Tiên Tinh.
Nơi đó, tỷ lệ tu giả tiến cấp Âm Dương luân hồi đỉnh phong vô cùng cao.
Tỷ lệ Âm Dương luân hồi đỉnh phong ch.ết già vô cùng thấp, dường như bằng không. Trừ khi ngáo ngáo bị đánh ch.ết.
Bởi nơi đó.
Có tiên thuật, thần thuật tìm cơ duyên của tu giả. Chỉ nhiêu đó, đủ sức hấp dẫn hơn các tiểu tinh như Thanh Lục Tinh.
Chỉ cần trả giá đủ, có kẻ sẽ làm cho, khỏi phải rảo chân đi tìm bắt mệt.
Còn nơi đây.
Xác suất tìm không được cơ duyên lại cực kỳ cao. Là tu giả, chẳng ai muốn bước chân cuối cùng, cũng là bước chân xuống lỗ.
Nghìn năm tu luyện, chỉ còn một bước không đạt, tu giả có can tâm không?
Dĩ nhiên là không.
Cơ duyên, tài nguyên tu luyện quý giá như tiên khí, bí cảnh, công pháp cấp tiên, cấp Thần... đều ở Tiên Tinh.
Do vậy và dĩ nhiên, có cơ hội là tu giả phải tìm mọi cách để đến Tiên Tinh.
Ngày tuyển thiếp cũng đã đến.
Đám Tông chủ, trưởng lão các tông môn, lo lắng, đi đi lại lại trong sảnh điện Thiên Tử Thanh Long Tông.
Mỹ nhân là để yêu, để thương, để bế lên giường, chưa ai từng nghĩ, mỹ nhân lại nắm luôn số phận của nam nhân à.
Nói thẳng ra, những kẻ đứng đầu các tông môn, đang dựa dẫm vào đàn bà để thăng tiên. Trong lòng ai ai cũng có chút hổ thẹn, mà sĩ diện, nên tìm đủ lý do biện hộ, chả bố thằng nào dám nói thật, là ta cảm thấy nhục quá.
Tiên nhân như Bàn Cổ có khác.
Đến cái cách chọn tu giả đi theo hắn lên Tiên Tinh cũng khác.
Chẳng phải là những trận chiến sinh tử.
Dù vậy, tuy không làm người ta đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, diệt tông môn.
Nhưng.
Lại làm đau đầu, phải nói là đau đến long trời lở đất.
Mỹ nhân mỗi người mỗi nét đẹp, thành ra ai cũng đẹp. Lựa ra mỹ nhân đẹp nhất, chưa từng có tiêu chuẩn nào, lựa sao cho đúng nhất được.
Mà không đúng, thì đành đứng nhìn cơ hội bị đối thủ cướp mất.
Chỉ riêng việc đoán già, đoán non cái gu thẩm mỹ của Bàn Cổ Ái Thi Thị, đã họp bàn sáu mươi chín lần.
Tuyển chọn bắt đầu, nửa canh giờ là lựa được một mỹ nữ, chẳng biết, tên Bàn Cổ Ái Thi Thị lựa chi lâu thế. Tầm như hắn, nhìn phát biết ngay em nào còn trinh cơ mà.
Hay là nhiều mỹ nhân đẹp quá, khó chọn nên khó quyết?
Hay là còn lý do gì khác.
Hay là... Thôi kệ mẹ, giờ có đoán cũng chỉ là suy đoán.
Nửa canh giờ, lại có một thông báo vang lên toàn sảnh điện. Mỗi một lần là một lần đau tim.
"Can Lộ Lộ, mỹ nhân Đông Nhạc Thái Sơn Tông tiến cử được đại tiên chọn lựa"
...
Nửa canh giờ sau, lại có một thông báo vang lên.
"Chương Tử Di, mỹ nhân Thiên Nhai Hội Khu tông tiến cử được đại tiên lựa chọn"
...
Nửa canh giờ, lại có một thông báo vang lên.
"Cúc Tịnh Y, mỹ nhân Thủy Tôn Tiên Vương tông tiến cử được đại tiên lựa chọn"
...
Trên chiếc giường màu đỏ, êm ái, Bàn Cổ Ái Thi thị phểnh dái nằm ngửa ra đó.
Một tay gối dưới đầu, một tay chắp lên háng, ánh mắt sắc lẹm nhìn mỹ nhân mới vào, vếu tròn căng, đang run rẩy, khép nép, quỳ gối bên dưới.
Trước khi vào phòng, mọi mỹ nhân đã được tỳ nữ lột sạch trang phục, thay một chiếc áo khoác mong manh trong suốt, cho Bàn Cổ quan sát chân thật nhất, hấp dẫn nhất.
"Ái chà chà, mỹ nữ này đã trắng lại còn sáng ghê à"
Nhìn mặt, là biết mỹ nữ này, phần nhiều là gái quê, có nhan sắc mê hồn mới được tông môn thu nạp. Mà gái thôn quê, cớ sao lại mang nét ɖâʍ dục dễ khiến người ta rụng cả tim cơ chứ.
Mỹ nữ Can Lộ Lộ từ khi được gọi vào, vẫn tưởng đang nằm mơ. Sinh ra đã là may mắn. Mang trên mình sắc đẹp nghiêng trời lại càng may mắn.
Chó ngáp phải ruồi lại là cực kỳ may mắn.
Lúc nàng còn be bé, hột le chưa thành hình đã gặp được tiên nhân.
Loạn Loăn khi đó, trong một lần ghé phàm giới tìm khẩu vị lạ. Bắt gặp nàng, rồi đưa nàng về tông môn nuôi dưỡng, chờ ngày lớn lên thì đem ra thịt.
So với phàm nhân khác, dù là phàm nhân xinh đẹp hơn nàng.
Ông trời đã quá ưu ái, cho kiếp nhân sinh của nàng được mãn nguyện.
Ngẫm lại, đứa nào nói phét "Ông trời ghét kẻ hồng nhan", bước ra đây chụy chứng minh cho bẽ mặt.
Hồng nhan được trời lựa nè.
Lãnh địa tu tiên đã cao vời vợi với phàm nhân như nàng. Nói chi là Tiên Tinh.
Chỉ là địa danh ban ngày ngước mắt lên là nhìn thấy. Còn nơi đó thế nào, chỉ nghe nhắc đến. Trong mơ, cũng không dám nghĩ tới, sẽ có ngày hôm nay.
"Tiểu thiếp Can Lộ Lộ bái kiến tướng công, đa tạ tướng công đã sủng ái... Thiếp sợ, thiếp đang rất sợ"
Nhìn con mồi nhỏ nhắn, xinh xắn, chú chym nhỏ liền muốn bắn. Bên cạnh giường, một lọ ɖâʍ dược được để sẵn, hễ chú chym nhỏ kia, yếu yếu là bồi bổ ngay.
Bàn Cổ thấy mồi ngon thì cười hô hố, vang vọng cả căn phòng sang trọng và rộng lớn.
Hắn bún tay một phát, cả người Can Lộ Lộ lơ lửng trên không, cứ thế tiến lại gần Bàn Cổ, rồi ngồi trên bụng dưới của hắn.
Chỉ nghe cái "Ọt" một phát, "Á" một tiếng, cộng thêm mấy cú bạch bạch bạch.
Thế là xong đời con gái rồi.
Cảm giác đau háng truyền đến, xót đến rụng rời, Can Lộ Lộ cũng chẳng dám khóc lóc, cắn môi chịu đựng, ra sức cưỡi ngựa.
Sau vài khắc.
Cảm giác đau đớn biến mất, chỉ còn nhói nhói, rồi chuyển sang sương sướng và quá sướng.
Nàng chưa từng nghĩ, nàng sẽ nhún nhảy trên thân thể một kẻ đã già. Già như Loạn Loăn là hết cỡ rồi.
Thế mà ngầm lại, tuy vị tướng công này già hơn Loạn Loăn, nhưng già nào cũng là già, thằng nào chả vậy.
Kiếp này, người động phòng với nàng là tiên nhân. Hỏi xem, phàm giới có mấy ai được diễm phúc phải tu mấy kiếp mới có này.
Gì thì gì. Lần đầu phải hoành tráng à.
Can Lộ Lộ còn zin, nhưng không có nghĩa là không biết đến chuyện hoan lạc nam nữ.
Dù Loạn Loăn chưa đem nàng ra thịt. Nhưng cái chuyện, đem nàng ra thị ɖâʍ, để nàng biết, để nàng lớn, để nàng thỏa mãn hắn.
Sáu mươi chín tư thế thần thánh, không tư thế nào nàng không biết.
Gì thì gì. Lần đầu quyết định, sau này, nàng có được Bàn Cổ sủng ái hay không?
Can Lộ Lộ hít một hơi, giờ đây, nàng đã là đàn bà, còn ngượng với ngạo làm chó gì nữa. Một khi đã là đàn bà rồi, chụy đách sợ thằng lớn hay thằng nhỏ nào cả.
Bàn Cổ cười tít mắt.
Nhìn con mồi, mới ngây thơ, bổng biến thành ɖâʍ đang. Chủ động lăn lê, bò trườn, uốn lượn các kiểu trên người hắn. Cái kiểu đã không thuần thục, nên động tác lúc uyển chuyển lúc cứng nhắc, lúng túng vô cùng.
Bàn Cổ cảm nhận tư vị lạ, khoái chí quá, khiến thằng nhỏ phóng ra nước dãi trắng trắng, đục đục.
Ơ.
Can Lộ Lộ đang cơn sung sướng, đột nhiên đứt gánh giữa đường.
Úi giời ơi là giời, làng nước ơi, đời con gái của mình ra đi trong chưng hửng thế này sao?
Thế là không nói không rằng, ôm mặt khóc huhu.
Bàn Cổ Ái Thi Thị đứng dậy, khoác chiếc áo choàng trắng toát lên người. Nhìn mỹ nhân đang nằm xõng xoài, khóc rên thành tiếng. Nhìn, vết máu hồng trên chiếc giường, có chút đắc ý. Gái đẹp mà còn trinh, thời buổi này khó kiếm lắm a.
Bàn Cổ như thánh nhân độ thế mở mồm.
"Vì sao con khóc?"
Can Lộ Lộ cảm thấy, câu này nghe quen quen à. Ôi, tưởng tiên nhân thế nào? Cũng chỉ là chưa đến chợ đã hết tiền.
Nàng nhớ lúc nhỏ.
Trẻ con ở thôn quê có sở thích, rình trộm phu thê mới cưới động phòng. So về hàng họ, thời gian, mấy thằng chăn trâu quê nàng còn dũng mãnh hơn cả Bàn Cổ.
Tiên nhân ư? Chơi con gái nhà người ta từ mất máu đến mất hứng. Mà còn hỏi gì lạ bay? Đã hỏi thì ta trả lời.
"Tiểu thiểu, mất... mất... đời con gái nên khóc, khóc vì quá vui. Tiểu thiếp khóc, đã mạo phạm, xin tướng công đại tiên thứ tội".
Hú hồn, nàng đang suy nghĩ miên man.
Can Lộ Lộ buộc miệng định nói "mất hứng" nên khóc. May sao trí não ngăn kịp cái mồm tai hại.
Hôm nay, vừa mới mất trinh không ai muốn mất luôn cái mạng nhen . Đời còn dài tương lai còn rộng. Một khi, chụy lên Tiên Tinh tu luyện, biết đầu thành tiên như tên này. Lúc đó, rảnh rỗi chụy về Thanh Lục Tinh chảnh chọe. Lúc đó, chụy thích chơi ai là chụy chơi.
Bàn Cổ Ái Thị Thị tiến đến, nâng cằm Can Lộ Lộ lên, hắn nhìn vào đôi mắt nữ nhân xinh đẹp này. Đôi mắt ướt đẫm, chắc là nàng được Tiên nhân như ta chơi sướng háng, nên cảm động quá đây mà.
"Nàng đã được ta lựa chọn. Nàng là người may mắn. Nàng có nguyện ý, theo ta cả đời này không?"
May mắn cái đầu ông tiên nhà ngươi à. Tiên nhân như ngươi, tiểu thiếp nhiều vô kể. Kiểu này, ta cô đơn lẻ bóng là cái chắc rồi.
Thỉnh thoảng mồng một ngày rằm, ngươi có ghé lại chơi ta thì cũng thọt mấy phát rồi ra. May mắn cái khỉ gì?
Tiên nhân là tiên nhân, còn ta là ta. Ta với tiên nhân vốn không tình, không cảm. Có thịt cũng không sướng bằng người mình thương.
Úi giời ơi là giời, làng nước ơi.
Đời con gái của mình, bị thằng xịt tinh sớm này nó hại rồi.
Mà hắn hỏi gì lạ, nói chơi mình chán, rồi nó hỏi có theo hắn không? Đứa nào nói không?
"Hic hic, tiểu thiếp nguyện làm tấm chăn ấm, chăm sóc tướng công đại tiên cả đời"
Nói xong.
Can Lộ Lộ nhẹ nhàng bước xuống giường. Quỳ xuống vái ba lạy, tao lạy mày ch.ết sớm đi.
Bàn Cổ Ái Thi Thị thấy con tiểu thiếp này quả là hiểu lễ nghĩa. Giống ai đó, năm nào pha trà cho hắn uống hàng ngày, mà không lời oán trách.
Tiên nhân như hắn được vạn vạn người kính nể. Nhưng, trong nhà mà không được đàn bà nó nể, thì có làm Tiên nhân hay một thằng tiện nhân, cũng chẳng khác nhau là mấy.
Phan Kim Liên ơi.
Mặc dù nàng đã mồ xanh mả đẹp. Thân thể tan biến theo cát bụi. Hồn phách tan biến vào hư không.
Chuẩn Tiên như ta cũng không thể nào làm nàng sống lại được.
Nhưng.
Người chung tình như ta, sống ngàn năm cũng không thể nào quên được nàng. Nữ nhân trước mắt, có khuôn mặt, thân thể gần giống nàng. Mà khí chất cũng không khác gì nàng năm xưa, phải chăng là duyên số.
Bàn Cổ Ái Thi Thị đặt tay lên đầu Can Lộ Lộ.
Can Lộ Lộ nháy mắt thấy đầu óc trống rỗng, ký ức nhạt nhòa, dần dần mất hết cảm giác. Thân thể rũ xuống, dường như linh hồn đã bị đóng băng bất động.
Nàng đã không còn là nàng.
Nàng ch.ết chưng hửng.
Bàn Cổ điểm lên thân thể của Can Lộ Lộ mấy nháy. Hình dáng Can Lộ Lộ dần dần biến hóa. Nếu Trương Gia Bảo của gia tộc Trương Gia, tại Phượng Hoàng Cổ Trấn, đội mồ sống dậy. Hắn cũng dễ dàng nhận ra, thằng thợ rèn ngày nào, đang biến hóa nữ nhân trước mặt, trở thành hình dáng của vợ hắn là Phan Kim Liên.
Má nó gớm.
Biến thái.
Thằng đô con này, nó thích biến người sống thành xác ch.ết. Xác ch.ết thành khôi lỗi. Rồi đem khôi lỗi ra chơi.
Nhìn khôi lỗi trước mắt, Bàn Cổ Ái Thi Thị gật gật cái đầu, ưng ý và hài lòng. Búng tay một cái, Khôi lỗi Can Lộ Lộ mang hình dáng Phan Kim Liên, liền rơi vào nhẫn trữ vật của hắn.
Oài, cái gì gọi là bên nhau cả đời chứ.
Chỉ có người ch.ết mới không rời bỏ hắn như Kim Liên năm xưa. Tiên thuật tạo khôi lỗi, tạo ra những cái xác biết ăn, biết ngủ, biết giao hoan. Hơn nữa, còn biết nói, biết cười, biết đau, biết buồn... như ai đó năm nào.
Khôi lõi, chẳng khác nào người ch.ết mà như người sống, sống mà không phải sống.
Những siêu cấp sếch toy.
...
Đẫu Mẫu Nguyên Quân trần như nhộng, quàng chiếc khăn màu đỏ ở cổ, ngồi khép háng sau bức rèm.
Lòng nặng trĩu, liên tục thở dài.
Nhìn từng mỹ nhân bị Bàn Cổ chơi liên phanh, rồi biến thành khôi lỗi.
Cùng là mỹ nhân với nhau nên đồng cam thấu hiểu, trong lòng áy náy, tiếc nuối.
Bàn Cổ xử lý xong Can Lộ Lộ lại leo lên giường. Hắn ngoắc ngoắc ngón tay về phía Đẩu Mẫu Nguyên Quân.
Nàng lặng lẽ, dịu dàng, đi về phía hắn, rồi leo lên giường, một tay mân mê thằng nhỏ hắn.
"Vì sao ta thấy nàng buồn buồn? Tiếc cho những đóa hoa này à?
Đẫu Mẫu lắc đầu, im lặng, không dám nói ra, điều nàng nghĩ trong lòng.
"Nàng suy nghĩ quá nhiều rồi. Tất cả những nữ nhân này, có kẻ nào xứng với nàng. Chúng nó, được ta chơi là vinh hạnh lắm rồi. Được làm khôi lỗi, phục vụ ta, là số mệnh của họ. Nàng thấy, họ tự đến, ham vinh hoa mà đến, chứ có phải tự ta đi bắt đâu. Hay Đẫu Mẫu của ta, đang ghen?".
Đẫu Mẫu cúi đầu, cẩn thận lau sạch nước bọt của thằng nhỏ Bàn Cổ vừa nhãi ra.
Nàng không muốn làm mất lòng Bàn Cổ, nên cũng tỏ ra vẻ mặt hờn dỗi, với vị đại tiên thích chơi liên phanh này.
"Thiếp là phụ nữ, phụ nữ phóng khoáng như thế nào, cũng có có chút ghen tuông chứ? Ghen vì sự tôn trọng, tình cảm dành cho chàng à? Ghen tuông là bản năng, ngấm trong máu của phụ nữ rồi, chàng biết không?"
"Ha ha, đúng là mỹ nữ của ta. Chỉ có ta mới xứng với nàng, và chỉ có nàng mới xứng đáng ghen vì ta thôi. Xong vụ này, ta sẽ chỉ ân sủng mỗi nàng. Nàng xem, con bé mũm mĩm kia thế nào? Ta có cảm giác, nhớ lại cố nhân à, gọi vào cho ta luôn đi"
Đẫu Mẫu Nguyên Quân truyền âm. Người hầu vội vã phóng loa phát thanh, gọi mỹ nữ mủm mỉm vào.
Nàng cảm thấy khẩu vị Bàn Cổ thật khó hiểu. Sao lại có vị mặn mặn, nên tò mò tìm lời hỏi.
