Trời nắng cực, có một vị tướng đang đứng dưới nắng cũng cực nắng.
An Lộc Sơn cúi khom người tiễn đưa, nhìn chiến thuyền bay đi, bay nhanh chút nữa đi, ta đang vội, gấp gáp lắm rồi.


Thiên Hậu Tắc Thiên đưa lệnh bài cho hắn, đôn hắn lên làm Thái Sư của Đại lục Tàu, con đường công danh coi như một bước lên mây, từ nay hắn cũng không phải ở cái nơi xó xỉnh này nữa, sắp tới là ở trong một cái lầu xanh xịn xò chứa đầy gái, hoàng cung. Một bước lên mây nhưng An Lộc Sơn lại chẳng để ý lắm, Đại Du phất tay ban cho hắn một ân huệ đấp bồ, từ con vẹt nho nhỏ đã biến thành đại bàng dũng mãnh, ta phải kiếm một đứa con thôi, không, phải một trăm đứa. Chiến thuyền bay khỏi tầm mắt, cũng là lúc tiếng rên rỉ phát ra từ khắp nơi trong khu mỏ, loài chim đã tiến hóa nên càng dũng mãnh, sẵn sàng xông pha mọi hang cùng ngõ hẻm.


Vô Linh đã không chịu hiện thân cũng như mở mồm, Đại Du cũng hết cách. Cái vòng tránh thai mà hệ thống bắt hắn tìm chắc không phải vật phàm, chỉ trong giới tu tiên mới có, bước chân tiến đến con đường tu tiên chính thức bắt đầu.


Bích Hà Nguyên Quân bây giờ như con sam quấn lấy hắn không rời, Đại Du cũng đã không còn ác ý với nàng, dù gì cũng nhờ nàng mà hắn mới hoàn thành nhiệm vụ, giữ lại bên cạnh cũng tốt, biết đâu hệ thống lại sai hắn làm cái nhiệm vụ lao lực đó nữa thì sao, tu tiên không phải dễ, có Bích Hà dẫn lối, cũng dễ bước qua gập ghềnh hơn.


Theo ý của Bích Hà Nguyên Quân, hai bọn họ cũng thu nạp Thiên Hậu Tắc Thiên làm tiểu thiếp, làm Thiên Hậu xúc động không thôi, Đại Du nhìn Thiên Hậu, mỹ thể có khác, qua con mưa trời lại sáng, qua một đêm thân thể trở lại như cũ, hắn không ham hố mới lạ, lúc trên chiếc giường đó, vừa hành hạ Bích Hà, vừa nhìn một thân thể hoàn mỹ bên cạnh, kích thích vô cùng, kích thích quá thì không được lâu, nên hắn mới suýt soát hoàn thanh nhiệm vụ.


Chiến thuyền tiến thằng về Đông Nhạc Thái Sơn tông, đường xa đằng đẳng đối với ai, chứ đối với họ thì chả có thể nhàm chán được....
Trời cao lộng gió, chiến thuyền lướt đi như bay.
Vua sắp đi viễn chinh, Hoàng Hậu thì trẻ đẹp mà tính hơi quá dễ dãi, lo lắm, không ngủ được.




Bụt hiện lên hỏi vì sao vua sầu não. Vua kể lể sự tình.
Bụt nói: Con đừng lo nữa, ta cho con một phép màu. Nếu người đàn ông nào, dùng bộ phận nào để mà léng phéng với Hoàng Hậu thì sẽ bị cụt cái bộ phận đó.


Vua an tâm lên đường chinh chiến. Năm sau Ngài trở về, gọi tất cả các Quan ở nhà trông nom Hoàng Hậu và bắt phải cởi bỏ xiêm áo. Than ôi, ai cũng bị cụt, trừ mỗi một mình Quan Tể tướng. Vua xúc động vì lòng trung thành của cận thần, nói:


- Duy chỉ có ngươi là tử tế, nay ngươi muốn gì ta cũng thưởng, nói cho trẫm nghe nào.
.......................
- Ta đố hai nàng, Quan Tể tướng kia muốn nói gì nào?
- Chàng toàn kể chuyện bậy bạ không à, thiếp đoán là vàng bạc, châu báu... phàm nhân nào chả thế - Bích Hà Nguyên Quân vừa cưỡi ngựa vừa nói.


- Còn thiếp đoán, Quan Tể tường chịu đựng và lý trí như vậy, chắc là âm mưu muốn cưới công chúa rồi đoạt vương quyền à - Thiên Hậu Tắc Thiên vừa mớm ɖú sữa cho hắn ăn, vừa trả lời.


- Hai nàng lại đoán không đúng nữa rồi, vị Tể tướng không nói gì cả, chỉ lấy giấy bút ra viết "Xin Bệ hạ nếu có phép màu thì làm cho lưỡi của Thần dài ra như cũ".
- Hư quá à, để thiếp dùng lưỡi phục vụ chàng nhé - Bích Hà Nguyên Quân vừa cưỡi ngựa vừa thủ thỉ.


- Thiếp cũng vậy - Thiên Hậu Tắc Thiên đang cho hắn ăn ɖú sữa, đưa đôi môi ngọt ngào đến miệng của Đại Du.
.....................


- Đi mãi mà chẳng thấy bọn cướp nào nhỉ, Bích Hà, ta thấy thế giới tu tiên cũng hòa bình à - Đại Du ngồi trên ghế vừa ăn vừa nói, đối diện, Bích Hà cũng đang nhẹ nhàng ăn từng miếng nhỏ, dưới gầm bàn, Thiên Hậu cũng đang ăn thịt chim, tiếng nhai chóp chép bên trên và tiếng chụt chụt bên dưới tạo nên một bản nhạc say đắm lòng người.


Thời hạn trở về tông môn cũng đã tới, Bích Hà phải trờ về, không trở về đúng hạn, ấn ký hiện ra, cực kỳ nguy hiểm, nhưng linh khí đã bị hệ thống hấp thu, sạch sành sanh không còn một mống, thế là giờ phải đi cướp, cướp của cướp, Đại Du nảy ra ý định trên, theo hắn đây là cách nhanh nhất, có khi lại lụm được cái vòng tránh thai.


Thỉnh thoảng cũng gặp vài chiến thuyền.
- Bọn kia, tui bay có phải là cướp không.
- Điên à, không thấy cờ của Ngũ Lão tông chúng ta à, Đông Nhạc Thái Sơn Tông các ngươi ăn no rững mỡ hả?
- Đông Nhạc Thái Sơn Tông các ngươi bị tình trùng lên não nên hóa điên hết cả rồi à.


Mọi việc chả may mắn như dự tính, chiến thuyền đành trở về tông môn, tới đâu tính tới đó, dù sao Bích Hà cũng được Hắc Nha Thiên khí sơ giai bảo vệ, trong thời gian ngắn cũng yên ổn, quy tắc là quy tắc, Bích Hà cũng không làm trái được, trốn cũng không được cả đời.


Đại Du bây giờ không những phải tìm cách bảo vệ tính mạng của bản thẩn, mà phải tính cách để bảo vệ nữ nhân của hắn, dính dáng tới phụ nữ tuy nó sung sướng nhưng phải chấp nhận những rắc rối không kém, chơi được chịu được, ý kiến thì mời anh lên phường mà giãi bày.


Theo hướng dẫn của Bích Hà Nguyên Quân, Đại Du đáp xuống khu vực dành cho người đang luyện thu nạp linh khí, mười ngày sau, tông môn sẽ tổ chức tuyển chọn phàm nhân, kiểm tr.a thiên phú, tốc độ hấp thụ linh khí mà thu nạp đệ tử.


- Cho ta một khu vực tu luyện tốt nhất, giá cả không thành vấn đề? - Vô số bàn tiếp đón, Đại Du canh me chọn bàn có em gái xinh nhất và mặt ɖâʍ nhất để ra oai.


- Một trăm ngàn lượng vàng? - Cô gái môi mỏng manh, hàm răng trắng toát, có bốn cái răng nanh nho nhỏ nhô lên, cũng không ngước mặt lên, loại này gặp nhiều rồi, gặp gái là ra oai cho cố rồi cũng kiểu thùng rỗng kêu to.


Thấy Đại Du không trả lời, mỹ nữ ngước mắt lên nhìn hắn, bà mẹ nó, hóa ra nó đang chăm chú dòm vếu mình không chớp mắt, muốn vào thì phải qua vòng gửi xe nhé, bà thích bà đuổi chứ bà không cho vô.
- Có vấn đề gì không? - Mỹ nữ gằng giọng hỏi lại.


- Vấn đề là ta không có tiền - Một trăm ngàn lượng vàng, đủ để xây một vương quốc nho nhỏ, phàm nhân muốn tu tiên phải trả giá cực cao a, số lượng vàng này chắc cũng để chi cho việc khai thác mỏ, chứ người tu tiên cần chi lắm vàng thế, nền kinh tế thị trường luôn tồn tại ở mọi nơi à.


Mỹ nữ mặt gằm gằm, móc móc ngón tay, đội ngũ chuẩn bị hậu sự gồm mười tên cao to hôi đen từ xa thấy ám hiệu tiến lại gần.
Đại Du lấy ra năm hạt bắp đặt lên bàn, mỹ nữ nhìn hàng là biết ngay, sắc khí tỏa ra dào dạt. Liền thu lại bốn hạt, chừa lại một hạt.


- Nhiêu đây đủ rồi, ta lấy giá theo độ đẹp trai của khách hàng - Trở mặt nhanh như gió, đùa, một, hai hạt là đủ rồi, đồng thời vẫy vẫy tay bảo mấy thằng đen thui kia biến đi.


- Ta cũng trả tiền theo độ đẹp gái à - Đại Du lại lấy ra hai hạt đặt trên bàn, lạ nước lạ cái, muốn thực hiện âm mưu phải bỏ ra cái giá choáng ngợp à.


Gặp khách sộp rồi, hơi thở mỹ nữ trở nên phập phồng, bao lâu nay, gặp đủ thể loại khách, mà chưa thấy khách nào ga lăng như thế này, mỹ nữ chỉnh sửa lại bộ vếu, đứng dậy cuối người, ra hiệu để nàng dẫn tới tận giường, cái màu da trăng trắng có hồng hồng phía sau tà áo toàn bộ lọt vào mắt hắn. Nam nhân là thế mà, nhìn mấy em mặt bikini cũng không kích thích bằng nhìn lén kiểu này, đại não phải hoạt động hết công suất để ghi nhớ hình ảnh tuyệt vời này và tưởng tượng phần còn lại bên trong nó như thế nào.


Khác với mỏ khoáng sản các tiểu địa nơi phàm nhân sinh sống, linh khí ở các tông môn vô cùng dồi dào, hình thành mạch linh khí, thuận lợi cho việc tu luyện. Theo bước chân mỹ nữ, vếu không to thì có hai bờ mo bù lại, Đại Du chăm chú nhìn nên suýt té mấy lần, càng đi xuống càng lạnh, qua nửa canh giờ, Đại Du được dẫn vào một hang động nhỏ, ở đó có một hồ nước linh khí tỏa ra dào dạt. Trên chiếc giường đá, có vài cuốn công pháp để hướng dẫn tu luyện nạp khí, Đại Du tiến vừa leo lên giường, lấy sách làm gối, lấy động làm nhà đánh một giấc thẳng tiến, mấy hôm nay lao lực quá, phải ngủ để bù lại sức khỏe.


Mỹ nữ thấy thằng đại gia này không biết thần kinh có vấn đề hay không, kẻ nào vào đây cũng như con mọt sách, lấy hết tinh thần luyện tập, riêng nó lăn ra ngủ, kệ nó, ai biểu nó giàu, nó muồn làm gì làm, với khách hàng sộp, mỹ nữ tạm thời biến thành người hầu, đợi chờ ở cửa động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện