Trong khi ở bên ngoài Watanabe Toru bị công kích thì bên trong thế giới nội tâm "điện ảnh" mà Kanade đang quan sát vẫn còn đang tiếp diễn.

Tại sau khi trải qua vụ tai nạn máy bay, tiểu nữ hài Cecilia không chỉ mất đi mẫu thân mà còn có nàng một bên mắt cùng năng lực đi lại.

Nàng trở thành một cái người tàn phế!

Mà phụ thân mặc dù sống sót, nhưng bởi vì cú sốc mất đi người vợ yêu quý nên cũng trở nên tinh thần sa sút, mỗi ngày đều điên cuồng công tác, dùng công việc tê liệt bản thân, thời gian về nhà ít đi rõ rệt.

Cecilia sinh hoạt hàng ngày đều cần có sự giúp đỡ của hầu gái.

Nhưng có lẽ trời không tuyệt đường người, bởi vì mặc dù mất đi khả năng đi lại cùng một bên mắt, nhưng nàng cũng không phải hoàn toàn không còn gì khác.

Nàng mệnh đồ nhiều chông gai, nàng thân thể tàn tật, nhưng nàng lại có thiên phú hội họa vô cùng cao, ngay cả giáo viên tư nhân được phụ thân mời đến cũng không chỉ một lần khen Cecilia chính là học sinh giỏi nhất ông từng dạy.

Thấy con gái của mình có vẻ đã tìm được sở thích, không có bao nhiêu cô đơn, phụ thân số lần về nhà đã ít càng thêm ít.

Khung cảnh trong "điện ảnh" lại tăng tốc, nhiều chuyện vụn vặt đều thoáng hiện qua, thẳng cho đến khi nữ hài Cecilia mười tuổi năm đó.

Tại buổi tiệc sinh nhật mười tuổi của nàng, phụ thân của nàng đã cho nàng một cái bất ngờ...

Ông dẫn theo một người phụ nữ trẻ tuổi đến từ phương Đông và giới thiệu --- đây là mẹ kế của nàng.

Sau đêm sinh nhật hôm đó, nữ hài tên Cecilia vì nguyên nhân không rõ đã mất đi thính giác.

"Điện ảnh" đến giai đoạn này tiếp tục phản ánh lại thực tế, bởi vì Kanade vốn còn nghe được âm thanh khi đến đây cũng đã không còn nghe được gì nữa.

Mặc dù đã không còn âm thanh nhưng "điện ảnh" vẫn tiếp tục trình chiếu, bất quá là tiến vào hình thức" kịch câm".

Không lâu sau đó mẹ kế của nữ hài đã có thai, sinh ra một bé trai - cũng là đệ đệ của nàng.

Theo em trai ra đời, Cecilia căn phòng càng ngày càng ít có người lui tới, ngoại trừ hầu gái cùng bảo tiêu túc trực chờ lệnh ra cũng chỉ còn có mẹ kế thỉnh thoảng đến thăm nàng.

Lại là một đoạn thời gian trôi qua, đệ đệ của nàng dần trưởng thành, rất thích quấn lấy nàng, thường xuyên tìm nàng, cùng nàng bồi bạn.

Mà ngoại trừ đệ đệ, cùng nàng làm bạn chỉ còn lại đủ loại côn trùng thỉnh thoảng từ cửa sổ tiến vào phòng: đom đóm, chuồn chuồn, châu chấu...

Những động vật nhỏ bình thường sẽ bị người chán ghét thậm chí đập ch.ết lại là số cực ít bạn chơi của nữ hài --- hoặc có lẽ bây giờ nên gọi là thiếu nữ.

Nàng trong lúc cô đơn cầm lấy bút vẽ, đem hình ảnh côn trùng cùng các siêu anh hùng phương đông trong một loạt phim tên là "Kamen Rider" mà đệ đệ từng cho nàng xem kết hợp lại, vẽ thành từng bức tranh.

Bên dưới tranh vẽ chính là những dòng chữ bé nhỏ lại mang đầy ý niệm tốt đẹp của đệ đệ: 【Tỷ tỷ ngươi khi nào thì khỏe lại?】 【Tỷ tỷ, chờ khi khỏe mạnh chúng ta hãy cùng nhau đi công viên trò chơi a.】 【Hy vọng tỷ tỷ sớm khôi phục.】 ...

Nét bút có phần xiêu vẹo nhưng chính là tấm lòng của người em trai dành cho tỷ tỷ yêu quý của mình.

Lại sau đó, họa tác của nàng được đưa cho một người bạn của phụ thân --- một cái thân sĩ ưu nhã đến từ nước Mỹ, ăn mặc tây trang màu hồng (Pegasus: chính là tại hạ.).

Cecilia lúc đó còn không biết ông ta là ai, bất quá bộ dạng cao hứng của ông khi nhìn thấy bức họa của nàng vẫn là để nàng rất vui vẻ.

Chỉ là trò đùa của vận mệnh không kết thúc ở đó...

Khoảng cách vị thân sĩ kiêm bằng hữu của phụ thân rời đi không bao lâu, thiếu nữ tại một đêm đột nhiên liền ngất xỉu.

Mặc dù kịp thời cứu chữa giữ được một mạng, nhưng con mắt còn lại của nàng cũng mù lòa, đồng thời năng lực nói chuyện cũng mất đi.

Nàng không oán giận, không trách tại sao mình luôn xui xẻo như vậy, cũng không muốn nghĩ tới là ai đang nhằm vào mình, lại hoặc là có mục đích gì, nàng chỉ muốn hỏi một câu...

Vì cái gì?

Vì cái gì nhất định phải để nàng thống khổ như vậy đây?

Không thể đi lại, không thể nghe thấy, thậm chí không thể nói chuyện đều không quan trọng, nhưng là ngay cả một bên mắt còn lại cũng không còn nhìn thấy.

Tài năng hội họa của nàng... không có rồi.

Xem đến đây, Kanade trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác nghèn nghẹn, sinh ra một loại cảm xúc "thỏ tử hồ bi".

Trong lúc còn đang tự hỏi có nên xem tiếp hay không, thế giới xung quanh Kanade đã trở thành một mảng hư vô đen kịt.

Bởi vì "điện ảnh" chính là phản ánh lại những gì Cecilia đã trải qua trong quá khứ, nên vào thời điểm nàng không còn nghe thấy điện ảnh mới sẽ trở thành kịch câm.

Mà hiện tại nàng không thể nhìn thấy, thế giới trở thành một màu đen là điều hoàn toàn có thể nghĩ tới.

Có một câu nói rất hay là: "Khi thượng đế đóng của bạn một cámh cửa, ngài sẽ mở một cánh cửa khác".

Nhưng đối với Cecilia Alcott mà nói, tất cả cánh cửa của nàng đều bị đóng lại.

Cũng không biết thời gian trong "điện ảnh" đã trải qua bao lâu, cho đến một ngày đột nhiên tại trong thế giới yên ắng đột nhiên xuất hiện một âm thanh.

"Ngươi muốn sống sao?"

Kanade nhất thời sửng sốt.

Bởi vì Cecilia đã mất đi hoàn toàn thính giác, việc đột nhiên có thể nghe thấy âm thanh quả thật là không thể tin được.

Cecilia không trả lời, bất quá Kanade lấy góc độ của người đứng xem có thể chắc chắn nàng đã đồng ý.

Nhiều khi im lặng chính là câu trả lời tốt nhất.

Mà lại, vào thời khắc lâm vào hố sâu tuyệt vọng, cho dù chỉ là một tia hi vọng hư vô mờ mịt người ta cũng sẽ ra sức nắm lấy, huống chi giọng nói này còn dùng "sống sót" làm dụ hoặc.

Giọng nói kia vẫn tiếp tục:

"Trở thành người của ta, ta sẽ cho ngươi cuộc sống mà ngươi mong ước."

Cứ như vậy, tại thời khác tuyệt vọng nhất, thiếu nữ Cecilia lần đầu tiên tiếp xúc đến cái gọi là "trò chơi bóng tối".

Từ thời điểm đó, dưới sức mạnh bóng tối trợ giúp, Cecilia có thể giống như cường giả trong tiểu thuyết tu tiên, tiến hành "đoạt xá".

Nhưng là năng lực này có một nhược điểm chí mạng: người bị nàng "đoạt xá" sẽ ch.ết, mà nàng cũng không thể tồn tại trong cơ thể đó quá lâu vì sinh cơ của cơ thể sẽ theo chủ linh hồn biến mất mà dần tiêu vong.

Nàng mắc kẹt giữa một vòng tuần hoàn ch.ết: chuyển dời ý thức - sống tạm - trở về thân thể cũ --- cứ như vậy không ngừng lập lại.

Người một khi được tiếp xúc với thế giới tươi đẹp liền sẽ không muốn quay trở lại nơi tối tăm.

Cecilia chỉ có thể không ngừng đổi từng cỗ thân thể thiếu nữ để có thể sống như người bình thường, thân thể tốt mà nói nàng có thể "sống" vài tháng, thân thể không tốt mà nói liền vài tuần thậm chí vài ngày.

Tâm trí của nàng phải liên tục đấu tranh --- một mặt muốn bồi tiếp đệ đệ, làm một người chị tốt cho dù thân thể nàng đã cùng thi thể không khác, không muốn trong mắt đệ đệ mình trở thành một kẻ máu lạnh xem mạng người như cỏ rác... một mặt nàng lại tham luyến thế giới đầy màu sắc này, dù rằng nó đối với nàng chưa từng hữu hảo.

Đây chính Cecilia, cũng là nhân loại khắc vào trong bản năng --- Tham Lam.

Đến tận đây, "điện ảnh" cũng im bặt.

【Mặc dù không biết lý do đột nhiên xem được đoạn hồi ức này, nhưng mặc kệ ngươi là ai, ta nghĩ mình đã hiểu được ý của ngươi rồi.】

Kanade tự mình thì thầm, trong lòng lại không khỏi cảm thán.

Có lẽ đây chính là thứ gọi là "quá khứ của kẻ phản diện" đi?

Cecilia Alcott người này, nói nàng là tội ác chồng chất cũng không đủ.

Dù sao việc nàng đã làm cùng kẻ sát nhân đều không hề khác biệt.

Nhưng xét đến bản chất, nàng cũng chỉ mong muốn được làm một người bình thường, sống cuộc sống bình thường mà thôi.

Nếu có gì đó phải nói, có lẽ chỉ có thể nói là vận mệnh chưa từng đối xử ôn như với nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện