Đại Du chỉ chỉ bảo bảo đang đung đưa trong gió, chỉ số thông minh của hắn không tệ đến nỗi hắn phải khai vũ vật là cái nhẫn đang đeo trên tay, đối với người ta đó là chí bảo, còn đối với hắn, chỉ là nơi bỏ mấy thứ đồ linh tinh, quyết tâm không rơi vào thảm cảnh trần truồng lần nữa.


Hắn biết, cho dù thất nữ có tin tưởng hắn bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng tai vách mạch rừng, những chuyện bí mật lúc nào cần kíp lắm mới nói hoặc buộc lòng phải thể hiện mới bộc lộ ra.


Sự đời, lỡ mồm lỡ miệng, ngứa ngáy không đúng lúc đều là tự chuốc lấy tai họa. Nói đúng, nói đủ, ngắn gọn mới là kẻ có trí tuệ thật sự, chẳng ai thích một kẻ nào nói nhiều cả, mày nói quá nhiều, tao còn giữ tí tình nghĩa huynh đệ, chứ không tao đấm vỡ mặt luôn rồi, ở đấy mà nói dài, nói dai, nói dại, mấy anh bợm nhậu hay thế lắm a. Kẻ âm trầm được mới là kẻ thông minh được, tư duy xoay chuyển, suy diễn linh hoạt, cứ âm thầm nghe kẻ khác kể chuyện ngu cũng là cái hay, thú dị.


Thất nữ bu lấy hắn, ẻm bế thằng nhỏ, ẻm trao cho hắn nụ hôn ngọt ngào, nhìn mớ bánh bao và trái cây trước mắt, hắn cứ ngỡ như là mơ, bảo bảo đã góp công sức vô cùng quan trọng đối với việc chinh phục đám nữ nhân khủng bố này, quả là chym to không lo nhịn đói.


- Gia chủ, nam nhân như gia chủ đều biết đùa vậy sao, nếu lựa chọn giữa gia chủ và vũ vật, chúng ta chọn gia chủ a. Kinh văn có kể rằng, những nam nhân khi xưa có thể mạnh mẽ, có thể phong độ, kiêu hùng chiến trường tứ phương, nhưng cái khoản lên giường, kẻ mù cũng biết, gia chủ mới là vũ vật a.


"Ta đùa tí thôi, ta từ Thanh Lục Tinh tới đây, lạ lẫm, bi ai đến nỗi, ta chẳng biết bước chân tiếp theo là trái hay phải, may mà có các nàng bầu bạn, ta nghĩ, ta cần củng cố tu vi a, có thế, ta mới bảo vệ được nữ nhân bên cạnh" - Một chút hoài niệm xót xa hiện lên trong mắt hắn, nếu hắn mạnh hơn một tí, bay nhanh hơn một tí, Ni Na A Min và Sương Nhi đã không phải bỏ mạng, một khoảnh khoắc ngắn ngủi thôi, đã quyết định vô số thứ, cho dù chó ngáp phải ruồi, hắn dập được thằng tiểu thần kia, thì sao, nữ nhân của hắn vẫn ch.ết như thường.




- Gia chủ chắc là dị thể lạ à, lại có thể hấp thụ liên tục tiên thạch đến thế, nhưng vẫn chưa có cảm ngộ về bí cảnh Nhân Cảnh, Địa Cảnh, Thiên Cảnh, Âm Dương luân hồi cảnh, nên tu vi chẳng thể tăng tiến được, sớm nhất cũng phải sáu chín năm tiếp theo, bí cảnh Nhân Cảnh mới mở ra được, trên Nữ Tích Cổ Tinh này, bí cảnh càng thấp thì lại càng hiếm a.


"Có cách nào để ta tiến vào Tháp Chủ hay không" - Chẳng biết cái thời hạn sinh mạng hệ thống thưởng cho hắn còn bao nhiêu nữa, quy tắc gì đó tồn tại mọi nơi, vấn đề là hắn phải tìm đúng nơi, đúng chỗ, đúng thời cơ để nắm lấy, giống như quy tắc "Mạch" từ Thập Nhị Kỳ Kinh, Đại Du tìm được nó, hệ thống ban thưởng cho hắn sống tới sáu năm chín tháng, một con số không hề tệ a.


Bí cảnh, nếu theo lẽ thường, hắn từ địa cầu tới, thì nơi đây là bí cảnh của hắn chứ còn gì nữa, hoàn thành mấy nhiệm vụ rồi, hệ thống chỉ kéo dài sinh mạng của hắn như ban ơn cho phàm nhân, chứ chẳng có thưởng cái quẹo gì, Vô Linh nói, hệ thống này là hệ thống thất bại của vị đại năng nào đó, chắc đã hết đồ để thưởng cho hắn rồi, nghĩ nó chán.


- Tuy vẫn có cách, đó là được sự đồng ý của sáu mươi chín thành chủ của tất cả tám thành, nhưng cũng không có ý nghĩa lắm, vì chỉ một cơn gió thổi của bí cảnh Tháp chủ, thân thể và linh hồn của gia chủ sẽ tan biến vào hư vô mà thôi, nơi đó là bí cảnh Thần Cảnh, hung hiểm giống như cái tên của nó, Thần Cảnh này được đại năng tạo ra từ cổ khí và hạt bổn nguyên, cộng với vô số quy tắc, nên không phải là cái chợ, ai muốn đến là đến, đến được nhưng cũng chưa chắc ra được.


- Còn việc nữa, gia chủ ở vẫn đang là bí mật, chỉ có thất nữ thành chủ Đông Nam chúng ta biết, bảy tên lùn kia đã bị chúng ta cho đi gặp tổ tiên rồi.


"Các nàng giết bảy tên đó rồi sao?" - Đại Du thấy rợn rợn trong người, tai bay vạ gió hắn lại làm bảy đứa mất mạng, các nữ nhân này cũng quyết đoán quá đi.


- Gia chủ, gia chủ có từng nghĩ tới hậu quả khi nam nhân như gia chủ xuất hiện ở đây không, chưa cần tới Phù Tộc, Thú Tộc, Quái Tộc ra tay, ta nghĩ, nội bộ bát thành chủ cũng sẽ tự gây chiến tranh để mà tranh giành nam nhân thôi. Ngoài tộc nhân ở trong các thành ra, trên đại lục Nữ này, cũng có vô số hiểm địa với chủng vật nguy hiểm, gia chủ chỉ cần thoát khỏi tay của chúng ta, mất mạng như chơi.


"Ta có giá trị vậy sao, nhưng ta không thể ở đây, đợi đến sáu mươi chín năm được?" - Đại Du ngơ ngác, rợn rợn người hỏi, qua nay hắn động đực để thõa mãn bảy nữ nhân này thôi mà hắn đã đuối đuối, thõa mãn sáu mươi chín ẻm hằng ngày, thì đến hít thở hắn cũng không có thời gian à, tam cung lục viện, ngàn mỹ nữ nơi hậu phòng, chẳng phải là điều tốt lắm, vì mỹ nhân nào cũng mạnh mẽ hơn hắn, bác sỹ phụ khoa mong muốn đến ngày nghỉ để nhìn thấy mặt người, chứ ngày làm việc, toàn thấy mặt âʍ ɦộ cũng chán a.


- Nói ra thì ngại, nhưng chắc gia chủ cũng đã biết, bảy người chúng ta thật muốn chiếm lấy gia chủ làm của riêng a, chúng ta không có ác ý, chỉ là vừa tốt cho gia chủ, vừa tốt cho chúng ta, hay để gia chủ tiếp cận Cổ Khí? - Nhị Nhi lên tiếng nói.


- Không được - Sáu mỹ nữ còn lại lên tiếng nói - Tu vi gia chủ chỉ cần đứng cách Cổ Khí trăm thước, đã không chịu nổi uy áp rồi, gia chủ không hút được nó mà còn bị nó hút ngược trở lại đó, chúng ta tính đường tốt cho gia chủ, chứ không nên tính đường ch.ết cho gia chủ a.


Thất nữ lại cùng nhau xì xào trao đổi đủ cách, chẳng có cách nào vẹn toàn cả, thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, Đại Du tự hỏi, cho dù đi bí cảnh, đoạt được cái cảm ngộ gì đó, thì tu vi có tăng tiến được không, mạng sống và tu vi của hắn đều do hệ thống ban phát mà, một cảm giác khó chịu trong người, khi hắn không tự quyết định được số phận của hắn, nghĩ xem nào, cái Cổ Khí gì đó, hệ thống có dợt luôn được không, nghĩ lại thì, để cho chắc ăn, cứ hôi của và tu luyện mấy thứ cần kíp trước đã.


"Các nàng không bàn được, vậy để ta định, ta cần tiên thạch và các loại công pháp để tu luyện, trước mắt cứ thế đã, tối tối, ta sẽ chăm sóc các nàng a, và tìm cách để ta đảo đảo du ngoạn bên ngoài khi có thể, ở mãi nơi này chán ch.ết" - Đại Du nháy nháy con mắt, lắt lắt bảo bảo, làm bảy mỹ nữ mặt ửng hồng như rụng trứng, hắn không thể ở mãi cái tòa tháp này được, ngồi nơi đáy giếng, lúc cháy nhà thì chí ít cũng biết nơi mà cần bỏ chạy, không ai bảo vệ mình tốt bằng chính mình bảo vệ mình cả.


Theo ý định của Đại Du, thất nữ mang tới cho hắn nhiều nhiều ngọc giản công pháp, tiên thuật và tiên thạch và các loại khí thạch để hắn ngày ngày tu luyện dưới đất, tối tối lại tu luyện trên giường. Tiên thạch được hệ thống hấp thụ ngày ngày như cái thùng không đáy, hắn cũng tích trữ kha khá bên trong nhẫn trữ vật, ngừa lúc phòng thân. Chỉ cần hướng ý thức vào nhẫn trữ vật, Đại Du lại nghe tên tiểu thần Huyết Tộc kia chửi oai oải, mặt hắn thế này mà cứ bảo là âʍ ɦộ, éo thả luôn.


Xuân hạ thu đông nhè nhè trôi qua, mới một năm mà thất nữ thành chủ Đông Nam như muốn phá sản, bao nuôi nam nhân này mặc dù sướng quá là sướng, nhưng cũng tốn quá là tốn, nhưng cũng chẳng muốn làm Đại Du phật lòng, thợ mỏ không khai thác kịp thì các nàng lại viện đủ lý do, đi nhờ thành chủ khác hỗ trợ a, sướng cái mu mù cái mắt, sau này chiến tranh, lấy đâu ra tài vật nữa.


Từng con sóng xô ngoài khơi
Từng cánh chim bay thấp thoáng,
Bước đi trong tiếng sóng,
Gợi cho ta về những kỷ niệm.


Ngồi quay quay con thú nướng trên bếp lửa, thất nữ bên cạnh hít hà không thôi, háu đói chẳng khác chi Quảng Mục và Hoa Nhạc, tu giả nơi đây suốt ngày tu luyện, mấy ai để ý đến chuyện ăn uống, xào xáo nào có ngon lành chi. Đây là lần đầu tiên Đại Du ra bên ngoài ngắm cảnh, thất nữ sắp xếp cho hắn du ngoạn ở một bờ biển nhỏ, yên tĩnh và bí mật, nhìn hắn trổ tài bếp núc mà mỹ nhân thích thú vô cùng.


- Các nàng nói, thuở xưa, nam nhân nơi đây đều có bộ dạng giống ta, cớ sao kẻ ch.ết, kẻ biến dạng thế kia?
- Vì tình - Lục Nhi ngồi bên cạnh hắn gần nhất, nhanh nhảu nói trước.
- Tình? - Đại Du nghiêm chỉnh trở lại, yêu đương cái đách chi mà gây họa thế kia a.


- Vương Nữ đời thứ hai, sau khi hóa Tôn, lưu lạc bình chướng mấy ngàn năm, tiến cấp Đại Tôn, lúc trở về thì nam nhân của Vương Nữ, hắn tòm ten với ai không tòm ten, lại đi tòm tem với tỷ tỷ của Vương Nữ, đó là người đàn bà mà Vương Nữ ghét nhất, đôi gian phu ɖâʍ phụ này đều là tu vi Đại Thần, nửa bước tiến vào Tôn, lại bày kế hãm hại, nhốt Vương Nữ vào địa tâm Cổ Khí, đáng tiếc, đôi tình nhân ác độc đó, đoán không đúng sức mạnh của Tôn, cuối cùng, hai Đại Thần thân thể bị đánh nát, thần hồn bị đánh vỡ thành tàn hồn, lưu lạc nơi nào không rõ.


- Vương Nữ đã từng hy sinh rất nhiều cho nam nhân này, đổi lại là phụ bạc, chỉ một chưởng từ hư không vỗ xuống đại lục Nữ, hễ kẻ nào là nam nhân, đều dính phải nguyền thuật này, ch.ết, biến dạng đủ kiểu, chỉ một số ít đầu nhập vào các đại lục khác, theo thời gian, cũng thoái hóa thân thể và nhân cách theo các chủng tộc các đại lục đó, từ đó mới sinh ra chủng tộc Quái, nửa người, nửa thú.


- Tôn, mạnh đến thế sao? - Đại Du đầu óc tò mò, đôi bàn tay cũng kéo hai nữ nhân vào lòng rồi mò, đáng lẽ quy tắc cao nhất là quy tắc tự nhiên, không nên để loại tồn tại biến thái đó xuất hiện chứ.


Thế giới của hắn đã từng sống, tồn tại vô số tôn giáo, với những giáo điều khác nhau, quy tắc hành xử khác nhau. Vẫn có mấy tỷ người không tin vào hiện thực, nỗi sợ mà chính họ tự suy diễn ra trong não, lại khiến họ tự đi tin vào thần phật chúa ché vớ vẩn nào đó không có thật. Xã hội văn minh, vẫn nhiều kẻ mang niềm tin cũ kỹ, nguyên thủy, để rồi tự huyễn, tự hại chính mình. Chẳng thần phật hay đấng tối cao nào mang lại đau đớn hay sung sướng cho họ, mà là chính họ, người thân của họ, xã hội của họ đang sống mới mang lại cuộc sống của họ. Sinh mạng đều như nhau, sinh tử đều theo quy tắc cao nhất là chùm quy tắc tự nhiên, chẳng có kẻ theo đạo nào có thể mạnh hơn người thường cả. Ai đói cũng phải ăn, ai đau cũng phải uống thuốc, ai lớn cũng đều có nhu cầu sinh lý, ai già rồi cũng phải ch.ết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện