Hai mươi năm sáu tháng chín ngày, tu giả từ các đại lục của Thanh Lục Tinh, đã đi bước chân cuối cùng, đến lối ra của bí cảnh.
Nhìn về phía lối ra, phía sau nó, một tầng mây trôi lơ lững.
Sau tầng mây, là quả cầu màu vàng, to gấp mấy ngàn lần Thanh Lục Tinh. Đó chính là Tiên Tinh.
Với khứu giác nhạy cảm của tu giả, có thể cảm nhận linh khí nơi đó, dồi dào không biết là bao nhiêu lần so với Thanh Lục Tinh.
Ở đó, tỏa ra một loại linh khí khác, đó là Tiên khí. So với các loại linh khí mà Thanh Lục Tinh có, giống như, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Tiên khí hình thành nên Tiên thạch. Tiên khí hòa trộn trong dòng nước, tạo nên suối nguồn Tiên khí trong truyền thuyết.
Tất cả đều đang chờ đợi. Khi quy tắc cuốn lấy bọn họ về Tiên Tinh. Nghĩa là, một hành trình mới của tu giả Thanh Lục Tinh bắt đầu.
Con đường tu luyện đến Thần.
Nơi đó có lắm gái xinh.
Nơi đó có ɖâʍ dược Tiên đan. Giúp những lão già Âm Dương cửu kiếp luân hồi. Như đường tái sinh trên giường.
Nhìn lại đoạn hành trình.
Có kẻ tới trước, có kẻ tới sau. Có kẻ chẳng bao giờ tới nỗi. Dừng bước hoặc ch.ết trên đường. Dừng bước hoặc ch.ết trong bức tường không gian hỗn loạn kia. Bức tường như ý tứ của Thần. Là cái màng lọc. Những kẻ lên Tiên Tinh, phải là những kẻ mạnh nhất, thiên phú nhất.
Cảnh tượng nơi đây, làm tu giả choáng ngợp.
Thần bảo, Tiên bảo lơ lửng trên đầu. Đặc biệt là cái Kim Tự Tháp vàng chóe kia.
Sáu mươi chín tu giả Đại Lục Tàu, vơi đi một mớ. Kẻ dẫn đường Bàn cổ. Tuyệt nhiên nhìn mãi, chẳng thấy hắn đâu.
---
Bên trong Kim Tự Tháp.
"Phạm Gia ơi. Chàng đâu rồi? Thiếp suy nghĩ kỹ rồi. Hôm nay sẽ mở lỗ hậu để chàng thưởng thức"
"Chàng ơi, mới một khắc không gặp chàng, mà thiếp chịu hết nổi rồi. Lần này nữa thôi, thiếp chủ động hoàn toàn, chàng cứ nằm im thưởng thức"
Bên trong tủ đồ.
Phạm Gia uể oải, ẩn thân, im thin thí, Quả là nữ nhân phương Tây, phóng khoáng vô cùng. Từ ngày được chơi lần đầu tiên, HaThor đâm ra nghiện. Bỏ ăn, bỏ uống, bỏ tu luyện nhưng không bỏ chơi.
Sớm tinh mơ, mở mắt nàng đòi chơi.
Nhắm mắt, nàng đòi chơi.
Chơi mọi nơi, chơi mọi lúc. Kể cả trước mặt anh trai Tutankhamun. Thỉnh thoảng, HaThor lại kéo nguyên đám nữ nhân của các tiểu điện thờ, tới sâm cùng cho Phạm Gia đổi khẩu vị.
Ý Hathor, cả Tutankhamun và Phạm Gia đều hiểu. Nàng không muốn Phạm Gia nghĩ tới nữ nhân khác. Hữu xạ tự nhiên hương. Phạm Gia chơi hoài tự nhiên quên hai kẻ tình định là Lolita và nữ nhân Phương Đông kia. Rồi chàng sẽ là của mình ta.
Bên ngoài Kim Tự Tháp.
Cúc Tịnh Tu đang ngồi với Chương Chung Hàng ở một góc, thỉnh thoảng liếc nhìn Thần vật. Một ký ức khó phai mờ. Nữ nhân tóc vàng, mũi cao kia, là kẻ đã dập tắt hy vọng làm bố vợ của Thần của Cúc Tịnh Tu. Là kẻ đã đưa Cúc Tịnh Y và Đẫu Mẫu rơi vào vết nứt không gian.
Rơi vào đó. Đến Thần còn chẳng dám. Nói cho con gái mình, một phàm nhân. Tương truyền nơi đó, có những sinh vật quái dị. Cắn nuốt, ăn thịt tất cả. Kể cả là Thần.
Hắn tuyệt vọng. Nhưng nghĩ tới lời nói của Nữ năm nào. Còn gái Cúc Tịnh Y, có chuyện gì cũng sẽ không tử mạng.
Hắn hy vọng. Dù ảo tưởng, cũng là hy vọng. Ai có thể cứu mạng con gái hắn? Đẫu Mẫu Nguyên Quân chăng?
"Hù"
"Ta làm phiền hai lão già tụi bay chút chuyện"
Một thân ảnh, trùm cái mềm kín mít. Chen vào ngồi giữa Cúc Tịnh Tu và Chương Chung Hàng. Khiến hai lão đề phòng cực độ. Tiên Tinh đang ở trước mắt. Tuyết đối không được gây sự với ai. Và cũng không để ai được kiếm chuyện với mình.
"Hai lão già đừng sợ. Người quen, người quen đây. Ta là Tutankhamun, đấng tối cao của Cập Tộc, quê hương ta là Đại lục Phi"
Tên mới đến giới thiệu xong. Giở cái mền ra. Làm hai lão hết cả hồn. Mẹ nó ơi, Thần.
Tutankhamun khẽ đưa ngón tay lên miệng, bàn tay làm tư thế chém thẳng qua cổ. Hắn muốn nhắc nhở chớ lộn xộn, lộn xộn là mất mạng à.
"Ngươi tên gì?"
"Ta là Cúc Tịnh Tu"
"Tại bức tường không gian, mỹ nhân cực phẩm đó, là con gái ngươi à?"
"Đúng, tiểu nữ tên là Cúc Tịnh Y, con gái ta đã...."
"Biết rồi, không chỉ mình lão tiếc. Sơ Thần Tutankhamun ta đây cũng tiếc. Tiểu Thần Phạm Gia kia cũng tiếc. Ta chỉ muốn hỏi, ngoài Cúc Tịnh Y, lão còn đứa con gái nào xinh như vậy không? Dù chẳng bằng Cúc Tịnh Y cũng được? Ta xin về cấy giống. Được không nhạc phụ?"
Cúc Tịnh Tu tái mét mặt mày. Gặp Thần thì đến hít thở cũng đách dám à. Lắp bắp trả lời.
"Thần, ngài đừng đùa trên nỗi đau của ta nữa. Ta chỉ có đứa con gái duy nhất là Cúc Tịnh Y thôi"
"Oài, tiếc nhỉ. Hay là, nhạc phụ với nhạc mẫu đẻ thêm mấy đứa nữa đi. Ta nguyện làm con rể. Đẻ bao nhiêu, hốt hết bấy nhiều"
"Vợ ta... vợ ta bỏ nhà đi rồi"
Cúc Tịnh Tu giận tím mắt. Mụ nội vị Thần này. Tưởng Thần là thế nào? Ai ngờ nó vô duyên, mất nết hết phần thiên hạ. Mà thôi, Bàn Cổ mình còn nhịn được. Rớ chi vô Thần cho mang họa. Cuộc sống mà, gặp những chuyện tai ương, oái ăm, bất đồng là bình thường. Cứ lơ đi thì cuộc đời nó mới bình thản.
Bên cạnh, Chương Chung Hàng ôm miệng giả bộ ho. Nếu không, chắc lão cũng cười đến rụng răng, văng cả nước miếng.
"Bỏ đi, bị lão bạo hành hay sao vậy? Con cái, đặc biệt là con gái, lúc nào cũng cần có cha mẹ kề bên. Lão tu tiên làm gì mà đến vợ cũng bỏ đi? Hay lão yếu sinh lý? E hèm, lão xấu xấu thế này, Cúc Tịnh Y, có phải còn lão không đấy? Lão đã kiểm tr.a huyết thống chưa?"
Thấy đôi mắt hằm hè của Tutankhamun. Cúc Tịnh Tu sợ tái mặt. Chuyện nhà ta, ai bắt Thần như ngươi, suy diễn làm gì.
"Không, không. Vợ ta, có lẽ đã lên Tiên Tinh tu luyện. Cha con ta, lần này lên Tiên Tinh đi tìm"
"Ngon. Xin lỗi nhạc phụ tương lai, là ta hiểu lầm"
Tutankhamun đặt hai tay lên đầu hai lão. Tất nhiên là hai lão sợ đến thần kinh đứng hình. Một dòng khí gì đó, tràn vào cả hai thân thể. Một cảm giác thăng hoa khó tả.
"Coi như có duyên. Ta truyền cho hai ngươi Tiên khí. Đủ cho hai ngươi dùng sáu năm chín tháng có dư. Lên Tiên Tinh, không có Tiên khí trong người, thì đến làm súc vật cũng không bằng"
"Cúc Tịnh Tu, cầm lấy. Đây là Tiên bảo truy tung. Công dụng của nó chính là để tìm người. Người được tìm là kẻ đã từng chung chăn, chung gối. Tiên bảo này, chuyên xử lý mấy vụ ngoại tình, đánh ghen các kiểu đó"
"Nếu sau này, lão tìm được vợ. Mỗi năm phải đẻ một đứa. Sinh đôi, sinh ba càng tốt. Khó khăn gì, thì hãy mang con gái đến ngay Cập Tộc trên Tiên Tinh tìm ta. Nếu lão không tìm ta. Ta cũng đi tìm lão"
"Một ý nữa, cực kỳ quan trọng. Chuyện này, không được để tên Phạm Gia kia biết. Thằng đó chỉ được cái nói mồm, chứ lăng nhăng lắm a. Coi chừng vợ lão, cũng bị hắn thịt đó"
Tutankhamun nói xong liền trùm mền, bước nhanh về một hướng, hòa vào đám tu giả.
"Nữ" ơi. Nếu nàng còn sống? Có lẽ đã thành Thần. Nếu nàng ở đây, có kẻ nào dám thô lỗ với phu quân của nàng không? Vợ ta có phải heo nái đâu à.
Sầu thì cũng sầu rồi.
Thân thể hai lão dường như đang biến đổi. Nhanh chóng tĩnh tọa, điều chuyển khí tức, cảm thụ dòng tiên khí đang luân chuyển trong cơ thể. Ngũ quan đột nhiên biến đổi mạnh mẽ, tinh thần trở nên tinh tường, khí chất trở nên khí khái hơn nhiều.
Sau một ngày.
Hai lão già mừng rỡ ôm nhau cười haha. Tiếng cười, làm đám người xung quanh, xem hai lão như là hai thằng già mà còn điên. Lại còn ôm nhau thắm thiết nữa chứ.
---
Chờ đợi.
Cửa ra bí cảnh, đông đúc, giống như là đang có đại hội tu giả. Tuy nhiên, không có đánh nhau. Mỗi người, một nhóm, mỗi việc, đều đứng riêng lẻ.
Có kẻ đang nói chuyện.
Có kẻ đang ngủ.
Có kẻ nhìn gái đại lục khác liền lén len quay tay.
Có kẻ phong lưu chơi nhau trước ba quân thiên hạ...
Chớp mắt, toàn bộ chẳng thấy gì.
Chớp mắt, đám người Đông Nhạc Thái Sơn tông, nằm dài trên mặt đất, ở một nơi xa lạ. Họ đã đến Tiên Tinh.
Ba thằng già, đứng chung một nhóm, rơi cùng một chỗ, đều chật vật gắng sức, đứng dậy thôi, mà cũng thấy khó khăn.
Ở đâu đó.
Trong cả đám người đại lục Tàu, chỉ có Cúc Tịnh Tu và Chương Chung Hàng là còn ung dung, nhẹ nhàng như đang ở quê hương. Vì, Tutankhamun đã truyền Tiên khí cho họ.
"Tịnh Tịnh, tới Tiên Tinh rồi, ra cứu bọn ta"
Nghe tiếng Huyền Vũ kêu gào. Tịnh Tịnh Thỏ Tinh rời khỏi nhẫn không gian. Cúi người, cong lưng, ôm bụng cười nắc nẻ, lắc lư bốn cái vếu. Nhìn tông chủ và hai vị trưởng lão đang thẳng cẳng trên mặt đất.
"Tông chủ Loạn Loăn, làm gì mà úp mặt vô đống phân thế kia, định ăn à?"
"Trưởng lão Hình Thiên, lão đang đè lên Huyền Vũ kia, định thông hắn hả?".
"Huyền Vũ, cẩn thận bông cúc của lão nó nở tác quác à"
Cánh cổng bí cảnh mở ra, tất cả bị hút vào, chớp mắt đã tới Tiên Tinh. Ba lão già Đông Nhạc Thái Sơn Tông cứ ngỡ rằng, chào đón họ là khí thạch rơi vãi đầy đường.
Nhưng.
Nhìn dáo dát xung quanh, không ngờ cả ba rơi ngay phải cái chuồng nuôi nhốt linh thú. Toàn phân và nước tiểu. Hoa thơm cỏ lạ đâu đâu không thấy. Chỉ nghe thoang thoảng có mùi thúi thúi quanh đây.
Nơi đây, nuôi một loại linh thú giống ngựa lạ lạ à nhen.
Một số con giống đực, chắc là đang động dục, bốn chân có lửa cháy, đầu có sừng tỏa khói, từng cộng lông trên cái bờm tỏa sáng.
Loại linh thú này tuy chỉ là Địa khí, nhưng ở Thanh Lục Tinh được xem như quý hiếm rồi. Cưỡi đi dạo tán gái thì đụng em nào đổ em nấy à. Hàng tốt chưa chắc bằng hàng hiếm. Thế mà, nhìn quanh, đông nghịt, chắc nuôi để thịt, chứ không phải là nuôi để cưỡi.
Ba vị Đông Nhạc Thái Sơn phải vận hết công lực, mới đứng lên nổi. Trọng lực nơi đây cao gấp mấy ngàn lần Thanh Lục Tinh. Chỉ cần thoát linh khí ra, là nằm lụi cẳng dưới đất.
Vùng đất hứa gì lạ a.
"Chuyện này là thế nào?" - Ba lão già, đồng thanh hỏi Tịnh Tịnh.
"Nhìn cái mặt ngơ ngác của các lão. Ta biết là các ngươi già mà kiến thức còn non và xanh lắm. Nơi đây đúng là Tiên Tinh. Chúng ta rơi vào khu vực nào đó thuộc tộc nhân của nhân tộc. Muốn sinh tồn ở đây, phải có chút ít tiên khí trong người à. Những kẻ sinh ra ở đây, mới mặc nhiên có tiên khí trong thân thể. Còn các lão, kiếm đâu ra tiên khí trong người chứ. Ta chẳng hiểu nổi, tên Bàn Cổ kia, vì sao không cho các ngươi mỗi người, chút ít Tiên thạch"
"Tịnh Tịnh, ngươi cũng là lần đầu tiên tới đây. Sao biết lắm thế?" - Huyền Vũ gắng sức đứng lên, cứ tiêu hao linh khí thế này. Có ngày ch.ết trên đống phân mà thôi.
"Chút hiểu biết này có gì lạ đâu. Hồi nhỏ, mẹ kể ta nghe rồi. Mẹ ta cũng từng là tiên nhân đó. Trước khi rời khỏi đây, ta đã hấp thụ một viên tiên thạch, nên không gặp số nhọ như các ngươi a"
"Còn không? Cho xin" - Ba lão già nhìn Tịnh Tịnh, với đôi mắt cầu xin.
"Có mỗi một viên ta đã dùng rồi"
Mẹ cái con thỏ cái. Không nể tuổi tác cũng nể tông chủ, trưỡng lão chứ. Thấy đồng bọn khó khăn, cứ bô lô ba la thì được cái gì?
Loạn Loăn bực tức nói.
"Nhân danh tông chủ. Ngươi truyền cho bọn ta, mỗi người một ít tiên khí đi. Sau này ta phong người làm trưởng lão".
Tịnh Tịnh Thỏ Tinh cúi người, cong lưng, ôm bụng cười nắc nẻ, lắc lư bốn cái vếu nhìn tông chủ.
"Lão lại thất học nữa rồi. Tiên khí chỉ có cấp bậc Tiểu Thần trở lên, mới truyền sang người khác được, nó vô cùng hiếm đấy, đâu phải muốn xin là cho. Còn cái chức trưởng lão kia, có cho ta cũng chẳng thèm. Lên Tiên Tinh rồi, ta cần gì cái chức trưởng lão hư danh đó nữa"
Loạn Loăn bị chửi bởi một con nhóc, lòng bực bội. Ỷ nó có bốn vếu, nó được phép lắm mồm hơn kẻ một miệng sao?
Nhưng công nhận, nhìn đã thiệt, càng nhìn càng thích. Lây tay bóp, hay lấy bốn cái vếu mát xa chym thì phê phải biết. Sau này phải kiếm một con à. Thôi thì hạ giọng, chấp chi một con nhóc.
"Giờ sao? Cứ thế này dù linh khí dồi dào, cũng sẽ hao tổn hết. Ngươi đã biết về Tiên Tinh, không quen đường thì nhớ lối. Ngươi chỉ cho bọn ta biết đi".
Tịnh Tịnh Thỏ Tinh cúi người, cong lưng, ôm bụng cười nắc nẻ, lắc lư bốn cái vếu nhìn tông chủ.
"Lão bí quá hóa ngáo rồi. Ta sống ở Thanh Lục Tinh mà. Cũng mới đến đây lần đầu, biết mẹ gì đâu. Nghe kể mà biết lối. Ta không thông minh đến vậy a. Bên xa xa kia có người, chúng ta qua hỏi xem"
Tịnh Tịnh đi trước dẫn đường, ba thằng già lẽo đẽo theo sau. Nhìn cặp mông nghoe ngẩy, cùng cái đuôi trắng trắng, như bông xinh xinh. Ba lão già đã lâu không rớ vào sắc dục. Thật là muốn đâm một phát chính giữa háng, từ phía sau a.
Ngẫm lại, ngày trước Loạn Loăn hay chửi Huyền Vũ. Dù háo sắc đến mấy, cũng không nên chơi linh thú. Hành vi đó không đúng chuẩn mực đạo đức tẹo nào. Giờ thấy đúng lúc đó, mà sai lúc này. Sau này khẳng định, sẽ không xem cái gì là chân lý nữa a.
Lê đôi chân nặng nhọc, cuối cùng cũng gặp tu giả đầu tiên của Tiên Tinh.
Trước mặt.
Một nữ nhân, tóc cắt đầu đinh như nam nhân. Nhan sắc bình thường, nếu không nói là quá xấu. Mặt dính đầy phân, trang phúc cũ kỹ, giống như ngâm nước tiểu lâu năm.
Nữ nhân đó, đổ nước và thức ăn cho linh thú uống.
Nữ nhân đó, tu vi thế nào mà ba lão nhìn không thấu. Tu vi cao hơn ba thằng, chắc chỉ có thể là trưởng lão hay tông chủ tộc nhân nơi đây à.
Cao thủ lại đi chăn linh thú. Không ngờ tu giả ở Tiên Tinh lại giản dị, sống hòa mình với linh thú và thiên nhiên như vậy, bái phục, bái phục.
Tông chủ Loạn Loăn lạ nước lạ cái. Miệng lưỡi ngọt ngào, chấp tay nói một câu với nữ nhân tướng mạo tầm thường. Câu hỏi làm hai lão kia sững sờ thán phục, Tịnh Tịnh Thỏ Tinh muốn ói.
"Làm phiền, chúng ta đến từ Thanh Lục Tinh. Ta là Tông chủ Loạn Loăn của Đông Nhạc Thái Sơn Tông. Xin hỏi quý cô nương xinh đẹp, là tông chủ tông môn nào? tu vi thế nào?"
Nữ nhân đầu đinh nhìn thằng đang nói chuyện với mình, tự xưng là tông chủ, tu vi Thiên khí Chuẩn giai luôn, vẻ mặt hắn, thật tự hào à.
"Ta chẳng phải tông chủ hay tộc chủ gì cả. Chỉ là kẻ lo lương thực cho tiên thú cấp thấp, trong Hoa Tộc này thôi. Tu vi ư, Âm Dương luân hồi cửu kiếp đỉnh phong mà thôi".
May mà nó khen mình đẹp, không là tao quánh ch.ết mẹ cả đám, đã đến từ tiểu tinh cấp thấp kia, còn chảnh chó.