Bên ngoài thành Long Thành.

Đoàn người Sở Thiên Hùng vừa đến mấy phút thì ở đường cao tốc xa xa bên đó đã xuất hiện một chiếc xe bay…

“Cha ơi mau xem kìa, chiếc xe đó lái nhanh quá, so với con còn…”

Sở Tiếu Tiếu kêu to với vẻ mặt kinh ngạc, đột nhiên phát hiện cha đang trừng cô, cảm giác đã nói lỡ lời nên vội vàng chuyển chủ đề: “Có phải là anh Sở Vũ không?”

“Nói bậy, anh Sở Vũ của con sẽ giống như con sao?” Sở Thiên Hùng nhìn con gái than thở: “Sau này cha không ở đây, con phải nghe lời anh con, không được gây chuyện thị phi, ít giao du với mấy tên bất lương đó…”

“Được rồi được rồi, con biết rồi cha.” Sở Tiếu Tiếu tiện mồm nói qua loa, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào chiếc xe đua đang chạy như bay đó.

Sau đó, Sở Tiếu Tiếu bỗng nhiên chỉ bên đó rồi cười lên: “Ha ha, đó chính là xe của anh con, cha còn nói con nói bậy. Ơ? Người lái xe hình như không phải anh ấy, có vẻ như là một đại mỹ nữ đó! Anh Sở Vũ tìm chị dâu cho con rồi à?”

Sở Tiếu Tiếu có thể nhìn thấy, Sở Thiên Hùng có cảnh giới cao hơn cô rất nhiều dĩ nhiên càng nhìn rõ hơn, trên mặt lộ ra mấy phần kinh ngạc.

Theo ông ta biết, đứa cháu này của ông ấy hình như vẫn luôn chỉ qua lại với một cô gái. Nhưng người đến lại không phải cô gái đó.

Lẽ nào… thật sự đã có bạn gái rồi?

Rất nhanh, chiếc xe dừng lại trước mặt đoàn người Sở Thiên Hùng.

Tiếp đó, Sở Vũ bước xuống từ ghế lái phụ.

Tiểu Nguyệt lái xe thì lại ngồi ở đó không nhúc nhích.

Sở Vũ biết tính cách cô ấy nên cũng mặc kệ cô, tên gián điệp hình như đã ngủ say cũng không đi ra theo.

Sở Tiếu Tiếu vừa nhìn thấy Sở Vũ lập tức chồm đến, xà vào lòng Sở Vũ, thò tay vò vò mái tóc của Sở Vũ: “Ha ha, anh, em phát hiện anh lại đẹp trai hơn rồi!”

Gió thơm phả vào lòng, Sở Vũ vỗ vỗ phía sau lưng Sở Tiếu Tiếu, nói: “Đều đã là nha đầu lớn rồi, không biết phải thục nữ một chút ư? Khoe thân hình cao của em à?”

“Đúng thế!” Sở Tiếu Tiếu hí mắt cười vui vẻ.

“Thân hình cao, không đủ chắc chắn.” Sở Vũ nói chế nhạo.

“Được rồi đó anh, có gái xinh đẹp lái xe cho anh đó cũng là một con mèo hoang?”

Sở Thiên Hùng đứng một bên, vẻ mặt mỉm cười nhìn hai anh em trêu đùa.

Sở Tiếu Tiếu rời khỏi lòng Sở Vũ, sau đó nhoài người trước cửa xe, gõ nhẹ lên kính: “Nè, người đẹp, có cần phải lạnh lùng như vậy không? Kỹ thuật lái xe của cô rất giỏi, xuống xe làm quen chút đi?”

Tiểu Nguyệt hạ kính xe xuống, quan sát Sở Tiếu Tiếu từ trên xuống dưới: “Cô là em gái anh ấy?”

Sở Tiếu Tiếu: “Sao nghe có chút khó chịu thế?”

Trên khuôn mặt không có biểu cảm gì của Tiểu Nguyệt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười nhạt, rất đẹp. Suýt chút nữa khiến Sở Tiếu Tiếu nhìn ngẩn ngơ rồi.

“Lên xe, chở cô đi hóng gió.” Tiểu Nguyệt lại đưa ra lời mời bất ngờ.

“Hóng gió? Được thôi được thôi!” Sở Tiếu Tiếu không nói thêm lời nào, vội vã leo lên xe.

Bên này Tiểu Nguyệt vừa nhấn chân ga, chiếc xe lập tức ầm vang một trận, phát ra tiếng gầm rú thấp trầm, tiếp đó bèn phóng đi như một mũi tên.

Trong mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng hét hưng phấn của Sở Tiếu Tiếu.

Xa xa, tên gián điệp vèo một cái bay ra từ cửa xe đang mở, trong miệng còn lẩm nhẩm nói: “Ôi chao, thần kinh à, điên cả đoạn đường rồi vẫn chưa đủ ư? Điểu gia vừa mới ngủ say!”

Sở Vũ cười nhạt nhìn tên gián điệp: “Ngươi không phải chê chậm à?”

“Theo đuổi kích thích cũng phải có giờ có buổi chứ!” Tên gián điệp nói với vẻ khó chịu.

Sở Thiên Hùng ngẩn tò te nhìn con gái bị người ta đưa đi, sau đó lại ngây ngốc nhìn tên gián điệp.

Con chim này ông ấy có nghe nói qua, rất nhiều người đều cho rằng nó xuất thân từ Sở gia nhưng ông ấy lại biết điều đó không đúng.

Sở Vũ cười cười: “Chú Hùng, không sao đâu.”

Sở Thiên Hùng gật gật đầu: “Cô nương đó là?”

Sở Vũ cười cười: “Tùy tiện lừa được đó, không rõ nội tình lắm nhưng hình như có chút bối cảnh.”

Sở Thiên Hùng: “…”

Cho đến lúc này, xe của Sở Thiên Cường và Sở Thiên Thắng cùng với hai vệ sĩ của Sở Vũ mới từ xa lái đến.

Bốn người xuống xe, chào hỏi với Sở Thiên Hùng.

Sau đó Sở Vũ cùng với Sở Thiên Hùng lên xe của ông ấy.

Trên xe, Sở Thiên Hùng hàn huyên vài câu với Sở Vũ trước, sau đó thì bắt đầu giới thiệu cho Sở Vũ về tình hình Long Thành bên này.

Các thế lực lớn các gia tộc lớn của Long Thành bên này đều giới thiệu chi tiết một lượt cho Sở Vũ.

Khi xe tiến vào nội thành Long Thành, Sở Thiên Hùng cuối cùng nhắc đến việc của Hồ Tiên Động bên đó.

“Bản thân Lãnh gia không phải gia tộc ẩn thế, nhưng nghe nói sau lưng họ có sự ủng hộ của gia tộc ẩn thế, vì vậy mấy năm nay phát triển cực nhanh. Ở trong vùng Long Thành thì thực lực của Lãnh gia thậm chí còn mạnh hơn mấy phần so với lực lượng của chúng ta ở đây.”

Tính cách của Sở Thiên Hùng khá bảo thủ nhưng ông ấy có thể trấn thủ Long Thành bên này nhiều năm thì dĩ nhiên cũng có điểm mạnh của ông ấy.

Đối với việc xử lý các loại quan hệ, kiểm soát tình báo, phân tích các loại sự việc thì Sở Thiên Hùng rất giỏi.

“Dựa vào tình báo mà ta nắm được, thế lực sau lưng Lãnh gia chắc là Tạ gia.”

Sở Thiên Hùng nhìn Sở Vũ: “Vì vậy lần này vốn dĩ ta muốn từ chối, bởi vì ta cảm thấy dấu tích của âm mưu rất nặng. Nhưng quả thực có người lấy được một bộ công pháp sánh được với Nội Chiếu Kinh từ trong Hồ Tiên Động, cuối cùng bị Lãnh gia đoạt mất. Việc này ta đã điều tra rồi, là sự thật.”

“Sau lưng Lãnh gia… là Tạ gia? Tạ gia đó ư?” Sở Vũ hỏi.

“Đúng, chính là Tạ gia vừa bị chúng ta đuổi khỏi kinh thành.” Sở Thiên Hùng gật gật đầu.

Sở Vũ nhìn Sở Thiên Hùng: “Vậy việc này chú Hùng phân tích thế nào?”

“Xem xét dựa vào thời gian thì việc này… hình như có hiềm nghi nhắm vào chúng ta. Nhưng tin tức thiếu gia muốn đến Long Thành thì người ngoài chắc không biết. Vả lại…” Sở Thiên Hùng nhìn Sở Vũ.

Sở Vũ cười nói: “Vả lại cho dù có di tích thượng cổ gì đó, con cũng không thể đích thân đi.”

Sở Thiên Hùng gật gật đầu.

Suy cho cùng trong mắt mọi người, Sở Vũ là người không có tu vi gì cả, đã phế nhiều năm nên tuyệt đối không thể đích thân đi thám hiểm.

“Cũng tức là việc Hồ Tiên Động này nếu thật sự là một cái bẫy, vậy thì chắc cũng không phải nhắm vào chúng ta, chí ít không hoàn toàn nhắm vào… là như thế nhỉ?” Sở Vũ hỏi.

“Đúng, ta cho là như vậy.” Sở Thiên Hùng nói: “Nhưng ta luôn cảm thấy đây có lẽ là một cái bẫy.”

Sở Vũ gật đầu: “Vâng, tin tức đó tiết lộ có chút không hợp lẽ thường.”

“Đúng thế.” Sở Thiên Hùng vui vẻ nhìn Sở Vũ.

Vốn dĩ ông ấy còn đang nghĩ, Sở Vũ rốt cuộc có thể giữ được cơ nghiệp ở Long Thành không? Hiện tại ông ấy yên tâm nhiều rồi. Cho dù không thể tu luyện nhưng đứa cháu này của ông cũng tương đối ưu tú.

Đoàn người đến chỗ ở mà Sở Thiên Hùng đã sắp xếp sẵn cho họ trước đó.

Đây là một khu biệt thự có cảnh vật chung quanh khá đẹp mắt.

Sở Thiên Hùng tổng cộng đã chuẩn bị cho Sở Vũ ba căn biệt thự, diện tích mỗi căn đều rất lớn, đủ cho mười mấy người ở.

Sở Vũ cảm thấy quá nhiều rồi nhưng Sở Thiên Hùng lại nói với hắn sau này người bên cạnh nhiều lên thì ở cùng nhau có người chăm sóc.

“Cảm ơn chú Hùng đã nghĩ chu đáo như vậy.” Sở Vũ nghiêm túc cảm ơn.

“Người nhà mình, không cần khách sáo.” Sở Thiên Hùng cười ôn hòa, dẫn Sở Vũ đến bên trong sân của biệt thự.

“Bên trong đều đã trang trí sẵn rồi, nhưng sau này nếu con cảm thấy chỗ nào không thích hợp thì sửa lại là được.”

Sở Vũ lắc lắc đầu: “Thực ra con có nơi để ở là được rồi.”

Đi vào bên trong, Sở Vũ phát hiện bài trí rất trang nhã, không phô trương, không xa hoa, rõ ràng là do người nổi tiếng thiết kế ra.

Tên gián điệp thì nghênh ngang đi dạo khắp nơi, thỉnh thoảng giơ cánh lên tùy tiện chỉ điểm một lượt, giống như đang tuần tra lãnh địa của mình vậy.

Khi hai người Tiểu Nguyệt và Sở Tiếu Tiếu quay lại thì đã là hơn một tiếng sau.

Hai thiếu nữ cực xinh đẹp đứng với nhau, hào quang chói sáng.

Biết được tổng cộng có ba căn biệt thự, Tiểu Nguyệt mở miệng đòi một căn, cô ấy thích ở một mình.

Sở Vũ cũng vui vì được yên tĩnh, đem cô ấy từ bên cạnh Tạ Thiên Vũ về không phải vì thích cô ấy, mà là một việc ngoài ý muốn…

Lúc đó Sở Vũ hoàn toàn không ngờ rằng Tiểu Nguyệt thật sự sẽ đi theo hắn.

Nhưng đem đi thì đem đi, đem người của Tạ Thiên Vũ đi, Sở Vũ không có chút áy náy nào.

Tiểu Nguyệt không vội tham quan căn nhà của mình, bị Sở Tiếu Tiếu thích náo nhiệt kéo đến chỗ Sở Vũ.

Sở Tiếu Tiếu kéo tay của Tiểu Nguyệt vô cùng thắm thiết, sau khi vào phòng khách cũng không chịu bỏ ra.

Tiểu Nguyệt thậm chí chủ động mở lời: “Nào, để tôi pha trà cho cô uống.”

“Được được, người ta thích uống trà nhất!” Sở Tiếu Tiếu vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ.

Khóe miệng Sở Thiên Hùng hơi giật giật, nhìn con gái mình một cái, nghĩ thầm con thích uống trà lúc nào thế?

Sở Vũ nhìn sững sờ, cảm thấy tình bạn của con gái thật là rất thần kỳ.

Tiểu Nguyệt tuy tự nguyện đi theo hắn nhưng giữa hai người căn bản không thể có tình cảm qua lại gì.

Nói là để cô ấy làm thị nữ nhưng nha đầu này suốt ngày chỉ biết xem hoạt hình, Sở Vũ không biết cô ấy biết trà nghệ.

Sau đó, Tiểu Nguyệt dùng bộ đồ trà ở đây pha trà cho mọi người.

Sở Thiên Hùng có nghiên cứu đối với trà đạo, bình thường cũng rất thích uống trà, vừa nhìn động tác của Tiểu Nguyệt thì mắt có hơi đờ ra.

Sở Vũ cũng là lần đầu thấy Tiểu Nguyệt pha trà, tuy hắn không có nghiên cứu nhiều về trà đạo nhưng lại có thể cảm nhận được một luồng khí tức ôn hòa trên người Tiểu Nguyệt.

Giống như mang theo một ý vị đặc biệt, khiến tâm hồn con người yên tĩnh!

Trong phòng bỗng chốc trở nên yên lặng, ngay đến tên gián điệp cũng nhảy lên một cái ghế với vẻ hiền lành, ngồi trên lưng ghế nhìn có vẻ hết sức chuyên chú.

Sở Tiếu Tiếu cũng bị bầu không khí này cảm hóa, cô lúc này mới phát hiện ra cô gái hoang dã lái xe đua đó hóa ra không chỉ có một mặt đó.

Tiết văn hóa học hành không ra gì như Sở Tiếu Tiếu lúc này trong đầu lại xuất hiện một câu nói: động như thoát thố, tĩnh nhược xử tử!

----

Trên đường tham gia tiệc tối, Sở Thiên Hùng vẫn khen ngợi hết lời đối với trà nghệ của Tiểu Nguyệt.

“Nha đầu này thật không tầm thường, nhiều năm như vậy ta chưa thấy người nào có trà nghệ cao minh như vậy. Những cụ già xâm nhập trà đạo cả đời đó cũng không lợi hại bằng tiểu cô nương này. Thân phận của cô ấy tuyệt đối không phải thường!”

Sở Thiên Hùng cảm thấy vui vì bên cạnh cháu trai có thể có người như vậy.

Đoàn người họ nhanh chóng đến câu lạc bộ cao cấp nhất ở Long Thành này. Ở đây cũng là sản nghiệp của Lãnh gia, chuyên dùng để tổ chức tiệc rượu cao cấp nội bộ.

Sự bí mật riêng tư ở đây khá mạnh, xung quanh ngoại vi của câu lạc bộ khép kín.

Người tham gia tiệc rượu trước tiên đi vào từ cửa lớn, sau đó rẽ qua một chỗ ngoặt mới có thể đi vào trong sân đỗ xe bên trong.

Vì vậy ở bên ngoài ngay cả sân đỗ xe cũng đều không nhìn thấy.

Lần này phía Sở gia qua đó chỉ có ba người, cha con Sở Thiên Hùng, Sở Tiếu Tiếu, còn cả Sở Vũ.

Tên gián điệp và Tiểu Nguyệt cùng với Sở Thiên Cường, Sở Thiên Thắng, còn cả hai người vệ sĩ đều ở nhà.

Theo lời của Sở Thiên Hùng nói, trên địa giới Long Thành này, người Sở gia không cần đi đến đâu cũng mang theo vệ sĩ.

Còn Tiểu Nguyệt và tên gián điệp thì không thích đi đến chỗ náo nhiệt kiểu đó.

Trong câu lạc bộ lúc này đã có rất nhiều người đến, sau khi ba người Sở Vũ đi vào thì rất nhiều người đều đi qua đó chào hỏi Sở Thiên Hùng.

“Sở tổng!”

“Sở tổng đến rồi…”

“Ha ha, Tiếu Tiếu lại xinh đẹp hơn rồi.”

Đa số mọi người đều rất khách sáo, cũng rất lễ phép.

Lúc chào hỏi với Sở Thiên Hùng, trong nụ cười mỉm đều có mang theo mấy phần hiếu kỳ quan sát Sở Vũ.

Giống như đang suy đoán người thanh niên đẹp trai anh tuấn rắn rỏi này có thân phận gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện