"Phu quân ơi, phu quân, ra dùng bữa tối nè, thiếp sẽ tự tay đút cho chàng ăn a"
"Sư huynh ơi, sư huynh, ra dùng bữa tối nè, tí nữa muội sẽ tự tay đút bảo bảo huynh ăn a"
Mất hết mặt mũi.
Mẹ cái lão gác cổng biến thái, nghiền ngẫm cái gì không nghiền ngẫm, lại đi nghiền ngẫm mấy cái tư thế hoan oái nam nữ, không hợp với tuổi tác của lão ta tí nào. Lão làm việc ở Tàng thư các chứ có phải làm việc ở lầu xanh đâu. Đúng là đời vô số việc không đi theo lẽ thường, ta đã lầm tin lão ấy Việc hôm nay là một cái tát vô mặt hắn a. Không quan sát, không suy nghĩ, lại hành xử theo thói quen, ôm hận là đúng rồi. Mang tiếng cái gì chứ mang tiếng yếu sinh lý thì thằng nào chịu nỗi.
Sinh lý ta mạnh lắm a.
Ta oan quá a.
Đại Du ủ rũ, núp trong căn nhà nhỏ từ lúc về đây đến giờ, chẳng muốn gặp ai, giữ trong lòng cái buồn bực khó xóa bỏ.
Khác với mọi khi, mồi ngon rượu thơm chất đống trên bàn, ruồi nhặng cũng chuẩn bị tư thế bay tới đớp miếng, thế mà tên đệ đệ Đống Cống với Trưởng lão Quảng Mục biệt vô âm tính. Chuyện lần trước ở Tàng linh các có thể là oan, chứ hôm nay vì cái ngu của mình, mà mang tiếng đến lão già và thằng đệ rồi. Có lẽ cả tông môn đã biết, mâm cỗ thế kia mà đến thân thích cũng chẳng muốn đến a.
Hắn thấy, bên dòng suối nhỏ, Ngọc Thanh đang chải chuốt bộ lông đen trên người thú nữ Chun Li. Thật ra hắn cũng biết, chút muộn phiền trong lòng hắn chả là cái thá gì, so với những nhục nhã mà nữ nhân mặt người hình thú này chịu đựng từ khi sinh ra đến giờ. Nhưng ý thức tâm lý là vậy, cùng cảnh ngộ có thể sinh ra đồng cảm, thời gian trôi qua có thể xóa nhòa đau thương, thù hận, đấy là việc về sau, chứ việc đã xảy ra rồi, mới đầu ai chả nản lòng với buồn bã, bực tức, giữ kín hay bộc phát là tùy hành động mỗi người thôi a, chí ít hắn cũng có hai nữ nhân bên ngoài hiểu chuyện, lo lắng cho hắn.
Khách tới nhà mà từ chó đến gà không thèm kêu, lão tổ Bì Công ngồi chưng hửng trước bàn đầy ắp thức ăn thơm phức, tay chả buồn gắp, mồm chả buồn nhai, chỉ thỉnh thoảng hớp vài ly rượu, cảm thấy lạc lõng khi cao lương mỹ vị mà chẳng có ai trò chuyện cũng lão, hay chí ít cũng có người chịu đựng hắn bốc phét.
Nhìn cái nhẫn trên tay, truyền ý thức vào đó, dường như có bức màn ngăn cản, chẳng quan sát được thứ gì trong đó, chí ít nó còn có giá trị sau này, chứ cái cuốn sách kia, với kinh nghiệm của hắn, bây giờ có thể viết thành sách, cần gì phải nghiên cứu tư thế hoan ái của kẻ khác.
Suy nghĩ mông lung cả mấy canh giờ, với niềm háo hức ngày mai sẽ được gặp lại Bích Hà Nguyên Quân, rồi sẽ sống với nhiều nàng như thế nào, đau đầu thì dẫn đến đau bụng a, lại đói nữa, không xả được muộn phiền trong đầu thì xả muộn phiền trong bụng, mở cửa, phóng đến nơi cần đến. Không gì thoải mái bằng ị ái kịp thời, cuốn sách vô dụng kia bây giờ cũng đã có tác dụng, xé mấy tờ, vò vò, rồi cho nó làm việc đúng nghĩa đồng nát, rác sinh hoạt của nó...
Cứ vui lên dù cuộc đời nó chán, thấy hắn tươi tỉnh đi tới, hóa ra nãy giờ đau bụng nên trốn trong nhà, làm chúng ta lo lắng quá, Ni Na A Min và Sương Nhi tung tăng chạy tới, mỗi nàng một bên liếng thoắng việc nội trợ, việc dựng nhà, làm vườn, gì chứ kẻ có linh khí, chút việc vặt này là việc vui, chả cần so đo nam nữ.
Rót cho Bì Công một ly rượu, mời lão miếng mồi chua chua cay cay:
"Sư tổ, ta lụm được mớ công pháp này, bay này, thân pháp này, quay tay này. Ta không rành tu luyện lắm, sư tổ có thể chỉ dạy giúp ta không, ta không muốn lúc đánh nhau, chỉ làm hình nhân cho người ta luyện võ a"
"Ối giời, gì chứ đây là nghề của ta, tự dưng có việc làm nó vui làm sao í, coi như ta không phải ăn chực uống chùa nhé, đảm bảo dăm bữa nửa tuần trăng, thằng nhóc nhà ngươi sẽ rành rọt a, tên Quảng Mục dốt nát kia là mắm muối gì so với vàng bạc như ta"
"Sau này có công pháp gì, cứ đưa ta hướng dẫn, trí tuệ cao thâm như ta, chỉ ta và ta mới xứng đám làm thầy của ngươi thôi, thằng nhãi Quảng Mục kia đã là gì, có biết, trừ thế hệ kiêu hùng đầu tiên trong tông môn, bọn nhãi sau này đứa nào ta chẳng chỉ điểm, chúng nó xem ta còn hơn hai kẻ đã đẻ ra ấy chứ"
"Thằng nhãi, ngươi có mắt nhìn người đấy, đúng người đúng việc cũng là "Đạo", ta vui quá a, ăn uống no say, nghỉ phát cho xuống bụng, ta sẽ truyền thụ cho ngươi vài thứ hay ho hơn, haha, ta sống tốt đời đẹp đạo lắm nha, trời tối rồi ta cũng sẵn lòng chỉ dạy a"
....
Hỏi một cầu mà lão nói nhiều quá, đồng ý hay không đồng ý là được rồi, mặc kệ, thế là không khí lại vui vẻ hẳn lên, tụm đám bên bàn ăn, Ngọc Thanh trưởng lão nghe sư tổ bốc phét không ngưng mồm, có chút bức xúc quát lên.
"Sư tổ, đứng đắng được không hả, không dạy thì để ta dạy, chút việc vặt này có nên nói nhiều không, Đại Du, lát nữa vô trong căn nhà gỗ kia, ta dạy ngươi, nam nhân các ngươi, được nữ nhân như ta truyền thụ, có phải kích thích hơn lão già kia không?"
Kích thích quá a, ta truyền nàng thụ, nghe là mê liền, má ơi tha con đi má. Luyện bay nhảy, chạy chọt, tránh né thì chun mẹ vô căn nhà gỗ kia làm gì, làʍ ȶìиɦ à. Mặc dù ta có chút thất thố nên hỏng chuyện tại Tàng thư các nên mất công pháp, chứ thất thố trước mặt trưởng lão như bà, mất mạng a. Ta đã không muốn, mỹ nhân này cứ làm ta liên tưởng đến những hành động bậy bạ. Đang không biết trả lời sao, may mà Bì Công có vẻ đã bị khích tướng, bỏ đũa xuống quát lại.
"Này này, nữ nhân ngực to thì não lép, lép đến mấy cũng biết kẻ trí tuệ cao thâm không là ta thì là ai, ngươi tình giành cái công việc béo bở này của ta à, quên đi, là của ta, ta không dạy nó được, ta tự leo lên đỉnh cao nhất của tông môn sủa ba ngày ba đêm"
"Sao sao, Đại Du, ngươi chọn đi" - Ngọc Thanh chẳng chịu thua, hai tay đỡ đỡ bộ vếu đang hỗn lên hểnh xuống vì tốn hơi cãi nhau với lão già này.
"Ta không xứng để hai tiền bối giành giựt đâu nha, dù gì sư tổ Bì Công đã mở lời trước, ta cũng không thể vì sắc đẹp mà quên đi cái đạo kính trên nhường dưới a"
"Ha ha, đúng, đúng, chọn đúng lắm, thằng nhãi, đã hiểu "Đạo" rồi luôn, mới có mấy ngày mà thông minh ra phết"
Quảng Mục mất tích lại tự dưng xuất hiện vui vẻ lạ thường, không ngừng nâng ly lên hạ ly xuống, ta có niềm vui của ta mà ta không nói a.
---
Không ngủ được, ồn ào quá, chúng nữ trăn qua trở lại, nằm nghe xa xa có tiếng chửi rủa liên hồi, thỉnh thoảng có vài tiếng rú lên đầy tức giận.
- Má nó, thằng ngu, mi là cái loại gì thế, ta giảng nãy giờ ngươi cũng không hiểu là sao.
- Bình thường ta thấy mi ăn uống có thứ nào bẩn đâu, sao đầu toàn là phân thế hả, chẳng lẽ lỗ hậu ngươi để ở trên đâu.
- Ta là ta chỉ một lần nữa thôi đấy, không hiểu, không vận chuyển linh khí được nữa ta táng cho rụng răng.
....................
- Mịa nó, mấy canh giờ rồi mà đến một phần cũng chẳng hiểu ra, chẳng thực hiện được là làm sao, làm sao.
- Bốp....
- Con mẹ ngươi...
- Má nó, cho ta dạy linh thú đi...
- Ngọc Thanh, Ngọc Thanh... cho ta rút lại lời thế, ta không muốn sủa ba ngày ba đêm đâu a.
Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh, Đại Du mặt mũi bầm tím vì bị đánh, tròng mắt đen thui vì mất ngủ, được Đống Cống gọi dậy rồi đưa đến nơi gặp mặt thân mật của các trưởng lão, lão già Bì Công thì chẳng biết bay biến nơi nào vào lúc nào, chắc là đã bỏ của chạy lấy người rồi, tuổi già sức yếu, tinh thần chẳng chịu nỗi đả kích này, già mà còn dại, xách đờn đi gãy tai trâu.
Đại Du ngoáy ngoáy cái tai, dường như muốn điếc mất rồi, ta đến với thế giới này có bao lâu, làm sao hiểu hết lượng kiến thức khổng lồ như vậy, lão sư tổ dạy một câu, lại tự khen lão hai câu, rồi chửi thề ba câu, học đi đôi với hành thế nào được, chí ít cũng phải có lớp bồi dưỡng bổ túc cấp tốc cơ bản chứ, không không nhồi nhét vô đâu bao nhiêu là thứ, ôm sao hết, chứ đừng nói chi là vừa học vừa hành.
Quên chuyện đó đi, khó quá thì trước mắt bỏ qua, Bích Hà Nguyên Quân là nữ đệ tử mang tội đánh mất khí thạch, hắn cũng đã gửi Ni Na A Min một mớ thần thạch dự trữ, cần thiết thì đem ra bồi thường, ka ka, ân tình như thế này, nữ nhân nào không cảm động đến nỗi ɖâʍ thủy tuôn ào ạt. Nơi nào đó, thời nào đó, some hai đã là điều viễn vông, thế mà tối nay, có lẽ là được some ba some bốn rồi, nghĩ gì nghĩ chứ nghĩ tới chuyện hoan lạc, đầu óc tăm tối đến mấy cũng được khai sáng, đầu óc chán nản đến mấy cũng được hưng phấn, bao nhiêu cặp đôi yêu đương, bao nhiêu cặp vợ chồng cãi nhau chí chóe, thề chia tay, dọa ly thân, đòi ly hôn, rồi cuối cùng cũng nứng quá không chịu nỗi mà bỏ qua mọi lỗi lầm rồi lê lết lên giường đú đỡn, bao đời bao kiếp, chưa có ca nào mà trai gái viên mãn chuyện chăn gối lại bỏ nhau vì tiền vì bạc hay vì cái gì cả.
Vui thì lên giường không nói, giận thì cứ xách lên giường, bực mấy cũng thành vui.