"Thằng ác ôn kia, trả lại Ni Na A Min cho chúng tao, đánh ch.ết mẹ nó đi Thiên Bồng ơi"
Tiếng lành đồn xa. Tiếng ác đồn lan tỏa còn bao la hơn nhiều.
Cả một vạn khán giả, mà không một mống cổ vũ cho hắn. Hắn tuy chẳng để ý, nhưng trong lòng cũng có chút xuyến xao. Bản năng tâm lý, ai cũng vậy. Còn tên Thiên Bồng kia, cười như được mùa. Nhìn Đại Du như cục công trạng cực lớn. Sau trận này, hắn tháng thì không nói, hắn mà giết luôn tên Đại Du này, thì hắn sẽ là kẻ tiếng tăm khủng rồi.
Trên khán đài, đám đông không ngừng la ó, chửi thể. Hiệu ứng cánh bướm lan truyền thật là nguy hiểm. Đúng sai chẳng cần phân biệt. Bây giờ có đứng giữa thiên hạ thanh mình rằng, tối qua Đại Du mới bóp vếu Ni Na A Min, thì bọn nó cũng chẳng tin đâu. Dù là sự thật nhưng đám đông luôn thắng à.
Oan khuất thì để ngàn năm sau sáng tỏa, sáng tỏa rồi thì chẳng thấy đám đông kia đâu.
Vào trận.
Thằng Thiên Bồng điên điên đột nhiên có biến. Thân thể béo ú đột nhiên vặn vẹo. Sau mười hơi thở hoàn toàn biến thành người khác. Má nó, sao lại đô con, cơ bắp lực lưỡng, sáu múi thế kia.
"Nhãi con, hôm qua ngươi đỡ được một chiêu kết liễu của ta dành cho con súc vật kia. Chứng tỏ ngươi cũng có bản lĩnh kha khá. Loại này mới xứng đáng làm đối thủ của ta. Bây giờ thì ch.ết mẹ mày đi"
"Thay mặt linh hồn Ni Na A Min, hôm nay ta huyết tế ngươi. Mấy thằng ngồi trên khán đài kia, làm éo gì mà không vỗ tay"
Bạch bạch... Thiên Bồng soái ca, mả cha thằng Đại Du.
Thiên Bồng xuất vũ khí, vác cào cỏ lao vào tấn công Đại Du. Nhìn mười cái mũi nhọn hoắc thấy ớn. Mổ vào thì đến ngọc đá cũng vỡ, nói chi là ghim vào người thì còn gì.
Đống Cống nói rằng, tên này cắn thuốc hàng ngày. Tu vi có thể không bền vững, nhưng công lực cũng chẳng phải dạng vừa đâu. Hắn không sợ ch.ết, hắn sợ yếu nên chơi hàng.
Thấy cào cỏ lao tới, Đại Du cầm kiếm vừa chạy, vừa nhảy theo hình dích dắc khó đoán để tránh né. Ý định để thằng Thiên Bồng nó mệt, nó lơ đễnh một tí thì kiếm đường xin tí huyết. Hắn công phu không có, nên đối chọi trực tiếp với nó thì khó mà thắng được. Đao kiếm thì chém một nhát ra một nhát. Cào cỏ kia cắm một phát ra mười lỗ máu à.
Đấy là suy nghĩ, dự tính ban đầu khi vào trận của Đại Du. Nhưng đời không như là mơ. Thằng điên Thiên Bồng, vừa thay đổi hình dạng, thì đột nhiên lanh lẹ lạ thường, cộng thêm cây cào của hắn, có thể dài ngắn tùy í.
Đại Du mới dích dắc được vài cái, đã lĩnh ngay một cây cào cỏ vô lưng. Từ trên cao rớt xuống nằm bẹp dí xuống đất. Xem ra ông lực tên này chẳng thua gì Đống Cống. So ra mạnh mẽ hơn cả nhát kiếm của Bích Hà Nguyên Quân và Ni Na A Min rất nhiều.
Gà.
Thấy vậy, Thiên Bồng liền dương dương tự đắc. Tưởng thế nào, hóa ra nó yếu thế này thì mất vui rồi. Thôi, cho mày ch.ết sớm bố mày còn về chơi gái. Bố cắn thuốc chơi mày xong, chơi gái là hợp lý quá còn gì.
Thiên Bồng lại vác cào cỏ xông tới bổ xuống người Đại Du mấy nhát. Đại Du cuống quá, hắn chỉ biết ôm đầu để thủ thế. Thân thể hắn đầy vết thương, máu chảy đỏ thẫm cả người. Giả thể mang tiếng Thể Tôn tinh, thất bại sớm quá. Đau bỏ mọe.
ch.ết sao?
Không thể để bị hành như thế này a. Ngay khi cây cào cỏ ghim vào người, Đại Du dùng sức lực mạnh mẽ giữ lấy. Vung mạnh một đấm hết sức có thể vào bụng Thiên Bồng. Ặc, chẳng làm đối thủ của hắn đau đớn như trong tưởng tượng. Dường như có phản lực gì đó, khiến Đại Du văng ngược lại ra sau. Cánh tay tê rờn, cảm giác chẳng cử động nỗi. Gậy ông đập lưng ông mẹ rồi. Thú nữ cũng bị thảm bại bởi loại công pháp này a. Đánh nó cũng là đánh mình.
"À thế à, hóa ra ngươi cũng chỉ là kẻ phàm phu tục tử. Lợi dụng tình cảm của Ni Na A Min để lọt vào tới vòng này. Chứ nếu nàng đánh thật, mi đã ch.ết từ trận đầu tiên rồi. Đáng tiếc, số mày đen rồi, lão tử chưa nhân từ với bất kỳ còn súc vật nào cả. ch.ết"
ch.ết.
Thì làm sao cứu Bích Hà Nguyên Quân? ch.ết thì chẳng lẽ Ni Na A Min trở thành góa phụ còn trinh hay sao? ch.ết thì em gái nuôi của ta bị thằng đầu trọc và đầu rồng tranh đoạt hay sao? ch.ết... Mộng tưởng kia tan vỡ ngay khi chớm nở hay sao? Giờ thì bí mật con mẹ gì nữa.
Chiến đấu với thằng điên, nó không ch.ết mình ch.ết. Sát ý giết người xuất hiện mạnh liệt, tỏa ra khắp người. Thiên Bồng thấy có biến, cũng bất ngờ lùi lại vài bước. Thằng này bị đập như thế mà còn sức đứng lên a. Xem nó kìa, dữ như chó. Ta coi mi làm được trò trống gì.
Sát ý nổi lên, vòng tròn trên trán đã thành màu đen, lấp lánh.
Đại Du cầm Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm điên cuồng lao tới chém loạn xạ Thiên Bồng. Hoa văn đen kịt từng hiện ra để đánh nhau với Đống Công. Kỳ lạ là chẳng xuất hiện bên ngoài giả thể. Lại bảo phủ lấy thân ảnh của hắn bên trong hệ thống. Một sức mạnh quỷ dị mà hắn cảm nhận được. Nhưng nó sớm làm hắn lên cơn điên. Xung quanh có gì, hắn không cần biết nữa. Trước mắt, chỉ có trước mắt là đối thủ. Trong lòng, chỉ có mỗi ác niệm, giết và giết.
Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm, hoa văn màu vàng trên đó, phút chốc trở nên đen kịt, từ từ tỏa ra làn khói đen quỷ dị lượn lờ.
Trong não hải của hắn, trong không gian hệ thống, vang lên hai từ.
"Hủy"
"Diệt"
Vô Linh đang hí hửng xem đánh nhau. Lần nữa trố mắt nhìn thân ảnh trong suốt, thân ảnh đang nhắm mắt lần đầu tiên mở miệng. Tạo nên một làn sóng xung kích ghê rợn. Vô Linh ôm đầu, rú lên một tiếng rồi biến mất. Dường như ký ức nào đó xuất hiện, làm cho nó khiếp sợ.
Quỷ dị. Ta thích.
Thiên Bồng đôi mắt tóe lửa, quyết sinh tử với thằng này. Cây cào cỏ của hắn ghim sâu bên hông của Đại Du. Hắn ra sức vặn vẹo mười mũi cào cỏ, như muốn móc ruột móc gan đối thủ trước mặt.
Hai thằng đang cận chiến. Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm mặt dù chém loạn xạ có đoán. Nhanh chóng, một đường máu xuất hiện trên ngực Thiên Bồng. Hắn rú lên một tiếng đau đớn. Hắn không tin rằng tên Đại Du này có thể làm hắn tổn thương.
Vội vạng nốc một mớ đan dược gì đó. Nhưng, vết thương trên thân thể đô con lực lưỡng của hắn, như bị thứ gì bạo toạc, da thịt xung quanh bị ăn mòn. Vết thương càng lúc càng lan rộng. Vài nhịp thở, thân thể lực lượng của Thiên Bồng lại biến đổi, trở về hình dạng béo ú ban đầu.
Lại ăn thêm mấy nhát kiếm của Đại Du. Thân thể béo ú bốc mùi hôi thối, thối rữa nhanh chóng. Thiên Bồng đau đớn thoát khỏi người đối thủ. Hắn lui lại thật xa, rồi cầm cào cỏ bỏ chạy.
Thiên Bồng.
Hắn vốn tự tin chấp mọi đối thủ cùng cấp. Trong người hắn mang ba bản thể khác nhau. Đối thủ đánh vào bản thể thứ nhất, thì hai bản thể còn lại ra phản đòn, khiến chiêu thức đối phương phản chấn ngược lại. Hắn tu luyện dung hợp sáu mươi chín năm mới thành. Thế mà, chỉ một trận chiến, bản thể lực lưỡng đã bị hủy. Bản thể béo ú đã sắp bị hủy, đang bỏ chạy. Thiên Bồng muốn sống, không muốn bản thể cuối cùng bị chém ch.ết.
Đại Du, đối thủ của hắn, đang vác kiếm điên cuồng truy sát. Thằng điên gặp thằng điên.
Bùm, một mùi hôi thối nồng nặc tỏa ra, Bản thể béo ú của Thiên Bồng chính thức bị tiêu hủy. Bản thể còn lại, vẫn béo, bụng phệ hơn. Nhưng khuôn mặt thay đổi, tai hắn dài và rộng. Chiếc mũi phình to ra, đặc biệt là hai cái lỗ mũi.
"Thằng Thiên Bồng, nó là con lai giữa người và linh thú"
"Mẹ kiếp, bao lâu nay phải kệ nệ một con linh thú để xin đan dược"
"Con hay là cháu của Đan Linh Chân Lão Xích Đế Quân đây"
"Tao cười ch.ết mất... Thằng súc vật này, lúc nào cũng nói chưa bao giờ nhân từ với súc vật"
"Má nó, chạy thôi, con heo đó chạy về phía này"
Quản sự chấp chưởng trận đấu thấy sự tình không ổn nên trốn mất tiêu. Bây giờ có nói thì hai thằng điên kia có dừng lại đâu.
Tiếng éc éc như lợn bị thọc tiết, vang vọng điếc tai. Thiên Bồng chạy trốn vào đám đông khán giả, tìm người đỡ đòn. Đại Du điên cuồng đuổi theo, gặp ai cũng chém, chém loạn xạ. Tiếng la hét khắp nơi. Khiến các trưởng lão đang cá độ bên sân đấu khác, bay vút vút về phía bên này.
Một khắc thôi mà.
Mười trưởng lão bay tới, dừng lại trên cao. Tất cả cũng phải ngơ ngác, thảng thốt nhìn xuống phía dưới. Cả trăm xác đệ tử nằm la liệt. Thối rửa bốc mùi nồng nặc.
Trong đám đông.
Tên cầm kiếm vẫn đang điên cuồng đuổi theo thằng mặt heo kêu éc éc cầm cào cỏ. Toàn trường trở nên hỗn loạn. Chưa nói đến bị chém oán. Khán giả dẫm đạp lên nhau bỏ chạy. Bên cạnh kẻ ch.ết, thì kẻ thoi thóp cũng nằm mọi nơi.
"Quảng Mục, lão là đồ xạo chó. Ta không cược với ngươi nữa. Tta muốn cược một một"
"Thượng Thanh, giỡn à. Lớn rồi chơi ngu thì phải chịu chứ. Đan Linh, lão xuống dắt cháu chắt của lão về đi. Bị chém ch.ết thì đừng trách ta không nhắc nhở"
"Nhớ mặt ta đấy. Lần sau đừng có xin đan dược của ta nữa"
Đan Linh thoắt cái lao xuống bắt lấy Thiên Bồng bay đi. Ném cho Thiên Bồng một viên đan dược rồi biến mất.
Đại Du mất mục tiêu. Rú lên một tiếng rồi gục xuống. Máu không ngừng chảy, đỏ quanh khắp người, lan ra thành dòng xung quanh.
---
Đống Cống lần này chẳng khệ nệ vác đồ, mà đang vác xác của Đại Du tiến về căn nhà gỗ. Ni Na A Min và Sương Nhi đang mong ngóng, lo lắng từng giây. Từ xa xa phát hiện chuyện không ổn, liền hấp tấp chạy đến. Nhìn Đại Du, hai nàng khóc lóc bù loa bù lu.
"Phu quân, phu quân đừng ch.ết, huhu"
"Sư huynh, muội muốn ch.ết theo huynh, huhu"
Giao Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm cho Ni Na A Min. Đống Cống đặt Đại Du lên chiếc giường làm từ gỗ. Ni Na A Min và Sương Nhi khóc lóc, hỏi dồn dập Đống Cống, chuyện gì đã xảy ra mà Đại Du cả người tràn đầy vết thương, cơ thể đẫm máu thế này. Đống Cống mệt mỏi lắc lắc cái đầu.
"Xin lỗi ta đã cố gắng hết sức"
Sương Nhi chẳng chịu nổi đả kích này nên lăn ra bất tỉnh. Ni Na A Min gục mặt trên người Đại Du khóc lóc thảm thiết. Một ngón tay cái khẽ đưa về phía Đống Cống.
"Đệ đệ, diễn sâu lắm"
Một bàn tay nhè nhẹ vuốt lấy mái tóc của Ni Na A Min làm nàng giật điếng người. Ngẩng đầu lên thấy Đại Du đang cười bỉ ổi. Trò vui tưởng rằng thê tử sẽ mừng vì bất ngờ. Ai ngờ nàng cũng lăn đùng ra bất tỉnh luôn rồi. Khổ thân Đống Cống phải bế cả hai người lên nằm cùng Đại Du.
Sư huynh của hắn mặc dù đã chiến thắng, nhưng trọng thương nặng nề. Ngay lúc Thiên Bồng được Trưởng lão Xích Đế Quân cứu lấy, thì Quảng Mục và Ngọc Thanh cũng đáp xuống bế Đại Du đi. Tới một nơi yên ổn, vắng người. Hai trưởng lão dốc sức, dốc của cứu lấy Đại Du. Quảng Mục nhin Ngọc Thanh không ngại ngần mớm thuốc cho Đại Du mà phát thèm. Mẹ vợ lại thân mật với con rể thế kia, không sợ con gái buồn hay sao? Cái miệng với đôi môi khêu gợi của Ngọc Thanh, nếu mà thằng nhỏ nào được ngậm vào thì phê lòi ra. Thằng nhãi, ta phục mi quá.
"Quảng Mục, Đại Du là đệ tử của huynh, huynh có biết nó quái đản như thế này không?"
"Ngọc Thanh à, ta nào dám làm sư phụ nó. Nó ngu thì ta biết. Chứ nó quái đản thì ta chịu"
"Có huynh ngu thì có. Chứ có thằng ngu nào lên đỉnh thí luyện không?"
Tiếc là Đại Du đã bất tỉnh, không cảm nhận được cái sung sướng mà Ngọc Thanh ban cho. Mặc dù hắn giữ được mạng, nhưng sức cùng lực cạn. Linh khí hấp thụ từ chiến thuyền, có lẽ đã tiêu hao hết. Hệ thống chẳng còn bổ sung linh khí để chữa trị vết thương cho Giả thể nữa. Giờ hắn phục hồi như người thường mà thôi. Khổ thân thằng đệ, phải vác hắn đi cả quãng đường xa lắc.
Nơi đây.
Một, hai, ba, bốn. Sương Nhi, Ni Na A Min, Thú nữ thì đang bất tỉnh. Còn Đại Du thì đến ngóc đầu dậy cũng chẳng nổi. Chỉ có nhịp thở phì phò, chứng tỏ hắn còn sống.
Một nam, ba nữ nằm thẳng cẳng, thẳng hàng. Đống Cống an bài xong, thì tiến đến dòng suối giũ sạch vết máu trên người. Việc tiếp theo hắn làm, là kiếm gì đó để ăn.
Phía xa xa, trên một cành cây cổ thụ cao cao. Một nam một nữ đang thầm thì gì đó.
"Quảng Mục sư huynh, đệ tử của lão bồi dưỡng, hóa ra lại ác độc như thế a, ta tu luyện đến nay cũng chẳng giết người bằng hắn trong một trận"
"Ta nói rồi mà, ta không đủ trình bồi dưỡng tên đó a"
"Muội khó chịu trong người quá" - Ngọc Thanh ɖâʍ thủy phát tác, cả người vặn vẹo. Vừa rồi mớm thuốc cho thằng rể, thân thể lại bức rức nữa rồi. Hương Tiên Chi Thể chẳng khác nào thuốc kích dục mà Hiên Viên mưu mô cho Hoa Nhạc dùng, Tiểu Thần cũng bỉ ổi như ai.
"Ta không thể làm chuyện bỉ ổi với muội được" - Quảng Mục thèm nhỏ dãi, đứng đắn nói ra.
"Không sao. Chỉ bên ngoài cũng được. Ta lên đỉnh núi kia"