Trong ngôi nhà đá, Dương Diệp và muội muội cùng với mẫu thân ngồi ở trước bàn ăn làm thành từ tấm đá, trên bàn có ba món mặn một món canh, ba món mặn đều là món Dương Diệp vô cùng thích. Đặc biệt là món thịt chua ngọt ở giữa bàn, không chỉ có hắn thích ăn nhất mà Tiểu Dao cũng vậy.
Mặc dù hắn và Tiểu Dao đều rất thích ăn thịt chua ngọt, thế nhưng trừ những ngày lễ trọng đại ra thì bọn họ không có cơ hội ăn nó. Bởi vì đối với gia đình bọn họ thì ăn thịt là một chuyện vô cùng xa xỉ.
“Ca, ca ăn đi!” Tiểu Dao gắp một miếng thịt chua ngọt đặt vào trong bát Dương Diệp, sau đó lại gắp một miếng vào trong bát mỹ phụ, cuối cùng mới gắp một miếng cho mình, có điều nàng cũng chưa ăn luôn mà vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm vị ngọt xung quanh miếng thịt, trên mặt lộ ra biểu tình say mê.
“Đứa nhỏ này, nhanh ăn đi, trong bát còn có nhiều mà!” Mỹ phụ giơ tay xoa đầu Tiểu Dao, ôn nhu nói.
Mà Dương Diệp mũi chua xót, trong lòng cảm thấy xấu hổ tự trách, nếu như mình có bản lĩnh, Tiểu Dao và mẫu thân sẽ không chịu khổ nhiều như vậy, nếu như mình có bản lĩnh, Tiểu Dao và mẫu thân sẽ không bị Liễu gia bắt nạt. Mình là nam tử duy nhất trong nhà, lại để cho muội muội và mẫu thân chịu nhiều ủy khuất như vậy, mình thật là vô dụng!
“Ca, ca ăn nhanh đi, nhìn ca gầy quá, ăn thêm mấy miếng thịt để tẩm bổ đi!” Lúc này Tiểu Dao lại gắp một miếng thịt chua ngọt bỏ vào trong bát Dương Diệp.
“Đúng thế!” Mỹ phụ yêu thương nhìn Dương Diệp nói: “Đứa nhỏ này ở Kiếm tông chịu không ít khổ, ăn nhiều một chút.” Nói xong cũng gắp một miếng thịt vào trong bát Dương Diệp.
Nghe vậy nước trong mắt Dương Diệp không nhịn được nữa, từ từ trào ra. Hắn cầm lấy đũa, cố gắng mỉm cười sau đó gắp một miếng thịt chua ngọt ăn.
Nhìn thấy Dương Diệp bắt đầu ăn, mỹ phụ mỉm cười, có điều bà cũng không ăn mà cứ nhìn Dương Diệp ăn như vậy, sau một lát lại nhìn Tiểu Dao, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Không tới một hồi, Dương Diệp đã ăn xong ba miếng thịt trong bát. Hắn ngẩng đầu nhìn mỹ phụ và Tiểu Dao, trên mặt vô cùng bình tĩnh, không có cảm xúc dao động như lúc trước nữa.
“Ca, đừng nhìn Dao nhi như vậy, Dao nhi có chút sợ!” Bị hai mắt không chút tình cảm nào của Dương Diệp nhìn chằm chằm, Tiểu Dao có chút sợ hãi, rụt rè nói.
“Sao vậy? Có phải không thoải mái không?” Thấy Dương Diệp có gì đó không đúng, mỹ phụ vội đứng lên quan tâm hỏi thăm.
Dương Diệp không nói gì, chỉ là thâm ý liếc nhìn mỹ phụ và Tiểu Dao một cái, sau đó khép hờ hai mắt, sau một khắc, kiếm khí xẹt qua giữa sân, hai vệt máu tươi rải dài trên đất. Đồng thời Dương Diệp cảm giác được cảnh tượng trước mắt vỡ thành từng mảnh nhỏ, trong đầu hơi mê muội.
Qua một hồi, Dương Diệp mở hai mắt ra, mọi người, Khảo Hạch phong, vòng sắc màu xanh, tất cả đều quen thuộc. Dương Diệp hít sâu một hơi, không quan tâm tới ánh mắt của mấy nghìn người, đi thẳng tới trước mặt Thiên trưởng lão, ôm quyền với ông ấy, sau đó yên lặng đi qua một bên.
Trong lòng Thiên trưởng lão thả lỏng một hơi, lão tuy không biết Dương Diệp gặp được gì trong ảo cảnh, nhưng từ biểu hiện trên mặt của Dương Diệp thì thấy được hắn vẫn luôn giữ vững bản tâm, không có lầm đường lạc lối. Chỉ là vì sao hắn không có lựa chọn tỉnh lại? Nghĩ một hồi, Thiên trưởng lão không nghĩ nữa. Cho dù như thế nào, Dương Diệp qua cửa là tốt rồi.
“Nghỉ ngơi tại chỗ nửa canh giờ, cửa tiếp theo khảo hạch thực lực!” Thiên trưởng lão nói.
Nghe được lời Thiên trưởng lão nói, mọi người không dám có dị nghị, cũng không dám kêu gào loại bỏ gì nữa, tất cả đều xếp bằng ngồi tại chỗ, cầm lấy Năng Lượng thạch Kiếm tông phát cho để khôi phục huyền khí trong cơ thể.
Giang Nguyên ở cách Dương Diệp nhìn nén hương vừa cháy hết, lại nhìn Dương Diệp yên lặng không nói, hừ lạnh một tiếng, vẻ khinh thường trong mắt hiện lên càng đậm. Lúc trước còn tưởng hắn là một nhân vật thế nào, không nghĩ tới lại là một đệ tử ngoại môn bị giáng chức, vừa nghĩ tới lúc nãy vì tên đệ tử tạp dịch này mà đắc tội một trưởng lão ngoại môn, trong lòng gã vô cùng khó chịu!
“Hi vọng ngươi có thể kiến trì tiến vào mười hạng đầu!” Giang Nguyên thấp giọng nói một câu, sau đó thu hồi ánh mắt.
Gã hi vọng Dương Diệp có thể tiến vào mười hạng đầu, vì đệ tử vào mười hạng đầu sẽ tham gia một cuộc tỷ thí, trận tỷ thí này không những được Kiếm tông khen thưởng, còn có ý nghĩa nữa đó chính là xếp hạng càng cao càng dễ được trưởng lão Kiếm tông nhìn trúng bồi dưỡng, hơn nữa còn có thể nhanh chóng tạo quan hệ.
Đương nhiên gã hi vọng Dương Diệp có thể tiến vào mười hạng đầu mục đích chủ yếu là muốn ra tay giáo huấn đối phương.
Ở nơi nào đó, thanh niên có nốt ruồi đảo ánh mắt qua trên người những đệ tử qua cửa, cuối cùng rơi vào trên người Giang Nguyên, nói: “Có 600 người qua cửa, thời gian tỉnh lại của y nhanh nhất, chỉ không tới mấy hơi thở, xem ra y là thiên tài trăm năm mới xuất hiện của Giang thành, Giang Nguyên!”
Thiếu niên mặt tròn bên cạnh thiếu niên nốt ruồi tán thành gật đầu, nói: “Nghe đồn y là Cửu phẩm huyền giả, thực lực thật sự của y chắc là Cửu phẩm đỉnh phong. Chờ sau khi hắn thành đệ tử tông môn, tông môn bồi dưỡng một thời gian ngắn phỏng chừng có thể thăng cấp Tiên Thiên, chờ sau khi nhóm Ngoại Môn bảng chúng ta thành đệ tử nội môn, nếu như không có yêu nghiệt khác xuất hiện thì y sẽ là người đứng đầu ngoại môn!”
Thiếu niên nốt ruồi bình thản nói: “Mười sáu tuổi Cửu phẩm đỉnh phong, thiên phú như vậy quả thực cũng coi như tốt. Bồi dưỡng một chút cũng sẽ rất có tiền đồ. Chỉ là ta thấy y cực kỳ kiêu ngạo, không biết che dấu phong mang (*), loại tính cách này ngày sau sẽ nếm đau khổ không ít đâu.”
Thiếu niên mặt tròn cười nói: “Người trẻ tuổi có bản lĩnh, kiêu ngạo cũng rất bình thường. Ngươi thử nghĩ xem, trước đây khi Yêu nữ chưa tới thì ta với ngươi ngông cuồng tự đại, không xem ai vào mắt. Mặc dù bây giờ chúng ta đem ngạo khí thu lại nhiều rồi thế nhưng rõ ràng trong xương cốt chúng ta vẫn rất kiêu ngạo đấy thôi. Kiêu ngạo muốn thay đổi, phải bị đả kích!”
