“HMM?”

Khi nhận ra thì tôi đã đứng giữa một cánh đồng cỏ.

Trái, cỏ, phải, cũng cỏ, còn đằng sau thì là một khu rừng. Ở phía trước tôi thì là một con dốc.

“Gì đây? Cái… cái này?”

Tôi vẫn nhìn xung quanh.

Nhưng chả có gì thay đổi cả.

Tôi thử chạm vào những cây cỏ phía dưới.

Ừm, đúng là cỏ thật.

Tôi thử nhéo má một cái.

A, nó có đau.

Thêm vào đó, thì bụng của tôi...

Cái bụng đầy mỡ của tôi bây giờ đã co lại và thẳng tắp.

Tôi tiếp tục nhìn xuống đôi bàn tay

Nó đúng là đôi bàn tay của tôi.

Nhưng vết sẹo do một vụ tai nạn ngày xưa đã biến mất. Và đôi tay gầy gò của tôi giờ đã có cơ bắp.

“Bình tĩnh, bĩnh tĩnh lại nào tôi ơi.”

Trong khi tự nhủ với chính bản thân, tôi đưa tay lên chỉnh lại cái kính của mình.

Kính của tôi, nó biến đâu mất rồi.

Tôi là một người cận rất nặng, và bây giờ lại có thể nhìn bình thường mà không cần kính.

À ừm, sự thật là tôi đang ngồi trong phòng, ngay trước cái máy tính của tôi và chơi Game như mọi ngày.

Trước hết, tôi nên kiểm tra lại bản thân đã.

Tên mình là gì nhỉ?

Mitsuba Taichi. Một tên trung niên, thừa cân và sẽ bước sang tuổi 30 trong năm nay.

Bố mẹ tôi đã ly hôn, mẹ tôi đã mất cách đây năm năm vì bệnh, và bố tôi hiện tại vẫn chưa rõ tung tích.

Tôi đang sống với bà ngoại bên nhà mẹ cùng con chó của bà.

Thật tốt là tôi vẫn có thể nhớ chính xác về bản thân tôi.

Và tôi vẫn có thể nhớ mọi chuyện xảy ra cho đến bây giờ. Không có vấn đề gì cả.

“Vậy thì, đây là đâu nhỉ?”(Taichi)

Tôi chưa từng thấy khung cảnh này trước đây.

Tôi không nhớ là đã bao giờ ở một nơi như thế này.

Thông thường thì tôi sẽ ngồi trước cái máy tính của mình và lướt web, hoặc nằm dưới chăn như mọi khi.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi Chẳng thể hiểu được.

Bây giờ tôi cũng nên thử kiểm tra lại quần áo của tôi đã.

Thật may là tôi không khỏa thân, vì tôi chỉ mặc mỗi cái quần Trunks khi ngủ.

Hiện tại thì tôi đang mặc một cái quần trông có vẻ cứng và bền, một cái áo và một đôi giày da.

Vật liệu giống như vải lanh, nó thuộc loại cứng. Ít nhất thì tôi không có bất kỳ bộ quần áo nào như vậy cả.

Tôi không còn bất kỳ thứ gì khác trên người nữa.

Thật sự là trắng tay.

Không ví, không điện thoại, không xe hay chìa khóa nhà… Không có bất kỳ thứ gì cả.

Tôi không biết nên làm gì bây giờ. Lúc này thì chắc là tôi nên đi xuống con dốc trước mặt.

Có lẽ tôi vẫn nhận ra một vài nơi quen thuộc.

Không, nếu như tôi nhìn thấy nhà của ai đó, thì thể xin ở nhờ.

“OH….”(Taichi)

Hy vọng của tôi bị dập tắt hoàn toàn.

“Dù bạn nhìn như thế nào đi nữa, đó là một pháo đài - thị trấn kỳ ảo trong tưởng tượng!”

Trải dài trước mắt tôi là đồng cỏ. Và ẩn sau nó là bức tường kiên cố làm bằng đá như kiểu tôi đang đến thời trung cổ vậy.

Đây có phải là một giấc mơ không? Vậy thì có thể gọi giấc mơ này là “Giấc mơ sáng suốt” nhỉ?

Không. Cái cảm giác của cỏ và gió chắc chắn là thật.

Lựa chọn của mình là gì đây?

Trước tiên, tôi nên đến pháo đài - thị trấn kỳ ảo và tìm điều gì đó, hay tôi nên đi vào khu rừng phía sau?

Không không không, tôi không biết có những loại quái vật nào trong khu rừng đó.

Vậy còn pháo đài - thị trấn đó thì sao? Trật tự công cộng có ổn không đây?

Tôi không có vũ khí và chẳng biết đánh đấm gì cơ mà!

Chết tiệt, không có một chỉ dẫn nào sao?

[Vậy thì, cho phép tôi giải thích nhé.]

“Hả?”(Taichi)

Tôi nghe thấy một giọng nói trong đầu mình.

Chờ đã? Gì đây? Tôi đã rất sợ rồi đấy!

[Như cậu thấy đấy, đây không phải thế giới mà cậu sinh ra. Đây là một thế giới khác có tên gọi là “Fantasy world”.]

Ugh… Người này đang nói trực tiếp vào trong đầu tôi...!

Không phải hơi giống khuôn mẫu rồi sao?

[À thì, đây là thế giới kì ảo mà cậu đã muốn, vậy nên cậu phải vui lên chứ.]

“Tuyệt vời”(Taichi)

Tôi giả vờ hạnh phúc.

Hai phút trôi qua, và tôi bắt đầu cảm thấy ghê sợ.

[Thế giới này khác với thế giới của cậu vì nó có phép thuật. Nếu so sánh trình độ văn minh ở đây với thế giới của cậu thì nó ở khoảng thời trung cổ. Khi cậu chỉ dùng phép thuật, thì nó sẽ dừng ở đó thôi. Mặt khác, khoa học trong thế giới này không phát triển nhiều. Và cũng có những thứ như “quái vật” trong thế giới này nữa, vậy nên hãy cố gắng đừng để bị ăn thịt nhé.]

“Nó hoàn toàn là một thế giới Huyền Huyễn trong các cuốn Light novels phải không. Vậy tôi có thể làm được gì, tôi có sức mạnh đặc biệt nào không?”(Taichi)

Tôi thậm chí còn không thử nghĩ giọng nói đó là ai.

Tôi không thể nghĩ về một điều như vậy, vì vậy nên tôi bỏ qua.

[Bây giờ thì cậu không khác gì một người bình thường cả, nhưng nếu cậu đi tích lũy điểm kinh nghiệm thì…

Cậu sẽ có được sức mạnh vô địch trong thế giới này. Cậu hãy thử mở bảng chọn ra xem.]

“Hửm? Bảng chọn?”(Taichi)

Ngay sau khi tôi lẩm bẩm điều đó, nhiều thông tin khác nhau bắt đầu hiển thị trước mặt tôi.

Thời gian hiện tại, vị trí, bản đồ, kho lưu trữ, kỹ năng và các thứ khác mà thường có trong các game RPG.

Và tên tôi trở thành “Taichi Mitsuba”.

Thế thì, “God Call” là cái gì đây?

[Có tất cả các vật phẩm cần thiết cho cuộc sống hiện tại của cậu trong kho lưu trữ, hãy sử dụng chúng một cách khôn ngoan.

Trong bảng kỹ năng, cậu có thể dùng điểm kỹ năng vào một thứ mà cậu muốn, nó có thể làm cho kỹ năng của cậu nâng cao trong một thời gian ngắn so với những cách thông thường.]

Tôi nhìn vào kho lưu trữ và thấy một thanh kiếm ngắn, bộ dụng cụ cho người phiêu lưu, thức ăn một ngày, nước và một ít đồng tiền ở đây.

Trong bộ dụng cụ cho người phiêu lưu, cũng có những dụng cụ cần thiết cho một mạo hiểm giả.

Umm, như trong game RPG vậy.

Và có vẻ như chỉ cần nghĩ đến tên vậy phẩm trong đầu, thì tôi có thể lấy ra vật phẩm đó.

Như mong đợi từ một thế giới khác, vì nó thực sự rất ảo.

“Làm thế nào để tôi có được điểm kỹ năng? Tôi có thể tái thiết lập kỹ năng không?”(Taichi)

[Khi cậu có đủ điểm kinh nghiệm và thăng cấp, cậu sẽ nhận được điểm kỹ năng.

Cậu có thể tái thiết lập kỹ năng mỗi 20 cấp độ.]

“Tôi hiểu rồi… Nhân tiện, tôi có khá nhiều kỹ năng đấy nhỉ.”(Taichi)

Chỉ mới lướt qua thôi, tôi đã nhìn thấy hơn một trăm kỹ năng?

Có các kỹ năng chế tạo và kỹ năng cần thiết cho sinh hoạt như là: Nấu ăn, dọn dẹp, may vá, thợ rèn, luyện kim, nông nghiệp và chế biến gỗ.

Thêm vào đó là những nguyên tố cơ bản như đất, nước, gió và lửa, và còn có những phép thuật như như Ánh sáng, bóng tối, phục hồi…

Và cuối cùng là những kỹ năng đặc biệt như là <Đôi mắt linh hồn>, <Đôi mắt quỷ>, <Thẩm định>, <Đàm phán>, <Trộm cắp>, <Tàng hình>, <Trốn tránh>, và <Tăng cường vật lý>.

Tôi bắt đầu với 10 điểm kỹ năng vậy nên tôi có rất nhiều lựa chọn.

Nhưng về cơ bản, kỹ năng có cấp độ càng cao thì đòi hỏi nhiều điểm kỹ năng hơn.

Và cũng có một số kỹ năng cấp độ 1 cũng cần nhiều điểm kỹ năng.

[Hầu hết mọi kỹ năng đều không vượt quá cấp độ 5, tuy nhiên với một số kỹ năng đặc biệt thì không như vậy.

Nếu cậu so sánh giữa các cấp độ trong võ thuật, thì cấp độ 1 là có kinh nghiệm, 2 là có kỹ năng, 3 là tinh thông, 4 là cao thủ và 5 là đạt tới cảnh giới thượng thừa.]

“Tôi vẫn chưa nâng kỹ năng nào mà nhỉ, sao kỹ năng bắn cung và nấu ăn của tôi đã bắt đầu ở cấp độ 1, và đàm phán đã là cấp độ 2 rồi vậy.”(Taichi)

[Đó là những kinh nghiệm mà cậu đã có được từ thế giới cũ.]

Ah, tôi nhớ mình đã được đào tạo trong Shaolin Kung Fu trước kia.

Và tôi cũng đã thử tập bắn cung một chút.

Đối với thức ăn, tôi thường tự làm nó cho bản thân mình.

Nhưng không hiểu sao, tôi hầu như quên mất những điều đó.

Đàm phán ở cấp độ 2 vì đó là công việc của tôi…

“Tôi hiểu rồi, và khi tôi ở thế giới này… Tôi được cho là phải làm gì?”(Taichi)

[Cứ làm những gì cậu muốn, có thể làm một anh hùng, hoặc cũng có thể làm một nhân vật phản diện. Cậu có thể tìm đường quay trở về thế giới cũ, hoặc sống tới khi chết ở đây nếu cậu muốn.]

“Vây thì quá tự do rồi.”(Taichi)

Vậy thì, trước hết, tôi cần thu thập những thứ tôi cần để sống trong thế giới này.

[Vậy hướng dẫn đến đây là kết thúc, tôi sẽ xem cậu làm gì một thời gian, nhưng nếu có bất kỳ điều gì cậu cần thì hãy cứ gọi cho tôi.]

Và với điều đó, giọng nói trong đầu tôi biến mất.

Còn bây giờ, không cần phải nghĩ về người đó quá nhiều làm gì, người này có thể là một cái gì đó tuyệt vời lắm.

Dù sao thì lúc này cũng cần phải kiểm tra nhiều thứ.

Tôi mở bảng trạng thái của mình ra.

Có 5 chỉ số chính là STR, VIT, AGI, DEX, và POW.

Chỉ số hiện tại lần lượt của tôi là 28, 36, 24, 32 and 127. POW có chỉ số khá cao và áp đảo các chỉ số còn lại.

STR là sức mạnh vật lý, VIT là sức sống, AGI là nhanh nhẹn và DEX là độ chính xác… Nhưng POW là cái gì nhỉ?

Ở góc là HP và MP, HP của tôi là 56, và MP của tôi là 147.

“Có lẽ là sức mạnh phép thuật chăng?”(Taichi)

Chắc là vậy.

Trong các câu chuyện về những nhân vật chính sang thế giới khác, không phải là hiếm khi họ có sức mạnh phép thuật cao một cách kỳ lạ .

Hiện tại thì cứ quyết định vậy đi, chắc mình nên thử vận động chút chứ nhỉ.

Phải chạy một chút thôi. OOH, tôi cảm thấy cơ thể rất nhẹ, tạm biệt cơ thể dư mỡ nhé.

Được rồi, giờ tôi sẽ thử dùng một điểm kỹ năng vào <Tăng cường vật lý> xem sao.

Chỉ số của tôi trở thành STR: 42, VIT: 54 and AGI: 36, nhưng DEX vẫn vậy.

Chỉ tăng 1 cấp độ mà chỉ số của tôi đã tăng 50%, thật tuyệt!

Tôi có thể chạy rất nhanh và thở dễ dàng hơn khi cấp độ của tôi tăng lên.

Tiếp theo là thanh kiếm ngắn từ kho lưu trữ của tôi.

Đột nhiên có một thanh kiếm trong tay tôi, nó đúng là rất nặng.

Vì luôn phải cẩn thận với cái gì đó sắc nhọn, tôi thử vung kiếm lên chém một cách từ từ.

Khi tôi đã quen với trọng lượng của nó, tôi thử chém như đang “Chiến đấu thực sự”

Tôi dồn tất cả sức mạnh vào và vung kiếm lên chém nhưng vẫn không đủ để làm nó phát ra những âm thanh khi chém.

Um, việc này hoàn toàn giống như một đứa trẻ đang chơi với thanh kiếm vậy.

Vì vậy tôi đã nâng <Tinh thông kiếm thuật> lên cấp độ 1 và thử vung kiếm chém một lần nữa.

Tuyệt, tốt hơn nhiều so với những lần trước.

Thậm chí tôi còn chưa dùng hết sức, nhưng âm thanh của việc vung kiếm và chém vẫn rất tốt.

Tiếp đến, tôi dùng 2 điểm để nâng <Tinh thông kiếm thuật> lên cấp độ 2.

Bây giờ thì nửa thân dưới của tôi cảm thấy vững chắc hơn, nó đã cải thiện thế đứng của tôi, vì vậy cách di chuyển của tôi tốt lên rất nhiều.

Tôi nên nâng <Chiến đấu tay không> vào lúc nào đó vì tôi cũng có thể sử dụng nó.

Vì nếu tôi có vấn đề gì trong thị trấn, mang ra một thanh kiếm sẽ rất nguy hiểm.

Ở cấp độ 2 thôi.

Tôi đeo thanh kiếm ngắn vào thắt lưng và kiểm tra trạng thái một lần nữa.

Tôi đã sử dụng 6 điểm kỹ năng, nên chỉ còn 4 điểm.

Tôi nên dùng 4 điểm này vào phép thuật.

Đầu tiên là <Phép thuật phục hồi>, Lv. 1. Và tôi cũng muốn <Phép thuật tấn công> nữa.

Nhưng lại còn có rất nhiều loại phép thuật.

<Phép thuật bóng tối>, <Phép thuật không gian>,<Phép thuật tinh khiết>, <Phép thuật cổ đại>, có rất nhiều phép mà tôi thích.

Nhưng bây giờ thì, vẫn phải tập trung và 4 nguyên tố chính cái đã.

Cuối cùng, sau khi suy nghĩ, tôi đã kết thúc với <Phép thuật phục hồi> cấp độ 1 và <Phong thuật> cấp độ 2.

Phép thuật mà tôi có thể sử dụng ở <Phép thuật phục hồi> cấp 1 là <Chữa trị>.

<Phong thuật> cấp 1 là <Đạn gió> nén không khí thành hình giống quả bóng rồi bắn nó vào mục tiêu.

<Phép thuật gió> cấp 2 là <Đao gió> và <Lá chắn không khí>.

Có lẽ tôi nên xài thử <Đạn gió> và <Đao gió>, tôi muốn xem chúng hoạt động như thế nào.

“Vì nó như vậy… điều đó thật tiện lợi.”(Taichi)

<Phép thuật tấn công> có thể sử dụng với nhiều cách khác nhau, tùy thuộc vào trí tưởng tượng của bạn.

Bạn có thể bắn các viên đạn liên tiếp, nhiều viên đạn cùng một lúc cũng được, thay đổi quỹ đạo của nó, và có thể điều khiển theo nhiều cách khác nhau.

Tôi đã quá mải mê vào việc dùng thử phép thuật, nên giờ chỉ còn 32 MP. Tôi gần như cạn kiệt hết sức lực.

Được rồi, tới thị trấn thôi.

Vài phút sau khi tôi hướng tới thị trấn, có một con vật giống như heo rừng đột nhiên nhảy ra từ khu rừng.

Không may là, tôi cảm thấy con này thực sự không phải con heo rừng bình thường.

Cái quá gì đây? Sao nanh của con heo rừng này lớn thế?

“Uwahh!”(Taichi)

Tôi né khỏi sự tấn công đột ngột của nó.

Tôi không biết là nó bực mình vì cái gì, nhưng phải có lý do nào đó cho việc nó cứ liên tục tấn công xung quanh tôi chứ.

Đây là cái tình huống mà không nên là nó, một “Trận chiến đầu tiên”.

Tôi hơi do dự khi giết một cái gì đó mà nhìn không giống quái vật, nhưng vì tôi phải đối mặt với những điều như này, nên phải quay lại chiến đấu thôi

Tôi rút ra thanh kiếm ngắn, né rồi sau đó chém vào chân nó.

Nó rống lên rồi ngã xuống, tôi đến và cắm thanh kiếm vào cổ họng nó rồi nhanh chóng rút kiếm ra.

Với máu đang chảy ra từ vết thương, con heo rừng ngừng di chuyển.

“Tôi đã giết nó thật sự rất nhanh…”(Taichi)

Tôi đã có được cuộc sống dễ dàng hơn tôi nghĩ.

Khi ở thế giới cũ, tôi chỉ giết mỗi chuột hoặc côn trùng.

…Well, có lẽ tôi vẫn không thể nghĩ điều này như một sự thật.

Vì vậy, tôi đặt cái xác vào trong kho lưu trữ, và nó nói là “Xác heo rừng nhỏ”.

Khi tôi nhấn vào nút “Tách rời” ở cái cửa sổ hiện lên, “Xác heo rừng nhỏ” trở thành “thịt heo rừng nhỏ” và “da heo rừng nhỏ”.

Điều này đúng là rất thuận tiện.

Sau đó, trên đường tới thị trấn, một con heo rừng nhỏ khác và một con ong lớn đã tấn công tôi, vì vậy tôi tiễn chúng đi luôn.

Khi tôi kiểm tra lại bảng trạng thái lần nữa, thì cần một chút EXP nữa là lên cấp rồi, nhưng đã gần cổng thành của thị trấn, vì vậy tôi đút thanh kiếm vào bao ở thắt lưng.

Tôi đã đi qua một số người dân bản địa, tất cả họ nhìn như những người Châu Âu vậy.

Họ nhìn chằm chằm tôi rất nhiều, vì khuôn mặt tôi, mái tóc đen, và đôi mắt đen có lẽ là bất thường với họ chăng?

Tôi ngắm nhìn những nông trại và đồng cỏ hai bên trong khi đi tới cổng.

Chắc chắn là có một người lính bảo vệ ở cổng, kiểm tra những người muốn đi qua cánh cổng.

Giờ thì, không biết tôi có hiểu được họ nói gì không đây?

“Người tiếp theo, hãy đưa thẻ nhận dạng của cậu ra đây.”(Người lính)

“Tôi mới đến đây từ một vùng nông thôn, vì vậy tôi không có cái gì như vậy cả. ”(Taichi)

Sau khi đứng xếp hàng, trong khi nghe những người bán rong lớn tuổi xung quanh nói chuyện với nhau khoảng 10 phút, và tôi nói với một khuôn mặt Poker face - khuôn mặt vô cảm.

Một khuôn mặt Poker face và đi cùng với tình huống là một kỹ năng cơ bản cần thiết cho việc giao tiếp xã hội.

Người lính làm vẻ mặt chán nản khi nghe tôi nói vậy.

Này, sao anh lại tỏ vẻ như thế với một vị khách chứ.

“Nếu cậu không có thì hãy đi đến nơi đó, họ sẽ cấp cho cậu một giấy phép tạm thời và cho phép cư trú ở đây.”

Sau đó anh ta chỉ tay vào một tòa nhà đằng sau.

Có vẻ như người lính cần tới đưa tài liệu ở đó.

Tôi hơi bực mình khi anh ta đối xử với một vị khách như vậy, nhưng tôi vẫn làm như anh ta nói.

Nếu to tiếng, tôi có thể là mục tiêu của những người thi hành pháp luật, thật đáng sợ khi nghĩ về nó.

Khi bước vào trong, tôi thấy một quả cầu thủy tinh với những dấu bàn tay in trên bề mặt của nó và được đặt trên một cái bàn.

Cái gì đây? Chuyện gì sẽ xảy ra khi tôi chạm vào nó đây?

“Ngồi xuống đi. Đầu tiên, lệ phí cấp là 5 đồng lớn, cậu có đủ không?”

“Ah, những đồng này đúng không?”(Taichi)

Tôi ngồi xuống như anh ta nói rồi giả vờ đặt tay vào túi, và cuối cùng tôi lấy ra 5 đồng lớn từ kho lưu trữ.

Tôi hiện tại có 1 đồng vàng, 2 đồng bạc lớn, 8 đồng bạc nhỏ, 13 đồng lớn, 20 đồng nhỏ.

Nói thật, tôi vẫn chưa biết bao nhiêu đồng nhỏ bằng một đồng lớn.

Tôi cần nhanh chóng học nó.

“Đúng vậy, Tên cậu?”(Người lính)

“Taichi Mitsuba”(Taichi)

“Một cái tên kỳ lạ… Quê cậu ở đâu?”

“Shikyuu, nó rất xa, tôi chắc là anh chưa bao giờ nghe về nó đâu. ”(Taichi)

“Shikyuu sao? Tôi đúng là chưa bao giờ nghe về nó trước đây. Cậu không có tiểu sử trộm cắp hay giết người gì đúng không?”(Người lính)

“Ah, Không”(Taichi)

“Được rồi, vậy thì cậu hãy đặt tay lên hòn đá này và khẳng định điều đó.”(Người lính)

Sau đó tôi đặt tay lên quả cầu thủy tinh đó và nói...



“Tôi chưa bao giờ ăn trộm hoặc giết người.”(Taichi)

Vào lúc đó, quả cầu thủy tinh phát sáng màu xanh nhạt trước khi nó mờ dần và biến mất.

Người lính sau khi nhìn thấy điều đó, viết cái gì đó lên một tấm thẻ giống thẻ tín dụng vậy.

Hòn đá này là một thứ phát hiện nói dối sao.

“Vậy thì thủ tục đến đây là kết thúc. Đây là thẻ nhận dạng tạm thời trong một thời gian ngắn, con dấu trên tấm thẻ sẽ mờ dần sau 3 ngày. Nếu cậu bị kiểm tra trong thị trấn và con dấu không còn nữa thì cậu sẽ bị phạt 1 đồng bạc, nếu cậu không có đủ thì cậu sẽ trở thành một nô lệ, cẩn thận đấy.”(Người lính)

Chỉ có mỗi việc mất con dấu mà phải trở thành nô lệ, đáng sợ thật đấy.

Nhưng trong thế giới mà những con quái vật đi lang thang khắp nơi như này, tình hình thức ăn có thể không được tốt lắm.

Vấn đề bên trong thị trấn có thể trở nên tồi tệ bất cứ lúc nào.

Vậy nên cũng đúng thôi khi họ sử dụng phương pháp này.

“Và tôi có thể được cấp giấy phép chính thức ở đâu vậy?”(Taichi)

“Cách nhanh nhất là trở thành mạo hiểm giả hoặc một thương gia, cậu thì trông không giống một thương gia lắm, vậy nên hãy tới Guild mạo hiểm giả sẽ tốt hơn. Để đến đó thì cậu hãy rẽ trái khi vào thị trấn.”(Người lính)

Anh ta đứng dậy sau khi nói xong.

Vậy là nó cũng kết thúc.

“Cảm ơn, tôi sẽ xem xét.”(Taichi)

“Ah, và chào mừng cậu tới Crossroad.”(Người lính)

Anh ta cười rồi quay lại cổng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện