Sáng sớm ba ngày sau, Tô Thanh Thi đi đến Thanh Phong cốc, nàng không hiện thân mà là đứng ở xa xa nhìn Dương Diệp vẫn liên tục rút kiếm thu kiếm ở đằng kia.

Nhìn một hồi, trên mặt Tô Thanh Thi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Nàng không phải là kinh ngạc tốc độ và uy lực của Bạt Kiếm thuật mà Dương Diệp thi triển ra, tuy rằng chiêu Bạt Kiếm thuật này của Dương Diệp có tốc độ và uy lực vô cùng không tệ, thế nhưng còn không vào mắt nàng được. Nàng kinh ngạc chính là Dương Diệp lại có thể tiến nhập một loại cảnh giới vong ngã.

Cảnh giới vong ngã là chỉ một người vô cùng chuyên chú với việc gì đó, vì vậy mà dẫn đến trong đầu chỉ có sự việc đó, tất cả sự vật khác cũng không còn trong mắt và tâm trí của hắn nữa. 

Cảnh giới vong ngã vô cùng khó tiến vào, bởi vì nàng cũng từng bước vào loại cảnh giới này, cho nên nàng biết độ khó khi muốn đi vào loại cảnh giới này. Yêu cầu để đi vào loại cảnh giới này là cực kỳ hà khắc, nhất định phải hết sức chuyên chú, trong lòng không thể có chút tạp niệm nào, hơn nữa cần vận may nhất định mới có thể tiến vào.

Đương nhiên, lợi ích của cảnh giới vong ngã cũng là vô cùng rõ ràng, đó chính là người bước vào cảnh giới vong ngã tất sẽ làm ít công to, tỷ như Dương Diệp hiện giờ đang luyện Bạt Kiếm thuật mà ở trong cảnh giới vong ngã này, hiệu quả luyện tập tuyệt đối là gấp mấy lần lúc thường, thậm chí nói không chừng còn có thể lĩnh ngộ một vài thứ không ngờ đến.

Tô Thanh Thi không ngờ Dương Diệp lại có thể tiến nhập loại cảnh giới này, phải biết rằng ngay cả nàng cũng chỉ mới bước vào loại cảnh giới này hai lần trong đời mà thôi! 

Rốt cuộc là thiên phú của Dương Diệp quá mức yêu nghiệt hay là vận may của Dương Diệp quá yêu nghiệt đây?

Mặc kệ loại nào, đây đều phúc của Kiếm tông.

Bởi vì thế hệ trẻ tuổi của Kiếm tông quả thật đang rất cần một nhân vật dẫn đầu như vậy. Nếu như năm nay Kiếm tông vẫn không có ai trên Thanh Vân bảng mà nói, vậy mấy năm sau này Kiếm tông thực sự sẽ gặp phải tình huống xấu hổ là ngoại môn chẳng còn ai vào nữa. Đến lúc đó, e rằng Kiếm tông thực sự sẽ phải suy tàn. 

Nghĩ đến tương lai Kiếm tông, Tô Thanh Thi lộ vẻ buồn rầu, mãi hồi lâu, nàng thấp giọng thở dài, sau đó nhìn về phía Dương Diệp vẫn đang không ngừng rút kiếm thu kiếm.

Nếu như Dương Diệp tham gia kì Thanh Vân bảng tiếp theo, vậy có lẽ là còn cơ hội, nhưng nếu là lần này, cho dù Dương Diệp là huyền khí ngũ hành thì cũng rất là xa vời.

Người không tham gia Thanh Vân bảng sẽ không biết sự tàn khốc kinh khủng của Thanh Vân bảng! 

Lúc này Dương Diệp đúng là như Tô Thanh Thi nói vậy, tiến nhập cảnh giới vong ngã, đương nhiên, Dương Diệp không biết là hắn bước vào cảnh giới này.

Ba ngày trước, sau khi Tô Thanh Thi dẫn theo Tiểu Dao rời khỏi, Dương Diệp bèn lại bắt đầu khổ luyện, chỉ là hắn không ngờ là, trong khoảng khắc đang rút kiếm tập luyện ấy, hắn tìm được một chút linh cảm, để không cho linh cảm này biến mất, Dương Diệp cũng không đi phòng ăn ăn cơm như thường ngày mà là bắt đầu khổ luyện quên mình.

Nói cách khác, Dương Diệp đã như vậy ba ngày ba đêm. 

Thời gian dần dần trôi qua, chớp mắt đã đến buổi trưa, tốc độ Dương Diệp rút kiếm và xuất kiếm càng lúc càng nhanh, nhanh đến chính hắn đều chỉ có thể nhìn thấy ánh kiếm chớp lên, mà âm thanh phát ra khi rút kiếm cũng càng ngày càng nhỏ, đến bây giờ tuy rằng chưa hoàn toàn biến mất nhưng trừ khi bản thân hắn chú ý lắng nghe, bằng không thì người khác là rất khó có thể nghe thấy âm thanh mỏng manh như vậy.

Tô Thanh Thi đứng một bên nhìn Dương Diệp từ sáng sớm thì càng xem càng kinh hãi. Chiêu thức mà Dương Diệp đang luyện tập này tuy rằng không uy hiếp được nàng, nhưng đó chỉ là bởi vì chênh lệch cảnh giới mà thôi. Nếu như nàng và Dương Diệp ở cùng một cảnh giới, thử hỏi, nàng có thể phòng ngự được chiêu khoái kiếm này hay sao?

Sau khi bỏ qua kinh nghiệm thực chiến và ý thức chiến đấu sau đến Tiên Thiên cảnh, nàng phát hiện nàng rất khó phòng bị được chiêu này. Bởi vì nàng phát hiện, lúc này Dương Diệp chỉ đang dùng sức mạnh nhục thân luyện chiêu này, hắn còn chưa vận dụng đến huyền khí. 

Nếu như Dương Diệp vận dụng huyền khí, có huyền khí kim sắc kia của hắn hỗ trợ, sức mạnh kia sẽ còn kinh khủng đến mức nào đây?

Phành!!!

Một cành cây to lớn bị chém đứt, rơi xuống mặt đất. 

Mà lúc này Dương Diệp cũng mở hai mắt ra, hắn quay đầu nhìn thử, nhìn thấy xung quanh cả một vùng toàn là cành cây ngã đổ, hắn không khỏi cười khổ, nhìn thấy những cành cây này hắn mới biết mình đã khổ luyện ba ngày ba đêm rồi.

Đúng lúc này, Tô Thanh Thi xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp. Nàng nhìn thoáng qua những cành cây trên mặt đất, nhìn chỗ vết cắt bên ngoài không đều còn vết cắt ở những cành cây chỗ xung quanh Dương Diệp thì lại nhẵn bóng như gương. Nhìn những vêt cắt nhẵn bóng như gương này, Tô Thanh Thi hơi thất thần, bởi lẽ dưới tình huống không vận dụng huyền khí, muốn làm được thế này thì sức mạnh nhục thân phải kinh khủng thế nào?

Dương Diệp nhìn thấy Tô Thanh Thi xuất hiện, lập tức thoáng thất thần. Cũng giống như thường ngày, Tô Thanh Thi vẫn là một bộ quần áo màu trắng, tóc dài được buộc sau lưng bằng một dải băng trắng, thân thể hơi hơi lơ lửng trên không, chân không rời đất, váy dài bị gió thổi áp vào trên thân thể mềm mại duyên dáng, đường cong yểu điệu, cực kỳ mê người. 

Nghĩ đến chuyện xảy ra giữa mình với nữ tử trước mắt này, trong lòng Dương Diệp lập tức nảy sinh ra một chút tình cảm khác thường. Hắn cũng không đắc ý và tự hào, bởi vì chuyện lần đó cũng không phải là nàng tự nguyện. Hắn biết, với thân phận và thực lực của nữ tử trước mắt, hắn bây giờ căn bản không thể xứng đôi với nàng.

Đây không phải là tự ti mà là nhận rõ hiện thực. Ở trên đời này, ngoài tình thân ra, tình bạn và ái tình đều cần phải có thực lực làm cơ sở, thậm chí, có thứ tình thân cũng cần có thực lực làm trụ cột.

Khi ngươi không có thực lực, có khi cho dù là người thân cũng sẽ khinh thường ngươi. 

Nghĩ đến những thứ này, Dương Diệp kiềm nén những ý nghĩ kiều diễm trong lòng mà nói: "Thật ngại quá, để cho ngươi chờ lâu!"

Nghe thấy câu chào của Dương Diệp, Tô Thanh Thi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bởi vì lúc Dương Diệp nhìn, nàng đã cảm thấy không thích lắm ánh mắt có tính xâm lược như thế, nhưng mà còn may, Dương Diệp đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Nếu không với tính cách của nàng, hai người rất khó sẽ giữ mối quan hệ tiếp nữa.

Tô Thanh Thi vung tay phải lên, trường kiếm màu xanh mang theo một cái bóng xanh lơ lửng trước người nàng, thân thể nàng nhẹ nhàng bay lên, đạp lên trên trường kiếm, sau đó nhìn về phía Dương Diệp mà nói: "Chúng ta đi thôi!" 

Dương Diệp gật đầu, sau đó tung người nhảy lên chỗ phía sau lưng Tô Thanh Thi, vừa lúc ấy một mùi hương nhàn nhạt thoảng vào mặt, làm cho Dương Diệp hơi thất thần, nhưng mà hắn rất nhanh đã khôi phục lại, hắn cũng không muốn để cho nữ tử trước mắt khinh thường mình.

Tô Thanh Thi vung tay phải lên, trường kiếm màu xanh phóng lên cao. Dương Diệp sau lưng Tô Thanh Thi lảo đảo một cái, suýt chút nữa rơi khỏi kiếm, cũng may tay hắn vội vàng nắm được eo lưng của Tô Thanh Thi, bấy giờ mới tránh khỏi bị ngã xuống.

Bị Dương Diệp chạm vào, sắc mặt Tô Thanh Thi có hơi mất tự nhiên, nhưng mà nàng cũng không ngăn lại, chỉ là tốc độ ngự kiếm tăng nhanh một chút. 

Không đến một hồi, hai người đã đến chỗ giao giới của Vạn Xà lâm và U Minh cốc. Tô Thanh Thi thu hồi kiếm, nhìn về phía Dương Diệp, ý bảo hắn ra tay đi.

Dương Diệp gật đầu, sau đó gọi chồn tía ra. Chồn tía dường như vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt to linh động còn chút nhập nhèm. Nó dụi dụi hai mắt, nhìn sang Tô Thanh Thi, sau đó nhoáng lên xuất hiện trên vai Dương Diệp, cái đầu nhỏ cọ cọ vào gò má của Dương Diệp, dường như đang cầu xin Dương Diệp để cho nó quay về ngủ tiếp vậy!

Dương Diệp ôm chồn tía vào trong ngực, nói: "Nhóc con, mi giúp ta một chuyện, sau đó lại đi ngủ, có được không?" 

Chồn tía ai oán nhìn Dương Diệp một cái, nhìn đến Dương Diệp da đầu tê rần, nhóc con trước mắt này thật sự là quá giống người.

"Giúp ta chuyện nhỏ này đi, sau khi giúp xong, mi trở về ngủ có được không?" Dương Diệp tiếp tục xin xỏ nó.

Dương Diệp xin xỏ như thế, tuy rằng nhóc con có chút bất mãn Dương Diệp quấy rầy nó ngủ nhưng vẫn là gật đầu, biểu thị bằng lòng hỗ trợ. 

Nhìn thấy nhóc con đáp ứng, Dương Diệp vội vàng nói ra chuyện Tô Thanh Thi muốn hắn giúp một tay.

Sau một chốc lát, nhóc con vung vung cái móng vuốt nhỏ với Dương Diệp, cứ như đang biểu đạt cái gì đó.

Nhìn nhóc con vung vẩy móng vuốt, Dương Diệp thật có hơi đau đầu, trong lòng không khỏi thầm nghĩ nếu như nhóc con có thể nói thì tốt rồi. 

Lại qua một hồi, Dương Diệp rốt cuộc hiểu rõ ý của nhóc con, sau đó hắn nhìn về phía Tô Thanh Thi mà nói: "Nhóc con muốn chúng ta bắt một vài con huyền thú đến, thể tích càng nhỏ càng tốt."

Tô Thanh Thi nhìn nhóc con một cái, sau đó xoay người vọt vào trong U Minh cốc.

Khoảng chừng hai khắc sau Tô Thanh Thi đã trở về, mà ở trên tay Tô Thanh Thi có thêm một cái bao túi thật to. Tô Thanh Thi đi đến trước mặt chồn tía, sau đó mở cái bao màu tím ra. 

Ở trong bao có khoảng chừng hai mươi con huyền thú nhỏ, những huyền thú này có thể tích vô cùng bé, lớn nhất chỉ bằng nắm tay, nhỏ nhất thì chừng ngón tay cái. Sau khi cái bao được mở ra, những huyền thú này rối loạn một trận, đang chuẩn bị chạy trốn thì đúng lúc này, nhóc con phát uy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện