Một ngày sau, khảo hạch đệ tử nội môn Kiếm tông tiến hành như đúng hạn, nhưng việc này đã không liên quan tới Dương Diệp nữa. Sau khi rời khỏi Thái Thanh điện, Dương Diệp liền đưa Tiểu Dao trở về Phù Văn phong. Phù Văn phong chỉ có Bảo Nhi và gia gia của nàng, bình thường Bảo Nhi thấy rất buồn chán, bây giờ có Tiểu Dao đến nàng cao hứng không chịu được, lập tức nhận Tiểu Dao làm muội muội, đồng thời tuyên bố ai dám bắt nạt Tiểu Dao chính là bắt nạt nàng!

Nhìn thấy hai người Bảo Nhi và Tiểu Dao tình như tỷ muội, Dương Diệp cũng thấy vui vẻ, chỉ là khiến hắn có chút buồn bực chính là người sư phụ hắn vừa mới bái sau khi trở về Phù Văn phong thì bắt hắn đọc rất nhiều quyển trục, trời ạ, khi thấy lượng quyển trục trong thư phòng thì hắn thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ.

Có điều để lưu lại cho sư phụ một cái ấn tượng tốt, Dương Diệp cũng chăm chú nhìn xem, lúc đầu hắn còn có chút buồn bực nhưng khi xem thì hắn trở nên mê mẩn. Bởi vì những quyển trục này không chỉ có rất nhiều kinh nghiệm và kỹ xảo của Phù văn đại sư mà còn có rất nhiều bí kỹ phù văn cực kỳ quý báu. 

Cái gọi là bí kỹ phù văn chính là chỉ một số huyền kỹ có thể khảm trên huyền bảo, Dương Diệp ngay từ đầu cho rằng chỉ cần Phù văn sư nguyện ý thì có thể tùy tiện khắc huyền kỹ lên trên huyền bảo, kỳ thực lại không phải vậy, muốn khắc một huyền kỹ lên trên huyền bảo thì rất là rất là phiền phức.

Bởi vì Phù văn sư cần phải ghi nhớ được phương pháp vận hành kinh mạch của huyền kỹ đó, mà kinh mạch cơ thể người nhiều thế nào? Phải ghi nhớ phương pháp vận hành của huyền kỹ, phức tạp như thế nào? Đặc biệt là huyền kỹ trên Huyền giai, lộ tuyến vận hành càng phức tạp tới rối tinh rối mù. Hơn nữa cho dù ghi nhớ được những thứ đó, còn cần phải trải qua vô số lần thực nghiệm mới có thể thật sự hoàn thành, bởi vì một khi có một chút sai lầm thì đó sẽ là tai nạn chết người.

Nói chung một cuốn bí kỹ phù văn rất cực kỳ quý giá, ngay cả một bí kỹ phù văn Hoàng giai bình thường cũng có thể bán được hơn triệu kim tệ. 

Sau khi hiểu được bí kỹ phù văn quý giá, Dương Diệp càng cố gắng hơn nữa. Cứ như vậy liên tục ba ngày Dương Diệp đều ở trong thư phòng của Lâm Sơn.

Ngày thứ tư Dương Diệp đi ra khỏi thư phòng, bởi vì Tô Thanh Thi đến đây.

Phù Văn phong thuộc về một trong bảy Đại Chủ phong của Kiếm tông đương nhiên không thể nói nhỏ được, hơn nữa trên đỉnh mây mù lượn quanh, có vô số loại hoa không biết tên nở rộ như tiên cảnh, chỉ là nơi đây có chút yên tĩnh quá. Cũng may sau khi Dương Diệp và Tiểu Dao tới thì Phù Văn phong đã bớt cô quạnh hơn, tăng thêm nhiều sức sống. 

