Trải qua trên hai mươi năm chán đời, thú vui duy nhất của Cương Mãnh là sưu tầm rượu và uống rượu, Hồng Diễm cũng chẳng ngăn cản hắn chuyện đó, uống hay không uống thì sinh lý có khác đách gì nhau, có lẽ thế mà đô rượu của Cương Mãnh cũng khá cao, bố con quất liền mấy chai mà chỉ hơi tê tê, ngồi nhâm nhi trà nhị hoa nghệ vàng, ngửi tí trầm hương thì cũng đã tỉnh tỉnh. Lúc Cương Mãnh nhã ý dẫn Đại Du đi ra ngoài, Hồng Diễm lại bắt đầu gầm rú “Đêm hôm tính dẫn con rể của tui đi đâu, gái hú phải không, ở nhà có hai con đây”, “Dẫn con rể quý hóa của bà đi, nếu có chuyện gì thì sao, ông kiếm được thằng nào như Đại Du để đền cho con gái không”, bô lô ba la đủ loại, dường như bản tính nóng nảy mấy chục năm nay khó mà thay đổi ngay tức khắc được.
Cương Mãnh đâu còn là ngựa gãy vó nữa, hắn và vợ đã bàn bạc ngày mai sẽ đi du lịch dài ngày, hưởng thụ nhân sinh khiếm khuyết hơn hai mươi năm qua, sẵn tiện để hai đứa nhỏ ở nhà tự do hơn, còn tụ tập ở nhà nữa thì con ở lầu trên, bố mẹ ở lầu dưới thì còn ra cái thể thống gì nữa, chuyện này quan trọng, càng sớm càng tốt, đang vui thì dụ dỗ con rể được, mai mốt nó đổi ý thì bố vợ là bố vợ, con rể là con rể, không liên quan thì bỏ mẹ.
- Bà không thấy con rể tới nhà mà một bộ đồ đẹp đẽ không có, một cái smartphone không có, một cái máy tính bảng không có, một cái laptop không có, bà quan tâm tới con rể thế hả, con rể nó không vui thì tôi với bà có vui không? – Thời đại nào rồi, Cương Mãnh lâu lắm rồi mới bật lại vợ, cảm thấy thằng mặc sịp đỏ bên Mỹ cũng chẳng oai hùng bằng mình.
- Đúng, đúng… Là mẹ không đúng, ông ở nhà đi, việc này để hai mẹ con tôi đi là được, hai bố con mới uống rượu vào, ra ngoài đường không tốt. – Hồng Diễm đuối lý, nhưng nhất quyết không để hai bố con nhà nó đi ra ngoài, mảy may vui quá quên đường về, tối nay chẳng phải nằm không hay sao, đang vui sao nỡ đứt dây đàn, Ti Hồng nhìn bố mẹ đấu lý, cảm thấy bố mẹ công bằng đã được xác lập lại, nhìn sang Đại Du đang phì phèo đuối thuốc, kiểu như “Chuyện người lớn, không liên quan đến mình a”, lụm ngay cái gối phang vào mặt hắn rồi lắc đầu ngán ngẩm, hốt thằng này về đúng một đường, nhưng sai đủ đường, giờ công bằng không còn thuộc về nàng nữa rồi, nói chi là hổ báo.
Cãi nhau với phụ nữ thì kẻ nắm vững, thâm thúy chủ nghĩa Mác – Lê cũng bị xem là dở hơi, Cương Mãnh bảo hai con lên lầu một tí, hôm nay bố phải phân tranh lý lẽ mới được, Đại Du và Ti Hồng mừng như bắt được vàng, vọt lẹ lên lầu, bọn hắn còn chưa khám phá hết cơ thể của nhau à.
Thấy hai đứa con đã rời khỏi, giờ thì phân tranh lý lẽ gì nữa, bạo lực cách mạng mới là cách giải quyết tốt nhất, Cương Mãnh bế thốc Hồng Diễm về phòng ngủ, lần này điệu nghệ và mạnh mẽ hơn cả lúc chiều.
Sau hiệp một, Cương Mãnh quát lớn “Giờ hai bố con tôi đi được chưa”, Hồng Diễm vẫn nhất quyết “Để hai mẹ con em đi, anh mệt rồi”.
Sau hiệp hai, Cương Mãnh quát lớn “Giờ hai bố con tôi đi được chưa”, Hồng Diễm vẫn chưa bị thuyết phục “Em cũng mệt rồi, cả nhà nghỉ ngơi rồi sáng mai cùng đi nhé”.
Sau hiệp ba, Cương Mãnh quát lớn “Giờ hai bố con tôi đi được chưa”, Hồng Diễm bây giờ đến thở cũng còn không nổi, thì thào thì thào “Hai ba con đi nhớ về sớm nhé, hai mẹ con em sẽ chờ”, chuyện vẫn chưa xong, Cương Mãnh tiếp tục quát lớn “Giờ thì tui đách thích đi nữa”.
Sau hiệp bốn, Cương Mãnh quát lớn “Sao sao, bố con tôi đi, bà còn ý kiến gì không”, Hồng Diễm giờ thì đã không nói nỗi nữa rồi, hai đầu gối quỳ trên nệm, cánh tay phẩy phẩy lấy hết sức thì thào “Em lạy anh, anh đi cho em nhờ” rồi gục xuống nệm, nằm im bất động.
Ngồi trên chiếc xe Bently sang trọng, Đại Du cũng cảm thấy mông lung, mới hôm nào còn ngồi trên lưng bò, hôm nay lại ngồi trong Bently, lại có tài xế riêng là bố vợ nữa chứ, hút điều thuốc để lấy lại bình tĩnh, Cương Mãnh lại đích thân mồi thuốc, làm Đại Du ái ngại bỏ mẹ, mai phải mua cái bật lửa mới được. Trên xe, nghe Cương Mãnh tâm sự một câu chuyện tình, Đại Du cũng cảm thấy thật bi thảm, thiếu điều nước mắt chảy ra, cũng may hắn đa nghi, không biết bố vợ có xạo mồm không, nên vẫn giữ vẻ mặc trầm tĩnh, Cương Mãnh thì lại càng khẳng định quyết định đem theo Đại Du hôm nay là đúng, thằng này có tài nghệ, tính cách lại vững vàng, khó có cơ hội để dụ dỗ nó sau này.
Lúc mới bắt đầu dậy thì, Cương Mãnh đã là đại thiếu gia con nhà quan lớn, yêu đương quan hệ nhăng nhít, bạn chí cốt hắn là Hạ Dương, cũng là đại thiếu gia của gia đình tài phiệt vô cùng lớn, ɖâʍ đãng như nhau, Cương – Dương là cặp bài trùng nổi tiếng thành phố này, mối quan hệ tốt đẹp đó duy trì nhiều năm, cho đến khi cả hai gặp Mị Linh, một cô gái thôn quê với vẻ đẹp thiên thần, sắc đẹp hút hồn người là có thật, nhìn khuôn mặt nàng khiến trái tim của mọi đàn ông trở nên rét lạnh. Cương Mãnh miệng lưỡi hơn Hạ Dương, sau một thời gian dài dùng đủ mọi thủ đoạn cũng đã lấy được trái tim của người con gái nhan sắc lạnh người đó, tình cảm hai huynh đệ nhanh chóng tan vỡ như bong bóng, nhìn Cương Mãnh và Mị Linh sớm tối quấn quýt, sự thù hằn với Cương Mãnh ngày càng lớn trong lòng Hạ Dương, hắn ngày càng sa đọa, dù lên giường với bao nhiều cô gái, Hạ Dương vẫn bị ám ảnh chuyện thân thể của Mị Linh đang bị Cương Mãnh dày vò.
Tới một ngày, Mị Linh mang thai, Cương Mãnh vô cùng mừng rỡ, cùng Mị Linh về nhà ra mắt gia đình, từ đây sóng gió mãnh liệt bắt đầu, xuất thân của Mị Linh vô cùng không tốt, cha mẹ đều mang trong mình tội ác tày trời, đã bị tử hình, lại là người theo đạo Thiên chúa giáo, đối với đứa con cưng được định hướng theo con đường chính trị như Cương Mãnh, điều này là không thể chấp nhận, dù gia đình Cương Mãnh nhất quyết phản đối, Cương Mạnh trọng tình liền dẫn Mị Linh trốn biệt tích, muốn chung sống đơn giản cả đời, không màng danh lợi, đàn ông có vinh quang tới đâu, đến người con gái mình thích thật lòng mà cũng không có được, che chở được, lại để thằng đàn ông khác chiếm lấy, giày vò, thì cả đời chỉ mang hối hận, loại đàn ông nữa là thích người con gái đó, lại chẳng quyết tâm làm gì để có được, loại đó bắn bỏ, tình cảm không thể nằm im mà có, đặc biệt là con gái nhà người ta.
Mang thai được vài tháng, Mị Linh đau bụng dữ dội, Cương Mãnh vội vàng đưa Mị Linh đến bệnh viện, tai mắt gia đình hắn rất mạnh, không lâu sau đó, bố mẹ Cương Mãnh cũng đã đến bệnh viện, khi nghe bác sỹ báo cái thai đã không còn, và Mị Linh cả đời sẽ không thể mang thai được nữa, mọi thứ như sụp đổ với đôi tình nhân trẻ, khoảng thời gian trước, bố mẹ hắn do dự vì cũng không muốn mất đi đứa cháu của mình, nên đã nhân nhượng với Cương Mãnh, giờ thì không còn lý do để nhân nhượng cả rồi, không lâu sau đó, trước áp lực gia đình, Cương Mãnh rời bỏ Mị Linh, cô gái tội nghiệp với cuộc đời đầy biến cố đó tuyệt vọng, trong một đêm mưa gió lạnh lẽo, nhẹ nhàng cắt động mạch trên cánh tay, nhìn vào bản thân trước gương lần cuối đầy bi ai rồi nhắm mắt.
Lúc mở mắt ra đã thấy Hạ Dương bên cạnh giường bệnh, vẻ mặt hốc hác, Hạ Dương đã ở bên cạnh cô rất nhiều ngày không ngủ, khi thấy Mị Linh tỉnh lại, hắn mới nhẹ nhàng mỉm cười rồi ngất xỉu. Đưa Mị Linh về nhà mình chăm sóc cẩn thận, nhìn vào đôi mắt u sầu bi ai của thiên thần đó, Hạ Dương hận mình không đủ mạnh mẽ để chiếm được trái tim nàng sớm hơn. Cương Mãnh nghe tin, đến nhà Hạ Dương khấu đầu Hạ Dương, xin được gặp Mị Linh, sự thù hằn đã làm cho Hạ Dương mất lý trí, cầm dao chém xối xả về phía Cương Mãnh, phát cuối cùng vào tim của Cương Mãnh chỉ kịp dừng lại trong tích tắc khi Mị Linh xuất hiện với giọng nói lạnh lùng “Cương Mãnh, từ nay tôi là người của Hạ Dương”.
Cương Mãnh thân thể cường tráng nếu không cũng đã ch.ết với những nhát dao của Hạ Dương, sau khi ra khỏi nhà Hạ Dương, Cương Mãnh bất tỉnh, được tài xế và người dân kịp thời đưa đến bệnh viện kịp thời. Gia đình Cương Mãnh quyết truy án tới cùng, với khoản bồi thường cực lớn, cùng một án treo ba năm, đã chính thức chấm dứt tình cảm huynh đệ của hai người.
Hạ Dương sau đó cũng chả khác gì Cương Mãnh, tuổi trẻ vô độ, mặc dù đã cưới được Mị Linh, di chứng của những cuộc ăn chơi cùng thuốc kích thích và sự băng lãnh của Mị Linh đã biến Hạ Dương không còn là đàn ông chân chính nữa, ngôi biệt thự to đùng ngập tràn sự lãnh lẽo, chỉ có trái tim của Hạ Dương đối với Mị Linh là vẫn tỏa hơi ấm, chèo lái cuộc sống giàu sang mà trầm lặng.