Thiếu niên nốt ruồi gật đầu, sau đó nhìn về phía Dương Diệp, yên lặng một lát rồi nói: “Hắn rất kỳ lạ, ngươi nhìn hắn trước khi tỉnh lại, trong mắt vẫn rất tỉnh táo, trên mặt không có chút tình cảm dao động nào cả, chứng tỏ từ khi ảo cảnh bắt đầu hắn vẫn giữ vững bản tâm. Chỉ là vì sao hắn dừng lại trong ảo cảnh lâu như thế?”
“Có lẽ là trong ảo cảnh gặp phải mỹ nữ nào đó!” Người nói không phải thiếu niên mặt tròn mà là Liễu Thanh Vũ vẫn đang yên lặng sau hai người. Thiếu niên nốt ruồi và thiếu niên mặt tròn nói Giang Nguyên kia gã không dám xen miệng vào. Thế nhưng nói đến Dương Diệp thì gã có chút nhịn không được.
Thiếu niên nốt ruồi thản nhiên liếc nhìn Liễu Thanh Vũ, nói: “Đều là đệ tử trên Ngoại Môn bảng, khuyên ngươi một câu, vĩnh viễn đừng xem thường đối thủ của mình!”
Liễu Thanh Vũ vội vàng cung kính gật đầu, bộ dạng ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Chẳng qua trong lòng gã lại không cho là đúng, gã còn nhớ rõ trước đây Dương Diệp ngay cả một chiêu của gã cũng tiếp không được. Thời gian khoảng một tháng hắn có thể mạnh đến mức nào đây? Cùng lắm thì gã ra hai chiêu là được!
Giữa sân, Dương Diệp khép hờ hai mắt, hắn không hấp thu Năng Lượng thạch. Thành thật mà nói, mọi thứ trong ảo cảnh trước đó vẫn có ảnh hưởng với hắn. Mục tiêu phấn đấu của cả đời hắn chính là vì muội muội và mẫu thân, trong ảo cảnh xuất hiện hai người đã lâu không gặp, hắn vẫn vô cùng chấn động.
Khi mới bắt đầu hắn cũng biết đây chẳng qua chỉ là ảo cảnh, thế nhưng hắn thật sự không muốn tỉnh lại nhanh như vậy. Chẳng qua hắn cũng biết loại ý nghĩ này không thể được. Bởi vì ảo trận trước mắt chỉ có thể coi là ảo trận bình thường, nếu như là loại ảo trận cao cấp thì nếu hắn dám ở lại trong đó, hắn nhất định sẽ thập tử vô sinh.
Chung quy mà nói, ý chí võ đạo của hắn cũng có nhược điểm, nhược điểm này chính là muội muội và mẫu thân. Vấn đề này nếu như không giải quyết, sau này có thể còn gặp phải vấn đề khác.
Nghĩ thế Dương Diệp hít sâu một hơi, nói: “Sau khi khảo hạch kết thúc có lẽ nên về nhà một chuyến!”
Nửa canh giờ bất tri bất giác trôi qua, lúc này Tào Hỏa trưởng lão đi tới trước mặt 600 thiếu niên còn lại, vẻ thất vọng trên khuôn mặt khó có thể che giấu. Số lượng lần này thật sự kém hơn rất nhiều so với lần trước. Nếu như sang năm cũng như vậy nữa thì sợ rằng ngoại môn Kiếm tông sẽ xuất hiện tình cảnh xấu hổ không có người nữa mất.
“Hi vọng mấy yêu nghiệt của Kiếm tông lần này có thể tiến vào Thanh Vân bảng, không thì tương lai của Kiếm tông sẽ phải lo ngại rồi!” Nhìn 600 thiếu niên dưới sân, Tào Hỏa nhỏ giọng lẩm bẩm.
Sau một lát, Tào Hỏa điều chỉnh tâm trạng mình lại cho tốt, sau đó cao giọng nói: “Cửa tiếp theo, khảo hạch năng lực thực chiến, đi theo ta!”
Nghe vậy mọi người liền vội vàng đứng lên đi theo sau Tào Hỏa.
“Kiếm tháp à?” Ở nơi nào đó, thiếu niên nốt ruồi nhỏ giọng nói.
Thiếu niên mặt tròn cười he he nói: “Trước đây Yêu nữ xông tới cửa thứ 20, phá kỷ lục Tô tiền bối để lại mười mấy năm trước, không biết lần này có người phá kỷ lục Yêu nữ kia để lại hay không?”
“Có khả năng sao?” Không biết ai nói một câu.
***
(*) phong mang: mũi nhọn, tài năng
Mặc dù hắn và Tiểu Dao đều rất thích ăn thịt chua ngọt, thế nhưng trừ những ngày lễ trọng đại ra thì bọn họ không có cơ hội ăn nó. Bởi vì đối với gia đình bọn họ thì ăn thịt là một chuyện vô cùng xa xỉ.
“Ca, ca ăn đi!” Tiểu Dao gắp một miếng thịt chua ngọt đặt vào trong bát Dương Diệp, sau đó lại gắp một miếng vào trong bát mỹ phụ, cuối cùng mới gắp một miếng cho mình, có điều nàng cũng chưa ăn luôn mà vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm vị ngọt xung quanh miếng thịt, trên mặt lộ ra biểu tình say mê.
“Đứa nhỏ này, nhanh ăn đi, trong bát còn có nhiều mà!” Mỹ phụ giơ tay xoa đầu Tiểu Dao, ôn nhu nói.
Mà Dương Diệp mũi chua xót, trong lòng cảm thấy xấu hổ tự trách, nếu như mình có bản lĩnh, Tiểu Dao và mẫu thân sẽ không chịu khổ nhiều như vậy, nếu như mình có bản lĩnh, Tiểu Dao và mẫu thân sẽ không bị Liễu gia bắt nạt. Mình là nam tử duy nhất trong nhà, lại để cho muội muội và mẫu thân chịu nhiều ủy khuất như vậy, mình thật là vô dụng!
“Ca, ca ăn nhanh đi, nhìn ca gầy quá, ăn thêm mấy miếng thịt để tẩm bổ đi!” Lúc này Tiểu Dao lại gắp một miếng thịt chua ngọt bỏ vào trong bát Dương Diệp.
“Đúng thế!” Mỹ phụ yêu thương nhìn Dương Diệp nói: “Đứa nhỏ này ở Kiếm tông chịu không ít khổ, ăn nhiều một chút.” Nói xong cũng gắp một miếng thịt vào trong bát Dương Diệp.
Nghe vậy nước trong mắt Dương Diệp không nhịn được nữa, từ từ trào ra. Hắn cầm lấy đũa, cố gắng mỉm cười sau đó gắp một miếng thịt chua ngọt ăn.
Nhìn thấy Dương Diệp bắt đầu ăn, mỹ phụ mỉm cười, có điều bà cũng không ăn mà cứ nhìn Dương Diệp ăn như vậy, sau một lát lại nhìn Tiểu Dao, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Không tới một hồi, Dương Diệp đã ăn xong ba miếng thịt trong bát. Hắn ngẩng đầu nhìn mỹ phụ và Tiểu Dao, trên mặt vô cùng bình tĩnh, không có cảm xúc dao động như lúc trước nữa.
“Ca, đừng nhìn Dao nhi như vậy, Dao nhi có chút sợ!” Bị hai mắt không chút tình cảm nào của Dương Diệp nhìn chằm chằm, Tiểu Dao có chút sợ hãi, rụt rè nói.
“Sao vậy? Có phải không thoải mái không?” Thấy Dương Diệp có gì đó không đúng, mỹ phụ vội đứng lên quan tâm hỏi thăm.
Dương Diệp không nói gì, chỉ là thâm ý liếc nhìn mỹ phụ và Tiểu Dao một cái, sau đó khép hờ hai mắt, sau một khắc, kiếm khí xẹt qua giữa sân, hai vệt máu tươi rải dài trên đất. Đồng thời Dương Diệp cảm giác được cảnh tượng trước mắt vỡ thành từng mảnh nhỏ, trong đầu hơi mê muội.
Qua một hồi, Dương Diệp mở hai mắt ra, mọi người, Khảo Hạch phong, vòng sắc màu xanh, tất cả đều quen thuộc. Dương Diệp hít sâu một hơi, không quan tâm tới ánh mắt của mấy nghìn người, đi thẳng tới trước mặt Thiên trưởng lão, ôm quyền với ông ấy, sau đó yên lặng đi qua một bên.
Trong lòng Thiên trưởng lão thả lỏng một hơi, lão tuy không biết Dương Diệp gặp được gì trong ảo cảnh, nhưng từ biểu hiện trên mặt của Dương Diệp thì thấy được hắn vẫn luôn giữ vững bản tâm, không có lầm đường lạc lối. Chỉ là vì sao hắn không có lựa chọn tỉnh lại? Nghĩ một hồi, Thiên trưởng lão không nghĩ nữa. Cho dù như thế nào, Dương Diệp qua cửa là tốt rồi.
“Nghỉ ngơi tại chỗ nửa canh giờ, cửa tiếp theo khảo hạch thực lực!” Thiên trưởng lão nói.
Nghe được lời Thiên trưởng lão nói, mọi người không dám có dị nghị, cũng không dám kêu gào loại bỏ gì nữa, tất cả đều xếp bằng ngồi tại chỗ, cầm lấy Năng Lượng thạch Kiếm tông phát cho để khôi phục huyền khí trong cơ thể.
Giang Nguyên ở cách Dương Diệp nhìn nén hương vừa cháy hết, lại nhìn Dương Diệp yên lặng không nói, hừ lạnh một tiếng, vẻ khinh thường trong mắt hiện lên càng đậm. Lúc trước còn tưởng hắn là một nhân vật thế nào, không nghĩ tới lại là một đệ tử ngoại môn bị giáng chức, vừa nghĩ tới lúc nãy vì tên đệ tử tạp dịch này mà đắc tội một trưởng lão ngoại môn, trong lòng gã vô cùng khó chịu!
“Hi vọng ngươi có thể kiến trì tiến vào mười hạng đầu!” Giang Nguyên thấp giọng nói một câu, sau đó thu hồi ánh mắt.
Gã hi vọng Dương Diệp có thể tiến vào mười hạng đầu, vì đệ tử vào mười hạng đầu sẽ tham gia một cuộc tỷ thí, trận tỷ thí này không những được Kiếm tông khen thưởng, còn có ý nghĩa nữa đó chính là xếp hạng càng cao càng dễ được trưởng lão Kiếm tông nhìn trúng bồi dưỡng, hơn nữa còn có thể nhanh chóng tạo quan hệ.
Đương nhiên gã hi vọng Dương Diệp có thể tiến vào mười hạng đầu mục đích chủ yếu là muốn ra tay giáo huấn đối phương.
Ở nơi nào đó, thanh niên có nốt ruồi đảo ánh mắt qua trên người những đệ tử qua cửa, cuối cùng rơi vào trên người Giang Nguyên, nói: “Có 600 người qua cửa, thời gian tỉnh lại của y nhanh nhất, chỉ không tới mấy hơi thở, xem ra y là thiên tài trăm năm mới xuất hiện của Giang thành, Giang Nguyên!”
Thiếu niên mặt tròn bên cạnh thiếu niên nốt ruồi tán thành gật đầu, nói: “Nghe đồn y là Cửu phẩm huyền giả, thực lực thật sự của y chắc là Cửu phẩm đỉnh phong. Chờ sau khi hắn thành đệ tử tông môn, tông môn bồi dưỡng một thời gian ngắn phỏng chừng có thể thăng cấp Tiên Thiên, chờ sau khi nhóm Ngoại Môn bảng chúng ta thành đệ tử nội môn, nếu như không có yêu nghiệt khác xuất hiện thì y sẽ là người đứng đầu ngoại môn!”
Thiếu niên nốt ruồi bình thản nói: “Mười sáu tuổi Cửu phẩm đỉnh phong, thiên phú như vậy quả thực cũng coi như tốt. Bồi dưỡng một chút cũng sẽ rất có tiền đồ. Chỉ là ta thấy y cực kỳ kiêu ngạo, không biết che dấu phong mang (*), loại tính cách này ngày sau sẽ nếm đau khổ không ít đâu.”
Thiếu niên mặt tròn cười nói: “Người trẻ tuổi có bản lĩnh, kiêu ngạo cũng rất bình thường. Ngươi thử nghĩ xem, trước đây khi Yêu nữ chưa tới thì ta với ngươi ngông cuồng tự đại, không xem ai vào mắt. Mặc dù bây giờ chúng ta đem ngạo khí thu lại nhiều rồi thế nhưng rõ ràng trong xương cốt chúng ta vẫn rất kiêu ngạo đấy thôi. Kiêu ngạo muốn thay đổi, phải bị đả kích!”
Thiếu niên nốt ruồi gật đầu, sau đó nhìn về phía Dương Diệp, yên lặng một lát rồi nói: “Hắn rất kỳ lạ, ngươi nhìn hắn trước khi tỉnh lại, trong mắt vẫn rất tỉnh táo, trên mặt không có chút tình cảm dao động nào cả, chứng tỏ từ khi ảo cảnh bắt đầu hắn vẫn giữ vững bản tâm. Chỉ là vì sao hắn dừng lại trong ảo cảnh lâu như thế?”
“Có lẽ là trong ảo cảnh gặp phải mỹ nữ nào đó!” Người nói không phải thiếu niên mặt tròn mà là Liễu Thanh Vũ vẫn đang yên lặng sau hai người. Thiếu niên nốt ruồi và thiếu niên mặt tròn nói Giang Nguyên kia gã không dám xen miệng vào. Thế nhưng nói đến Dương Diệp thì gã có chút nhịn không được.
Thiếu niên nốt ruồi thản nhiên liếc nhìn Liễu Thanh Vũ, nói: “Đều là đệ tử trên Ngoại Môn bảng, khuyên ngươi một câu, vĩnh viễn đừng xem thường đối thủ của mình!”
Liễu Thanh Vũ vội vàng cung kính gật đầu, bộ dạng ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Chẳng qua trong lòng gã lại không cho là đúng, gã còn nhớ rõ trước đây Dương Diệp ngay cả một chiêu của gã cũng tiếp không được. Thời gian khoảng một tháng hắn có thể mạnh đến mức nào đây? Cùng lắm thì gã ra hai chiêu là được!
Giữa sân, Dương Diệp khép hờ hai mắt, hắn không hấp thu Năng Lượng thạch. Thành thật mà nói, mọi thứ trong ảo cảnh trước đó vẫn có ảnh hưởng với hắn. Mục tiêu phấn đấu của cả đời hắn chính là vì muội muội và mẫu thân, trong ảo cảnh xuất hiện hai người đã lâu không gặp, hắn vẫn vô cùng chấn động.
Khi mới bắt đầu hắn cũng biết đây chẳng qua chỉ là ảo cảnh, thế nhưng hắn thật sự không muốn tỉnh lại nhanh như vậy. Chẳng qua hắn cũng biết loại ý nghĩ này không thể được. Bởi vì ảo trận trước mắt chỉ có thể coi là ảo trận bình thường, nếu như là loại ảo trận cao cấp thì nếu hắn dám ở lại trong đó, hắn nhất định sẽ thập tử vô sinh.
Chung quy mà nói, ý chí võ đạo của hắn cũng có nhược điểm, nhược điểm này chính là muội muội và mẫu thân. Vấn đề này nếu như không giải quyết, sau này có thể còn gặp phải vấn đề khác.
Nghĩ thế Dương Diệp hít sâu một hơi, nói: “Sau khi khảo hạch kết thúc có lẽ nên về nhà một chuyến!”
Nửa canh giờ bất tri bất giác trôi qua, lúc này Tào Hỏa trưởng lão đi tới trước mặt 600 thiếu niên còn lại, vẻ thất vọng trên khuôn mặt khó có thể che giấu. Số lượng lần này thật sự kém hơn rất nhiều so với lần trước. Nếu như sang năm cũng như vậy nữa thì sợ rằng ngoại môn Kiếm tông sẽ xuất hiện tình cảnh xấu hổ không có người nữa mất.
“Hi vọng mấy yêu nghiệt của Kiếm tông lần này có thể tiến vào Thanh Vân bảng, không thì tương lai của Kiếm tông sẽ phải lo ngại rồi!” Nhìn 600 thiếu niên dưới sân, Tào Hỏa nhỏ giọng lẩm bẩm.
Sau một lát, Tào Hỏa điều chỉnh tâm trạng mình lại cho tốt, sau đó cao giọng nói: “Cửa tiếp theo, khảo hạch năng lực thực chiến, đi theo ta!”
Nghe vậy mọi người liền vội vàng đứng lên đi theo sau Tào Hỏa.
“Kiếm tháp à?” Ở nơi nào đó, thiếu niên nốt ruồi nhỏ giọng nói.
Thiếu niên mặt tròn cười he he nói: “Trước đây Yêu nữ xông tới cửa thứ 20, phá kỷ lục Tô tiền bối để lại mười mấy năm trước, không biết lần này có người phá kỷ lục Yêu nữ kia để lại hay không?”
“Có khả năng sao?” Không biết ai nói một câu.
***
(*) phong mang: mũi nhọn, tài năng
Danh sách chương