Ý thức xoay chuyển theo ý nghĩ ɖâʍ loạn, ba con sâu vàng chóe đột nhiên xuất hiện trở lại, bao quanh lấy thằng nhỏ, kinh khủng hơn, hàng loạt gai nhọn, bi nhỏ xuất hiện gắn xung quanh, lần này thì vào thật rồi, quả nhiên là tuyệt đại kỳ bảo, tiếng ọt phát ra làm Đại Du như đang chơi thuốc lắc, phê không thể tả, tăng tiến tốc độ, cả người hoạt động cuồng nhiệt trên thân hình mỹ miều của Bích Hà Nguyên Quân.


- Á á á á... ngươi giết ta đi, ta không muốn sống nữa - Bích Hà Nguyên Quân đau đớn, khóc lóc thảm thiết, tiên nhân như nàng lại đang bị hϊế͙p͙, mà nàng trước giờ đâu có khoái cảm với đàn ông, nên tinh thần càng khủng hoảng trầm trọng, bách hợp nên thành ra địa vị trong tông môn cũng chẳng bằng mấy đứa con gái khác của Tông chủ, chịu muôn vàn lời trêu trọc, đành phải hạn chế ở trong tông môn, cùng đoàn thuyền đi thu thập linh khí ở các tiểu địa, công việc thấp kém này tu tiên giả chẳng ai muốn làm cả, buộc lòng nàng phải tự nguyện đảm nhận.


Phát hiện công dụng của ba con sâu, tuyệt đại kỳ bảo gì gì thì cũng phải biết dùng, nếu không thì cũng vô dụng, ý nghĩ xoay chuyển biến hóa ba con sâu thành đủ loại hình dạng, nghe tiếng khóc thảm thiết làm hắn kích thích không thôi, con hàng này lúc nãy làm mình sợ vãi cả đái trong quần, bây giờ phải cho nó ra nước để lấy lại công bằng mới được.


- Tiên nhân này, nữ nhân này, bay trên trời này.
- Đánh ta này, kiếm khí này, băng hàn này.
- Đe dọa ta này, thần bảo này, tuyệt đại kỳ bảo này...


Đại Du vừa nện vừa nói, mỗi một lời nói ra làm cho khí thế nam nhân của hắn càng mạnh mẽ hơn, Bích Hà Nguyên Quân đã không còn khóc nổi nữa, chưa có tiên nhân nào bi thảm như nàng, chỉ còn nghe tiếng thút thít, nước mắt tuôn ra như suối, ánh mắt nhòa lệ nhìn khuôn mặt Đại Du với vẻ hoảng sợ cực độ, nếu lúc nãy thằng này đè mình ra chơi trước bàn dân thiên hạ, ô nhục đó đau đớn làm sao chịu nổi, cả người tên này kỳ lạ, bảo bảo của hắn cũng kỳ lạ, loại biến thái này không nên tồn tại trên đời.


Qua một hồi rất lâu, Đại Du căng cứng người, thứ chất lỏng tanh tanh bay thẳng vào trong người Bích Hà Nguyên Quân, hắn ngồi xuống nền đất, thở phì phò như con heo động dục, thật là đã, thật là mê ly. Bích Hà Nguyên Quân ngồi úp mặt lên gối, khóc dữ hơn, nhưng cũng chẳng làm Đại Du cảm động, đối với hắn, loại nữ tiên nhân ác độc này tồn tại chỉ đem đến tai họa cho phàm nhân yếu đuối, hắn chưa giết ch.ết là may rồi chứ khóc lóc cái nỗi gì, khóc cái mụ nội nhà ngươi chứ khóc, nếu trong lòng ngươi tồn tại tình cảm sao lại xem mạng người như cỏ rác, coi như hắn đã trả thù cho vô số người bị cô ta hại, linh hồn những người đó nếu biết được, thì chắc oán niệm cũng tan biến, chuyển sinh đầu thai kiếp người.




Bích Hà Nguyên Quân tiếp tục khóc, còn Đại Du ngồi xuống điều tiết lại khí tức, dù chứa linh khí trong người nhưng bất kể thể loại nào cũng sẽ lao lực vô cùng, hắn định hình lại cách thức hắn vừa thoát khỏi cái ch.ết lần này, hắn bây giờ đã trâu bò rồi nhen, mạnh mẽ mới bảo vệ người bên cạnh, bảo vệ bản thân, sinh mạng lên tầng cao hơn, không bị xem như là cỏ rác như phàm nhân, hèn chi tu tiên là mộng ước của vô số người, nhìn Bích Hà Nguyên Quân, hắn nhận ra tiên giới gì đó không giống như trên phim ảnh lừa người hắn từng xem, tiên giới cũng chẳng phải cái máy chuyên đi giúp người phàm, sự tồn tại của một đám đông có ý thức luôn có sự đối lập, có lương thiện, có tà ác, có mạnh mẽ, có yếu đuối, tính đối lập mới là cái để tiến lên, yên bình quá cũng đồng nghĩa với ch.ết chóc, tự hủy diệt.


ɖâʍ dê có phải là tà ác không nhỉ, hắn suy nghĩ rồi nhìn sang thân thể ngọc ngà trắng toát của Bích Hà Nguyên Quân, nước mắt làm khuôn mặt thêm xinh đẹp, lúc nãy điên cuồng quá hắn chưa cảm nhận hết, giờ nhìn kỹ cho rõ, quả thật nhìn phát cương luôn, loại mị lực này ý thức khó mà khống chế nổi, kiểu này phải bắt lấy để hưởng thụ dài dài, Đại Du cười hắc hắc làm Bích Hà Nguyên Quân sợ hãi quay lưng về phía hắn.


Nhắc tới cái ch.ết, hắn mới nhớ ra tính mạng hắn lúc nào cũng như chiếc lá đong đưa trên cành cây trước gió bão, không hoàn thành nhiệm vụ cũng ch.ết, gặp nguy hiểm cũng ch.ết, từ ngày hệ thống dung nhập vào bản thể, tính mạng của hắn phải đua theo những nhiệm vụ, hắn bắt buộc phải sống vì mục tiêu xa vời, huyễn tưởng chỉ trong lòng hắn biết, dù sao cũng tốt hơn những người đến tính mạng của bản thân biến mất trong tích tắc, không hay không biết.


Thoát khỏi trạng thái trầm tư, hắn lại nhìn sang Bích Hà Nguyên Quân, thân thể đã được mặt một bộ đồ trắng toát mới lấy ra từ nhẫn không gian, màu trắng là màu của sự trong sạch à nhen, bà tiên nhân ơi, bà có mặc nhầm đồ không đấy, cảm nhận ánh mắt của Đại Du, Bích Hà Nguyên Quân run sợ đẩy người về phía xa, tránh xa hắn hơn, thanh kiếm trên tay run run như tinh thần của nàng.


Ý thức hướng về nhiệm vụ, dòng chữ màu vàng quen thuộc lại hiện ra, tiếp tục bảo tồn tính mạng thôi, đàn ông con trai mà sầu bi nhiều là không tốt.
"Chuỗi nhiệm vụ trung giai, nhiệm vụ thứ năm - Hoan lạc nữ tu tiên sáu mươi chín lần".


Ặc, sau cái nhiệm vụ giết người, mình chỉ còn sống hơn hai ngày rưỡi, thực hiện xong cái nhiệm vụ này có còn sống nổi được không, chứ đừng nói chi nhận nhiệm vụ mới, chưa đầy một tiếng phải thực hiện một lần, liên tục và liên tục, mà ở đây có mỗi một con tiên nhân, không với nó thì với ai bây giờ, nhiệm vụ càng ngày càng khó khăn à, liều vậy, lôi nửa trái bắp còn lại ra, bóc một hạt, cắn một miếng nhỏ để hồi phục sinh lực, chuẩn bị bắt lấy Bích Hà Nguyên Quân thì phát hiện nàng đang bay lên không trung tìm cách bỏ chạy khỏi hắn.


"Bảo bối của ta ơi, ở lại bên ta nào" - Đại Du vận khí vào đôi bàn chân, không bay được nhưng cũng nhảy cao được, quyết tâm bắt lấy Bích Hà Nguyên Quân càng nhanh càng tốt càng tiết kiệm được thời gian, deadline đang treo lơ lững trên đầu hắn rồi.


Bích Hà Nguyên Quân thấy hắn đuổi theo, vội vàng tránh né, bay bên trái lại bay bên phải, bay tới trước lại bay thụt lùi về sau, thằng này nó quyết lấy mạng mình rồi, thà nó giết mình một nhát cho xong, nhìn ánh mắt nó, nó lại gọi mình là "Bảo Bối", chắc chắn là nó muốn biến mình thành đồ chơi đùa giỡn tới ch.ết, nàng muốn một kiếm tự sát quách đi cho xong, nhưng nghĩ lại cuộc đời mình đã chịu nhiều ấm ức, phải cố gắng sống tìm cơ hội, với lại mình ch.ết rồi, thằng này có khi lại lôi cái xác ra hϊế͙p͙, nghĩ thôi đã thấy kinh tởm, vì thế liều mạng bay đi, hy vọng mong manh, mỗi lần Đại Du phóng tới chỉ kịp chạm vào người của cô ta liền vuột mất, công pháp có khác, sau này phải tìm cách kiếm một bộ mới được.


Rượt đuổi suốt một canh giờ, linh khí Bích Hà Nguyên Quân ngày càng cạn dần, còn Đại Du được hệ thống bổ sung cùng với nghị lực sống phi thường nên không biết mệt mỏi, riết rồi quen tay, chộp chỗ nào trúng chỗ đó, trên người Bích Hà Nguyên Quân không chỗ nào không bị hắn bóp lấy, mà thằng này lại ưa bóp toàn chỗ hiểm. Hết cách, Bích Hà Nguyên Quân liền chuyển hướng về trung tâm khu mỏ, hy vọng ở đó đông người, thằng này còn giữ lại chút sĩ diện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện