Cái bọn lùn đủn chưa được một nửa một mét năm hai này cứ đánh nhau là hăng máu vô cùng.
- Thôi, thôi, đừng đánh nữa, đánh nó dập thì thịt nó không ngon đâu.
- Vậy hả, cho ta cú thêm một phát nữa thôi, đang đã tay.
- Một phát nữa thôi đấy.
Bụp... tưởng rằng sang cái Nữ Tích Cổ Tinh này có gì mới, vẫn nhọ như thường chẳng khác gì, mấy tên này chỉ là luyện nạp khí, đánh thì cũng giống muỗi đốt inox thôi chứ chẳng có đau đớn gì cả, Đại Du vặn óc suy nghĩ cách đối phó với bọn này, không thể bị làm thịt được, cái chốn heo hút này có Tiên thạch không nhỉ, nếu theo phép suy đoán ngang hàng, Nữ Tích Cổ Tinh ngang cấp với Tiên Tinh là lẽ đương nhiên rồi.
- Này, bảy chú lùn, các ngươi có biết Tiên thạch là gì không thế, là cái viên đá nhỏ nhỏ như hạt gạo màu hồng đỏ mà chứa tiên khí đó.
- Anh em đâu, đánh nó, nghĩ sao chúng ta là thợ mỏ, khai thác Tiên thạch, nó nói như thế khác nào chửi chúng ta ngu.
- Thôi thôi, đừng đánh nữa, đánh nó dập thì thịt nó không ngon đâu.
- Đúng đúng, qua nay chưa ăn cái gì cả, tao rửa sạch thằng này, còn chúng bay tiếp tục nhóm lửa, mài dao... nhanh đê.
Vậy là có hy vọng rồi, nơi đây có Tiên thạch, bây giờ chỉ cần hấp thụ một viên là có thể đi đứng trở lại bình thường. Cái quy tắc chó má này thật làm cho kẻ mới đến khốn đốn, trong trận chiến với Tiểu Thần Huyết tộc, tiên khí đã tiêu hao không còn một mống, nếu không thì cũng chẳng khổ sở như thế này. Đại Du đang nằm trên một tảng đá phẳng lì, một thằng lùn đang dội nước từ đầu tới chân của hắn, chuẩn bị thọc tiết.
Có tiếng một đàn linh thú chạy dồn dập từ xa đến, chỉ thấy bảy thằng lùn bỏ công bỏ chuyện, chạy ra ngoài cổng, đứng thành một hàng dọc, vẻ mặt vui mừng, nhảy tưng tưng như đứa trẻ đứng đợi mẹ đi chợ về. Linh thú vừa đến, bảy thằng đã vội vàng chạy đến quỳ xuống làm bàn đạp cho bảy người vừa đến, toàn là nữ nhân, tướng tá bình thường, nhan sắc mỹ miều, mỗi người một nét, số đo ba vòng chuẩn, vừa bước xuống đã nắm đầu một thằng lùn quát lớn.
- Đám rác rưởi các ngươi, có cái mỏ Tiên thạch nho nhỏ, mà khai thác hoài cũng không hết là sao, hại bọn ta năm nào phải đến vùng heo hút này.
- Úi, tụi bay ơi, ta được tiên nữ chửi nè.
- Ngon lành, tránh ra tới lượt tao.
Đại Du nằm bất động tại chỗ, xa xa nghe tiếng chửi dữ dội của đám mỹ nhân, cùng tiếng cười điên loạn của đám lùn lùn này, bị ăn hành mà vui phết, đúng là người lùn não cũng lùn theo a.
- Báo báo tiên nữ, mời tiên nữ vào trong, chúng tôi mới bắt được một con thú rừng to lắm, vừa hay để thiết đãi thất tiên nữ.
- Nghĩ sao bọn ta ăn thịt thú mi.
- À vậy a, vậy để ta nói con thú đó ăn thịt tiên nữ.
Véo... một thằng lùn bị sút bay về nơi nào đó, lại có một thằng lùn sấn tới thế chỗ, miệng cười ngọt sớt.
- Thằng đó ngu nhất bọn, tiên nữ, tiên nữ, bọn ta cả năm rồi lao động cật lực, chưa có gần được nữ nhân, tiên nữ có thể cho bọn ta...
A a a... lại một thằng nữa bị sút bay đi, cái cách giao tiếp của đám này thật khiến người khác khó hiểu, đùa không ra đùa, thật không ra thật.
Đại Du mắt tô hố nhìn bảy nữ nhân vây xung quanh hắn, không ngừng xì xào bàn tán.
- Đây là thú a, ta không tin à.
- Đây là nam nhân a, ta không tin a.
"Là thú hay là nam nhân, cái chỗ đó của hắn giống nam nhân quá, để ra rờ thử" - Một nữ nhân tiến tới nắm lấy bảo bảo của hắn, không ngừng đưa lên hạ xuống.
- Úi cha, cái này ở háng hắn nhô lên thẳng tắp vậy, to gấp đôi cánh tay của mấy thằng lùn kia rồi, các ngươi lại đây mà xem.
Đại Du chẳng thể đứng lên chào hỏi đám mỹ nữ này được, đành giao phó trọng trách cho bảo bảo đang dựng đứng, đang bắt lấy lần lượt mười bốn cánh tay của đám nữ nhân này. Nữ Tích Cổ Tinh này là gì, sao kẻ nào cũng là lạ hết vậy, tay chân mắt mũi môi miệng của ta có khác gì chúng mỹ nữ các ngươi đâu, ngực ta không to bằng mỹ nhân, bù lại khúc dưới của ta nó dôi ra kìa.
"Các mỹ nữ, ta là người, ta là nam nhân, không phải là thú" - Thấy tình hình có vẻ chưa dừng lại, mà đám mỹ nữ này không dừng lại thì bảo bảo phun ra nước mắt màu trắng mất thôi.
- Úi, hắn biết nói luôn kia, lạ quá.
- Ngươi là gì, đến từ đâu, chúng ta chưa thấy con thú hay nam nhân nào có hình dáng giống như ngươi cả.
- Ta nhắc lại, ta tên là Đại Du, ta là người, là nam nhân, ta đến từ Thanh Lục Tinh.
Đám mỹ nữ bỏ hắn lại một chỗ, rủ rỉ bàn tán cái gì đó, đám thằng lùn thấy khó hiểu nên mon men lại hỏi:
"Tiên nữ, đây là con thú, chúng ta chuẩn bị làm thịt thết đãi thất tiên, nó biết nói kệ nó, hay là..."
"Cút, tên này là gìờ là của chúng ta, các ngươi câm mồm, không được tiết lộ chuyện này ra bên ngoài, hậu quả tự hiểu".
"Thằng lùn, mau đi mở cửa động khai thác mỏ, ta muốn nhốt tên này vào đó để... mau làm đi"
"Nhưng mà..."
Thằng lùn vẫn không hiểu, liền bị một nữ nhân nắm cổ rồi quẳng vào gốc cây bên cạnh như lời cảnh cáo: "Ta cho các ngươi ba tiếng, một...".
Thế là cả bảy thằng lùn vội vàng chạy thẳng về một hướng để đi mở cửa động. Bảy nữ nhân xúm lại khiêng Đại Du đi về một hướng đó, hai đứa nắm chân, hai đứa nắm tay, hai đứa nắm hông, một đứa nắm đầu, may mà mỹ nữ không nắm bảo bảo xách đi. Không lâu sau đó, hắn được đưa vào bên trong một căn hầm, chẳng khác nào cái động rộng lớn. Đuổi cổ bảy thằng lùn ra ngoài, giao cho bọn chúng gác cửa hầm mỏ.
- Giờ thịt thử nó luôn được chưa.
- To quá, đâm vào người thì có sao không, truyền thuyết thì cũng không nên tin à.
- Mi thử trước đi, ta thử sau a.
"Này này, các ngươi tính làm gì, ta là người, không nên thịt đồng loại thế chứ, thiếu mẹ gì cái ăn" - Đại Du nghe chúng nó nói chuyện mà phát hoảng, mấy thằng lùn đã bệnh, mỹ nữ nơi đây còn hoạn hơn, chẳng lẽ là quả báo, hồi giờ hắn cũng chơi gái đàng hoàng lắm mà, cùng lắm chỉ không đúng mới cái gọi là một vợ một chồng thôi.
La thì la, nghĩ thì nghĩ thế thôi, mồm hắn đã bị một mỹ nữ tuột cái quần nhỏ xuống rồi nhét vô miệng hắn, làm cho hắn câm mồm, giờ thì hắn chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm. Sau đó mỹ nhân nhanh chóng thoát y toàn bộ, rồi trần truồng leo lên người hắn, nắm lấy bảo bảo đang cương cứng vuốt ve một vài chục cái rồi đưa nó vào tư thế, đâm cái "Ọt" vào hang động.
"Ưm, đau, đau... mà sướng"
Mỹ nữ cứ nhấp nhô liên tù tì trên người hắn không dừng, miệng thì rên rỉ không thôi, thấy vậy đám nữ nhân còn lại cũng hồi hộp trong lòng, đi đi lại lại xung quanh.
"Xong chưa, tới lượt ta?" - Thấy lâu lâu, một mỹ nhân hết kiên nhẫn lên tiếng nhắc nhở.
- Một tí, một tí nữa... a, có gì đó xuất ra từ bên trong ta ra ngoài rồi, là máu.
- Một tí, một tí nữa... a, có gì đó lại xuất ra từ bên trong ta rồi, màu trắng trắng thế này, sướng.
Mỹ nhân tung hoành trên người hắn sau tiếng "sướng" liền ngã người phủ phục trên ngực hắn, cả người run lẩy bẩy, đôi mắt mê man. Nhanh chóng, đã bị mấy mỹ nữ khác kéo ra, rồi đặt sang một bên, đổi người à.
Đại Du nhìn lần lượt bảy mỹ nữ hấp diêm hắn, trong lòng sướng không thể tả mà miệng bị bịt nên có bức bối cũng không thể nói. Mới đến người thứ tư mà bảo bảo đã đỏ thẫm máu me, rồi khóc ra mớ tinh bột. Các mỹ nhân thấy thế sợ quá liền hốt hoảng chạy lại đỡ lấy thằng nhỏ, không ngừng vuốt ve, hun hít, dưới sự chăm sóc nhiệt tình, một hai khắc thì nó lại ngóc đầu dậy.
Ăn bánh không phải trả tiền, tưởng thế là hay, ai ngờ đám này làm việc không ngừng nghỉ... đến sáng hôm sau thì Đại Du mồm khô miệng hốc, bảo bảo cũng bầm tím luôn rồi, đám nữ nhân này làm thế nào thằng nhỏ cũng không ngóc đầu dậy nỗi, đứa nào đứa nấy ngồi chống cằm, xì xào làm cách nào cho nó lên nhanh nhanh.
Huhu... thả tao ra, tao không muốn bị chịt tới ch.ết đâu.