Thắng rồi, thế đách nào ăn hên lại là người đứng đầu a. Đại Du đi nghênh ngang vẫy tay chào khán giả, một màn chửi rủa nồng nhiệt tiếp đón hắn. Thằng vô sỉ, vô lại, thắng vậy mà thắng à, thắng vậy mà huênh hoang, thắng kiểu gì chứ thắng kiểu đó tao cũng thắng được à. Uổng công bố mua vé chợ đen giá cắt cổ để chứng kiến thằng ác ma nó thắng. Một đám mỹ nhân quyết định trong thời gian này núp ở nhà, quyết không ra đường, lỡ đâu đụng phải hắn thì oải, hoặc thấy thì phải tránh xa à...


"Ha ha, Tử Vi Đại Đế ta phán éo bao giờ sai, Thượng Thanh, bây giờ ngươi tin ta hay tin vợ ngươi"


"Thượng Thanh, thần thạch, thần thạch, trả rượu cho ta, già cả rồi không được xù đâu đấy, phải để đệ tử nó học hỏi, xù thì chui qua háng ta sáu chín lần nhé" - Quảng Mừng mừng như nông dân được mùa, thế éo nào thằng đầu đất kia lại đừng đầu, đời có nhiều thứ khó tin à nhen.


"Má nó, ta không phục, thầy trò các ngươi chơi bẩn" - Thượng Thanh mặt mày xám nghét, đúng là nuôi ong tay áo, thần thạch của ta.
"Phục hay không là việc của ngươi, thắng hay không cũng là việc của đệ tử ngươi chứ của ai, sao nào, tính xù hả, háng nè, chui qua, chui lại cho ta, các trưởng lão chứng kiến a"


Chui đi, chui đi...


Đám trưởng lão thấy trò hay, liền cổ vũ nhiệt tình. Bình thường ỷ hắn là tổng quản tài nguyên trong tông môn, chi li từng tí khí thạch, mua đi bán lại kiếm lời. Những đệ tử thiên tài tí là tìm mọi cách chui qua núi của hắn tu luyện, hành các trưởng lão khác khổ sở không thôi. Bây giờ mới có dịp hả hê à nhen.




Vứt túi to thần thạch cho Quảng Mục, Thượng Thanh bay cái véo về phía Thích Thể Hiện, mặt nổi sùng, xách đầu thằng nhỏ dậy.
"Thằng ăn hại, ngươi biết ta cá cược với tên Quảng Mục kia, sao còn nhận thua?"
"Ta biết chứ, nhưng ta thích thì ta thua"


"Má nó, thích cái con mẹ ngươi chứ thích, một trăm thần thạch đấy, ngươi là đệ tử ta hay là đệ tử của tên Quảng Mục kia hả"
"Anh bạn già, có trăm viên thần thạch thôi mà làm gì căng thế, ta..."
Véo...


Thượng Thanh Linh Bảo Thiên tôn xách cổ hắn ném cái véo, thằng đầu trọc bay về hướng nào không rõ. Bạn mẹ mày chứ bạn, ta là sư phụ mày a. Đừng ỷ thiên tài trong thiên tài là muốn làm gì thì làm. Ngoài việc ta tốn không ít của bồi dưỡng nên mi, đến cả trưởng lão như ta cũng thấm đòn mấy cái trò ngu của ngươi rồi. Tao đang chơi mi đem đốt nhà, bảo là cho thêm nồng ấm. Ta đang tu luyện ngươi xông vào rủ đi chơi gái, bảo là một của lạ bằng một tạ của nhà. Thê thiếp ta đang tắm ngươi dòm trộm làm cả đám chạy tán loạn. Đám thê thiếp ngày nào cũng ý kiến lên ta đau cả đầu. Đến con gái ta mà ngươi cũng không tha, ăn rồi suốt ngày đòi kiểm tr.a thân thể, khoác lác giúp nâng cao thiên phú với tu vi.


Thằng ăn hại vô lại.
Có nên đuổi cổ nó đi không?
Má, đời nói đúng thật, có tài thì có tật. Nhịn nhịn, hồi trước trẻ khỏe mình chỉ kém hơn nó một nửa thôi chứ nhiêu. Sau này già nhờ vào nó cả.


Liếc nhìn Cô Đơn Cô Độc, lắc lắc cái đầu, loại thú quý hiếm này nuôi khó quá, sinh ra không đúng chỗ rồi, may đâu Tiên Tinh mới đủ khí thạch không gian để ngươi tấn cấp.
---


Trở về rồi, trở về rồi, vẫn như mọi khi, hai con bướm nhỏ tung tăng đến đón con chym bự trở về. Một hàng rào nhỏ xinh xinh được ba nàng dựng lên, trồng linh tinh các loại hoa, một hồ nước nhỏ, một đàn cá tung tăng. Quảng Mục nhìn mà phát thèm, thằng nhãi này biết hưởng thụ phết, bây giờ muốn nhận nó làm đệ tử của mình cũng chẳng kịp nữa rồi, nói ra thì nó đuổi cổ mình đi ngay a, nhìn mặt nó đần đần mà thù dai lắm a.


"Dô, dô... Ngọc Thanh trưởng lão, ngồi xê xê ra xíu, tinh thần ta đang hưng phấn, lại có tí rượu, tay chân không điều khiển được a"
"Thế bảo bảo ngươi có điều khiển được không?"
"Được chứ, được chứ... Nhưng gặp trưởng lão xinh đẹp như này, nó teo riết lại vì hổ thẹn rồi a"


"Đâu, đâu, vạch ra ta xem thử, con giun của ngươi có bằng ngón tay út của ta không?"
"Thôi thôi, bản tính ta lương thiện, trưởng lão cớ gì cứ bắt ta lòi mặt xấu ra a"


Đại Du lại nhảy phốc sang một bên, tránh xa xa bà mẹ vợ đùa dai chơi ác. Đùa, chỉ cộng gân của nó thôi đã to bằng ngón tay út à nhen. Mẹ vợ mà muốn ngập mồm, có cơ hội ta làm liều, ta cho ngập a, khuyến mãi thêm hai quả trứng. Đừng nghĩ miệng xinh là muốn nói sao nói. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nhưng ta không dại nhảy vào cái hố này, chỉ cần sơ sẩy là bà mẹ vợ này treo chym ta lên cây ngay, định thử sức chịu đựng của ta hay thử đạo đức của ta.


"Sư huynh, cạn ly nào, đệ chưa bao giờ chứng kiến một chiến thắng bỉ ổi như thế này, đáng học hỏi a"
"Sư huynh, cạn ly nào, huynh bây giờ nổi tiếng nhất tông môn rồi, nào là phụ tình, nào là ác ma, nào là vô lại, nào là vô sỉ, nào nào... dô dô nào, huynh giựt hết tiếng xấu của thiên hạ rồi"


"Đống Công, ngươi nói nhiều quá, mỗi người một cách khác nhau, quan trọng kẻ thắng cuộc à, đừng nói nữa, xem ai vô kìa"
Đống Cống quay đầu sang phía cổng, có ai đâu, hay kẻ đến biết tàng hình.
"Đệ có thấy ai vô đâu, đang vui, đùa thế không hay đâu"


"Không ai vô thì mình dô, lão già, mời lão, Ngọc Thanh trưởng lão, mời mời"
"Hay hay, dô dô..."
"Đống Cống, ngươi xem ai vô kìa?"
"Không ai tắm một lần trên hai dòng sông à nhen, thằng nào vô phá đám, đệ nắm tóc nó giộng xuống đống phân à"
Xềnh xệch.


Đống Cống bị nắm tóc kéo đi, rồi bị giộng xuống hồ nước, ngoi lên ngóc xuống mấy lần. Lúc lấy lại thần hồn thì nhìn sang thấy một gã ăn mày đang ngồi thế chỗ của mình. Đống Cống định vác cái chùy lao tới đập một phát xin tí huyết, nhưng đụng thứ gì đó phản chấn, tích tắc đã rơi tỏm xuống trở lại hồ nước. Hắn hật vật đứng dậy, nhìn kỹ hóa ra người quen chẳng bao giờ muốn gặp, hắn đến đây làm gì.


Tên mới đến giựt bình rượu trên tay Quảng Mục.
"Ha ha, có rượu ngon mà không mời ta, Quảng Mục, thằng nhãi mi phải cảm ơn ta a, không nhờ ta cho Đại Du chiến thắng, nó làm gì có cửa đứng đầu, nhân sinh như một trò đùa, kẻ chơi đùa ta lại hóa ra kẻ đưa ta lên núi cao"


Tên mới đến đưa sát cái mặt vào bộ vếu của Ngọc Thanh.
"Ngọc Thanh, ăn gì mà nay vếu to thế"
Tên mới đến lại nhổ nhổ cộng lông trên người thú nữ.
"Ủa, con bé này, mặt xinh mà sao thân thể hóa thú thế kia, trúng lời nguyền a, haha, có muốn ta tới bắt chấy không?"
Tên mới đến tự nhiên như ruồi.


"Các ngươi ăn no uống say rồi, phần này là của ta nhé, tranh giành với một lão già như ta, lòng không an thì đạo tâm không vững đâu, rồi con đường..... bô lô bờ la"


Lại là lão già Bì Công tự kỷ, khoác lác này, nhìn hắn ăn rồi uống rồi nói liên mồm, mọi thứ đã bị quét sạch sành sanh, cả đám trố mắt nhìn vị khách không mời mà đến, một vài con gì đó bay bay trên đầu hắn, dường như bị hấp dẫn bởi mùi hôi từ lão thoát ra.


"Đã, hôm sau cứ thế mà phát huy, ta lại đến nữa, ta về đây"


Đến chẳng có kẻ đón, đi chẳng có kẻ tiễn, tên ăn mày cứ thế cong mông bỏ đi không lời từ biệt, chốn yên bình này sắp bị một lão già phá rối rồi. Nhìn cái phong phạm chán đời cũng không phải chán, yêu đời cũng chẳng phải yêu, Đại Du thấy thế thắc mắc hỏi Quảng Mục, lần sau biết đường mà tránh, dây dưa với kẻ không cùng chí hướng, trước sau gì cũng sinh sự a.


"Lão già, tên đó là ai thế, đến hai trưởng lão như các ngươi, mà lão ăn mày kia cũng chẳng thèm nể một chút thể diện, ta thấy lão đó dòm Ngọc Thanh trưởng lão như muốn ăn luôn à, lần đầu ta nghe kẻ khác gọi lão là thằng nhãi đó, ha ha"


"Nói chuyện với người lớn nghiêm túc xíu vào, bắn nước bọt ra kìa, không biết thì dỏng tai lên mà nghe. Đông Nhạc Thái Sơn tông hình thành cũng được hơn vạn năm rồi, tên Bì Công kia cũng là một trong những kẻ kiến tạo nên tông môn này, thân thế hắn thế nào, đến Loạn Loăn cũng không biết. Hắn là kẻ giữ mộ các đời tông chủ, tu luyện Luân Hồi công gì đó, cứ già ch.ết lại đầu thai làm người mới, công pháp và ký ức vẫn giữ, có lẽ đạo hữu cùng thời với hắn đã ch.ết hết, sống lẻ loi nên hắn cô đơn, không trò chuyện với các bia mộ thì gặp ai cũng nói nhiều như thế, chỉ có trưởng lão mới biết hắn là ai, tồn tại thế nào ở trong tông môn này a"


"Ta nghĩ lão già đó còn ham vui nữa"
"Vui mọe gì, tầm như lão ăn mày đó, mà lại tham gia hội đấu Sơ Linh, mỗi lão ta vui thôi"
Oài, Đại Du cũng từng biết, nhiều người già lại có tính trẻ con. Có lẽ, ký ức cuộc đời lúc trẻ thơ là đẹp nhất.


"Đống Cống, hôm sau chuẩn bị nhiều đồ ăn một tí, dù sao lão ăn mày Bì Công kia cũng là trưởng bối, chút lễ phép cũng cần phải có, ta nghĩ, lão đó đến vài lần hoặc vài chục lần rồi chán a"


Năm mươi viên thần thạch đã đưa cho Đống Cống, để gửi lại Thích Thể Hiện, dù gì cũng là của thiên trả địa, không đưa thì gặp mình là nó đánh, mặc dù cũng muốn hốt trọn quả này, nhưng làm người ai làm thế, làm thế để rồi hại mình à.


Đưa cho Ni Na A Min giữ một mớ phòng thân, trong đêm tối vắng lặng, mình hắn ngồi hấp thu linh khí từ thần thạch, cái hệ thống không đáy như kẻ đói ăn, qua canh giờ đã quất sạch thần thạch, tới sáng đã không còn một mống, kiểm tr.a lại cơ thể, chẳng có biến hóa gì, có thể là hắn ngu nên chưa nhận ra.
---


Sáng sớm, Đống Cống dẫn hắn đến đài vinh quang, nơi ghi nhận những kẻ đứng đầu các cuộc thi. Chúng nữ ở nhà còn lắm việc phải làm để xây dựng tổ ấm. Một vài căn phòng nhỏ, khách đến cũng có chỗ nghỉ ngơi, tắm rửa cũng có chỗ kín kít. Nơi tỉ mỉ cầu kỳ nhất không nói cũng biết, gia cố vững chắc, khỏi lo chơi mạnh quá nó sập. Một bảng tên to đùng "Không phận sự miễn vào" được dựng nên, in cái hình lão già trưởng lão Quảng Mục với dáng vẻ gầm gừ.


Dưới vạn khán giả theo dõi buổi trao thưởng, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên tôn mặt mày xám xịt, đang lúc sầu đời mà, mặc dù ai cũng biết đệ tử của hắn mới là kẻ xứng đáng đứng đầu, nhưng đời nó trắng đen không rõ, may mắn cũng là một loại tài nguyên, thắng bỉ ổi vẫn là thắng.


Nửa đêm qua, đang lúc ấy ấy cho thoải mái thì thằng Thích Thể Hiện lại gõ cửa rủ đi chơi gái, ếm thêm một câu già rồi đừng căng thẳng quá kẻo ch.ết sớm, làm ta mất ngủ tới giờ.


Nhìn hắn cầm mớ thần thạch từ tên Đống Cống đưa cho, mẹ thằng chó, đến sư phụ mi, mà mi cũng cùng người ngoài chơi xỏ là sao, ta đâu có bạc đãi mi a, huhu, chỉ cần đủ tài nguyên cho nó, vài trăm năm là nó thăng Tiên à, các tông môn khác đào đâu ra, thiên tài trong thiên tài thường bị các tông môn đón rước, không đón được thì âm thầm chơi xỏ cướp về.


"E hèm, cuộc tỉ thí dài ngày đã kết thúc, bên cạnh những trận tử huyết mãn nhãn, còn có những đệ tử ăn hên không đánh cũng thắng, thắng không thuyết phục, thắng bỉ ổi, làm vạn người bất mãn, nhưng ta là kẻ giữ chữ tín, thắng là thắng, buổi lễ bắt đầu, đứa nào xem thì xem, không xem thì đi về, đội nghi lễ, nhanh mẹ mày lên"


Rõ ràng tên đó đang chửi xéo mình a, tối qua hấp thụ mớ linh thần, thân thể hôm nay có vẻ nhẹ bẫng, linh hoạt hơn nhiều, thử búng một cái đã lên thật cao, đáng tiếc là kỹ năng tiếp đất chưa tốt.


Buổi lễ qua loa, tiếp theo là vào Tàng linh bảo chọn vũ khí, tới vào Tàng thư các chọn công pháp, cuối cùng là gặp mặt thân mật cùng các trưởng lão, nơi đó có thể nói mỹ nhân mình thích trong lòng, thích con nào thì mỹ nhân đó sẽ lập tức được đưa đến, cho dù ở đâu cũng có kẻ đi tìm về, cho dù đang bị thằng nào chơi cũng bị xách cổ về, sướng quá chứ lị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện