Mưa tuyết.
Một đám người quần áo lam lũ bị trói hai tay đang di chuyển trên con đường trắng xóa, kẻ đi sau luôn nhận những đòn roi từ những tên lính bợm trợm, hung ác, dọc đường đi, không ít người bị gục xuống đất, rất nhanh bị ném sang bên đường, bị đủ loại động vật lạ lẫm lao tới cắn nuốt, tới xương trắng cũng không còn, chỉ còn lại những mảnh vải dính đầy máu tươi để chứng tỏ nơi này có nhiều người ch.ết, quá nhiều người ch.ết.
Một người phụ nữ trạc tuổi hơn hai mươi, mặc dù tay bị trói nhưng vẫn ôm chặt đứa trẻ chưa đầy tuổi trên người, thất thểu bước đi, bên cạnh là một người đàn ông ngực trần cả người run cầm cập, quần áo đã cởi ra để đắp lên người đứa bé, họ là những phàm nhân của quốc gia khác bị bắt làm nô lệ.
- Đi nhanh lên, thê thiếp lão tử còn đang nằm trên giường đợi ở nhà, làm ta mất hứng, các ngươi cũng mất mạng - Tên đầu đàn ngồi trong chiếc kiệu nhỏ, được kéo đi bởi những loài giống ngựa nhưng hàm răng nhọn hoắc, trên đầu lại có một sừng trắng tét, đôi mắt màu đỏ, toàn thân toát ra hắc khi màu đen nhàn nhạt, chúng là Mã Tạp, loài ngựa thấp kém trong tiên giới, thích ăn thịt trẻ con.
Nghe tiếng nói của thủ lĩnh, đám lính lác lại đánh hăng say hơn, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi làm đứa trẻ khóc thét lên, tiếng khóc trẻ con làm tâm tình uống rượu tên thủ lĩnh không tốt, hắn quát lên làm cả đám phàm nhân sợ hãi "Bay đâu, xem đứa nào khóc, cắt lưỡi nó".
Vài tên lính tiến đến cặp vợ chồng và đứa con nhỏ, giựt lấy đứa bé, người cha thấy vậy, lao lên ôm chặt đứa bé, bực tức vì có kẻ cản trở, mấy tên lâu la lạnh lùng rút đao chém xối xả, một tên dùng cây thương dài đâm thẳng tim, rồi giơ lên cao, sau đó ném sang bên đường, sinh mạng như cỏ rác.
Đứa trẻ bị rơi khỏi tay cha mẹ, bị một con dao găm chém thẳng qua miệng, rơi xuống đất, người mẹ đau khổ vô cùng, lao tới tiếp tục lấy thân mình che chắn, nước mắt tuôn trào:
- Đại nhân, ta nguyện làm tất cả, chỉ mong ngài tha cho đứa trẻ, nó còn quá bé - Người mẹ trẻ vừa ôm con vừa lạy lục, nhưng dùng tình cảm đối với bọn này không thể động tâm can chúng, một tên lính nắm buối tóc của người mẹ, kéo cả thân hình lên cao, chuẩn bị kết liễu luôn người mẹ.
- Dừng lại - Tên thủ lĩnh đã hết tâm tình uống rượu, lò đầu ra ngoài nói lớn, hắn đặc biệt ghét trẻ con, vì hắn không thể nào có con, huống chi đây là nô lệ, đối với hắn, so với súc sinh, bọn chúng cũng không bằng.
- Con đàn bà này đem tắm rửa sạch sẽ, rồi mang lên cho ta, đường dài không có đàn bà thật buồn chán, đứa trẻ kia các ngươi móc mắt, cắt tai, ném lên xe chở thức ăn Mã Tạp - Nói xong, hắn chui vào trong kiệu, lấy ra một một lọ đan dược bổ thận tráng dương, tăng cường sinh lực rồi uống ừng ực.
Quá đau thương, người mẹ đã bất tỉnh rồi, bị bọn lính kéo đi sền sệt để tắm rửa, dâng cho thủ lĩnh, đứa trẻ đáng thương làm sao có thể chịu đừng được dày vò như vậy, đã không còn nghe được, khóc được, nhìn được, hơi thở dần dần tắt lịm, cả người tím tái.
"Phát hiện linh khí, thu thập linh khí thực hiện hồi phục linh hồn, tái tạo thân thể, phát hiện thân thể có thể dung nạp, tiến hành xâm nhập, xâm nhập hoàn thành" - Tiếng báo động của hệ thống vang lên, linh hồn Đại Du đang ngủ yên, lơ lửng trong hệ thống, bên cạnh hắn, Vô Linh đang nằm ngáy khó khò, chuyện này quá bình thường với nó rồi, Đại Du và Bạch Hỉ sau khi tan biến, được hệ thống hút cả vào bên trong, tuy nhiên hiện tại, không thấy bất cứ dấu hiệu tồn tại nào của Bạch Hỉ cũng như tàn hồn Tà La Đen trong hệ thống.
Linh khí từ hệ thống phát ra tiếp tục duy trì sự sống của đứa trẻ, mặc dù vậy, đứa trẻ cũng đã trở nên tàn phế. Trải qua biến động, đám phàm nhân bị bắt cố gắng lấy lại tinh thần, cố lê từng bước, chẳng ai muốn biến thành thức ăn cho súc vật cả, tồi tệ hơn, bị biến thành phế nhân. Đã qua nửa tháng, chặng đường dài rút ngắn dần, chỉ cần đi thêm vài canh giờ nữa là tới mỏ khí thạch, nơi những nô lệ này làm việc, trong những ngày này, mẹ của đứa trẻ mỗi ngày được phép chăm sóc con khi tên thủ lĩnh ngủ, phục vụ tên thủ lĩnh tận tình để hắn hài lòng, người mẹ cũng xin được ít đan dược thấp kém để giảm bớt sự đau đớn cho con mình, nhục nhã nhưng tính mạng đứa con còn quan trọng hơn, tình yêu thương của người mẹ ở thế giới nào cũng cao cả, chỉ trừ loại đàn bà không biết mình là mẹ.
Nơi đây, một vùng không gian kỳ lạ, trật tự vô cùng, không có sự hỗn loạn như vũ trụ cũ, có lẽ đã hình thành trước không gian địa cầu, vô số tinh cầu to lớn hình tròn đủ loại màu sắc tồn tại trong không gian, tinh cầu hình tròn to lớn vô cùng tỏa ra ánh sáng và linh khí, xung quanh nó quay vô số tinh cầu hình tròn nhỏ hơn, xung quanh tinh cầu nhỏ là các hành tinh, mỗi hành tinh chia nhiều đại lục khác nhau, mỗi đại lục đều là hình tròn, to nhỏ khác nhau, có đại lục nằm tiếp giáp nhau, có đại lục nằm riêng lẻ, mỗi đại lục là một quốc gia.
Đại lục Việt và Đại lục Tàu nằm tiếp giáp với nhau, vùng tiếp giáp này là nơi có mỏ khoáng sản khí thạch phong phú, vì vậy chiến tranh diễn ra liên miên. Các vương triều phàm nhân có nhiệm vụ khai khoáng khí thạch để dâng lên các tông môn, môn phái tu tiên, đổi lại là sự bảo hộ. Người tu tiên mấy khi để ý chuyện phàm nhân, nhưng một khi để ý thì có khi cả đại lục bị diệt bằng một cái búng tay, vì vậy, bảo hộ là cần thiết, còn nhân sinh của phàm nhân, người tu tiên hà tất quan tâm, họ còn lắm việc phải làm. Khí thạch tồn tại sâu dưới lòng đất, vì một quy tắc đặc biệt nào đó, người tu tiên không thể trực tiếp vào khai thác được, nhưng phàm nhân thì được, việc khai thác khí thạch làm cho phàm nhân nhanh chóng tổn thọ quá nửa. Một số vương triều không từ thủ đoạn, tiến hành xâm lược các quốc gia khác để tìm kiếm nô lệ, điển hình là Vương triều Tàu, nhiều đại lục bị chúng chiếm đóng, cướp bóc. Tuy vậy, vẫn có một đại lục nhỏ bé với tinh thần phản kháng quyết liệt, vạn năm qua, Vương triều Tàu liên tục tấn công và liên tục nhận những thất bại cay đắng, đó là Đại lục Việt, chúng chỉ đành tiến hành gây hấn, cướp bóc vùng biên giới, đôi lúc tiến vào sâu hơn liền bị đánh tan tác trở về.
Năm năm trôi qua.
- Thằng Sáng mù kìa, haha.
- Thằng Sáng điếc kìa tụi bay ơi, haha.
- Thằng Sáng câm kìa, tụi mình đánh nó đi.
Một đứa trẻ khờ khạo, được mẹ đặt tên là Sáng, bị một đám trẻ quần áo lụa là chế giễu, đánh đấm không thương tiếc, nếu không có linh khí bổ sung từ hệ thống, có lẽ nó không thể nào sống tới bây giờ. Sau khi vui đùa chán chê, lũ trẻ bỏ đi kiếm chỗ khác chơi, để lại đứa bé khuyết tật nằm bất động trên nền đất, trên tay vẫn cầm chặt cái bánh bao mà mẹ nó vừa đưa.
Lại mười năm nữa trôi qua, đứa trẻ giờ đã lớn, mẹ hắn nhẫn nhục phục vụ tên thủ lĩnh, bây giờ là hạ nhân, phải làm những công việc thấp kém nhất, buổi tối, nằm ôm con ngủ, không có đêm nào giọt nước mắt không rơi, nghe tiếng chim hót, nỗi nhớ quê hương da diết. Một hệ thống, hai linh hồn trong cơ thể Sáng vẫn ngày ngày hấp thụ linh khí để hồi phục, chưa biết đến bao giờ mới tỉnh lại.