Phù Văn phong có hai tòa kiến trúc, một là Phù Văn điện, bình thường là nơi Lâm Sơn ở, có điều Lâm Sơn cơ bản không ở trong đó. Còn một tòa nhà nữa được tu sửa rất xa hoa, có điều chỉ có một mình Bảo Nhi ở trong đó, à không, bây giờ có thêm Dương Diệp và Tiểu Dao nữa.

Trong phòng Dương Diệp, Tô Thanh Thi nhìn hắn nói: “Thật sự không thể vãn hồi sao?”

Dương Diệp hiểu Tô Thanh Thi ám chỉ cái gì, lập tức lắc đầu cười nói: “Thanh Thi, ta làm người chính là như thế, người không phụ ta, ta không phụ người, trước kia ta cũng xem Kiếm tông là nhà của mình, xem đó là vinh quang của ta, ta cũng cảm thấy vẻ vang khi là đệ tử Kiếm tông. Thế nhưng Kiếm tông đối xử với ta như thế nào? Mấy vị trưởng lão đứng ở góc độ của Kiếm tông không có làm sai, chỉ là ta không muốn sau này mình bị người ta vứt bỏ lần nữa, cho nên nàng không cần khuyên ta đâu!” 

Tô Thanh Thi yên lặng, nàng hiểu được tâm tình của Dương Diệp, cho dù là ai bị người ta vứt bỏ thì trong lòng cũng sẽ không dễ chịu được. Chỉ là nàng thật không hy vọng Dương Diệp rời khỏi Kiếm tông như vậy, bởi vì Dương Diệp đã lĩnh ngộ kiếm ý thì chỉ có ở lại Kiếm tông mới phát triển mạnh hơn nữa. Dù sao Kiếm tông cũng là tông môn mà tất cả đều tu kiếm!

“Đúng rồi!” Dương Diệp đột nhiên nói: “Lần trước Bảo Nhi có nói cho ta biết có người nói cho muội ấy biết ta gặp nguy hiểm người kia có phải Thanh Thi nàng không?” Lúc trước Dương Diệp vẫn còn có chút nghi hoặc sao Bảo Nhi và Lâm Sơn tới Thái Thanh điện, sau hắn hỏi Bảo Nhi mới biết được thì ra có người thông báo cho Bảo Nhi, nói cho Bảo Nhi biết hắn gặp nguy hiểm, người đầu tiên Dương Diệp nghĩ tới chính là Tô Thanh Thi trước mắt mình.

Tô Thanh Thi gật đầu nói: “Lúc trước khi ta biết người của Bách Hoa cung tới Kiếm tông thì ta biết ngay bọn họ tới là vì ngươi, vì để Bảo Nhi đi nói giúp ngươi nên ta đã thông báo cho Bảo Nhi, chỉ là không ngờ tới nàng mang theo gia gia của nàng tới, càng không có nghĩ tới Ngọc Lâm sư bá sau khi ta đuổi ta đi liền lập tức làm ra quyết định như vậy.” 

Nghe vậy trong lòng Dương Diệp cảm thấy ấm áp, chân thành nói: “Cảm ơn!” Lại giống như nghĩ tới gì đó, hắn lại hỏi: “Đúng rồi, người Bách Hoa cung đâu rồi? Kiếm tông không giao ta ra, bọn họ chắc chắn sẽ không để yên đâu!”

Tô Thanh Thi nói: “Bọn họ không để yên thì có thể làm gì? Ngươi bây giờ là đệ tử của Lâm Sơn đại sư, là người thuộc Công hội Phù văn sư, mấy người Bách Hoa cung bọn họ mặc dù là Bách Hoa vệ, nhưng còn chưa dám tới tìm Lâm đại sư gây phiền phức, bỏ đi thân phận Phù văn sư của Lâm đại sư thì thực lực Tôn Giả cảnh của ngài ấy cũng không phải là người mà bọn họ có tư cách đến gây phiền toái được.”

“Thì ra là thế!” Dương Diệp gật gật đầu, bây giờ hắn hiểu cái gì gọi là đứng dưới bóng đại thụ thì chỗ nào cũng mát cả. 

“Ngươi lĩnh ngộ được kiếm ý, ở lại Kiếm tông sẽ phát triển được tốt hơn. Về phần tình huống như trước đó, ta cam đoan với ngươi sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa, được không?” Tô Thanh Thi vẫn có chút không cam lòng, vốn Dương Diệp chưa lĩnh ngộ kiếm ý thì cũng là người yêu nghiệt nhất nàng gặp qua, bây giờ Dương Diệp đã lĩnh ngộ kiếm ý thì ở trong toàn bộ thiếu niên Nam vực cũng có thể được coi là thiên tài, nàng thực sự không hy vọng Dương Diệp ngày sau gia nhập vào thế lực khác.

Thấy Tô Thanh Thi còn muốn khuyên hắn ở lại Kiếm tông, Dương Diệp có chút dở khóc dở cười, nói: “Thanh Thi, Kiếm tông là một đại tông môn, cho dù không có Dương Diệp ta thì vẫn là một đại tông môn, nàng thật sự không cần phải như vậy!”

Tô Thanh Thi thở dài trong lòng, đứng dậy bước ra cửa, có một số việc, cho dù nàng cố gắng cũng không thể vãn hồi được. 

“Thanh Thi!” Dương Diệp gọi Tô Thanh Thi lại.

Tô Thanh Thi dừng bước, xoay người nhìn Dương Diệp.

Dương Diệp đi tới trước mặt Tô Thanh Thi, nói: “Mặc dù ta không phải đệ tử Kiếm tông, nhưng ta vẫn sẽ đi tham gia cái Thanh Vân bảng kia!” 

“Vì sao?” Tô Thanh Thi không giải thích được.

Dương Diệp chân thành nói: “Kiếm tông phụ ta, nhưng nàng chưa từng phụ ta, nếu như không có nàng, Dương Diệp ta lúc trước ở An Nam thành đã chết trong tay Bách Hoa cung rồi. Với ta mà nói, nàng là nàng, Kiếm tông là Kiếm tông, ta tham gia Thanh Vân bảng là vì nàng, không phải vì Kiếm tông.”

Tô Thanh Thi yên lặng hồi lâu rồi nói: “Nếu như ngươi thật sự muốn giúp ta, vậy thì quay về Kiếm tông được không?” 

Dương Diệp lắc đầu nói: “Nàng có cố chấp của nàng, ta cũng có cố chấp của ta, hơn nữa nàng không cần phải vì Kiếm tông mà ủy khuất chính mình, một tông môn muốn cường thịnh, quả thật là nhờ những nỗ lực và đấu tranh không từ bỏ của người trong tông môn, thế nhưng chắc chắn không thể dựa vào nỗ lực của một người là có thể được.”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thanh Thi lộ ra nụ cười khổ, nói: “Đạo lý này sao ta không biết chứ? Nhưng ta không nỗ lực không được, ngươi đã nói thân phận của ta ở Kiếm tông không thấp, quả thực thân phận của ta ở Kiếm tông không thấp, bởi vì ta chính là con gái của Tông Chủ Kiếm tông.”

Dương Diệp trong lòng kinh hãi, hắn vốn còn cho rằng Tô Thanh Thi cùng lắm là một trưởng lão, hoặc là con gái của một trưởng lão có thực quyền nào đó, nhưng hắn không ngờ tới Tô Thanh Thi lại là con gái của Tông Chủ Kiếm tông, thân phận này so với thân phận công chúa Đại Tần đế quốc cũng không thấp hơn! 

Tô Thanh Thi nhìn thẳng Dương Diệp nói: “Ngươi nói tiến vào top 5 Thanh Vân bảng, sau đó để cho ta cho ngươi một cơ hội theo đuổi ta, nhưng ngươi cũng đã biết, nếu ngươi muốn cùng một chỗ với ta, thì không phải chỉ tiến vào top 5 Thanh Vân bảng là có thể được. Cho nên ngươi cũng không nhất thiết phải tham gia Thanh Vân bảng!”

Dương Diệp cười ha ha một tiếng, một cỗ kiếm ý từ trong cơ thể bộc phát ra, nói: “Thanh Thi, nàng là muốn để cho ta biết khó mà lui sao? Vậy thì nàng sai rồi, ta thừa nhận ta bị thân phận của nàng làm cho khiếp sợ, nhưng thế thì sao chứ? Dương Diệp ta sẽ bởi vì thân phận của nàng mà sợ hãi và tự ti sao? Không, thân phận của nàng sẽ chỉ làm ta thêm nỗ lực mà thôi!”

Cảm nhận được kiếm ý sắc bén tỏa ra trên người Dương Diệp, sắc mặt Tô Thanh Thi động dung, một lúc lâu sau nàng thấp giọng thở dài, nói: “Ta bây giờ có chút hiểu được vì sao ngươi có thể lĩnh ngộ được kiếm ý rồi!” 

Dương Diệp thu hồi vẻ tươi cười, nhìn Tô Thanh Thi chân thành nói: “Thanh Thi, ta thừa nhận thực lực ta bây giờ còn yếu kém, vẫn còn chưa đạt tới trình độ tiêu chuẩn trong suy nghĩ của nàng, nhưng chỉ cần nàng nguyện ý cho ta thời gian, ta sẽ cố gắng, sẽ nỗ lực để có thực lực làm cho nàng không trốn tránh ta nữa.”

Trước kia Dương Diệp không rõ cái gì gọi là yêu, hắn cũng không biết trước kia đối với Tô Thanh Thi có tính là yêu không nữa, thế nhưng bây giờ Dương Diệp vô cùng rõ ràng tình cảm của hắn đối với Tô Thanh Thi, đó đã không còn là dục vọng chiếm hữu, mà là hắn thật sự động lòng với cô gái trước mắt này.

Nếu đã động lòng thì nói ra, nếu đã động lòng thì không cần kiêng kỵ gì cả thổ lộ ra, về phần chênh lệch thân phận và lực thực lực trong lúc đó, một nam nhân có chí khí, luôn nỗ lực lại phải để tâm tới hai thứ này sao? 

Dương Diệp hắn từ nhỏ không có số mệnh vương tôn quý tử gì, nhưng thế thì sao chứ? Vương hầu tương tương, ninh hữu chủng hồ (*), năm đó Thủy Hoàng của Đại Tần đế quốc có thể bằng hai bàn tay trắng dựng nên một vương triều bá nghiệp, năm đó Tổ sư Kiếm tông một người một kiếm đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, Dương Diệp hắn vì sao không thể?

Hắn chưa từng cho rằng hắn không xứng với Tô Thanh Thi!

Nghe được lời Dương Diệp nói, Tô Thanh Thi vô cùng kiên định nhìn Dương Diệp, trong lòng xuất hiện một loại cảm xúc khác thường, nàng cố nén loại cảm xúc này lại, một lúc lâu sau nàng xoay người nói: “Ta mỏi mắt mong chờ!” Nói xong bước đi ra ngoài, đi tới cửa nàng dừng lại, nói: “Nghe đồn Nguyên môn có một thiên tài gọi là Nguyên Dạ, người này lấy thực lực Tiên Thiên Nhất phẩm kích sát cường giả Vương Giả cảnh, mà người này ở trên Ngoại Môn bảng của Nguyên môn chỉ đứng hạng 14.” Nói xong Tô Thanh Thi không dừng lại nữa, biến mất ở trước cửa. 

“Tiên Thiên cảnh kích sát Vương Giả cảnh!” Dương Diệp ngẩn ra, chợt cười khẩy một tiếng, nói: “Thì sao chứ? Dương Diệp ta sợ gì chứ?”

***

(*) vương hầu tương tương, ninh hữu chủng hồ: vương, hầu, tướng, tướng, đâu cứ phải là người dòng dõi chứ. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện