Sau khi thu phục U Minh lang vương, Dương Diệp bất ngờ lấy được một khoản thu nhập thêm, đó chính là tài sản cất giấu của U Minh lang vương. Nhưng mà những thứ này có hơi đáng xấu hổ, chỉ có hơn mười gốc linh thảo, hơn nữa phẩm cấp linh thảo cũng không cao, chỉ có ba gốc huyền giai hạ phẩm, còn lại đều là dưới huyền giai.

Với của cải của Dương Diệp bây giờ, đương nhiên là hắn không để vào mắt mấy linh thảo này, nhưng mà có còn hơn không!

Sau khi U Minh lang vương dàn xếp đàn sói xong, Dương Diệp bắt đầu từ bước lên hành trình mới. 

Mục tiêu lần này của hắn là huyền thú vương giai ở Đoạn Hồn sơn mạch kia, chính là con huyền thú vương giai khiến cho U Minh lang vương và Tiểu Hôi lần nào nhắc đến cũng có vẻ mặt kiêng dè.

Dương Diệp biết, có thể khiến U Minh lang vương tính tình cao ngạo cũng phải kiêng dè, huyền thú vương giai kia chắc chắn không phải loại hiền lành gì. Nhưng mà hắn cũng không sợ, thật đánh không lại thì vẫn có thể chạy, không phải sao?

Có nhóc con với hai con huyền thú vương giai tại đây, ở Thập Vạn Đại Sơn này huyền thú linh giai không ra, ai có thể đọ được với tổ hợp của bọn họ chứ? 

Lúc này Dương Diệp có thể nói là hăm hở, hào hứng ngút trời.

Dưới sự dẫn đường của Tiểu Hôi, Dương Diệp rất nhanh đã đi đến Đoạn Hồn uyên. Nhìn sương mù màu tím tràn ngập quỷ dị bên dưới, Dương Diệp hơi xuất thần. Ai có thể ngờ, dưới nơi này lại trải đầy xương trắng? Ai có thể ngờ, ở dưới nơi này còn có một chốn non xanh nước biếc. Ai có thể ngờ, dưới đây còn có một lão nhân kinh khủng cư ngụ?

Nghĩ đến lão nhân kia, thần sắc Dương Diệp không kiềm được mà trầm trọng. Thực lực của lão nhân rốt cuộc là mạnh bao nhiêu, hắn không biết, hắn chỉ biết là, cho dù là Tôn Giả cảnh cũng không thể tiện tay tạo ra một truyền tống trận. 

Nhưng mà làm cho Dương Diệp không hiểu sao là, vì cái gì lão nhân kia vừa thấy mặt hắn thì liền tặng hắn huyền kỹ địa cấp và huyền bảo địa cấp. Đương nhiên hắn sẽ không cho là mình có bá vương khí gì đó, hắn mơ hồ có một loại cảm giác, đó chính là dường như lão nhân rất có hứng thú với hắn. Về phần rốt cuộc là như thế nào, hắn cũng không rõ ràng lắm.

Sau một hồi lâu, Dương Diệp thu hồi dòng suy nghĩ, nở nụ cười mà nói: "Xem ra có thời gian phải đi xuống một chuyến, nếu như có thể mò thêm chút đồ thì càng tốt!" Nói xong, chân không dừng bước, hắn chỉ huy Tiểu Hôi chạy về phía Đoạn Hồn sơn mạch.

Theo miêu tả của U Minh lang vương, Đoạn Hồn sơn mạch là địa bàn của Đại Địa hùng vương. Con Đại Địa hùng vương này vốn không phải cư dân nơi đây, là rất lâu trước đây đột nhiên đi đến Đoạn Hồn sơn mạch. Sau khi nó đến Đoạn Hồn sơn mạch, tộc quần xung quanh Đoạn Hồn sơn mạch cùng với những tộc quần bản địa đều bị nó đánh đuổi. 

Đương nhiên, những huyền thú này chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn ra đi. Khi đó, gần như ngày nào ở Đoạn Hồn sơn mạch cũng xảy ra đại chiến, thế nhưng đều là Đại Địa hùng vương này hành hạ mấy con thú khác. Trải qua một khoảng thời gian chiến đấu, con Đại Địa hùng vương đột nhiên đến này rốt cuộc được mọi người công nhận, Đoạn Hồn sơn mạch cũng được coi là địa bàn của nó.

Chẳng còn cách nào khác, đánh không lại, chỉ có thể chịu thua thôi!

Cũng may, sau khi xưng bá Đoạn Hồn sơn mạch Đại Địa hùng vương này đã yên ổn lại, cũng không đi bắt nạt tộc quần huyền thú xung quanh. Hơn nữa huyền thú xung quanh cũng có thể bước vào địa bàn của nó tìm kiếm linh thảo, điều kiện tiên quyết là không được trêu chọc nó. Nhưng mà nếu có nhân loại dám bước vào Đoạn Hồn sơn mạch, vậy thì nó sẽ truy sát nhân loại này đến chết. 

Cho nên khi Dương Diệp đưa ra ý định muốn đi chinh phục Đại Địa hùng vương này, U Minh lang vương vẫn có hơi phản đối, chẳng qua là khi Dương Diệp mang chồn tía với Tiểu Hôi ra, nó cũng không phản đối nữa.

Quả thực, Đại Địa hùng vương có mạnh đi nữa cũng chỉ là huyền thú vương giai, chỉ cần không phải huyền thú linh giai, với tổ hợp này của bọn họ, cho dù thực sự đánh không lại, bỏ chạy thì Đại Địa hùng vương cũng chỉ có đứng nhìn!

Đại Địa hùng vương ở tại một ngọn núi nhỏ bên trong một hẻm núi, dưới sự dẫn đường của U Minh lang vương, Dương Diệp rất nhanh đã đi tới hẻm núi này. 

Khi Dương Diệp sắp tiếp cận địa bàn của Đại Địa hùng vương thì chợt có những tiếng năng lượng phát nổ vang lên từ phía xa xa. Dương Diệp dừng bước, sau đó nhìn về phía đó: "Đang có chiến đấu sao?"

Dương Diệp thu U Minh lang vương và Tiểu Hôi vào bên trong vòng xoáy đan điền, sau đó mang theo chồn tía lao đi về phía nơi ở của Đại Địa hùng vương.

Hắn thu Tiểu Hôi với U Minh lang vương vào chủ yếu là vì sợ có người đang chiến đấu với Đại Địa hùng vương, nếu để cho người ta thấy bên cạnh hắn có hai huyền thú vương giai, vậy cũng hơi kinh thế hãi tục quá. 

Chẳng bao lâu sau, Dương Diệp đi tới một gốc cây cách chỗ ở của Đại Địa hùng vương không xa, từ kẽ lá nhìn sang, hắn thấy có tám người đang ở đằng đó chiến đấu với con Đại Địa hùng vương có thân hình còn lớn hơn cả U Minh lang vương kia. Tám người này tuổi tác cũng không lớn, đều là mười bảy mười tám tuổi. Mà điều làm cho Dương Diệp bất ngờ là tám người này đều là cường giả Tiên Thiên cảnh, nhưng sau khi nhìn thấy ký hiệu trên trang phục của bọn họ, Dương Diệp cũng bình thường trở lại.

Tám người này hẳn là đệ tử của sáu đại thế lực, nếu như là người của sáu đại thế lực thì mười bảy mười tám tuổi Tiên Thiên vẫn tương đối bình thường.

Nhưng mà Dương Diệp không hiểu là vì sao tám người này lại xảy ra chiến đấu với Đại Địa hùng vương, chẳng lẽ là muốn giết lấy đan, lột da bán lấy kim tệ? 

Quả thực, nội đan thì không cần nói rồi, cái bộ da nâu kia của Đại Địa hùng vương cũng vô cùng đáng giá.

"Ồ?"

Đột nhiên, Dương Diệp chăm chú nhìn lại một nữ tử trong tám người kia, khi nhìn thấy khuôn mặt nàng, Dương Diệp có hơi bất ngờ, bởi vì nữ tử này chính là Thanh Tuyết - đệ tử ngoại môn của Kiếm tông. 

Tám người cũng không cứng đối cứng cùng với U Minh lang vương mà là dùng thân pháp linh hoạt cùng các loại huyền kỹ sắc bén đánh du kích Đại Địa hùng vương, nhưng mà hiệu quả không phải quá lớn. Các loại huyền kỹ rối mắt này không tạo thành tổn thương mang tính thực chất nào cho Đại Địa hùng vương.

Ánh mắt Dương Diệp quét qua tám người, cuối cùng rơi vào trên người một gã nam tử, bởi vì thực lực của gã nam tử này là mạnh nhất trong tám người ở đây. Gã nam tử này cầm trong tay một thanh trường thương màu đen đen mun, vừa nhìn là biết không phải vật phàm. Mỗi lần gã vung vẩy trường thương sẽ mang theo một vệt tàn ảnh nhàn nhạt, mỗi khi đâm vào trên người Đại Địa hùng vương cũng sẽ tạo thành một lỗ máu trên người Đại Địa hùng vương.

Gã nam tử này là người duy nhất ở đây không cần huyền kỹ mà vẫn có thể phá vỡ phòng ngự của Đại Địa hùng vương, nhưng mà cũng chỉ vẻn vẹn như thế. Mấy vết thương nhỏ này, đối với Đại Địa hùng vương mà nói, giống như muỗi cắn một cái mà thôi. Mà nếu như một trong tám người này bị cái tay to lớn kia của Đại Địa hùng vương chụp một chưởng thì chắc chắn sẽ trở thành thịt vụn. 

"Chờ bọn họ chạy trốn, ta lại lên!" Nhìn một hồi, Dương Diệp đã đưa ra kết luận, đó chính là tám người này trước mắt không giết chết Đại Địa hùng vương được. Nhưng mà khiến Dương Diệp có hơi nghi ngờ là, hình như con Đại Địa hùng vương này không mạnh như U Minh lang vương nói nhỉ, chẳng lẽ là nó chưa nghiêm túc?

Nơi chiến đấu, Thanh Tuyết linh hoạt du kích bên trái Đại Địa hùng vương, từ lúc giao chiến với Đại Địa hùng vương đến giờ, ỷ vào thân pháp xảo diệu và kiếm pháp sắc bén, nàng đã ở tạo thành một vài vết kiếm trên người Đại Địa hùng vương. Tuy rằng như vậy nhưng trong lòng nàng vẫn có chút hối hận. Đúng vậy, hối hận đáp ứng đến tham gia săn giết Đại Địa hùng vương.

Đệ tử Kiếm tông muốn giành được càng nhiều tài nguyên tu luyện hơn, vậy cũng chỉ có thể nhận nhiệm vụ tông môn và đánh Ngoại Môn bảng. Hiện giờ Ngoại Môn bảng nàng tạm thời không chơi nổi, cho nên chỉ có thể nhận nhiệm vụ tông môn. Lần này đến Thập Vạn Đại Sơn nàng chỉ là đến săn giết một con huyền thú cửu giai, đúng lúc gặp phải mấy người bên cạnh, mấy người này cũng là đệ tử tông môn đi ra ngoài lịch luyện, bọn họ thuyết phục nàng, nàng không cản nổi mê hoặc của huyền thú vương giai nên đồng ý lời mời của bọn họ. 

Trong nhiệm vụ tông môn có rất nhiều nhiệm vụ cần huyết dịch, gân cốt của huyền thú vương giai, nếu như có thể cùng những người này giết huyền thú vương giai, tuy rằng thực lực của nàng thuộc hạng yếu kém trong tám người nhưng cũng sẽ được chia không ít thứ. Có máu và gân cốt của huyền thú vương giai, nàng có thể đổi lấy càng nhiều tài nguyên tu luyện hơn.

Ý nghĩ là tốt, hiện thực thì tàn khốc.

Vốn là theo suy nghĩ của nàng, tám người bọn họ đều là cường giả Tiên Thiên, hơn nữa là đệ tử tông môn, sức mạnh hợp lại của tám người đối phó với một con huyền thú vương giai hẳn là có thể. Chỉ là hiện thực tàn khốc nói cho nàng biết, kiếm khí và kiếm pháp mà nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo căn bản không tạo được thương tổn thực chất nào cho con thú vương này. Ngược lại, đối mặt với công kích của nó, nếu như chỉ chậm lại một chút thôi thì thứ chờ nàng sẽ là trở thành một đống thịt nát bét! 

Cho nên bây giờ nàng hối hận khi đáp ứng đến tham gia lần săn giết này, bởi vì căn bản là bọn họ không thể địch lại con huyền thú này. Nếu như đi bây giờ đi là còn kịp, thế nhưng nàng không có cách nào đi được, bởi vì đệ tử Nguyên môn dẫn đội lần này vẫn chưa nói gì.

Đối với thực lực của đệ tử ngoại môn Nguyên môn này, Thanh Tuyết không có gì để nói nhưng mà phẩm đức của gã, nàng thật không dám khen. Đúng như là lời đồn, ở trước mặt đệ tử của những tông môn khác, đệ tử Nguyên môn luôn luôn có một cảm giác ưu việt như mình là cao nhân đứng đầu.

Nhưng mà Thanh Tuyết cảm thấy điều này cũng bình thường, ai bảo thực lực là người ta là cao nhất ở đây chứ? 

Nam tử dùng thương đâm một nhát vào eo của Đại Địa hùng vương, sau đó trường thương chợt xoay tròn, mượn lực mà bay vọt ra sau, gã thoát khỏi một chưởng mà Đại Địa hùng vương vồ xuống.

Cảm nhận được huyền khí trong cơ thể càng ngày càng ít, nam tử cầm thương bắt đầu chăm chú lên, ánh mắt thoáng nhìn qua chỗ cây cối rậm rạp ở vách núi xung quanh, thầm nghĩ sao còn chưa xong?

Ngay lúc gã chuẩn bị công kích lần nữa thì đột nhiên, một tiếng hét to vang lên: "Tưởng Vệ, mau lui!" 

Nghe được câu này, nam tử cầm thương sắc mặt vui vẻ, chân phải đạp mạnh xuống đất, nhảy về phía sau vài cái, thoát ly khỏi vòng chiến đấu.

Biến cố bất thình lình làm cho bảy người còn lại trong trận chiến biến sắc.

Mà Dương Diệp đang ở trên cây thì híp mắt lại, nhìn về nơi bụi cỏ vừa phát ra âm thanh lúc nãy: "Mai phục? Còn không chỉ là một người!" 

Ngay khoảnh khắc Tưởng Vệ đột nhiên rời đi, bảy người còn lại phẫn nộ, đều chuẩn bị chạy trốn, nhưng mà đúng lúc này, một màn sáng màu vàng khổng lồ đã bao phủ cả bảy người lẫn Đại Địa hùng vương vào trong. Cùng lúc đó, ba gã nam tử mặc trường bào màu trắng ngà đi ra từ ba góc của màn sáng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện