1
Một chiếc sừng đáng ngưỡng mộ, vẻ đẹp lộng lẫy với một thân hình đen bóng.
Ước mơ của bọn nhóc khi hè về.
Đây là vua của các loài bọ cánh cứng.
Dì Sayaka nhìn vào chiếc hộp, nói——
“Ara~, ghê nha! Miya-chan bắt được nó à?”
“Vâng, cháu vừa bắt được nó đó! Hôm qua cháu đã đặt bẫy trong rừng—. Sáng nay cháu cùng bố dậy sớm và thấy bẫy được rất nhiều luôn!!”
“Là vậy sao, thật tuyệt vời.”
“Dì có muốn thử chạm vào nó không?”
“À ừm!? Chà, thay vì dì sao cháu không cho Yuu-nii xem? Thằng nhóc đó trước đây hay bắt bọ cánh cứng lắm đó!
“Cháu hiểu rồi, hãy cho Yuu-nii xem nào!”
2
“Nóng quá!”
Phòng tôi không có điều hòa, cửa sổ luôn được mở. Luồng gió oi bức mùa hè luôn phe phẩy khắp phòng, và cái quạt vô dụng đang quay.
Cả con game vừa mới chơi cũng phải đặt xuống bởi cái nóng làm cho đầu óc trở nên lú lẫn.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân chạy lên cầu thang. Haiz, lại phiền phức rồi đây…
“Oraa, Yuu-nii, anh còn sống không?”
“Còn sống. Rồi sao… ê ranh con, cái đó là… ”
“Thật tuyệt đúng không, em vừa bắt được nó đó!”
Nói vậy rồi Miya giơ chiếc hộp cầm trên tay lên.
“Hở…”
Nhiệt độ giảm xuống ngay lập tức, mồ hôi trên cơ thể tôi biến thành mồ hôi lạnh, cơ thể tôi cứng đờ.
“...”
Aritsuki Yuu — một chàng trai sợ côn trùng.
Không, nói chính xác hơn thì “lúc này” cậu không dám chạm ngón tay vào chúng.
Khi còn nhỏ, tôi thường vào rừng bắt Kabutomushi và Kufugata, nếu tìm thấy một con châu chấu hoặc bọ ngựa trong bãi cỏ thì tôi sẽ bắt nó bằng tay không.
[note53455]
Nếu có ve sầu tôi sẽ vung lưới bắt, bắt gặp chuồn chuồn thì chạy đuổi theo chơi.
Khi vào năm bốn tiểu học, tôi đã có hàng loạt tiêu bản côn trùng bắt được cho mục đích mày mò khám phá, đôi khi tôi còn được gọi là “vua sưu tầm côn trùng".
Sự việc đó đã bắt đầu kể từ khi nào nhỉ?
Phần bụng của bọ cánh cứng làm tôi cảm thấy khó chịu.
Không có điều gì kì lạ khi lớn lên chúng ta ghét chạm vào côn trùng.
Vì là trẻ con nên chúng ta không nhận ra, nhưng khi đủ trưởng thành và hiểu được nó, ta sẽ nhanh chóng nhận ra được sự khó chịu của chúng.
“Nó không ngầu sao?”
“Hả? À, ừ.”
Mà sao con nhóc này là con gái mà lại yêu thích bọ cánh cứng nhỉ?
Miya từ từ ngồi xuống và mở nắp hộp ra.
“Nhìn nè!”
Cô nhóc tóm vào chiếc sừng nhỏ trên đầu của con bọ và từ từ nhấc nó ra khỏi hộp.
Dừng lại, tôi không muốn thấy phần bụng của nó.
Những chiếc chân đen bóng uốn cong. Hơn nữa, còn có cái gì đó giống như những gai nhỏ nhô lên, nói sao nhỉ… thật là ghê tởm.
Nó bị tóm lên đột ngột và đang chống cự dữ dội, cách mà nó cựa quậy chân trông không khác gì một con gián.
Aa, đúng vậy. Đặc biệt là chỗ chiếc chân này mọc ra…
“Em cũng sẽ cho Yuu-ni thử chạm vào nó.”
“Hả? Anh không cần đâu!”
“Không cần phải ngại đâu—-”
“Không, anh không ngại đâu nhưng mà… Thực ra anh bị dị ứng với bọ cánh cứng nên đừng mang nó qua đây!
“Dì nói ngày xưa anh từng bắt rất nhiều bọ cánh cứng.”
Cái bà già ấy.
Miya nói “Vâng” sau đó con nhóc đặt con bọ cánh cứng lên đầu gối của tôi.
“Aaaaaa.”
Cảm giác ngứa ran được truyền đến cơ thể, nổi cả da gà.
“Uwaaaaaaaaaaaaaaaa”
“Hmmm? Chẳng lẽ Yuu-nii đang sợ sao?
Miya ngước lên nhìn tôi và mỉm cười.
Thôi, thôi xong.
Nếu con nhóc đó phát hiện ra tôi sợ con bọ, nó sẽ lại trêu tôi.
“Yuu-nii là người lớn nhưng lại sợ con bọ, đồ gà.”
Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh Miya cười đểu khi nói câu đó.
“Ha!”
Trước khi tôi kịp nhận ra, con bọ đã bò lên quần áo và đến vai tôi.
Ánh mắt của tôi và nó va vào nhau.
Với một âm thanh, đôi cánh mỏng đang tách ra từ lưng của sinh vật đó và nó dần dang rộng ra.
“Waaa–, tuyệt vời, thật tuyệt vời.”
Nhận được tiếng reo hò cổ vũ của Miya, con bọ bay lên và bay quanh phòng. Và khi nó bay đến phía tôi một lần nữa, nó đáp xuống mặt tôi.
“Pyo.”
Tôi không còn nhớ điều gì diễn ra sau đó.
Đó là vào một buổi sáng mùa hè, lần đầu tiên trong đời tôi ngấu xỉu.
*
“Nghe này, đừng bao giờ nói chuyện này cho Mahiru và Asaka.”
“Yuu-nii thua một con bọ cánh cứng.”
“Thứ đó, nó đột nhiên bay—”
“Zako, Zako. Ahahahaha.” [note53456]
Khi tôi xuống nhà, mẹ nói từ trong bếp ra.
“Miya-chan, đến giờ ăn trưa rồi—”
“Vâng—. Dì biết đó, vừa nãy – Yuu-nii, không, Zako-nii—”
“Yên nào! Thiệt tình. A, tôm luộc.”
Trên bàn là mì somen, nộm chua cay cùng đĩa tôm luộc nguyên con được xếp ngay ngắn.
Tôm là món ăn yêu thích của tôi.
Đầu tiên là chia đôi phần lưng, bỏ phần đầu. Sau đó lột bỏ phần vỏ chân và lấy thịt ra.
Ưm, trông cũng chắc thịt và khá ngon đấy.
“Hửm? Sao thế Miya?”
Sao con nhỏ này bỗng nhiên lại im lặng vậy?
Cô nhóc nhìn tôi với một khuôn mặt tái nhợt.
“Yuu-nii, giỏi ghê!”
“?”
“Thứ đó, nó chẳng khác gì một con côn trùng.”
“...?”
Tuy tôi không hiểu rõ lắm, nhưng tôi đã không còn bị gọi là “đồ kém cỏi” nữa.
Một chiếc sừng đáng ngưỡng mộ, vẻ đẹp lộng lẫy với một thân hình đen bóng.
Ước mơ của bọn nhóc khi hè về.
Đây là vua của các loài bọ cánh cứng.
Dì Sayaka nhìn vào chiếc hộp, nói——
“Ara~, ghê nha! Miya-chan bắt được nó à?”
“Vâng, cháu vừa bắt được nó đó! Hôm qua cháu đã đặt bẫy trong rừng—. Sáng nay cháu cùng bố dậy sớm và thấy bẫy được rất nhiều luôn!!”
“Là vậy sao, thật tuyệt vời.”
“Dì có muốn thử chạm vào nó không?”
“À ừm!? Chà, thay vì dì sao cháu không cho Yuu-nii xem? Thằng nhóc đó trước đây hay bắt bọ cánh cứng lắm đó!
“Cháu hiểu rồi, hãy cho Yuu-nii xem nào!”
2
“Nóng quá!”
Phòng tôi không có điều hòa, cửa sổ luôn được mở. Luồng gió oi bức mùa hè luôn phe phẩy khắp phòng, và cái quạt vô dụng đang quay.
Cả con game vừa mới chơi cũng phải đặt xuống bởi cái nóng làm cho đầu óc trở nên lú lẫn.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân chạy lên cầu thang. Haiz, lại phiền phức rồi đây…
“Oraa, Yuu-nii, anh còn sống không?”
“Còn sống. Rồi sao… ê ranh con, cái đó là… ”
“Thật tuyệt đúng không, em vừa bắt được nó đó!”
Nói vậy rồi Miya giơ chiếc hộp cầm trên tay lên.
“Hở…”
Nhiệt độ giảm xuống ngay lập tức, mồ hôi trên cơ thể tôi biến thành mồ hôi lạnh, cơ thể tôi cứng đờ.
“...”
Aritsuki Yuu — một chàng trai sợ côn trùng.
Không, nói chính xác hơn thì “lúc này” cậu không dám chạm ngón tay vào chúng.
Khi còn nhỏ, tôi thường vào rừng bắt Kabutomushi và Kufugata, nếu tìm thấy một con châu chấu hoặc bọ ngựa trong bãi cỏ thì tôi sẽ bắt nó bằng tay không.
[note53455]
Nếu có ve sầu tôi sẽ vung lưới bắt, bắt gặp chuồn chuồn thì chạy đuổi theo chơi.
Khi vào năm bốn tiểu học, tôi đã có hàng loạt tiêu bản côn trùng bắt được cho mục đích mày mò khám phá, đôi khi tôi còn được gọi là “vua sưu tầm côn trùng".
Sự việc đó đã bắt đầu kể từ khi nào nhỉ?
Phần bụng của bọ cánh cứng làm tôi cảm thấy khó chịu.
Không có điều gì kì lạ khi lớn lên chúng ta ghét chạm vào côn trùng.
Vì là trẻ con nên chúng ta không nhận ra, nhưng khi đủ trưởng thành và hiểu được nó, ta sẽ nhanh chóng nhận ra được sự khó chịu của chúng.
“Nó không ngầu sao?”
“Hả? À, ừ.”
Mà sao con nhóc này là con gái mà lại yêu thích bọ cánh cứng nhỉ?
Miya từ từ ngồi xuống và mở nắp hộp ra.
“Nhìn nè!”
Cô nhóc tóm vào chiếc sừng nhỏ trên đầu của con bọ và từ từ nhấc nó ra khỏi hộp.
Dừng lại, tôi không muốn thấy phần bụng của nó.
Những chiếc chân đen bóng uốn cong. Hơn nữa, còn có cái gì đó giống như những gai nhỏ nhô lên, nói sao nhỉ… thật là ghê tởm.
Nó bị tóm lên đột ngột và đang chống cự dữ dội, cách mà nó cựa quậy chân trông không khác gì một con gián.
Aa, đúng vậy. Đặc biệt là chỗ chiếc chân này mọc ra…
“Em cũng sẽ cho Yuu-ni thử chạm vào nó.”
“Hả? Anh không cần đâu!”
“Không cần phải ngại đâu—-”
“Không, anh không ngại đâu nhưng mà… Thực ra anh bị dị ứng với bọ cánh cứng nên đừng mang nó qua đây!
“Dì nói ngày xưa anh từng bắt rất nhiều bọ cánh cứng.”
Cái bà già ấy.
Miya nói “Vâng” sau đó con nhóc đặt con bọ cánh cứng lên đầu gối của tôi.
“Aaaaaa.”
Cảm giác ngứa ran được truyền đến cơ thể, nổi cả da gà.
“Uwaaaaaaaaaaaaaaaa”
“Hmmm? Chẳng lẽ Yuu-nii đang sợ sao?
Miya ngước lên nhìn tôi và mỉm cười.
Thôi, thôi xong.
Nếu con nhóc đó phát hiện ra tôi sợ con bọ, nó sẽ lại trêu tôi.
“Yuu-nii là người lớn nhưng lại sợ con bọ, đồ gà.”
Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh Miya cười đểu khi nói câu đó.
“Ha!”
Trước khi tôi kịp nhận ra, con bọ đã bò lên quần áo và đến vai tôi.
Ánh mắt của tôi và nó va vào nhau.
Với một âm thanh, đôi cánh mỏng đang tách ra từ lưng của sinh vật đó và nó dần dang rộng ra.
“Waaa–, tuyệt vời, thật tuyệt vời.”
Nhận được tiếng reo hò cổ vũ của Miya, con bọ bay lên và bay quanh phòng. Và khi nó bay đến phía tôi một lần nữa, nó đáp xuống mặt tôi.
“Pyo.”
Tôi không còn nhớ điều gì diễn ra sau đó.
Đó là vào một buổi sáng mùa hè, lần đầu tiên trong đời tôi ngấu xỉu.
*
“Nghe này, đừng bao giờ nói chuyện này cho Mahiru và Asaka.”
“Yuu-nii thua một con bọ cánh cứng.”
“Thứ đó, nó đột nhiên bay—”
“Zako, Zako. Ahahahaha.” [note53456]
Khi tôi xuống nhà, mẹ nói từ trong bếp ra.
“Miya-chan, đến giờ ăn trưa rồi—”
“Vâng—. Dì biết đó, vừa nãy – Yuu-nii, không, Zako-nii—”
“Yên nào! Thiệt tình. A, tôm luộc.”
Trên bàn là mì somen, nộm chua cay cùng đĩa tôm luộc nguyên con được xếp ngay ngắn.
Tôm là món ăn yêu thích của tôi.
Đầu tiên là chia đôi phần lưng, bỏ phần đầu. Sau đó lột bỏ phần vỏ chân và lấy thịt ra.
Ưm, trông cũng chắc thịt và khá ngon đấy.
“Hửm? Sao thế Miya?”
Sao con nhỏ này bỗng nhiên lại im lặng vậy?
Cô nhóc nhìn tôi với một khuôn mặt tái nhợt.
“Yuu-nii, giỏi ghê!”
“?”
“Thứ đó, nó chẳng khác gì một con côn trùng.”
“...?”
Tuy tôi không hiểu rõ lắm, nhưng tôi đã không còn bị gọi là “đồ kém cỏi” nữa.
Danh sách chương