm thấy đối thủ từ đằng xa và chúng tôi liều lĩnh tiến tới.

Giờ là khoảng 6 giờ, và tầm nhìn đang trở nên tối dần theo thời gian.

Hiện tại, chúng tôi đã hạ gục 6 nhóm <> khác và đang trong quá trình tìm kiếm đối thủ tiếp theo.

Cho đến nay, đã có những đối thủ chấp nhận một cuộc trực chiến, và một số thì giả vờ bị đánh bại và tìm cơ hội ra đòn.

Những người hợp thành đội với nhau mang những sức mạnh riêng biệt, vậy nên thực sự chiến thuật của mỗi <> rất đa dạng, và nó khiến cuộc chiến trở nên gần giống với những trận thực chiến với tương lai khó đoán.

Cho đến lúc này, đối thủ khó xơi nhất chính là Kigami & Izumi, nhưng sau khi họ bị rối loạn bởi tốc độ của Julie, trận đấu đã kết thúc với một đòn duy nhất từ tôi.

Đối thủ mạnh còn lại là Tachibana & Miyabi, và Tora & Tatsu, có hai đội.

“Nếu chỉ còn chưa đến một giờ đồng hồ, thì tìm đối phương sẽ vất vả lắm đây.”

“Có lẽ rất nhiều <> đã bị loại, nên không thể nào khác được.”

“Cậu có nghĩ là kiểm tra những chỗ chúng ta chừa từng đến là ý hay không?”

“Đối phương cũng sẽ di chuyển, nên cũng khó đấy.”

Dĩ nhiên, có những <> không hề di chuyển khỏi vị trí của họ.

Những đội chú ý đến lợi thế địa điểm giống như những con nhện chờ con mồi tự sa vào lưới của chúng.

“Thôi thì đến khu trường học vậy.”

“Ya---. Có một lối đi qua thính phòng từ phía trước và từ phía đối diện tính từ đây, nhưng chúng ta nên đi lối nào?”

“Từ những gì quan sát được, không có ai ở phía trước cả, nên hãy đi vòng về phía đối diện đi.”

Julie đồng tình với kế hoạch của tôi và ngay khi chúng tôi bắt đầu di chuyển về phía đối diện của khán phòng thì------

“O-ya, Kokonoe-kun và Sigtuna-san. Có vẻ như các cậu vẫn làm tốt trong việc chiến thắng đấy nhỉ.”

Mikuni-sensei xuất hiện từ phía thính phòng và nói với chúng tôi.

“Ah, cảm ơn vì đã đi tuần tra xung quanh, Mikuni-sensei.”

Để đề phòng học sinh bị thương trong <>, có một vài người bao gồm Tsukimi-sensei và Mikuni-sensei đi tuần tra.ân>

“Không không, đây cũng là công việc của tôi thôi………….và, giờ không phải lúc để nói chuyện chú ý lung tung, cả hai em hãy tiếp tục <> đi.”ân>

[Vâng, chúng em xin phép] [Chúng em xin phép]

Tôi khẽ cúi người, và đi về phía còn lại của thính phòng cùng với Julie.

……………….chúng tôi không hề chú ý đến nụ cười khẽ khàng của Mikuni-sensei ở sau lưng chúng tôi.

Đây là những gì xảy ra khi chúng tôi liếc mắt về phía lối đi kết nối thính phòng với tòa nhà trường học.

“----!!”

Khi tôi nhảy sang bên bởi một tiếng xẻ gió, một thứ gì đó đang bay đục một lỗ xuống mặt đất ở phía trước mặt tôi.

“Các cậu đã đến, Kokonoe, Julie.”

Cùng với một giọng nói kiên định, Tachibana lộ diện và thu lại thứ gì đó cô ấy vừa phóng về phía chúng tôi.

*Jyarii* một âm thanh lạo xạo của kim loại. Một chiếc vòng sắt mỏng phản chiếc ánh mặt trời lúc xế chiều và đó là một thứ vũ khí với một trái cân hình giọt nước gắn trên đầu, <>----------đó là <> của Tachibana.

