Trong đầu Đại Du dường như minh tường được cái gì đó, dù rằng rất mơ hồ, chắc là không phải tự dưng mà hắn đến Nữ Tích Cổ Tinh này, mà thôi kệ mẹ nó, nghĩ linh tinh lắm chỉ tổ đau cái đầu, thứ này liên quan tới hắn thì cứ chôm làm của riêng trước đã, nghiên cứu điển tích của nó sau, cũ kỹ thế này thì chắc cũng chẳng ai cần, nơi đây, chẳng có phàm nhân, Bàn Tay Vàng gì đó không có đất dụng võ rồi, liền tiện tay bỏ luôn cuốn sách vào nhẫn trữ vật Tinh Diệu.
Thiên tài địa bảo nơi đây rất nhiều, nhưng không có nghĩa tu giả cứ cầm lên là xài được, kẻ cầm cây bút chưa chắc đã thành nhà văn, dùng không tốt, tệ tệ thì mang nhục, hại hại hơn nữa có thể gây họa cho chính mình, vì thế mỗi người trong xã hội luôn cần có ưu điểm của nhau, đừng tự tin rằng bố là giỏi nhất, bố biết tất cả, lắm kẻ suy nghĩ ngu dốt kiểu đó. Đời có kẻ mạnh kẻ yếu, tất cả ngang ngang nhau thì đứa nào cũng yếu cả à.
Tàng bảo Cổ Khí, khối cầu to lớn sáng chói mắt kia dần dần sáng dìu dịu trở lại, hoa văn trên đó bây giờ xoáy chầm chậm, rồi như cánh hoa bung nở từ tâm ra tứ phía, bên trong đó, từng điểm ánh sáng lấp lánh tụ lại, xoáy tròn như một thiên hà bé xíu, trông thật đẹp và vi diệu, Cổ Khí chẳng phải là cục đá mang màu sắc gì đó như hắn tưởng tưởng, mà là luồng sáng xoay xoay rất trật tự.
Thất nữ đang cật lực dùng đủ loại pháp bảo, tiên bảo, thần bảo khác nhau để không chế năng lượng Cổ Khí và trích xuất, tránh nó mất đi sự không chế rồi thoát ra bừa bãi khỏi trận pháp canh giữ, có mà tan cửa nát nhà, trong lúc các nàng tĩnh tâm nhất, thủ pháp linh hoạt nhất, đột nhiên phát hiện bất ổn liền la toáng lên, hộc cả máu ra khỏi miệng:
- Gia chủ, gia chủ đừng có lại gần, mau tránh xa ra.
- Gia chủ...
- Không... toàn thành này sẽ bị Cổ Khí hụt sạch mất.
- Á á á... gia chủ đừng...
Két két, ầm ầm, âm thanh chát chúa vang lên khắp toàn thành, trận pháp bao vây tháp nhỏ bị vỡ, lúc rối loạn tâm tình, thất nữ mất đi sự không chế với với Cổ Khí, hàng loạt pháp bảo để khống chế Cổ Khí nổ tung, tòa tháp nhỏ giây lát chốc sụp đổ trong tích tắc, rồi mọi thứ bị cuốn sạch vào bên trong Cổ Khí, thất nữ bị tống thẳng ra bên ngoài Tháp nhỏ, thương tích trầm trọng, bất tỉnh lơ lửng trên không, được các tu giả khác bay tới đỡ lấy, toàn thể tu giả có mặt ngơ ngác nhìn tòa tháp chứa tài vật biến mất không để lại một chút tung tích, chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Các vị thành chủ của bảy thành cũng đã có mặt nơi đây từ lúc nào, chắc bẵm là đang ngồi chờ thất nữ chia sẻ Cổ Khí, một phần nữa là tò mò muốn biết bí mật gì đó mà thành chủ Đông Nam đang nắm giữ. Thất nữ tỉnh lại, chưa kịp định hình thần trí đã bị chất vấn tới tấp.
- Kẻ trùm áo đen đi theo các ngươi vào Tháp là ai, nó đâu rồi?
- Ta đoán nó là nội gián a, mập mờ thế kia mà, có phải các ngươi cấu kết với kẻ địch, âm mưu xưng bá đại lục Nữ này.
- Bây giờ tài vật đã mất hết, các ngươi định lấy gì để đối địch, lấy gì để trả cho chúng ta.
- Cổ Khí phát tác không kiềm chế, đáng lẽ toàn thành đã bị hút vào, tại sao chỉ có phạm vi Tháp biến mất.
- Các ngươi có chiêu trò gì... không nói, ta đem các ngươi làm vật tế cho Thú Tộc đổi lấy liên thủ, nói mau.
...
Khụ khụ, thất nữ nhìn khoảng đất loang lổ, trống trải trước mắt, nơi đã từng là tháp nhỏ, nước mắt hòa vào dòng máu trên khuôn mặt, vô số câu hỏi đặt ra mà chính các nàng cũng chẳng thể trả lời được, gia chủ tại sao không nghe lời chúng ta, gia chủ, gia chủ bỏ mạng rồi sao, có gì đó mất mát đau đớn đến thấu tâm can, thất nữ chẳng thể trả lời nỗi câu hỏi của sáu mươi mốt thành chủ kia, ngồi vật vã dưới đất, ôm nhau khóc lóc không dừng, tình duyên chớm nở, ân ái sớm mai, sao vội nhạt phai trong đứt quãng thế này...
"Gia chủ ch.ết rồi... huhu"
Gia chủ, các ngươi nói là ai... các vị thành chủ khác nhấp nháy đôi mắt, thành chủ mà cũng có gia chủ, chứng tỏ kẻ kia cũng mạnh mẽ à, ai mới xứng đáng làm gia chủ của thành chủ trên đại lục Nữ này chứ, thật là khó hiểu quá đi.
Nghĩ thì nghĩ, bắt nhốt chúng lại, đổi thành chủ mới, cho thất nữ thành chủ này làm vật tế đầu tiên trên chiến trường, đại lục Nữ này không dung tha cho kẻ giả dối, dù đó là ai.
.....
Chuyện trước đó, lúc hoa văn trên đó xoáy chầm chậm, rồi như cánh hoa bung nở từ tâm ra tứ phía, bên trong đó, từng điểm ánh sáng lấp lánh tụ lại, xoáy tròn như một thiên hà bé xíu, trông thật đẹp và vi diệu, Cổ Khí, quả thật Đại Du thấy tu giả như thất nữ cũng phải vất vả khống chế, hắn cũng sợ lòi dái ra, nào có dám lại gần.
Chỉ là, ngay khi Cổ Khí hiện hình, thân ảnh bên trong hệ thống mở mắt, Vô Linh ngủ say bao lâu nay cũng mở mắt, chỉ có hắn tự dưng mù mắt và mất khống chế bản thể, cứ thế bước đi vô định đến gần Cổ Khí, mơ hồ đến nỗi chẳng nhận ra hắn đang làm gì, có sức mạnh nào đó đang điều khiển hắn, khiến hắn phải bước đi vào chỗ ch.ết, có lẽ là hệ thống, vừa tiến vào phạm vi năng lượng của Cổ Khí, hắn bị sức mạnh thiên hà nhỏ đó hút thẳng vào bên trong.
Mọi việc diễn ra trong tích tắc, vừa lúc thất nữ bị phản chấn từ các loại pháp bảo bị nổ, bay ngược ra ngoài, Tinh Diệu kích phát, mảng tinh không lại hiện ra, lần này bao vây xung quanh hắn, Cổ Khí hút hắn, Tinh Diệu tóm gọn cả bọn và cả tháp nhỏ vào mảng tinh không rồi biến mất.
Thời gian chẳng biết trôi qua bao lâu, Đại Du mở mắt nhìn quanh, sương mù che khuất cả tầm nhìn phía trước, các mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, có khi nào lần này rơi trúng hố xí rồi không, vội vàng phong tỏa khí thở, thối, không thì ói ra mất.
Cẩn thận nhìn lại bên dưới chân hắn, nhìn một cái là thấy lạnh cả người, toàn là đá đủ loại màu sắc, mà chẳng phải đá bình thường, cũng chẳng phải linh thạch gì đó, mà là đủ loại hình dạng linh thú, tu giả, chỉ có điều đã vỡ thành nhiều mảnh, chất đống, giống như bị vứt trên cao xuống vậy, đảo quanh vài trăm thước, quang cảnh vẫn y hệt, âm u lạnh gáy.
Đại Du cầm một cái khối đá hình đầu lâu lên ngắm nghía, khuôn mặt một nữ nhân hoàn hảo, sắc nét đến từng cộng tóc, sẽ là một mỹ nữ rất là xinh đây, nơi đây tìm gái xấu cũng khó, nơi đây không biết là đâu, nhưng đoán đoán chắc chỉ có thể là mộ địa hóa thạch hoặc phế tích của bãi chiến trường nào đó, chứ nghệ nhân nào có thể điêu khắc tỉ mỉ và hàng loạt rồi vứt đi thế này chứ.
Có khi nào là âm phủ không, đang ở tầng mấy đây, suy nghĩ bậy bạ khiến Đại Du rùng mình một phát, trong đầu có động tĩnh, nên hắn hướng ý thức vào bên trong không gian hệ thống xem thử là đang có chuyện gì. Một mảng tinh không đen kịt đang vây quanh thân ảnh, hai quả cầu nhỏ nhỏ trước kia bây giờ lẫn lộn chẳng biết nơi nào.
Vô Linh và thân ảnh đang nhắm mắt ở gần một chỗ, phía dưới chân là một thiên hà nhỏ nhỏ đang xoáy tròn, đúng như dự đoán của hắn, hệ thống đã hút Cổ Khí của hắn vào bên trong, tiến hành hấp thụ, hắn cần Vô Linh tỉnh lại, có nhiều thứ phải hỏi, từ chuyện Thanh Lục Tinh đến Nữ Tích Cổ Tinh, hắn đều ngu muội, éo biết chuyện gì đã xảy ra.
Khè khè... khoác trên mình tiên bảo là cái áo choàng đen, lảo đảo cả nửa ngày để tìm đường ra, ở mãi trong này thì bị trầm cảm mất thôi, ngoài tượng đá đỏ vỡ thì cũng chẳng thấy ai khác, bây giờ mới nghe tiếng động mà không phải tiếng người, loại sương mù này có thể che kín cả tầm mắt của tu giả, là sương mù chẳng phải tầm thường, cẩn thận có độc.
Hắn nằm im bất động dưới đất, tiếng khè khè, tiếng đất đá đụng vào nhau lục cục, có thứ gì đó đang di chuyển tới đây, sương mù đột nhiên thổi bay, hai cái đầu người bất thình lình lòi ra trên không, cách hắn khoảng hai mươi thước.
Má ơi... gái, từ háng trở lên mang dáng người, chân đâu không thấy, chỉ thấy đứa nào đứa nấy dùng cái đuôi dài cả hơn chục thước bò trườn, di chuyển xung quanh chỗ hắn nằm.
Khè khè, một con tóc trắng, một con tóc xanh, răng nanh nhọn hoắc, đang le ra le vào cái lưỡi nhọn chẻ đôi như lưỡi rắn, lỗ mũi khịt ra khịt vào như đang đánh hơi tìm kiếm cái gì đó, chắc chắn là tìm hắn rồi, tiên bảo che dấu khí tức hữu dụng lúc này a.
- Thanh Xà, rõ ràng ta đánh hơi được khí tức tu giả ở đây, tới nơi lại chẳng thấy, khứu giác của ta có vấn đề rồi sao?.
- Bạch Xà, khứu giác của ngươi không có vấn đề, mà là đầu ngươi có vấn đề, không thấy thì đâu có nghĩa là không có, bọn tu giả rất lươn lẹo, pháp bảo ẩn dấu khí tức đầy người ra, Xà Mẹ lệnh cho chúng ta phải tìm cho ra tu giả này, hắn có vũ vật đấy.
- Ta thấy khó hiểu, nơi đây là nhà của chúng ta, là cấm địa với đám tu giả các thành, tu giả này, vào đâu không vào, lại vào đây làm chi, nơi đây toàn là nhưng kẻ đã bị hóa đá, có còn gì nữa đâu.
- Tìm đi, có nhiều thứ, biết thêm chỉ khổ thêm, tìm không ra, kẻ bị hóa đá là chúng ta đấy.
Đại Du vẫn năm yên dưới đất, đến thở cũng không dám, nhưng đôi mắt lại hau háu nhìn mấy cái vếu tròn căng lơ lửng trắng bóng lấp lánh trên không trước mắt, bốn cái núm được che lại bởi bốn cái lá cây xanh xanh bé xíu, hai vùng bí hiểm ngay háng cũng thế, kích thích muốn hộc máu mũi, bảo bảo đã dựng thẳng lên rồi, lần đầu trong đời, hắn xỉ vả thằng nhỏ, mi thật là biến thái, cú này không phải có gai mà là có đuôi, thế mà mi cũng thèm cho được.
Đợi hai con rắn đi xa, không còn động tĩnh, hắn mới nhoài người đứng dậy, định cứ đi theo hướng hai kẻ nửa người nửa rắn kia, chắc là có thể có đường ra, chỉ có điều, hắn vừa nhích được một bước chân, bốn con mắt sáng quắt đã hiện ra trước mắt hắn.
- Khè khè, tìm ra rồi, nơi này toàn thứ bất động, chỉ cần có thứ cử động thì chắc là thứ ta đang tìm kiếm rồi a.
- Tu giả Sơ Linh... má nó, sao có thể nắm trong tay vũ vật được.
- Lôi nó đi rồi tính sau vậy...
Một cái đuôi to tướng quấn chặt lấy hắn, rồi lôi hắn đi... rắn mà quấn thì gỡ ra thế đách nào được.