"Bàn Cổ Đại Tiên, con bé mủm mỉm kia, dù nhìn bao lâu cũng chẳng đẹp ra. Có xứng đáng được gọi là mỹ nhân đâu? Hay để thiếp phục vụ chàng bây giờ? Tinh lực của đại tiên quý giá à"
Bàn Cổ Ái Thi thị khẽ thở sầu một tiếng.
Hai tay hắn mân mê hai trái bưởi bự chà má của nàng. Hắn kể nàng nghe nghe một câu chuyện buồn thúi ruột, đau tim
"Nàng biết không? Cha mẹ ta bị sói cắn ch.ết, ta thành trẻ mồ côi từ lúc mới lọt lòng. Lớn lên tí, ta lang thang ăn xin ở Phượng Hoàng Cổ Trấn. Ta đói, ta khát, ta khổ, suốt quãng thời gian dài. Sau đó, ta gặp được một tỷ tỷ lương thiện. Tỷ tỷ không đẹp, tỷ tỷ cũng mủm mỉm con bé kia. Nhà tỷ tỷ vốn chuyên bán thịt lợn mà. Bán không hết thì ăn, ăn nhiều thì nó mũm mỉm. Tỷ tỷ thương ta, nên ngày nào cũng cho ta ăn. Phụ thân tỷ tỷ, thấy ta ngoan hiền, xưởng nhà cũng thiếu người, nên nhận ta làm con nuôi, chỉ ta nghề rèn"
"Ngày qua tháng lại, mấy năm sau. Vô tình, ta giúp đỡ được một vị Địa khí đỉnh phong bị truy sát tới tận phàm giời. Để trả ơn, hắn tặng ta một viên tiên đan, hắn liều mạng cướp được. Trong thời gian ân nhân dưỡng thương, cơm no, rượu say, gái gú ta lo đầy đủ. Hắn thấy ra chân tình, mà thực ra ta tính toán cả rồi, thế là hắn liền chỉ ta luyện nạp khí"
"Ngày tháng trôi đi. Ta đã lớn, chym đã muốn bay, lông đã mọc đầy háng, cảm xúc yêu đương nảy mầm. Khiến ta thầm thương trộm nhớ sư tỷ, nhưng ta không dám giãi bày. Nên ta trốn tránh hiện thực, ta ra ở riêng, rồi bị hấp dẫn bởi mỹ nhân Phan Kim Liên kia. Ngày Kim Liên lấy chồng, ta đau khổ tột cùng. Ta ra sức tu luyện. Rồi, ngày ta thành Sơ linh sơ cấp, cũng lại là ngày tỷ tỷ lấy chồng. NGười ta thương, đứa nào đứa nấy đều đi lấy chồng. Ta uất ức đột độ"
"Buổi tối động phòng của tỷ tỷ, nghĩ tới việc tỷ tỷ bị thằng nào đó dùng chym đâm vào háng, ta bi phẫn. Vì không thể để mất người mình thương. Ta lao vào phá cửa, giết ch.ết phu quân của sư tỷ. Rồi thay hắn làm chồng đêm đó. Tỷ tỷ đáng thương, nào hiểu tấm si tình là ta, nên bồng bột tự vẫn. Sáng hôm sau, phụ thân tỷ tỷ phát hiện, ta cũng giết nốt. Họ hàng hai họ xông vào, ta cũng giết luôn... Tới bây giờ, ta vẫn còn nhớ tỷ ấy, Đẩu Mẫu Nguyên Quân à, nàng thấy ta sống có tình cảm quá không?"
Tông chủ Thiên Tử Thanh Long tông Đẩu Mẫu Nguyên Quân mặc dù đã giết chóc vô số, nhưng khi nghe chuyện tình lâm ly bi đát của Bàn Cổ.
Rợn rợn cả người.
Khẽ rớt vài giọt nước mắt giả tạo, che giấu đi sắc mặt hết sức nản. Rồi dẻo mồm thu thi thủ thỉ.
"Chàng quả là sống tình cảm à. Người như chàng, đáng lẽ ra, mỹ nhân nào chàng thương, mỹ nhân đó tự biết mà động lòng. Kẻ không biết điều, đều là kẻ đáng ch.ết"
"Ha ha, đúng đúng, chỉ có nàng là hiểu lòng ta. Nàng mới là tấm chân tình có một không hai của ta. Ta vĩnh viễn, sẽ không rời xa nàng. Ở Tiên Tinh, ta sẽ là chỗ dựa vững chắc cho bờ mông của nàng"
Đẩu Mẫu thở dài, tâm trạng nặng nề. Cảm giác chính mình, tự lừa dối mình, thật không dễ chịu tí nào.
Con đường tu tiên nào phải một lối. Kẻ ngang tàn, xác suất lìa đời cũng tương đương. Muốn sống, muốn mạnh, có lúc ngẩng đầu thì phải có lúc cúi đầu.
Ngay lúc này.
Âm Dương Cửu kiếp đỉnh phong uy chấn như nàng, muốn một tổ ấm nho nhỏ, một mái nhà xinh cũng là mơ ước xa vời.
...
Chương Tử Di, đệ tử Thiên Nhai Hội Khu tông.
Con bé mũm mỉm, ngơ ngác khi được gọi tên.
Nàng là con gái Tông chủ. Nàng lúc nào cũng bô lô ba la mình là xinh đẹp nhất. Ta xấu kệ ta, kẻ nào dám nói ta xấu, ta ế. Ta giết kẻ đó.
Việc tuyển thiếp lần này.
Có ngàn lời ra, vạn tiếng vào, cho rằng ta không xứng đáng được đi. Có đi thì tới đó, cũng dị mặt mà quay về.
Mà kệ con bà tụi bay, ta ế kệ ta. Ta thích ta đi. Ai bảo ta vốn là con gái độc nhất của Tông chủ các ngươi.
Tới đây.
Cả rừng mỹ nữ xung quanh. Ai ai lạ mặt cũng nghĩ, con mũm mĩm này là hầu gái. Hầu gái xâu xí.
Dù Chương Tử Di biết rõ, kẻ yếu thế là mình. Thì sao, ta, cha ta, thấy ta xinh đẹp nhất là được rồi.
Ta chơi cho vui. Ta biết rõ, Bàn Cổ Chuẩn tiên mắt có mù, cũng không chọn ta. Không thành công thì cũng thành nhân. Sau này ta lại được cái tiếng, là một trong sáu trăm tám mươi mỹ nữ xinh đẹp nhất Đại Lục Tàu, tham gia hội tuyển thiếp.
Nghe tiếng gọi.
Chương Tử Di sau phút thất thần, liền tự tin hẵng lên, thân thể cồng kềnh xông về phía trước.
Tụi bay tránh ra cho bà thể hiện.
Ta là xinh đẹp nhất, ta là người được chọn.
Phụ thân Chương Tử Di, Tông chủ Thiên Nhai Hội Khu tông Chơi Chung Hàng éo tin được vào mắt mình.
Thế đách nào con gái của mình, cũng được chọn.
Cha nào con nấy.
Mặt mũi hắn từ hổ thẹn, khi nhìn con gái hắn, đã xấu lại còn huênh hoang, thay đổi ngay tức khác.
Đầu ngửa lên cao, tay chấp sau đít, ánh mắt gằm gè, muốn thị uy với tất cả tu giả tông môn còn lại.
Chương Tử Di, con mũm mỉm đó cũng được chọn ư?
Kẻ đang hy vọng nhất, là các tông môn không tiến cử được mỹ nhân xinh đẹp bằng người. Tầm cỡ con lợn mũm mỉm kia còn lọt qua cửa được. Lẽ nào mỹ nhân bé bóng như thỏ xinh lại không được.
Quan trọng là Bàn Cổ có thích không thôi. Nhan sắc vốn dĩ không phải là tiêu chuẩn mà vị Chuẩn Tiên này đặt lên hàng đầu à.
Chương Tử Di vừa bước vào cửa, chưa kịp mở miệng, chưa được nhìn mặt phu quân tương lai trắng đen thế nào. Bé mũm mỉm đã nháy mắt thấy đầu óc trống rỗng, ký ức nhạt nhòa dần dần mất hết.
Thế là.
Lại thêm một oan hồn trinh nữ xuất hiện trên thế gian.
Thân thể mũm mĩm của Chương Tử Di, dần dần thay đổi thành hình dán tỷ tỷ bán thịt lợn năm nào, mủm mĩm cũng không kém.
Làm xong khôi lỗi mới, Bàn Cổ kéo nó lên giường.
Hiếp và hϊế͙p͙, chơi và chơi.
Nhìn Bàn Cổ Ái Thi thị đang chơi khôi lỗi, chẳng khác nào chơi xác ch.ết. Có lẽ hậu danh Ái Thi cũng từ đó mà ra.
Con bé mũm mỉm kia dù ch.ết thì cũng đã đành. ch.ết rồi mà còn biết rên rỉ, ßú❤ ʍút̼, thay đổi sáu mươi chín tư thế. Ghê tởm hơn cả việc chứng kiến tù nhân bị đem ra pháp trường tứ mã phanh thây, hay là tùng xẻo.
Đẫu Mẫu chẳng muốn chứng kiến thêm nữa, nhưng mắt vẫn phải nhìn. Nàng sợ, Bàn Cổ sẽ mất hứng với nàng. Hắn hứa gì với mình thì kệ hắn, hắn cũng là nam nhân, hứa lèo là giỏi.
Ngẫm lại, trời sinh nàng mang dị thể hiếm gặp. Nếu không, Bàn Cổ chơi xong chắc cũng dong.
Hắn dong còn đỡ, hắn mà biến mình thành khôi lỗi... Nghĩ tới đây thôi, cảm giác buồn nôn dâng trào trong cổ họng Đẫu Mẫu Nguyên Quân.
---
Mỹ nhân thứ sáu mươi bảy.
Lại là mỹ nhân cuối cùng được lựa chọn, chứ không phải là sáu mươi tám. Một mỹ nhân mấy nghìn năm có một. Một mỹ nhân thay đổi luôn cuộc đời Bàn Cổ Ái Thi Thị, theo hướng tồi tệ.
Mỹ nhân mặc chiếc áo khoác mong manh trong suốt, trên mặt có mạng che mặt, nàng tự tin, không chút run rẩy, đến trước mặt Bàn Cổ Ái Thị Thị.
Bước chân dịu dàng thanh thoát đến gần giường của hắn, khẽ cúi đầu chào.
Có hai cái gì đó rung rinh rung rinh, đu đưa đu đưa sau lớp áo mỏng, hút mắt đến mê hồn.
Ngay khi nàng vừa mới bước vào cánh cửa. Nhìn thoáng qua thân thể nõn nà, bên trong lớp vải mỏng tanh. Bàn Cổ cũng bật dậy, hai con mắt căng ra, chăm chú nhìn mỹ nhân mới vào.
Sau bức rèm che, cũng phát ra tiếng "Ồ" nhè nhẹ của Đẩu Mẩu Nguyên Quân.
Rồi lại một tiếng thở dài vang lên rõ rệt, tiếc nuối vô cùng. Mỹ nhân kia, nhan sắc đến dị thể như nàng, nhìn vào cũng thấy hổ thẹn. Nhan sắc thì nhan sắc, Đầu Mẫu cũng nghĩ rằng, rồi cũng thành khôi lỗi mà thôi.
Chẳng cần đợi mỹ nhân lên tiếng. Bàn Cổ đã nhảy xuống giường, đi đến bên mỹ nhân, giọng ồm ồm như hổ gầm cất lời.
"Ha ha, ta rất hiếu kỳ. Trong sảnh điện ngàn mỹ nữ. Chỉ có nàng là mang mạng che mặt. Chẳng lẽ không sợ Chuẩn Tiên như ta, bực tức mà đánh ch.ết hay sao?"
Nghe lời đe dọa, mỹ nữ vẫn không sợ hãi, khẽ khoanh tay cúi người.
"Tiểu thiếp Cúc Tịnh Y, bái kiến tướng công. Nếu thiếp không đẹp thì đáng ch.ết. Nếu thiếp đẹp, đáng ch.ết thì oan ức. Xin tướng công trị tội"
"Ha ha, dẻo miệng. Có gan trả treo với ta đều đáng ch.ết. Tháo mạng che mặt ra. Nếu nhan sắc không ngọt ngào như miệng lưỡi. Ta lập tức giết ngươi"
Mỹ nhân Cúc Tịnh Y, đệ tử Thủy Tôn Tiên Vương tông, nhẹ nhàng tháo rèm che mặt xuống, động tác yểu điệu vô cùng.
Bàn Cổ vừa nhìn, đã lao tới, rồi bế nàng trên tay. Mắt hắn nhìn không rời khuôn mặt kiều diễm này.
Mỹ nhân mấy ngàn năm mới xuất hiện đây rồi. Mọi mỹ từ tinh tế, yêu kiều, đáng yêu, mạnh mẽ, bí ẩn, lôi cuốn, quyến rũ, nhân ái, duyên dáng, say mê, lộng lẫy, nóng bỏng, rực rỡ, thú vị, mê hồn, quyết đoán... Đều không đánh giá được hết vẻ đẹp ấy, có cộng tất cả mỹ từ lại cũng sánh bằng à.
Bàn Cổ cẩn thận đặt Cúc Tịnh Y ngồi lên giường. Hắn nâng niu nàng như một viên ngọc tinh khiết, sợ làm vỡ, sợ làm vấy bẩn.
Nhìn nàng.
Bàn tay phải xoa bàn tay trái, đôi mắt đưa qua đưa lại, miệng xuýt xoa, hắn đang chiêm ngưỡng nhan sắc mỹ nữ trong truyền thuyết.
Tạo hóa đã cho ta mỹ nhân dị thể Đẩu Mẫu Nguyên Quân.
Tạo hóa lại còn ban thưởng cho ta, mỹ thể có nhan sắc mà đến Thần cũng rung động.
Thế mới đúng lẽ, ta sống tình cảm, thì được tạo hóa an bài cho những mỹ nhân tuyệt định nhất à.
"Đẩu Mẫu, mau thông báo tuyển thiếp kết thúc. Thủy Tôn Tiên Vương tông tiến cử mỹ nhân, mà Bàn Cổ ta thích nhất. Hắn được thưởng, hai thần thạch không gian"
"Mỹ nhân Cúc Tịnh Y, nhan sắc nàng là cực phẩm. Ta sẽ đưa nàng lên Tiên Tinh. Nơi đó mới xứng đáng để chúng ta động phòng, làm lễ nên duyên. Cái Thanh Lục Tinh xó xỉnh này, không xứng đáng giọt máu ngàn vàng của nàng rơi xuống, ha ha"
Bên ngoài.
Nghe thông báo, Tông chủ Thủy Tôn Tiên Vương tông là Cúc Tịnh Tu lại bình thản. Trong mắt hắn chẳng hề có nét vui mừng. Hắn không nhảy đồng đổng như các tông chủ khác, khi mỹ nhân Tông môn được lựa chọn.
Cúc Tịnh Y, đứa con gái duy nhất của hắn. Sinh ra bởi mối lương duyên bí mật với một người con gái bí ẩn, từ Tiên Tinh trở về.
Tu vi trăm năm trước của người con gái ấy, đã là Đại Tiên đỉnh phong. Bàn Cổ Ái Thi Thị là cái thá gì.
Người con gái bí ẩn.
Gặp hắn, giao hoan cùng hắn, nhưng đến tên của người con gái đó, Cúc Tịnh Tu cũng chưa biết. Chỉ biết trên ngực nàng, có khắc chữ "Nữ".
Ngày người con gái ấy, hạ sinh Cúc Tịnh Y, cũng là ngày nàng biến mất bí ẩn, để lại gà trống nuôi con, để lại trong lòng Cúc Tịnh Tu nhiều suy tư.
Người con gái ấy, giờ thế nào?
Có phải độ hóa thành Thần thất bại nên tử mạng rồi không?
Hay... là cái gì Cúc Tịnh Tu cũng không biết, chỉ đoán mò, là nàng đã trở về Tiên Tinh.
Con gái muốn gặp mẹ, hắn muốn gặp tình nhân. Hai cha con phải dùng kế thất sách nhất, lên Tiên Tinh đi tìm.
Từ nhỏ.
Cúc Tịnh Y xinh đẹp hơn bất kỳ mỹ nhân nào, nhưng nàng lại chẳng thể tu luyện linh khí. Nàng lên lên, bằng cái tuổi của mẹ nàng rồi dừng lại, chục năm không già.
Sợ con gái bị hiểm nguy.
Cúc Tịnh Tu bố trí Cúc Tịnh Y sống với phàm nhân tại tông môn, dịch dung khuông mặt thành nữ nhân nhan sắc tầm thường.
Nàng lúc nào, cũng được một nữ tu giả tu vi Âm Dương luân hồi bát kiếp bảo vệ. Nữ tu giả này, vốn là người hầu hạ của tiên nữ "Nữ".
-----
Tuyển thiếp kết thúc, bên trong sảnh điện Thiên Tử Thanh Long tông trở nên hỗn loạn, có kẻ khóc có kẻ cười.
Góc nào đó.
Loạn Loăn đang cười toét mắt, vui hơn chuyện cha mẹ hắn, ch.ết đi sống lại. Hắn mang theo mười mỹ nhân, thì đến ba mỹ nhân được chọn. Ba suất lên Tiên Tinh, thuộc về Đông Nhạc Thái Sơn tông, số lượng đứng đầu các tông môn.
Bây giờ.
Chỉ cần Loạn Loăn mở mắt ra, là nhìn thấy vô vàn ánh mắt hâm mộ, ghen ghét, đố kỵ của các tông môn khác. Kệ mẹ bọn chúng. Hắn đang cân nhắc lựa chọn hai trong số mười trưởng lão. Ai sẽ đi Tiên Tinh cùng hắn? Đồng bọn đi cùng phải mạnh, phải trí tuệ à nhen. Bí cảnh vượt giới, chắc chắn hung hiểm, muốn vượt qua phải giữ được cái mạng trước đã.
Sơ bộ trước mắt, chỉ có Trưởng lão Hình Thiên Chiến Thần là mạnh nhất, nhưng thằng này hơi ngu. Trưởng lão còn lại, cho chúng nó tự đánh nhau rồi biết.
Niềm vui của kẻ chiến thắng, lúc nào cũng là nỗi buồn của kẻ thất bại.
Quá nhiều Tông chủ, trưởng lão điên tiết, ngửa mặt lên trời than vãn.
"Lợn nái còn lách qua được cửa hẹp, thỏ bé lại không thể chui qua"