Thông thường, sự kết hợp của một quả nặng và vũ khí dạng xích có tác dụng chế ngự đối phương hoặc tước vũ khí của họ, vũ khí phụ của nó cũng rất mạnh. Trong thực tế, nó vừa đục một lỗ trên nền đất như vừa rồi, và nó mang một sức mạnh đủ để làm nứt xương sọ của tôi nếu trúng đầu.

“Lời chào nguy hiểm ghê nhỉ, Tachibana.”

“Fufu, tớ đã phóng nó để cậu có thể né được, nên thứ lỗi nếu tớ có quá tay. Quan trọng hơn là, tớ đang định từ bỏ vì tớ nghĩ thật bất khả thi để đấu với hai cậu khi mà thời gian đã chỉ còn có một giờ.”

“Chúng tớ cũng nghĩ vậy. Có vẻ tiếng gọi tình yêu của tớ đã đến đích.”

“Ể, như là tớ yêu cậu ấy hả!? C-c-cậu nói lung tung gì thế!?.................hừm, sử dụng lời nói để làm bối rối trái tim tớ, thật hèn hạ đấy!!”

“Hử? Bối rối trái tim cậu? Ý cậu là sao cơ?”

“…………….á……………”

“Ê ê, cậu có ý gì thế, Tachibana?”

“I-i-im đi! Hãy chiến đấu với niềm kiêu hãnh nào!! Thập bát thuật phái Tachibana, Tachibana Tomoe………...tớ đến đây!!”

*Hyun*, âm thanh đó phát ra và khi tôi nghĩ mảnh kim loại đang xoay vòng, ngay lập tức khi bàn tay của Tachibana trở nên mờ ảo-------

Khối kim loại hình nước rơi cắt xuyên qua không khí và lao về phía này.

[-----------!!][Tooru!]

Mặc dù tôi đã né được nó gần như cùng lúc Julie hét lên, mảnh kim loại vẫn sượt qua tôi và cày nát cái cây phía đằng sau tôi.

“Cũng mạnh thật đấy-----nhưng không sao, chỉ là vết xước thôi.”

“Fufu, né tốt lắm. Nhiều người đã dính đòn chỉ với thế và trận đấu đã kết thúc đấy.”

“Chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau, nên tớ không thể để nó kết thúc chóng vánh thế được, đúng không?”

Dù tôi nói nhiều như thế, nhưng tôi trong ý thức vẫn toát mồ hôi lạnh.

(Nếu mình không tránh để những yếu điểm bị thương thì thực sự sẽ thành một phát chí tử. Khoảng cách là 6 tới 7 mét cơ à……….?)

Mặc dù đó chỉ là khoảnh cách một nhịp thở nhờ vào <> , nó vẫn rất khó để chắc chắn chuyện gì đang diễn ra chỉ với chuyển động nhẹ nhàng từ cổ tay cô. Hơn thế nữa, vì khoảng cách khá rộng, nên rõ ràng tiến vào vùng ngực của cô sẽ rất đau đớn đây.

(Sẽ khó khăn đây…………hơn nữa------)

“Chuyện gì xảy ra với Miyabi rồi? Cậu định đấu với chúng tớ mà không có bạn đồng hành sao?”

“Fufu, đấy là dự đoán của cậu đấy à?”

(Đúng là một chiến thuật hử…………)

Cô ấy có lẽ đang nấp ở đâu đó để phục kích chúng tôi.

Đứng ở tiền tuyến với một vũ khí bất thường như <>, có nghĩa là <> của Miyabi có lẽ không phải loại dùng cho đánh cận chiến.

(…………Mình cũng chẳng nghĩ Miyabi sẽ đánh cận chiến ngay từ đầu rồi.)

“Giờ thì, sao chúng ta không bắt đầu tung hết sức nhỉ.”

“À à, lên nào! Julie!”

“Ya----!!”

Cả 3 chúng tôi di chuyển cùng một lúc.

Tôi và Julie né khối kim loại hình giọt nước sắp phóng tới bằng cách tách về hai phía trái phải và ngay lập tức lao tới chỗ Tachibana.

Điều quan trọng ở đây là không bị đặt ra giữa đối phương. Tầm nhìn của Tachibana phản chiếu hình ảnh của cả hai chúng tôi, trong khi tấn công để làm giảm nhận thức của chúng tôi. Một đòn đánh vào điểm mù từ phía còn lại sẽ khiến cho việc xử lý tình huống nhanh hơn từ phía khả kiến miễn là dự đoán được trước.

“Fufu, tớ đã đoán được cậu di chuyển thế nào rồi!!”

*Jyarii*-------tiếng lạo xạo của chiếc xích. Cùng lúc đó Tachibana nhìn về phía Julie.

Nhưng khối kim loại hình giọt nước lại hướng về phía tôi.

Cùng lúc tôi dừng chân lại để cản khối kim loại với chiếc <> của mình, Tachibana nhảy vào vùng ngực của Julie.êng>

Bị bất ngờ, cánh tay Julie bị túm phải và ném lên không trung.

Mặc dù Julie dễ dàng hạ cánh bằng cách xoay cơ thể, Tachibana một lần nữa lấy khoảnh cách.

“Đúng như mong đợi từ cậu, Tachibana.”

Thập bát thuật phái Tachibana có rất nhiều loại võ thuật hợp thành. Kiếm thuật, jujitsu (*) , cung thuật, và nhiều thứ nữa-------”

[ Jũjitsu (柔術 – nhu thuật/nhu đạo) là cách gọi chung nhiều môn võ cổ truyền của Nhật Bản, bắt nguồn từ tầng lớp Samurai để dùng tay không đấu với đối thủ có hoặc không có vũ trang. Bởi vì thường phải đấu với đối thủ mặc giáp, Nhu đạo thường tập trung vào các đòn khóa, vật, siết cổ, …. Về cơ bản là lấy nhu khắc cương. Là nền tảng cho nhiều môn võ sau này như Judo, Aikido, Nhu đạo ,… ]

“……….Rắc rối thật đấy.”

<> cho chiến đấu tầm xa, và jũjitsu cho cận chiến-------đúng như những gì Julie đã nói, chẳng có gì rắc rối hơn thế.

“Okay, tớ sẽ tiếp tục đây, Kokonoe, Julie!!”

Những đòn tấn công bằng khối kim loại hình giọt nước phát này nối phát khác nghiền nát mặt đất. Đòn tấn công đó, phóng ra và thu lại rất nhanh, vậy nên chúng tôi không thể chộp thời cơ tiến vào vùng ngực của cô ấy được.

Tuy nhiên, tình thế trở nên khó khăn hơn cho cô nàng khi đây là trận đấu phòng ngự một chiều. Đối phương vẫn có một kế hoạch----------miễn là Miyabi còn đang chờ đợi, chúng tôi không thể để Tachibana nắm giữ nhịp đấu.

“Julie! <>, ném!”

“Ya---!”

Một câu chỉ dẫn ngắn. Nhưng đó là tất cả những gì chúng tôi cần để hiểu. Julie di chuyển sang bên trong khoảnh khác, theo sự chỉ dẫn của tôi và áp sát phía sau.

“Điểm mù à?”

*Chyarii* âm thanh đó lại xuất hiện, và thanh <> rung lên. Cô ấy định sẽ phản đòn bằng cách nhìn tôi và chuyển động của Julie.

“Julie!”

Để thay đổi tín hiệu, tôi gọi tên Julie-------và lăn vòng về phía trước

“Wha!?”

Vì dự đoán của cô bị vượt mặt, Tachibana thốt lên kinh ngạc.

Không phải bởi vì sự di chuyển của tôi. Mà là vì cô nàng thấy thanh <> bị ném về phía tôi và trượt qua đỉnh đầu của tôi.

Mặc dù cô bị tấn công khi không phòng ngự, cô vẫn khéo léo né được thanh kiếm bay.

Nhưng, Julie đang ở giữa không trung đã vạch ra một đường kiếm vào khoảnh khắc đó. Đó là một thứ gì đó thuộc về Julie, người nắm giữ hai món vũ khí cô tin tưởng, và là đòn tấn công khiến tôi chịu thất bại vào trận thứ 4 từ ngày nhập học, vào thứ Hai.

Tuy vậy, tôi có thể nói rằng điều này có thể đoán được từ Tachibana.

*Jigiin*! Bằng cách nào đó cô nàng chặn lưỡi kiếm vung đến bằng cách căng sợi xích.

Nhưng, đó là giới hạn của việc chiến đấu một mình.

Vào lúc tôi đứng dậy, tôi đã nằm ở trong tầm đánh.

Cùng với một tiếng hét mạnh mẽ, tôi tung một cú đấm tầm trung và khoan thẳng vào vùng bụng của Tachibana.

Tuy vậy nó lại quá nông………..! Ngay trước khi đánh trúng, vùng trúng đòn đã bị giảm thiểu bởi việc cô xoay vặn cơ thể.

Ngay cả thế, cô vẫn bị thổi bay đi vài mét, nhưng cùng lúc Tachibana đứng dậy--------

“Khừ………..! Chúng ta rút lui thôi, Miyabi!”

Sau khi hét lên, cô nàng nhảy vào trong khu trường học.

Có lẽ cô đã quyết định đây không phải một tình huống hiệu quả để phục kích, hoặc đây cũng là một chiến thuật-------------------

“Julie, chúng ta đuổi theo nào!”

Không thèm nghĩ đến một khắc, chúng tôi đuổi theo Tachibana khi chúng tôi đang nắm giữ phần thắng, và lao vào trong khu trường học.

Tại điểm cuối của dãy hành lang đang phủ trong bóng tôi, chúng tôi thấy Tachibana đang cúi đầu đứng ở đó.

Mặc dù nó không sâu, nhưng có vẻ như cô vẫn nhận thương tổn.

“Chúng ta sẽ kết thúc trận đấu.”

Julie thủ thế hai thanh <>, và rút ngắn khoảnh cách.

Nhìn thấy thế, Tachibana ngẩng mặt lên-------và nở một nụ cười.

“Miyabi!!”

Để đáp lại tiếng gọi đó, một tiếng gầm sấm sét âm vang lên từ phía sau chúng tôi.

Bức tường của phòng học bị phá hủy và một cái bóng lao ra hành lang từ bên trong đám bụi mù mịt--------là Miyabi.

“Xin lỗi. Nếu tớ chiu trúng đòn ít nhất một đòn, cậu sẽ nghĩ đây là một cái bẫy và không đuổi theo tớ. Okay, điều này sẽ kết thúc trận đấu! Trường phái Tachibana---------Đại xà hình!!”

Lần này không phải là một đòn chụp-ném cô vẫn dùng cho đến giờ, mà là một phát ném toàn lực đập vào các bước tường, trần nhà, sàn nhà, khối kim loại hình giọt nước đang cuộc quanh và tiếp cận.

Lý do cô tiến vào một không gian hẹp như hành lang cũng là để dùng chiêu này.

Và lại còn-------Miyabi đang hướng thẳng đến chúng tôi từ phía sau.

“Tooru-kun, Julie-chan, hãy cẩn thận--------!!”

Trong bàn tay cô đang nắm giữ một cây thương khổng lồ--------<>. Giống như cái tên, nó là một cây vốn được sử dụng bởi một kỵ sẽ trên lưng ngựa, và cô ấy đang lao thẳng về phía chúng tôi trong khi cầm nó với sức mạnh của cánh tay đã được tăng lực. Mặc dù đây là một vũ khí khổng lồ mà sẽ tạo ra một cơ hội lớn nếu bị trượt, nhưng cực kỳ khó để né được trong không gian hẹp thế này.

(Hóa ra đây là ý của cô ấy…….!!)

Đến tận bây giờ tôi mới nhớ cuộc trò chuyện tôi có với Miyabi. Những lời Miyabi nói về việc cần thể lực để có thể sử dụng được <> của cô. Nếu tôi biết cô ấy dự định sử dụng một cây <>, thì tôi đã đồng tình với cô rồi.

Dự đoán về một <> phức tạp hơn dùng cho một cuộc phục kích là một phán đoán sai lầm không suy nghĩ. Sử dụng một vũ khí khổng lồ như <> cho một cuộc phục kích vượt ra ngoài dự đoán của tôi, nhưng đây chắc chắn là một chiến thuật đúng đắn khi tấn công chúng tôi không thể phòng ngự.

(Mình nên làm gì đây………….!?)

Tình hình hiện tại hoàn toàn giống, một con sư tử phía trước và một con sói sau lưng.

Lúc tôi nghĩ ra một quyết định nhanh chóng chắc chắn sẽ quyết định mọi việc----------

“Tooru! Tớ trông cậy vào cậu đấy!”

Ngay khi Julie hét lên, cô nàng lao về phía đòn tấn công của <>.

Không hề liếc về phía sau dù chỉ một chút, và với toàn bộ sự tin tưởng vào tôi--------- *Chirin* cô để lại một tiếng chuông ngân. Đó là lý do tôi lập một lời hứa từ phía sau lưng cô, và hét lên.

“Julie! Tớ sẽ------bảo vệ lưng của cậu!!”

Tôi quay về phía sau, hạ thấp tầm hông xuống và chuẩn bị <> lên hướng về phía Miyabi đang lao tới.

“T-tớ đến đây, Tooru-kun!!”

Liệu tôi sẽ bị thổi bay đi hay tôi sẽ chặn được nó--------!!

*GyaRiii*!! Thanh <> và chiếc <> đập vào nhau.

“T-tớ sẽ không thua đâu!! Tớ………sẽ cho cậu thấy kết quả sự nỗ lực của tớ! Với Tooru-kun! Vậy nên, vậy nên tớ sẽ không thua đâuuuuuu!!”

Cuộc đối đầu trực diện của sức mạnh. Một va chạm kinh người, tôi bị đẩy đi bởi sức mạnh đso và gần như bị thổi tung đi.

(Khư, nặng quá……..!!)

Kết quả cô ấy đạt được từ việc chạy bộ, chắc chắn đã trở thành máu thịt của Miyabi.

Như để chứng minh cho điều đó, va chạm truyền tới tôi, và ngay cả khi tôi đứng vững trong lúc đẩy lại, tôi vẫn di chuyển về phía sau.

*Két**Két* tấm <> kêu cót két và kể cả khi bàn chân tôi trở nên hơi lơ lửng bởi vì cái áp lực đó---------

(Nhưng mà……………Cứ làm như mình sẽ chịu thua ấy!!)

“SEYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”

*Zầm*!! Tôi đạp mạnh bàn chân đang lơ lửng của mình xuống và nghiền nát sàn nhà.

Trong khoảnh khắc đó, có những vết nứt từ trên sàn đến những bức tường, và cùng lúc đó tôi dừng di chuyển.

“Ư ư………….!”

Dù cho cô có dồn thêm bao nhiêu sức mạnh vào, trước tôi, người không hề di chuyển như một ngọn núi, mặt Miyabi trở nên méo xẹo--------

“Haa…….……..tớ không thể cho thêm chút sức mạnh nào vào nữa………..”

Ngay lúc đó, cùng lúc áp lực biến mất, Miyabi nhăn nhó mặt mày ngồi phịch xuống đất.

“Kết quả sự nỗ lực của cậu, tớ đã thấy rồi. Cậu rất mạnh, Miyabi.”

“Ah………...C-cảm ơn đã động viên tớ, Tooru-kun………..e-errrr. Tớ, sẽ tiếp tục chạy nhiều hơn nữa từ bây giờ. Và, tớ sẽ còn mạnh hơn nữa cơ, vậy nên………………”

“À ừ. Cố gắng lên. Tớ mong chờ trận đấu tiếp theo đấy.”

“Ư-ừm……………!”

Part 2

Chỉ một vài phút trước khi trận đấu của Tooru kết thúc------Tachibana Tomoe cảm giác được sự sợ hãi trước cô gái có mái tóc bạc đang hướng về phía cô.

Trước hình bóng đang né tránh thanh <> tấn công theo kiểu tùy biến tự do, và rồi thu hẹp khoảnh cách.ết>

Đúng, Julie không đỡ đòn bằng đôi <> của cô, và né tất cả các đòn.

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng của Tomoe.

Với sự di chuyển đã vượt qua những cảm nhận thông thường, Tomoe nhận ra ý nghĩa đích thực của cái tên khác, hắc vũ thiên sứ,đã trở thành một lời đồn đại trong kỳ kiểm tra nhập học.

(Mình biết cậu ấy không đấu nghiêm túc trong buổi <>, nhưng đến mức thế này thì!!)ện>

Khoảnh cách đã bị lấp đầy. Giờ, chỉ còn là vấn đề thời gian để cặp đôi kiếm đen <> đó chạm tới cơ thể của cô.

(Julie, cậu mạnh thật đấy. Thậm chí còn hơn cả tớ hiện

tại…………..thế nhưng-------)

“Tớ không thể thua! Dưới cái tên Tachibana này!!”

Tomoe đẩy quyết tâm của cô lên cao hơn nữa và hướng tới trận chiến cuối cùng.

Phóng <> về phía mục tiêu là vùng bụng.

Khi cô nhắm vào một phần di chuyển ít và khó phòng ngự, để cản lại sẽ phải sử dụng kiếm.

Nhưng, đó là những gì Tomoe nhắm đến.

Cô điều khiển miếng kim loại hình giọt nước né đi với ngón tay và khoảnh khắc cô nhắm vào thân hình nhỏ bé kia từ phía sau------------

*Gikiin*………….!! Âm thanh kim loại va chạm vang lên và đôi mắt Tomoe mở to trong kinh ngạc.

Julie đỡ quả nặng kim loại hình giọt nước với thanh kiếm ở bên trái, để có thể đâm thanh kiếm bên phải vào Tomoe.

“Chiếu tướng rồi.”

“Đòn cuối cùng…………cậu dự đoán được nó sao?”

“Tớ cảm nhận được tinh thần không bỏ cuộc bằng mọi giá. Nên tớ nghĩ rằng nó chắc chắn là một kế hoạch.”

“Fufu, tuyệt vời, để nghĩ rằng cậu có thể giữ bình tĩnh tới tận cùng như thế………..hôm nay tớ thất bại toàn tập rồi.”

Trong khoảnh khác tiếp theo, thanh kiếm tạo thành một đường sáng-------và Tomoe từ từ gục ngã.

Part 3

“Làm tốt lắm, Julie.”

“Ya----. Tooru cũng thế, làm tốt lắm.”

Khi Tooru trả lời lại Julie, người vừa nở một nụ cười khe khẽ, trong tim cậu ngạc nhiên vì đánh giá của Julie chỉ vừa nãy thôi.

(Chỉ trong một khoảnh khắc, cô ấy đã nhìn thấy rất nhiều điều từ đối thủ.)

Nếu đó là Julie thì những điều đó không có vấn đề gì với cô ấy cả, nhưng rõ ràng là phong cách cận chiến của cô không tương thích với <> với tầm đánh trung của Tachibana.

Nhưng, cùng lúc đó, cậu cũng thấy được từng đó niềm vui đến từ cô.

“Được rồi. Chúng tớ sẽ đi tiếp đây; nên còn lại tớ có thể nhờ cậu chứ?”

“Ừ-ừm”

Tachibana đã mất ý thức vì đòn đánh của Julie và hiện đang được chăm sóc bởi Miyabi. Cô nàng có vẻ không bị thương, nhưng cũng bởi thế, nhờ <>--------cậu không còn cách nào khác ngoài choáng ngợp trước khả năng không đả thương con người của nó một lần nữa.

(Dựa vào thời gian, thêm một trận đấu nữa là hết cỡ. Nếu có thể, mình muốn đấu với Tora, nhưng mà…………..)

Khoảnh khắc khuôn mặt đó lướt qua trí não cậu-------suy nghĩ của cậu bị gián đoạn.

“Kuh…………….Gaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahh!!”

Từ trên tầng phía trên, tiếng hét của Tora vang lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện