1
Mùa xuân, tháng Tư thường được coi là mùa bắt đầu của một chuỗi sự kiện mới.
Một khởi đầu mới, một lớp mới, với những học sinh thời khắc này khiến chúng như trưởng thành thêm chút ít so với năm trước. [note53706]
Với những nhân viên làm công ăn lương mới vào nghề, tháng Tư này như giúp họ nhận định bản thân đã trở thành một phần của xã hội.
Trong khi nhìn những con người đầy kỳ vọng vào cuộc sống mới, tôi đến Trung tâm tìm kiếm việc làm.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi tôi trở về nhà.
Vậy mà tới tận bây giờ, tôi vẫn chưa tìm được công việc phù hợp với bản thân.
Chắc là do—
Công việc nào cũng quá tốt nên tôi không biết chọn công việc nào!
*
"Gì cơ? Có đến hơn một trăm ngày nghỉ trong năm luôn sao? – Một năm có khoảng 52 tuần, tức là mỗi tuần tôi có thể nghỉ khoảng 2 ngày!?"
Nhớ lại lúc còn làm việc ở công ty cũ, mỗi tuần tôi chỉ được nghỉ một ngày lại còn phải tăng ca vào những ngày nghỉ cơ, với lại tháng nào cũng làm tăng ca ít nhất hai ngày nữa chứ.
“Ể, nếu làm thêm giờ thì tôi sẽ được trả thêm tiền sao!”
Đối với tôi việc được trả lương khi làm thêm giờ là một khái niệm hư cấu.
“Hả, tôi còn được công ty tăng lương hàng năm sao!?”
Cấp trên đã nói rằng mười năm nay quy định đã vốn là như vậy rồi.
“Ừm.”
Dẫu biết rằng công ty nào cũng đều hấp dẫn, nhưng lần này trở về quê với một tâm thế làm lại cuộc đời, do đó tôi quyết không cho bản thân được phép do dự.
Tạm thời, tôi cứ mang về nhà những tờ thông tin tuyển dụng có vẻ hấp dẫn và xem xét kỹ lưỡng chúng.
Từ Trung tâm tìm kiếm việc làm tôi rảo bước về nhà.
“Con về rồi đây.”
“Ồ, con về rồi sao.”
Mẹ nhìn tôi rồi nở một nụ cười toe toét.
“Có chuyện gì sao ạ?”
Một nữ sinh trung học có mái tóc màu nâu dài, vóc dáng mảnh mai vận trên mình là bộ đồng phục nữ sinh đang ngồi lẻ loi trên chiếc ghế quầy, dường như cô nàng đang hưởng thức ly cà phê đen đá thì phải? Tôi bất giác nhận ra khuôn mặt quen thuộc ấy, đúng vào nhịp cô ngoảnh đầu lại.
“Aa.”
Đó chẳng phải là cô nàng nữ sinh hôm trước đã trả lại ví cho tôi sao!?
Cô ấy hình như cũng đã chú ý đến tôi, tôi khẽ gật đầu “Cảm ơn”.
Cô nữ sinh ấy di chuyển chiếc cặp sách từ chiếc ghế bên cạnh xuống dưới chân.
“Nếu anh không phiền, thì có thể ngồi cạnh em ạ.”
Mình có nên ngồi cạnh cô ấy không nhỉ!? Dù không có lí do gì để từ chối, cơ mà thật khó chịu khi bà già đó cứ làm ra cái điệu cười nham hiểm ấy.
Cứ thế tôi tiến đến và ngồi cạnh cô ấy.
(Uuu…)
Nhìn lại mới thấy, cô ấy thật dễ thương.
Chưa kể cô gái này còn mang một mùi hương quyến rũ khiến tôi cảm thấy choáng váng— Không, không được, tôi đang nghĩ gì thế này, người ngồi cạnh tôi vẫn còn là một nữ sinh trung học đó! Tôi không thể có hứng thú với một cô nàng nữ sinh trung học được, điều đó là phạm tội aaaa… [note53707]
“Cảm ơn vì đã trả lại anh chiếc ví.”
“K-không có gì đâu ạ.”
Giọng nói của cô nàng trong trẻo như tiếng chim hót.
“Đây là tiệm của bố mẹ anh, nên anh sẽ đãi em một bữa. Coi như là lời xin lỗi vì lúc đó đã không cảm ơn em tử tế.”
“Dạ thôi, không cần đâu anh ạ!”
“Em đừng có ngại!”
“Nhưng, em cũng có phiếu giảm giá rồi nên…”
“Hể, em thường hay ghé qua cửa tiệm sao?”
“...Vâng, một tuần em đến đây khoảng hai đến ba lần ạ.”
Chẳng lẽ là khách quen ở đây ư?
Thì ra là thế.
“Ah, vậy nên em biết nhà anh ở đây phải không? Họ Aritsuki ở vùng này chỉ có mỗi nhà anh mà thôi.”
“Vâng, em biết điều đó khi đã xem bằng lái của anh, xin lỗi vì đã tự tiện xem nó ạ.”
“Không sao đâu mà.”
Trái tim tôi đã trở nên nhộn nhạo hết cả lên khi bắt gặp đôi mắt của cô nàng đang ngước lên nhìn mình.
C-cô gái này dễ thương quá.
2
Không - phải - như vậy đâu!
Trời ạ, đúng thật là ngốc nghếch mà.
Dì Sayaka cứ nhìn về phía chúng tôi rồi khúc khích cười.
Sao bả cứ lo chuyện bao đồng thế nhỉ.
“Đúng rồi, anh còn chưa biết tên của em nữa!”
Lúc này anh ấy bất ngờ quay sang hỏi tôi.
“Fuhee?”
Đối diện với câu hỏi như vậy, tôi phải làm sao đây?
Bởi vì cái tên.
Chính là thứ duy nhất không thay đổi sau mười năm.
Nó là biểu tượng kết nối giữa Miya hiện tại và đứa trẻ ngỗ nghịch ngày nào. Một cơ hội tuyệt vời để phá vỡ mọi hiểu lầm của Aritsuki…
Nhưng thật khó chịu khi phải nói ra tên của mình…
“Anh là Aritsuki Yuu.”
Em biết chứ!
“E-etou, em…”
Aa, dì Asaka có vẻ sắp phá lên cười rồi.
Có lẽ đây chính là điều mà dì ấy đang mong chờ.
“Tên, tên em là—”
Mùa xuân, tháng Tư thường được coi là mùa bắt đầu của một chuỗi sự kiện mới.
Một khởi đầu mới, một lớp mới, với những học sinh thời khắc này khiến chúng như trưởng thành thêm chút ít so với năm trước. [note53706]
Với những nhân viên làm công ăn lương mới vào nghề, tháng Tư này như giúp họ nhận định bản thân đã trở thành một phần của xã hội.
Trong khi nhìn những con người đầy kỳ vọng vào cuộc sống mới, tôi đến Trung tâm tìm kiếm việc làm.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi tôi trở về nhà.
Vậy mà tới tận bây giờ, tôi vẫn chưa tìm được công việc phù hợp với bản thân.
Chắc là do—
Công việc nào cũng quá tốt nên tôi không biết chọn công việc nào!
*
"Gì cơ? Có đến hơn một trăm ngày nghỉ trong năm luôn sao? – Một năm có khoảng 52 tuần, tức là mỗi tuần tôi có thể nghỉ khoảng 2 ngày!?"
Nhớ lại lúc còn làm việc ở công ty cũ, mỗi tuần tôi chỉ được nghỉ một ngày lại còn phải tăng ca vào những ngày nghỉ cơ, với lại tháng nào cũng làm tăng ca ít nhất hai ngày nữa chứ.
“Ể, nếu làm thêm giờ thì tôi sẽ được trả thêm tiền sao!”
Đối với tôi việc được trả lương khi làm thêm giờ là một khái niệm hư cấu.
“Hả, tôi còn được công ty tăng lương hàng năm sao!?”
Cấp trên đã nói rằng mười năm nay quy định đã vốn là như vậy rồi.
“Ừm.”
Dẫu biết rằng công ty nào cũng đều hấp dẫn, nhưng lần này trở về quê với một tâm thế làm lại cuộc đời, do đó tôi quyết không cho bản thân được phép do dự.
Tạm thời, tôi cứ mang về nhà những tờ thông tin tuyển dụng có vẻ hấp dẫn và xem xét kỹ lưỡng chúng.
Từ Trung tâm tìm kiếm việc làm tôi rảo bước về nhà.
“Con về rồi đây.”
“Ồ, con về rồi sao.”
Mẹ nhìn tôi rồi nở một nụ cười toe toét.
“Có chuyện gì sao ạ?”
Một nữ sinh trung học có mái tóc màu nâu dài, vóc dáng mảnh mai vận trên mình là bộ đồng phục nữ sinh đang ngồi lẻ loi trên chiếc ghế quầy, dường như cô nàng đang hưởng thức ly cà phê đen đá thì phải? Tôi bất giác nhận ra khuôn mặt quen thuộc ấy, đúng vào nhịp cô ngoảnh đầu lại.
“Aa.”
Đó chẳng phải là cô nàng nữ sinh hôm trước đã trả lại ví cho tôi sao!?
Cô ấy hình như cũng đã chú ý đến tôi, tôi khẽ gật đầu “Cảm ơn”.
Cô nữ sinh ấy di chuyển chiếc cặp sách từ chiếc ghế bên cạnh xuống dưới chân.
“Nếu anh không phiền, thì có thể ngồi cạnh em ạ.”
Mình có nên ngồi cạnh cô ấy không nhỉ!? Dù không có lí do gì để từ chối, cơ mà thật khó chịu khi bà già đó cứ làm ra cái điệu cười nham hiểm ấy.
Cứ thế tôi tiến đến và ngồi cạnh cô ấy.
(Uuu…)
Nhìn lại mới thấy, cô ấy thật dễ thương.
Chưa kể cô gái này còn mang một mùi hương quyến rũ khiến tôi cảm thấy choáng váng— Không, không được, tôi đang nghĩ gì thế này, người ngồi cạnh tôi vẫn còn là một nữ sinh trung học đó! Tôi không thể có hứng thú với một cô nàng nữ sinh trung học được, điều đó là phạm tội aaaa… [note53707]
“Cảm ơn vì đã trả lại anh chiếc ví.”
“K-không có gì đâu ạ.”
Giọng nói của cô nàng trong trẻo như tiếng chim hót.
“Đây là tiệm của bố mẹ anh, nên anh sẽ đãi em một bữa. Coi như là lời xin lỗi vì lúc đó đã không cảm ơn em tử tế.”
“Dạ thôi, không cần đâu anh ạ!”
“Em đừng có ngại!”
“Nhưng, em cũng có phiếu giảm giá rồi nên…”
“Hể, em thường hay ghé qua cửa tiệm sao?”
“...Vâng, một tuần em đến đây khoảng hai đến ba lần ạ.”
Chẳng lẽ là khách quen ở đây ư?
Thì ra là thế.
“Ah, vậy nên em biết nhà anh ở đây phải không? Họ Aritsuki ở vùng này chỉ có mỗi nhà anh mà thôi.”
“Vâng, em biết điều đó khi đã xem bằng lái của anh, xin lỗi vì đã tự tiện xem nó ạ.”
“Không sao đâu mà.”
Trái tim tôi đã trở nên nhộn nhạo hết cả lên khi bắt gặp đôi mắt của cô nàng đang ngước lên nhìn mình.
C-cô gái này dễ thương quá.
2
Không - phải - như vậy đâu!
Trời ạ, đúng thật là ngốc nghếch mà.
Dì Sayaka cứ nhìn về phía chúng tôi rồi khúc khích cười.
Sao bả cứ lo chuyện bao đồng thế nhỉ.
“Đúng rồi, anh còn chưa biết tên của em nữa!”
Lúc này anh ấy bất ngờ quay sang hỏi tôi.
“Fuhee?”
Đối diện với câu hỏi như vậy, tôi phải làm sao đây?
Bởi vì cái tên.
Chính là thứ duy nhất không thay đổi sau mười năm.
Nó là biểu tượng kết nối giữa Miya hiện tại và đứa trẻ ngỗ nghịch ngày nào. Một cơ hội tuyệt vời để phá vỡ mọi hiểu lầm của Aritsuki…
Nhưng thật khó chịu khi phải nói ra tên của mình…
“Anh là Aritsuki Yuu.”
Em biết chứ!
“E-etou, em…”
Aa, dì Asaka có vẻ sắp phá lên cười rồi.
Có lẽ đây chính là điều mà dì ấy đang mong chờ.
“Tên, tên em là—”
Danh sách chương