– Chương 1.02 –

– Nhà soạn kịch và Búp Bê Tự Động Thủ Ký –

Sau khi thời gian ông ở cùng Violet trôi qua thêm ba ngày nữa, Oscar mãi cũng chịu đặt chân ra bên ngoài. Tâm trí ông đang dâng trào cảm hứng về một phân cảnh cụ thể.

Câu chuyện mà ông đang khiến Violet viết kể về chuyến phiêu lưu huyền bí của một cô gái cô độc. Rời xa mái nhà thân thương, cô gái ấy được tiếp xúc với vô số loại người và trải qua vô số sự kiện ở nhiều nơi khác nhau trên con đường trưởng thành.

Hình tượng của người thiếu nữ này là dựa trên cô con gái quá cố của ông.

Tại hồi kết của chuyến hành trình, cô sẽ trở về ngôi nhà thuở ban đầu. Cha cô, người khi ấy đã bị bỏ lại, vẫn sẽ chờ đợi cô tại nơi ấy, chẳng rõ liệu đó có thật là cô hay không, bởi vì giờ đây cô đã quá trưởng thành. Người thiếu nữ đã ngã lòng ấy sẽ van xin ông hãy nhớ lại, gợi đến lời hứa năm xưa của họ.

Rằng ngày nào đó cô sẽ cho ông thấy cảnh tượng cô băng qua cái hồ cạnh nhà bằng cách bước đi trên những chiếc lá vàng đậu trên mặt nước.

“Con người không thể đi trên nước được đâu ạ.”

“Tôi chỉ cần hình ảnh thôi. Trong truyện, tôi sẽ cho một thủy tinh linh từng phù hộ cô gái trong cuộc phiêu lưu hỗ trợ cô ấy.”

“Kể cả thế….tôi cũng không hợp với việc này đâu ạ. Thiếu nữ trong câu chuyện là một người chất phác, hoạt bát và khả ái. Cô ấy và tôi như một trời một vực vậy.”

Nhà văn và cô Búp Bê Tự Động Thủ Ký đang tranh cãi bởi Oscar đã đề nghị Violet hãy vận đồ giống nhân vật chính của ông và dạo chơi quanh bờ hồ. Vốn ông đã nhờ cô dọn dẹp, giặt giũ và cả mấy công việc nhà khác nữa, và bây giờ là đến việc này. Ông đối xử với cô cứ như dân làm đủ nghề không bằng.

Dù là một người phụ nữ với lối ứng xử chuyên nghiệp, Violet đã thoáng nghĩ, “Thật là một người phiền toái...”

“Tóc dù có hơi khác một chút, nhưng vẫn là màu vàng, như con gái tôi vậy. Nếu cô thả tóc và thêm cái đầm một mảnh, chắc chắn….”

“Thưa ông chủ, tôi chỉ là người chấp bút. Một Búp Bê Tự Động Thủ Ký thôi ạ. Tôi không phải thê hay thiếp của ngài, cũng không thể thay thế ai cả ạ.”

“T-Tôi biết chứ. Tôi không hứng thú với một cô gái như cô đâu….Chỉ là….diện mạo của cô…Nếu con gái tôi còn sống, tôi nghĩ…nó ắt sẽ phần nào trông giống cô.”

Nghe những lời ấy, vẻ khước từ vô cảm đến cố chấp của Violet đã nao núng.

“Tôi đã nghĩ ngài quá cứng đầu, nhưng như vậy nghĩa là, Cô Chủ đã qua đời rồi sao ạ?” Cô nhẹ cắn môi, bày ra vẻ mặt của một người đang phải đấu tranh với lương tâm chính mình.

Oscar đã nhận ra một điều về cô trong vài ngày qua. Violet sẽ luôn nghiêng về bên ‘chính đáng’ hơn khi đứng giữa ranh giới tốt và xấu.

“Là một Búp Bê Tự Động Thủ Ký….mình sẵn lòng đáp ứng nguyện vọng của khách hàng...nhưng mình muốn biết liệu việc này có vi phạm quy tắc công việc hay không…”

Dù Oscar cảm thấy tội lỗi khi nghe cô thầm thì tự cân nhắc, ông vẫn thúc thêm lần nữa. “Nếu cô có thể dựng nên hình ảnh khi đã trưởng thành của cô bé, đang trở về nhà và hoàn thành lời hứa, tôi sẽ có hứng viết ngay lập tức. Hứa đấy. Bù lại, tôi sẽ đáp ứng cô bất kì yêu cầu gì. Tôi có thể trả công gấp đôi. Tác phẩm này rất quan trọng với tôi. Tôi muốn biến nó thành dấu mốc của đời mình. Xin cô đấy.”

“Nhưng…tôi….không phải ma-nơ-canh ạ..”

“Vậy thì tôi sẽ không chụp hình hay gì đâu.”

“Ngài đã định làm thế ạ?”

“Tôi sẽ khắc ghi nó vào trong đầu và viết tiếp câu chuyện. Nên làm ơn đấy.”

Violet sau đó suy xét với khuôn mặt rầu rĩ, nhưng vẫn phải chịu thua trước sự cố chấp của Oscar và chiều theo ý ông vào phút chót. Có lẽ cô thuộc tuýp người sẽ trở nên yếu thế khi bị gây sức ép.

Lần này thôi, Oscar vứt bỏ cuộc sống tù túng bấy lâu nay, tự mình ra ngoài mua quần áo tinh tươm và một cái ô cho Violet. Bộ đồ là áo cánh bằng vải ren trắng chồng bên ngoài chiếc váy liền thân chéo dây lưng màu xanh dương với đai lưng thắt nơ. Về phần cái ô, ông chọn một cái màu xanh lơ trang trí bằng sọc trắng và diềm xếp nếp. Nhận lấy cây dù, Violet mở rồi đóng, khép rồi lại bung nó ra, lật tới lật lui với vẻ thích thú.

“Có gì lạ à?”

“Lần đầu tiên tôi thấy một cây dù đáng yêu thế này ạ.”

“Cô không tự diện đồ dễ thương sao? Không hợp gu à?”

“Tôi mặc những thứ mà tổng giám đốc công ty đề xuất ạ. Bản thân tôi không thường lui đến cửa hàng quần áo lắm ạ.”

Hệt một đứa trẻ mặc những bộ đồ mà mẹ mua cho.

—— Có lẽ cô còn trẻ con hơn cả bản thân cô nghĩ chăng.

Đến cả một người trưởng thành như cô cũng giống một bé gái đến vậy, dù chỉ là phần nào.

Tranh thủ Violet còn chưa đổi ý, Oscar liền bảo cô đi thay đồ ngay sau khi ông đi mua sắm về.

Giờ mới chớm tà, ngoài trời hơi âm u. Có vẻ mưa sẽ không trút xuống ngay, nhưng hương mưa đã thấp thoáng trong gió. Làn gió se lạnh còn cho phép mọi người cảm thấy mùa thu vẫn chưa buốt đến độ như kim châm.

Oscar quyết định ra ngoài đợi trước. Ông kê cái ghế gỗ ngay cạnh hồ, hút tẩu thuốc. Vì đã có chút gì đó chu đáo mà ông đã không hút thuốc từ khi cô đến đây, cảm giác khói thuốc ngấm vào dạ dày lan ra toàn thân. Sau vài phút nhả những vòng khói trôi nổi trong không khí.

Cánh cửa chính với tiếng lạch cạch ngày một tệ, kèn kẹt mở ra.

“Xin lỗi đã để ngài phải đợi.”

Oscar quay người về phía thanh âm lịch thiệp kia. “Cô…”

“…không khiến tôi chờ lâu đâu,” ông đã định nói thế, nhưng chẳng từ nào lọt ra bởi vì hơi thở ông đã ngừng lại trong giây lát. Tiếng thở dài bị ông đột ngột nuốt ngược lại. Oscar không thốt nên lời hệt như cái lần đầu tiên ông nhìn thấy Violet.

Cô quá đỗi kiều diễm với mái tóc thả – một mỹ nhân khiến ai cũng phải ngắm nhìn đến quên cả thời gian. Mái tóc tết trước đó của cô đang xõa xuống một cách hiền hậu, uốn lượn đầy mềm mại. Nó dài hơn so với ông tưởng tượng. Và, hơn hết,….

—— Nếu con bé vẫn còn lớn lên….liệu con bé….

Liệu cô bé sẽ cho ông thấy dáng vẻ đoan trang của mình khi đang ăn diện chứ? Đương băn khoăn về điều đó, lồng ngực ông đột nhiên tuôn trào một thứ gì đó nóng hổi.

“Thưa ông chủ, ngài có cảm nghĩ thế nào về tôi trong bộ đồ mà ngài đưa cho ạ?” Đứng giữa khoảng trời ngập sắc thu, người con gái mang nét đẹp phi nhân loại ấy nhấc viền váy và cố xoay thành vòng tròn. “Với bề ngoài này, tôi chỉ cần giả bộ như mình đang băng qua hồ thôi sao ạ? Ơ, nhưng thưa ông chủ, đây có thực sự là cảnh mà ngài muốn viết không ạ? Thay vì chỉ đi dạo vài vòng trong bộ đồ này, sẽ tuyệt hơn nếu tôi thực sự chạy bắt ngang qua hồ luôn đấy ạ, dù là vài giây thôi. Ông chủ hãy cứ giao cho tôi. Tôi khá giỏi vận động, nên nếu chỉ một chút thôi, tôi sẽ không phụ sự kì vọng của ngài đâu ạ.” Violet giải thích với vẻ vô cảm lãnh đạm của mọi khi, chẳng thèm để tâm đến Oscar, người vừa trải qua quá nhiều cung bậc khác nhau mà không thể đáp gì ngoài “à” và “ừ”.

Thiếu nữ đang đứng tại đó không phải con gái ông. Ngoài màu tóc vàng kim, chẳng có nét ngọt ngào nào phảng phất trong đôi mắt ấy.

Violet tựa cây dù đang khép lên vai trong khi cầm chặt lấy nó bằng một tay. Cô lùi lại một khoảng rộng, và nhìn chằm chằm như để xét qua mặt hồ.

Sắc màu của mùa thu dần úa tàn rồi rơi xuống, những tán lá mục trôi nổi trên nước. Những luồng gió bất ổn định, cứ bất chợt thổi rồi lại ngưng, lặp đi lặp lại. Nom lo lắng, Oscar dõi theo cô đang dùng lưỡi chấm đầu ngón tay máy để xác định hướng gió.

Dận mạnh chân xuống đất, cô liếc nhìn Oscar và nở một nụ cười khẽ. “Xin đừng lo. Mọi thứ…sẽ như Ngài mong muốn thôi ạ.”

Tuyên bố xong điều đó bằng giọng êm ái, Violet bước một sải rộng. Dù quãng đường cô chạy lấy đà khá đáng kể, Violet vẫn tức khắc vụt qua mắt Oscar, nhanh như một cơn gió.

Chỉ còn một bước ngắn là sẽ rơi vào hồ, cô Búp Bê Tự Động Thủ Ký lập tức giậm chân xuống nền đất. Lực tác động lớn đủ để làm lõm vào cả mặt đất. Đôi chân săn chắc giúp cô bật cao kinh khủng. Cách cô nhảy lên tưởng chừng đang bước trên những nấc thang dẫn tới thiên đàng.

Oscar há hốc mồm với cái hành động hoàn toàn vượt xa người thường đó. Từ khoảnh khắc đó, cảnh vật trong mắt ông trôi chậm lại.

Tại đỉnh của quãng nhảy, Violet giương cây dù và bật tung nó ra đồng một nhịp, tưởng chừng một bông hoa vừa nở rộ. Cách chiếc dù diềm xếp nếp đung đưa nhìn thật đẹp, đúng như cô đã căn thời gian từ trước, gió lướt qua chân cô. Váy và cây dù phồng lên một cách mềm mại, cái áo cánh trắng nhô lên ở hai bên tà. Ngay trước mắt cô, đôi bốt đan nhẹ nhàng chạm lên những chiếc lá vàng nổi trên mặt nước.



Ngay khoảnh khắc đó. Ngay giây phút ấy. Cái hình ảnh ấy.

Hình ảnh ấy hằn sâu vào kí ức của Oscar, sống động như thể ông vừa chụp ảnh lại. Một người thiếu nữ cùng với chiếc ô diềm xếp lơ lửng và chiếc váy phập phòng, bước từng bước trên mặt hồ.

Cô y như phù thủy vậy.

Từng lời của con gái ông ngày tim con bé ngừng đập ùa về.

“Ngày nào đó. Ngày nào đó con sẽ cho cha xem nhé? Tại cái hồ cạnh nhà mình. Dưới trời thu, khi những chiếc lá rụng đang êm đềm trôi trên mặt nước. Ngày nào đó….Con sẽ cho cha xem nhé, Cha ơi.”

Từng có một thanh âm. Giọng nói của cô con gái mà ông đã từng quên, đang vọng lại trong đầu ông.

—— Con không biết, đúng không? Ta vẫn còn muốn con tiếp tục cất tiếng gọi ta, thêm cả trăm ngàn lần nữa.

“Ngày nào đó con sẽ cho cha xem nhé?”

“Cha ơi,” Con bé sẽ nói với giọng ngọng nghịu, đầy mùi mẫn.

“Rồi một ngày nào đó cha sẽ được thấy, Cha ạ.”

—— Ta tha thiết được nghe giọng con hơn bất kì bản nhạc nào.

“Ngày nào đó con sẽ cho cha xem nhé.”

—— À, phải rồi nhỉ. Với giọng nói đó, con đã ngây thơ bảo sẽ cố làm ta vui mà nhỉ? Chúng ta đã hứa. Thế mà ta lại quên mất. Ta đã quên mất nó. Ta đã chẳng dám nhớ về con trong một thời gian dài, nên ta rất vui vì được gặp lại con. Dù có là ảo giác, ta cũng rất sung sướng khi được gặp con. Cô gái bé bỏng đáng yêu của ta. Của ta. Báu vật duy và độc nhất của ta cùng người ấy. Dẫu biết chắc sẽ không thực hiện được. Song ta vẫn hứa. Lời hứa đó, và cả cái chết của con đã biến ta thành kẻ vô dụng, nhưng chính chúng cũng giữ ta sống đến giờ. Chúng đã kéo dài mạng của ta đến tận lúc này. Ta đã luôn sống một cách nhếch nhác, kiếm tìm những gì còn sót lại của con. Ta đã rất phẫn uất. Nhưng giây phút này đây, khoảnh khắc của một người chẳng phải con nhưng lại trông giống con, đối với ta hóa ra là một cuộc gặp gỡ định mệnh, một cuộc sum họp, và như cái ôm chầm trong chốc lát. Ta vẫn còn sống…có lẽ là vì muốn được chứng kiến cảnh tượng này. Ta vẫn luôn muốn được gặp lại con, dù thậm chí ta chẳng thể thì thầm tên con vì nỗi sầu muộn trong lòng. Ta vẫn luôn muốn lại được nhìn thấy cái cá tính đáng yêu đó. Thành viên cuối cùng mà ta còn. Ta vẫn luôn, vẫn luôn mong mỏi được gặp lại con. Ta yêu con.

Ông vui đến mức muốn cười thành tiếng. “Fu…hức…hức…” Thế nhưng chỉ phát ra tiếng nức nở.

Những giọt nước mắt tuôn rơi khiến thời gian bị đông cứng của Oscar dần trôi trở lại.

“AA…trời ạ…” Ông có thể nghe thấy tiếng đồng hồ tíc tắc. Con tim lạnh giá trước kia đang đập thình thịch. “Ta thực sự, thực sự….” Ông lấy hai tay bưng mặt, để rồi nhận ra những nếp nhăn trên khuôn mặt mình đã nhiều hơn.

Rốt cuộc là từ khi hai người họ qua đời, thời gian của ông đã ngừng lại bao lâu rồi?

“…mong rằng…con vẫn còn….sống..” Ông lầm bầm trông rất đỗi thương tâm, mặt ông nhăn nhúm lại. “Ta vẫn muốn con được sống, được sống và trưởng thành….”

——….Và cho ta được nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp sau này của con. Ta muốn được ngắm nhìn con vào lúc đó. Sau khi phải nhìn con qua đời như thế, ta ước gì mình được ra đi trước. Trước cả con. Con sẽ chăm sóc cho ta. Ta muốn được nhắm mắt xuôi tay theo cách đó. Chứ không phải là ta chăm sóc cho con. Không phải thế.

“Ta muốn gặp lại con…”

Khóe mắt Oscar đổ ra hai hàng lệ, lăn dài xuống má, rồi nhỏ lộp độp lên đất. Âm thanh Violet chìm xuống hồ vọng đến thế giới đẫm lệ của ông. Thời khắc của tia hi vọng đã biến mất, và giọng nói của cô con gái mà ông đã có thể nhớ ra, chẳng mấy chốc lại chìm vào quên lãng. Khuôn mặt tươi cười bên trong ảo ảnh ấy, cũng vậy, tan biến như bong bóng xà phòng.

Oscar vứt bỏ thứ còn hơn cả tầm nhìn của ông, đóng mí mắt lại và dùng tay che lấy. Ông khước từ thế giới này, nơi ông đã vuột mất cô bé.

—— Ôi, nếu mình chết đi ngay lúc này thì tuyệt biết mấy.

Dù cho ông có tha thiết bao nhiêu chăng nữa, hai người họ cũng sẽ không quay trở về.

——Con tìm này, hơi thở này, hãy dừng lại đi. Ta cũng như đã chết kể từ khi vợ và con gái qua đời rồi. Vậy nên ngay bây giờ hãy để cho ta được chết đi. Ngay bây giờ, ngay giây phút này. Ta muốn bị bắn chết trong thầm lặng. Cũng như khi tất cả cánh hoa đã rơi rụng thì cây hoa đó sẽ không còn sống được nữa vậy.

Nhưng, dù ông ước thêm cả vạn lần nữa, sẽ chẳng có gì đổi thay. Sau hàng ngàn lần khẩn cầu, ông hiểu rất rõ điều đó.

—— Hãy để tôi được chết, hãy để cho tôi chết, hãy để tôi chết đi. Nếu không còn cách nào khác ngoài phải chịu cảnh cô độc, vậy hãy để cho tôi được đoàn tụ với họ đi.

Không một lời cầu nguyện nào của ông trở thành sự thật. Chưa từng, thế mà…

“Ông chủ—”

….ở cái thế giới hẻo lánh kia, ông lại nghe giọng của một thứ, thời gian của nó cũng đang chảy như ông. Với hơi thở đứt quãng, nó dần tiến đến gần.

—— Mình vẫn sống.

Ông vẫn còn sống. Còn tồn tại và đấu tranh để buông bỏ những day dứt đối với những người yêu quý nay đã rời xa.

Làm gì có giấc mơ nào có thể trở thành hiện thực chỉ vì một ai đó khẩn cầu. Nhưng với tầm nhìn bị bao trùm nơi vực thẳm, chẳng có lấy một tia sáng lọt đến, Oscar khẩn cầu, “Thưa Chúa, con xin người….”

—— ..nếu con vẫn chưa thể chết, ít nhất con cầu cho con bé được hạnh phúc, dù chỉ là bên trong câu chuyện. Cầu cho con bé hài lòng với nó. Và luôn ở cạnh con. Cầu cho con bé sẽ ở bên con, mãi mãi. Dù chỉ là hão huyền. Kể cả chỉ là trong ảo tưởng đi chăng nữa. Mong sao con bé sẽ luôn bên cạnh con.

Ông không thể chịu nổi nếu không cầu nguyện như thế. Sau cùng thì cuộc sống ông vẫn sẽ tiếp diễn.

Khi Oscar đang khóc với gương mặt mếu máo, chẳng màng quan tâm mình đã bao tuổi rồi, Violet tiến đến trước mặt ông, toàn thân sũng nước sau khi đã thoát ra khỏi cái hồ. Nước nhỏ từng giọt từ người cô. Bộ đồ cô đang mặc cũng bị phá hư cả. Cô thì lại đang tỏ một biểu cảm hân hoan nhất từ trước giờ, thậm chí còn có thể gọi nó là một nụ cười, mập mờ ẩn hiện trên mặt cô. “Ngài có thấy không ạ? Tôi đã đi được tận ba bước phải không ạ?”

Không thể bảo rằng mắt mình đã bị lệ che mờ nên không hề chứng kiến việc đó. Oscar vừa trả lời vừa khịt mũi, “Ừ. Tôi có thấy. Cảm ơn cô, Violet Evergarden.” ông đáp, bằng tất cả sự kính trọng và biết ơn từ tận đáy lòng.

—— Cảm ơn cô vì đã biến điều đó thành sự thật. Cảm ơn cô. Nó hệt như phép màu vậy.

Lúc ông nói rằng bản thân không tin Chúa có thật, nhưng nếu có, thì đó hẳn phải là cô. Violet bảo ông, “Tôi là một Búp Bê Tự Động Thủ Ký, thưa ông chủ.” Cô chỉ đáp lại mỗi thế, không phủ nhận hay xác minh về sự tồn tại của chúa trời.

*

Sau đấy, Oscar đun nước tắm cho cô vì cô đã ướt như chuột lột.

Cô không có mặt tại bữa ăn. Tuy vậy, cô vẫn thường dùng nhà tắm và cả nghỉ ngơi trong phòng ngủ. Cô quả là một hình nhân máy giống người mà.

——Nền văn mình nhân loại giờ tiên tiến thật. Công nghệ tiến bộ làm mình mở mang tầm mắt ghê.

Ông không thể để mặc cô với đống quần áo ướt được, dù cô có là nhân tạo đi nữa. Cô chắc hẳn cần phải thay đồ, nên trước tiên, Oscar lấy cho cô áo choàng tắm của ông, cái vẫn còn tương đối sạch, và đi thẳng đến phòng tắm. Vì đã lâu rồi chỉ có mỗi ông dùng nhà tắm, trong một phút đãng trí, ông đã đi vào mà chẳng gõ cửa để rồi trông thấy cô khi chẳng mặc gì trên người.

“AA, tôi x..in…lỗi..Ơ?” Ông nuốt khan trước những sự việc ập đến dồn dập. “ƠƠƠ?!”

Trước mắt Oscar là một khung cảnh quyến rũ và lộng lẫy hơn bất kì pho tượng phụ nữ lõa thể nào. Mái tóc vàng kim rỏ nước tí tách. Đôi ngươi xanh lam tuyệt đẹp dù có họa lại cũng chẳng thể lột tả hết vẻ đẹp của nó. Đôi môi thanh mảnh. Chiếc cổ thon thả, xương quai xanh nổi bật, bộ ngực đầy đặn, toàn thân cô vẽ nên những nét cong mê người.

Cô sở hữu đôi tay giả, được lấp chặt vào hòng thế cho phần cơ thể từ vai đến hết mũi bàn tay cô. Nhưng nhiêu đó là hết. Không kể đến những vết sẹo chi chít, ngoài đôi tay của cô, phần còn lại rõ ràng là da thịt sống. Những phần nhô lên mềm mại của cơ thể cô cũng chỉ ra rằng cô là nhân loại, không phải một hình nhân máy.

Do vẫn còn sốc khi những điều mình tin bấy lâu nay đều trái ngược hoàn toàn, Oscar còn tỉ mỉ xem xét thân thể trần như nhộng của cô thêm hồi lâu.

“Ông chủ,” Violet giở giọng nghe như đang quở trách Oscar, người vẫn đang chết trân tại chỗ và nhìn cô hau háu vì quá đỗi ngạc nhiên.

Rốt cuộc Oscar cũng đã nhận thấy sai lầm của mình.

“UAAAAA! AAAAA! WAAAA—AAA!”

Rốt cuộc Oscar lại mới là người hét lên trong sự cố lần này.

Sau khi la hét thất thanh, mặt ông đỏ gấc, dở khóc dở cười, ông hỏi “Vậy ra cô là con người à?”

Đang quấn khăn, Violet vặn lại, “Ông chủ à, ngài đúng là phiền phức mà.” Cô thì thầm trong khi hơi cúi mặt, gò má nhẹ ửng hồng.

*

“Hình Nhân Tự Động Thủ Ký”. Cũng đã lâu rồi kể từ thời điểm cái tên này gây được tiếng vang.

Cha đẻ của chúng, Giáo Sư Orland, là một người có tiếng trong giới búp bê cơ khí. Khởi nguồn là khi vợ của ông, Molly, một tiểu thuyết gia, mất đi thị lực do chứng mù lòa. Bà Molly xem việc viết sách như lẽ sống của mình, sau khi cả thế giới xung quanh trở thành một màu tối đen như mực, mất đi lẽ sống khiến bà rơi vào trầm cảm nặng. Từng ngày trôi qua, bà càng thêm yếu ớt.

Không thể đứng nhìn mãi, Giáo Sư Orland đã phát minh ra Hình Nhân Tự Động Thủ Ký. Một cỗ máy chuyển đổi lời nói sang những con chữ – hay nói cách khác là “chấp bút”.

Tương truyền rằng sách của Molly về sau đã giành được vô số giải thưởng văn học danh giá thế giới, và phát minh của ông Orland thì được đánh giá là vô cùng thiết thực trong giai đoạn lịch sử thời bấy giờ. Dù ban đầu ông chỉ tính làm một cái cho người vợ yêu dấu, nó sau này vẫn vang danh vì đã giúp ích cho vô số người.

Hiện nay, mọi người có thể thuê Hình Nhân Tự Động Thủ Ký với giá rẻ và cũng đã có nhiều tổ chức cung cấp chúng được thành lập. Ngoài ra vẫn còn một loại nữa. Những người chấp bút như những Hình Nhân Tự Động Thủ Ký cũng được gọi với một cái tên trìu mến như vậy.

Họ là những “Búp Bê Tự Động Thủ Ký”.

Oscar hỏi bạn ông sau khi Violet đã rời đi, và phát hiện ra cô dường như rất nổi tiếng trong ngành chấp bút.

Khi ông bảo rằng mình đã nhầm cô với một hình nhân máy, người kia cười lớn, “Cậu đúng là lạc hậu thật đấy. Làm sao một cỗ máy có thể xinh đẹp đến vậy được chứ.”

“Thì cậu chẳng bảo họ là những búp bê nhân tạo còn gì…”

“Nền công nghệ nhân loại chưa đạt đến trình độ đó đâu. Thì đúng là cũng có những búp bê máy đó thật. Thế nhưng chúng là kiểu dễ thương cơ. Mà tớ nghĩ…chẳng phải cô ấy là liều thuốc tốt đối với một tên khó hòa nhập xã hội và toàn ru rú trong nhà như cậu hay sao? Cô ấy kiệm lời, nhưng có khả năng chữa lành cho người khác. Tuyệt thật nhỉ?”

“Ừ.”

Lầm lì, song lại là một cô gái tốt.

“Chúng không thể sánh với Violet Evergarden đâu, nhưng lần sau, mình sẽ gửi cậu một tay chấp bút không phải người, để cậu có trợ tá trong một khoảng thời gian.”

Cuối cùng, một bưu kiện đã được giao đến căn nhà bên hồ. Bên trong là một “búp bê” nhỏ nhắn khác hẳn Violet Evergarden. Một búp bê máy đánh chữ, có khả năng xử lý mọi loại giọng nói và đưa chúng sang dạng tài liệu. Nó đang yên ả ngồi trên bàn làm việc của ông, mặc trên mình một bộ váy xinh xắn.

—— Ra là thế, cái này đặc biệt thật.

“Nhưng vẫn không bì được với cô ấy..” Oscar cười chua chát, nhìn những vết tích của cô bên trong căn phòng mà cô từng tá túc, giờ người đã chẳng còn ở đây nữa.

Nếu ông có nói “Tôi cô đơn quá.” Ông chắc rằng cô sẽ đáp lại bằng chất giọng trong trẻo đó rằng “Ông chủ à, ngài đúng thật là một người phiền phức đấy ạ.” Với khuôn mặt vô cảm và một nụ cười thoáng qua trên môi.

Dù cô chẳng còn ở đây, ông vẫn thoáng có cảm giác nghe đâu đó thanh âm của cô.

-OoO-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện