– Chương 3 –

– Người lính và Búp Bê Tự Động Thủ Ký –



Từ thuở bé, Aiden Field đã tuyên bố với bố mẹ rằng mình muốn trở thành một cầu thủ bóng chày. Thân hình anh mảnh khảnh, bắp tay bắp chân mềm nhũn. Dù trông chẳng đến độ đẹp trai, nhưng khuôn mặt của cậu bé với mái tóc vàng sậm đó nhìn gần thì cũng tạm được. Anh ấy là như thế đấy.

Có năng khiếu trong thể thao cũng đã đủ để ấp ủ hoài bão về nó rồi, sau khi tốt nghiệp, anh liền gia nhập một đội bóng chày có tiếng. Cha mẹ anh vô cùng tự hào. Dù anh chỉ là cậu trai quê, anh quả thực rất có triển vọng trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Với anh, cả tương lai như mở ra ngay trước mắt.

Thế nhưng, cánh cửa đó đã đóng lại vĩnh viễn. Khi Aidan lớn lên, thay vì trở thành một siêu sao bóng chày, anh lại bị quẳng đến chiến địa, bên trong rừng rậm tại một lục địa xa rời nơi đất mẹ thân thương của anh.

Quốc gia đối địch với đất nước của anh đã bí mật duy trì một cơ sở khoan dầu. Nhiệm vụ được giao cho sư đoàn của Aidan, Vệ Quốc Đoàn thứ 34, là đột kích nơi này và giành toàn quyền kiểm soát nó. Cả đội cấu thành từ tổng thảy một trăm thành viên, chiến sách là sẽ chia thành bốn nhóm và vây công mọi hướng. Đó lẽ ra chẳng phải nhiệm vụ khó nhằn gì, thế nhưng tất cả mọi người trong đoàn lại đang bỏ chạy tứ tán.

“Chạy đi, chạy đi, chạy đi!” Ai đó trong quân đoàn còn sống sót hét.

Chẳng lẽ đã có người phía họ làm lộ kế hoạch cho bên địch, hoặc chỉ là quốc gia kia đã đi trước họ một bước? Nó lẽ ra là một cuộc đột kích, nhưng thay vào đó, bọn họ lại bị tấn công trước. Thình lình một làn mưa đạn từ trong bóng đêm đã phá tan đội hình của đoàn quân cùng với cuộc đột kích từ bốn hướng.

Tổ đội của họ mới đầu là sự quyết tâm cuối cùng của các chàng trai. Họ khác với lính đánh thuê đã qua đào tạo. Một thanh niên biết vận hành đàng hoàng mỗi nông cụ, một cậu trai ước mơ trở thành tiểu thuyết gia, một người đàn ông bộc bạch về việc có cô vợ đang mang thai tháng thứ hai – sự thật là không ai muốn chiến đấu ở nơi này cả. Không đời nào họ muốn làm điều đấy. Nói gì đi nữa, cả bọn cũng đã ở đây.

Sau khi liếc nhìn xác nhận mọi người của các nhóm bị tách ra đều đã trốn chạy theo hướng ngược lại, Aidan cũng phóng bạt mạng vào rừng. Nỗi kinh hoàng rằng sẽ bị trừ khử bất kể có chạy đến đâu chiếm lấy tâm trí. Anh đã thực sự nghe thấy tiếng la thất thanh khi chân anh vừa đáp đất. Át cả tiếng côn trùng và chim chóc, chỉ có những tiếng hét và âm thanh nã đạn vang vọng. Bởi lẽ đó, Aidan chỉ còn cách chấp nhận sự thật rằng các đồng chí của anh đều đang bị thủ tiêu.

Cảm giác làm thợ săn trái ngược với khi làm một con mồi có thể bị giết trong tích tắc. Đó là một sự khác biệt khổng lồ – một bên là nỗi sợ của việc phạm tội, bên còn lại thì nỗi sợ bị mất mạng. Chẳng có cái nào tốt lành cả, là con người, không ai lại mong được chết. Con người thích diệt trừ người khác hơn là bị diệt trừ. Dù thế nào, giờ đây, Aidan cũng là một con cá đang nằm trên thớt.

“Đợi đã!” một giọng nói phát ra từ sau lưng, chủ nhân của nó đang khập khiễng về phía anh với khẩu súng trên tay. Một hình bóng nhỏ bé trong màn đêm, đó là thành viên trẻ tuổi nhất trong tổ đội, một đứa nhóc còn tuổi ăn tuổi chơi.

“Ale…!” Aidan nắm lấy bàn tay của cậu bé đã ngừng bước và kéo cậu tiếp tục chạy.

“Mừng quá! Làm ơn, đừng bỏ em lại đây! Đừng bỏ rơi em! Đừng bỏ em ở lại một mình!” Ale vừa khóc vừa van nài.

Cậu ta là một đứa trẻ mười tuổi sinh cùng tỉnh với Aidan, cậu rất gắn bó với anh. Vì nhu nhược nhất đội, cậu không được tính vào lực lượng và làm việc như một tay tiếp tế. Theo quốc lệnh, tất cả đàn ông từ mười sáu trở lên phải tòng quân vô điều kiện, và quân xung phong có độ tuổi không hợp lệ sẽ được khen thưởng. Cậu từng bảo với tông giọng hơi chút khiếm nhã rằng mình gia nhập quân đội nhằm trả viện phí của mẹ, sức khỏe bà rất yếu.

Aidan muốn đứa trẻ này sống sót hơn là chính bản thân. Dù anh lẽ ra nên lo lắng về cậu nhóc này trước nhất, nhưng chân anh cứ tự di chuyển.

—— A, không ngờ mình lại quên mất cậu nhóc này mà tẩu thoát một mình…

Cặp nhãn của anh trông ra xa, nhìn vào bóng đen thăm thẳm.

“Làm như anh mày sẽ bỏ nhóc lại ấy! Thật mừng vì nhóc vẫn còn sống đấy! Cùng tìm chỗ nào để núp thôi!”

Cả hai tăng tốc ở trong khu rừng. Trong lúc chạy, họ có thể nghe thấy vô vàn tiếng hét phát ra từ các phía khác nhau. Nếu họ đi sai đường, tử thần có thể đang chờ sẵn với cây lưỡi hái trên tay.

“Mình không muốn như thế này…mình không muốn chết, mình không muốn chết…”

Lời thì thầm nhẹ nhàng của Ale đến Chúa và những tiếng hét inh tai chứa đầy nỗi kinh hãi khiến tai Aidan nhức nhói.

—— Mình cũng…không muốn chết. Còn rất nhiều người mình muốn được gặp lại đang chờ mình, vẫn còn rất nhiều thứ mình muốn làm.

“Ổn thôi, Ale! Sẽ ổn thôi, nên hãy chạy, chạy đi!” Anh muốn giúp cậu bình tĩnh, nhưng chẳng thể nói gì hơn.

Anh có phải là sĩ quan cấp cao hay không, liệu anh sẽ giữ được vẻ điềm đạm khi trường hợp như này xảy ra? Trên thực thế, dẫu thế anh cũng chỉ là một chàng trai. Vì tuổi mới nằm ở hai thập kỷ đầu, anh vẫn chưa được coi là đủ trưởng thành.

—— AA, ai đó cứu chúng tôi với. Mình không muốn chết ở chỗ thế này. Mình chưa muốn chết. Dù giá nào, mình cũng không muốn chết.

Tiếng súng vang lên thêm lần nữa, nghe gần hơn khi nãy. Anh có thể quan sát lá rụng theo một hướng mà vẫn có thể biết rằng kẻ địch đang tiếp cận ở sau lưng. Anh muốn nín thở để mà điều tiết lại nhịp tim đinh tai của mình.

“Chạy! Chạy! Chạy mau đi!”

Trong khi thầm nhiếc móc Ale trong đầu do cậu chẳng thể chạy tiếp, Aidan tự quở trách.

—— Mình rồi cũng sẽ chết tại đây. Mình rồi cũng sẽ chết tại đây.

Song, anh vẫn không nghĩ đến chuyện buông bàn tay nhỏ bé đó ra. Anh sẽ không bao giờ làm như vậy. Aidan còn nắm chặt nó hơn.

“Ale, nhanh chân lên!”

Khi họ đang di chuyển, một tiếng nổ kêu lên. Tầm nhìn của anh giây lát đã hoàn toàn trắng xóa. Cơ thể anh nhẹ tênh, rồi ngay tức khắc đập xuống đất. Lăn đi khoảng ba mét và dừng lại nhờ đâm phải một cái cây bị sập. Vị máu lan tỏa trong miệng.

“Đa…”

Trong vài giây, ý thức của anh trở nên mờ nhạt. Nhưng mắt anh trao tráo, tứ chi anh vẫn cử động được. Anh còn sống đã là một kỳ tích không thể tin được.

Đó rất có thể không phải một viên đạn pháo. Anh xoay người, toàn thân đầy đất cát từ vụ va chạm, cố xác nhận lại tình hình. Con đường anh vừa chạy vừa nãy đã biến thành một cái hố khổng lồ. Cỏ cây cháy rụi và mọi thứ xung quanh đen kịt. Aidan hoàn toàn mù tịt chúng đã bắn thứ gì vào cả hai, nhưng anh chắc rằng vị trí bây giờ đã bị lộ và rằng kẻ địch có ý định không thương xót loại trừ cả hai.

“A...Ale..” Dù thế, Aidan thoáng mắt về phía bàn tay anh vẫn chưa thả ra. Aidan cứng người khi nhận ra cậu bé đáng lẽ phải ở đó đã không còn trong tầm mắt.

—— Chẳng thấy nhóc ấy đâu cả…Ale…chẳng thấy đâu cả..

Bàn tay, vẫn còn ấm, nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Phần còn lại thì đã biến mất. Đầu, chân. Chẳng còn lại gì ngoài nửa cánh tay, xương lòi ra khỏi phần thịt nát bấy.

—— Không đời nào.

Tim anh ồn đến độ tai anh như muốn nổ tung. Anh quay ra sau lưng. Ở chỗ cách đó không xa, anh trông thấy một cái đầu nhỏ giữa đống cây đổ, nằm bất động.

“Ale!” Anh gọi, cả người co giật như sắp khóc đến nơi, trước khi thấy cái đầu khẽ lay động, miệng thì đang mỉm cười.

—— Ơn trời, nhóc ấy vẫn còn sống.

“Đợi em với…”

Sau khi nghe được giọng cậu nhóc, anh an tâm hơn.

—— Em ấy còn sống. Em ấy còn sống.

Cái đầu nhỏ cử động nhiều hơn, mắt nhìn về phía anh. Cơ thể toàn máu là máu, nhưng cậu vẫn còn sống. Cánh tay đã bị thổi bay, nhưng vẫn còn sống. Aidan đang toan tiến đến chỗ cậu bé và chạy trốn cùng dẫu có phải bế cậu trên tay. Nhưng thời điểm Aidan bắt đầu di chuyển, thêm nhiều hồi súng vang lên. Không phải âm thanh của viên đạn chớp nhoáng lúc nãy, mà giống âm thanh của súng trường. Aidan tuyệt vọng cúi nhanh xuống để né đường đạn trong khi những tiếng hét cụt ngủn của ai đó phát ra từ trong bóng tối.

—— “Của ai đó”… đúng vậy, phải rồi nhỉ.

Những người duy nhất còn trong vòng vây chỉ có anh và Ale.

Anh không hề đứng dậy đến tận lúc tiếng súng tan. Tim anh đập một nhịp rất khó chịu.

—— Nhịp tim mình…ồn ào quá. Aa, im lặng đi, im lặng đi.

“Sao mấy người nổ súng nhiều thế hả? Bộ mấy người thấy vui lắm hả?” là những gì anh muốn hỏi cái làn mưa đạn dày đặc ấy.

Ngay khi cơn mưa đạn thôi trút xuống, anh ngẩng cổ lên và nhận ra chiếc đầu bé nhỏ đó đã ngưng nhúc nhích. “Ale…?”

Đôi mắt từng nhìn anh như thể là người cuối cùng có thể phụ thuộc vào, giờ đang trông anh chằm chằm như chực rơi ra ngoài. Miệng vẫn há ra từ khi cậu thốt những từ cuối cùng. Ale đã chết trong khi mắt mở to về phía Aidan.

“A…a….aa! Aa!” Cổ họng Aidan thoát ra tiếng thét kì lạ. Anh rời khỏi đó nhanh hết mức có thể. Vẫn còn cảm nhận được cái nhìn chăm chăm của đôi đồng tử ấy ở phía sau lưng, anh điên cuồng bỏ chạy.

Tim đập mạnh trong lồng ngực. Tâm trí anh ầm ĩ, cứ như có cả trăm người đang cùng gào thét. Có lẽ là do tiếng súng. Hoặc là bởi câu “Đợi em với” của Ale?

Cả người anh nóng đến kinh khủng. Cảm giác như bị nướng chín bởi thân nhiệt của chính mình.

—— Ale chết rồi. Ale chết rồi.

Anh quen nhiều người khác trên chiến trường cũng đã phải chịu kết cục tương tự. Nhiều người bỏ mạng vì dẫm phải địa lôi hay bị bắn hạ.

—— Ale chết rồi. Chết mất rồi. Ale bé nhỏ đã chết.

“A…aa…aa….aa…a…a…” Họng anh liên tục phát ra tiếng thét gào theo cảm xúc, thứ mà ngay cả anh cũng không thể hiểu rõ. Dù đã gắng hét lên bằng tất cả sức lực, giọng anh vẫn quá yếu ớt, tầm thường giữa biển người vô tận.

“A..A…A…A…A…AAAAAAAAAAA!” Lệ tuôn ra từ hai mắt anh. Dường như hơi thở của anh có khả năng ngưng lại do viêm xoang mũi. Kể có thế, chân anh vẫn di chuyển, và không ngừng bỏ chạy.

—— Không, mình không muốn chết.

Đây là thứ cảm xúc rõ rệt nhất – bản năng muốn được sống, nỗi kinh sợ cái chết.

—— Mình không muốn, mình không muốn, mình không muốn…Không được tiếp tục chơi bóng chày cũng được. Mình sẽ chấp nhận, nên….mình không muốn chết. Mình chưa muốn chết, chưa muốn chết. Mình bị ép….phải đến chỗ này.

“Mẹ…Cha!”

—— Thêm lần nữa….mình muốn được nhìn mặt cha với mẹ thêm lần nữa. Mình không muốn chết đâu. Vẫn còn nhiều người mình muốn gặp lại lắm.

Khuôn mặt của người dân tại quê nhà liên tục hiện lên trong đầu anh, từng người từng người một. Cuối cùng, anh gợi lại về nụ cười của một cô gái. Là khuôn mặt của người anh yêu, người anh đã bỏ lại mà chẳng thể nói một lời từ biệt hay cả không biết được hương vị của đôi môi ấy.

“Maria…”

—— Nếu biết trước mọi việc sẽ trở thành thế này, có lẽ mình đã hôn và ôm chầm lấy cô ấy dù có là cưỡng ép đi nữa.

“A, Maria…”

Ngay cả trong hoàn cảnh đó, anh vẫn nghĩ về cô một cách thật trìu mến.

“Maria!”

Nếu tiếp tục, anh có linh cảm mình sẽ ra đi bất cứ lúc nào, ngay cả khi chẳng có lấy chút thương tích.

“Maria! Maria! Maria!”

Và nếu chuyện ấy quả thực diễn ra, sẽ thật đáng trách nếu cô ấy vẫn sẽ tiếp tục nghĩ về anh sau khi anh chết.

 —— Không, mình không muốn chết! Mình không muốn chết!

Việc ấy quá đáng khinh, anh nghĩ.

—— Không, mình không muốn chết! Không, mình không muốn chết! Không, mình không muốn chết! Không, mình không muốn chết! Không, mình không muốn chết! Không, mình không muốn chết! Không, mình không muốn chết! Không, mình không muốn chết! Mình chưa muốn chết! Mình không muốn chết! Mình không muốn chết! Mình không muốn chết! Mình không muốn chết! Mình chưa muốn chết! Mình không muốn chết! Mình chưa muốn chết! Mình không muốn chết! Mình chưa muốn chết! Không muốn chết! Mình chưa muốn chết! Mình không muốn chết! Mình chưa muốn chết! Không muốn chết! Mình không muốn chết! Mình không muốn chết! Không muốn chết! Mình không muốn chết! Mình không muốn chết! Mình chưa muốn chết! Mình không muốn chết! Mình không muốn chết! Mình không muốn chết! Mình không muốn chết! Không muốn chết! Mình không muốn chết! Không muốn chết! Mình không muốn chết! Mình chưa muốn chết! Mình vẫn chưa muốn chết! Chưa muốn chết đâu! Chưa muốn chết! Chưa muốn chết! Chưa muốn chết! Mình chưa muốn chết! Mình chưa muốn chết! Mình chưa muốn chết! Chưa muốn chết! Mình chưa muốn chết! Mình không muốn chết! Mình không muốn chết! Mình không muốn chết! Mình chưa muốn chết! Mình chưa muốn chết! Mình chưa muốn chết! Mình không muốn chết! Mình không muốn chết dưới cái bầu trời cô độc tại vùng đất lạnh lẽo của một đất nước mình thậm chí còn không thể phát âm chính xác cái tên. Mình vẫn chưa biết hạnh phúc thật sự của cuộc sống là gì. Mình mới mười tám tuổi mà thôi. Mình mới sống được có mười tám năm. Mình vẫn có quyền sống lâu hơn nữa. Bộ mình sinh ra để chết lãng nhách ở nơi này sao? Không phải thế. Mình tồn tại là để được hạnh phúc. Chẳng phải sao? Mình sinh ra là để đau khổ sao? Chẳng phải mình được ra đời từ tình yêu thương của cha mẹ sao? Vậy là rõ rồi; mình có quyền được hạnh phúc. Mọi chuyện lẽ ra phải như thế. Thêm nữa, mình chẳng muốn giết ai ở đất nước này cả. Mọi người bị ép phải đến đây đều là do nghị quyết từ chính phủ. Mình không muốn làm tổn thương ai cả. Mình không muốn làm đau ai hết. Mình không muốn bị ai giết cả. Mình không muốn giết ai cả. Trên đời này ai mà lại sinh ra để tước đi mạng sống của người khác chứ? Điều đó quá vô nghĩa, không đúng sao? Sao chúng ta lại phải đấu đá chỉ vì sống hơi xa cách nhau một tí cơ chứ? Chúng ta rồi sẽ để lại gì sau khi làm thế và chết đi? Kẻ nào quyết định mọi việc nên kết thúc theo hướng này chứ hả? Mình là con người. Là con người. Là một con người với cha mẹ già. Mình có nhà để quay về. Có người đang đợi mình quay về. Vậy thì, hà cớ gì một người trẻ như mình lại phải tham gia vô chiến tranh chứ? Kẻ nào làm nổ ra cái này vậy? Ít nhất không phải mình. Ít nhất, đó chẳng phải là mình. Mình chưa bao giờ muốn việc này xảy ra cả. Mình không muốn. Mình muốn trở về nhà. Trở về quê nhả của mình. Về quê hương của mình. Aa, mình muốn quay về. Ngay bây giờ, mình muốn rời khỏi chỗ này và trở lại nơi thị trấn nông thân tươi đẹp ấy. Ngay bây giờ. Ngay bây giờ. Ngay bây giờ. Ngay bây giờ. Ngay bây giờ. Ngay bây giờ. Ngay bây giờ. Ngay bây giờ. Ngay bây giờ. Ngay bây giờ. Ngay bây giờ. NGAY. BÂY. GIỜ.

“A…” Một tạp âm, đau điếng phát ra từ môi anh. Lưng anh nóng không chịu được và anh phải quỳ gối sau một cơn nhói. Ngay lập tức đầu gối chẳng chịu được sức nặng của anh nữa, anh ngã úp mặt xuống nền tuyết.

—— Gì…đây? Cứ như dung nham đang đổ dọc sống lưng mình vậy, nó…nóng quá.

Chẳng chịu nổi, Aidan nằm xuống, dốc hết mọi thứ có trong dạ dày. Nghĩ rằng anh đang nôn dù chưa hề ăn đồ gì. Thế nhưng, đó thật ra lại là máu.

—— Ơ, không đời nào…mình nôn ra… máu…Mình…tại sao…?

Aidan xoay cổ để trông lưng mình lần đầu tiên. Những vết ố đen có thể thấy được trong bóng tối. Ắt đó không phải là vệt mồ hôi. Anh có thể nhận ra mình đã bị bắn khi nghe thấy âm thanh những đôi bốt chầm chậm đến gần và phát hiện vô số lính vũ trang từ sau tiến tới.

Thấy Aidan còn cựa mình, đám lính liền cười. Nếu họ đang cá cược, nó hẳn là đánh cuộc xem ai có thể giết anh chỉ với một phát súng. Rất có thể, Ale và những người khác đã bị đồng xử lý theo cách này.

“Đứa thứ năm rồi nhé.”

Những người này có vẻ ngang tuổi Aidan. Đắm chìm trong khoái lạc của việc dồn ép người khác vào chân tường, say mê không khí chiến tranh. Nếu họ được sinh ra ở một nơi khác và gặp gỡ nhiều người, họ có thể đã không thành ra như vầy.

Aidan đã giết vô số mạng người một cách vô tình tại tiền tuyến, nhưng anh đã vừa ngộ ra ý nghĩa thực sự của chiến tranh. Đó là giết hại người khác, không hơn không kém. Và những kẻ này lại dùng việc đó để mua vui. Kể cả có dùng những lý do cao cả nhằm biện minh, bản chất của chiến tranh vẫn giữ nguyên. Chỉ đến khi anh sắp bị giết mới ngộ ra điều đó thì thật nực cười.

Các quốc gia có lấy lý do gì để chiến tranh với nhau cũng đều vô nghĩa tại vùng giao tranh. Thật là thực tế phũ phàng và tàn độc. Aidan là sát nhân, kẻ địch cũng là những kẻ giết người, và một trong số họ sẽ chẳng có lựa chọn nào ngoài cái chết. Hóa ra, kẻ sẽ sớm bị tiêu diệt lại là bản thân anh.

—— Sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?

Những tên kia tiếp tục trò chuyện, chẳng để mắt đến Aidan đang nằm rạp dưới đất.

“Mày bắn vào lưng nên là ba mươi điểm.”

“Tao đã bảo mày ngắm chuẩn vào đầu nó mà? Thằng ngu. Ta thua mất tiền cược rồi đấy.”

“Đủ rồi. Tìm mục tiêu tiếp theo thôi. Thằng này chẳng thể nhúc nhích được nữa đâu.”

“Đứa sau lo mà ngắm cho chuẩn vào.”

Một khi cuộc nói chuyện kết thúc, Aidan chắc chắn sẽ bị hành hình. Có thể là theo cách tàn bạo nhất, cởi sạch đồ và kéo lê cơ thể anh trên đất.

—— Không…

Hai mắt anh lần nữa nhỏ lệ.

—— Không, không, không.

Ngay khi đám lính không còn nhìn vào anh, anh trườn người toan lẩn trốn.

—— Mình không muốn phải bỏ mạng giống Ale. Không, không, không, không, không. Gì cũng được ngoài như thế này. Ai đó…cứu với. Cứu tôi với. Ai đó….Chúa ơi….Xin ngài…Xin chúa…Xin ngài…!

“Này, đừng có mà chạy.” Cùng với giọng nói lạnh lùng, tiếng nổ súng lại vang lên.

Chân anh đã bị bắn. Có thể do khi nãy đã bị bắn vào xương sống, anh hiện chỉ cảm nhận còn được nhiệt mà chẳng thấy đau. Hoảng loạn vì cảm quan đau đớn đã bị tê liệt và chân không thể cử động được nữa, Aidan mếu máo khóc.

Tiếng súng nổ liên hồi. Cứ như trò chơi vậy. Số tay và chân còn lại của anh cũng bị bắn từng cái một như để cho đồng đều. Cơ thể anh co rúm lại sau mỗi cú bắn, đám đàn ông đứng ngoài nhìn cười khúc khích. Sự nhục nhã, bị làm bẽ mặt, nỗi tuyệt vọng và sầu khổ hành hạ thân thể anh.

“Tên này cứ như con ếch vậy.”

“Tởm quá. Nhanh kết liễu nó đi.”

“Ừa. Giết nó, giết nó đi.”

“Kế tiếp là giữa đầu nhé.”

Tiếng lạch cạch của ổ đạn được lấp đầy. Lúc đó, Aidan vì quá sợ hãi đã nhắm chặt mắt lại và sẵn sàng để chết.

Tại khoảnh khắc ấy, một vật gì đó to khủng khiếp rơi xuống từ trên trời như một tia sét. Xoáy liên tục, nó cắt xuyên cả mặt đất. Phải chăng đó là điềm báo rằng sẽ có một sự tồn tại to lớn đến và đặt dấu chấm hết cho những xung đột ngu ngốc này? Trong chốc lát, vì sốc, đám đàn ông đã nghĩ thế. Dẫu thế, thứ vừa giáng xuống từ tầng không chẳng phải là một vị thần, mà là một cây rìu khổng lồ. Lưỡi rìu ướt đẫm một trận mưa máu. Tay cầm có chóp nhọn giống nụ hoa.

Rìu là biểu tượng đại diện mọi loại vũ khí – tàn bạo hơn súng, hiệu quả hơn kiếm. Kể cả ngay giữa chiến địa, sẽ chẳng có gì khó hiểu khi một thứ như thế rơi xuống từ trên cao. Một vật thể bay ồn ào tiến đến chỗ họ.

“Là một chiếc Nightjar [note46549] .”

Loại máy bay một lớp cánh này đã được phân phối khắp lục địa phía Bắc, nơi có nền công nghiệp trang thiết bị đang phát triển mạnh với những phát minh mới. Đây là mẫu chiến cơ hai ghế ngồi, có chút to hơn mẫu thuyền một chỗ chật chội. Đặc điểm chủ chốt là hình dạng của nó, giống với loài chim mà nó được đặt tên theo, đôi cánh lớn cùng mũi máy bay nhọn. Vỏ máy bay mỏng, nhưng nó được sử dụng rộng rãi cho việc trinh sát vì có tốc độ vượt trội.

—— Phe nào? Nó theo phe nào?

Không ai trong số Aidan hay đám lính vừa định bắn anh dám cử động. Chiếc Nightjar rốt cuộc là đồng minh của ai?

Có ai đó đang treo người trên một sợi dây thừng dài bằng sắt thả ra từ cái máy bay tầng tháp ấy. Người đó với tay cầm chiếc rìu chiến được ném xuống để hủy diệt mọi thứ tại chỗ ấy lên, xoay phần cán thêm mấy lần trước khi đáp xuống đất. Aidan thở sâu, dõi mắt theo những chuyển động như nhào lộn ấy, nhưng hơi thở của anh lại trở nên nhiễu loạn.

Người bí ẩn chậm rãi ngẩng đầu. Chỉ có khuôn mặt trắng trẻo của cô là thực sự hiện lên trong cảnh tối tăm. Cô như đóa hoa trắng nở rộ dưới trời đêm. Dù tầm nhìn của anh đã hơi nhòe đi vì nước mắt, Aidan vẫn biết được cô trông tuyệt đẹp đến dường nào. Đôi ngươi xanh dương làm anh nhớ đến vùng biển ở phương Nam xa xôi, môi cô đỏ như trăng mọc giữa sa mạc. Nếu là ngày thường thì những đường nét khuôn mặt của cô sẽ làm tim Aidan đập mạnh, nhưng trong hoàn cảnh này, anh chẳng cảm thấy gì ngoài hoảng sợ. Mái tóc vàng kim của cô sáng chói ngay cả trong bóng tối, làm nổi bật dải ruy băng điểm xuyết đỏ tía.

Bất kể nhìn theo cách nào, cô là một người phụ nữ mang vẻ đẹp của một con búp bê.

“Thứ lỗi cho tôi vì đã làm gián đoạn cuộc hội thoại của mọi người. Tôi đã tự tiện xông vào từ trên cao.” Giọng cô vang lớn, “Xin hỏi ngài Aidan Field có ở đây không ạ?”



Cách nói chuyện quá thanh lịch và mang một dáng vẻ đoan trang, cô có thể là cả thiên thần hoặc thần chết, mặc cho đám lính ngơ ngác. Đó chỉ là dự đoán – với một người phụ nữ có bản lĩnh đặt chân ra ngoài chiến địa, người khác sẽ buộc lòng phải tự hỏi liệu bản thân có đang gặp ảo giác hay không.

Aidan, người đã có chút thở phào khi thấy đám đàn ông kia hoàn toàn chú tâm vào cô, lại sớm bị làm cho kinh hãi.

—— Gì...đây?

Tại sao người phụ nữ đó lại đang tìm anh? Trong khi tự hỏi về điều đó, Aidan kẹt trong tình thế tiến thoái lưỡng nan và chẳng thể nghĩ ra gì ngoài trả lời đối tượng khó lường ấy, “Là tôi...Tôi là Aidan.”

Để lộ tên anh có lẽ là một sai lầm. Nó sẽ đẩy anh đến một tình thế còn tồi tệ hơn. Dù thế, khuôn mặt của những người dân ở quê lại hiện lên trong tâm trí anh.

“Cứu...tôi...với”, anh khàn giọng cầu xin.

Khi đôi ngọc của thiếu nữ vô cảm dừng ở chỗ anh, người vẫn đang nằm trên đất, cô tử tế cúi đầu. “Rất hân hạnh được gặp ngài. Tôi sẽ lao đến bất cứ nơi nào khách hàng yêu cầu. Đến từ dịch vụ Búp Bê Tự Động Thủ Ký, Violet Evergarden ạ.”

Lúc đám lính tỉnh táo lại và chĩa súng về phía cô, cô đã cầm sẵn vũ khí của mình. Cây rìu lớn hơn chiều cao trung bình của con người, nhưng cô nâng nó nhẹ như bỡn với hai tay, như thể cô là một con quái vật. Đám đàn ông rùng mình.

“Con ả này là cái quái gì vậy?! Được rồi, giết quách nó đi! Giết nó!”

“Ch…Chết đi, chết, chết, chết điii!”

Tiếng súng vọng đến cùng lúc với tiếng hét, nhưng người phụ nữ vẫn bình chân như vại trong khi cầm sẵn cây rìu trên tay, không một vết đạn sượt.

“Tôi đi đây…Thưa Thiếu Tá.” Sau khi khẽ thì thầm, người phụ nữ nhảy qua người Aidan, hướng đến chém đám đàn ông. Dù trông cô mảnh dẻ và dễ vỡ, mỗi bước chân của cô đều kêu lên tiếng đinh tai.

Do đang trong tình trạng bất ổn, khó để Aidan vặn cổ và nhìn ra phía sau, song anh đã khao khát được xem cuộc chiến đến độ bằng cách nào đó anh đã có thể quan sát qua khóe mắt.

Nhìn cô như đang nhảy điệu Rondo [note46550] , nhưng thực chất, cô chỉ đang vung rìu về phía đối thủ bằng cách xoay người. Một kĩ thuật quá chừng kì dị. Cô bảo vệ bản thân khỏi những đợt tấn công bằng cách dùng lưỡi rìu thay cho tấm khiên, sau đó nắm lấy phần cán rìu bị chôn trong đất và nhấc thẳng nó lên, quay vòng trên gót chân.

Đám đàn ông, nhanh chóng đã chẳng thể chống đỡ trước những đợt tấn công đến từ cơ thể mảnh khảnh ấy, đầu hàng và bắt đầu la hét. Dù cho những chuyển động của cô trông nhẹ nhàng, kết quả thì lại trái ngược. Cô thuần phục một loại võ thuật cổ dùng để giết người mà Aidan chưa từng được thấy qua. Những khẩu súng bị chóp nhọn của cán rìu đập vụn như những món đồ chơi dễ vỡ của trẻ em. Chỉ với việc bị phần cán dài của cây rìu đánh vào bụng hoặc vai cũng đã làm đám đàn ông phải chịu đầu hàng.

“Nó…là quái vật!” Một trong số chúng hét lớn, chạy mất dạng.

Người phụ nữ chỉ tập trung tấn công những gã đương đầu với cô như một cỗ máy. Rõ là cô đã quen thuộc với những trận chiến khắc nghiệt, đủ để từ “quen thuộc” trở thành một cách nói nhẹ.

“Con ả…chết tiệt này! Chết đi! Chết đi!”

Người phụ nữ nhanh chóng tiếp tục trao đổi đòn đánh với những tên đàn ông nã súng vào bóng tối một cách mù quáng, dứt khoát vung rìu và vừa từ từ tiến đến chỗ họ vừa né đạn. Một tên lập tức lôi ra vũ khí từ trong túi và lao vào bụng cô, cô vung rộng đôi chân mảnh mai đá vào mặt hắn. Không một động tác thừa, cô liên tiếp tung ra những cú trời giáng đầy uyển chuyển.

Cách biệt về sức mạnh quá lớn, Chắc chắn, dù có thêm nhiều binh lính đến chống lại cô, tình thế vẫn sẽ không thay đổi. Nó như thể sức mạnh của người phụ nữ không thể lay chuyển ấy trú ngụ bên trong cây rìu cô đang cầm.

—— Tại sao…cô ấy lại không dùng lưỡi rìu? Aidan nghĩ, cảm thấy khó hiểu.

Với một cái rìu hung tàn như thế, cô có thể dễ dàng hủy diệt mọi thứ nếu tận dụng điểm mạnh của nó, nhưng cô đã không làm thế. Quyết định dùng nó như một thứ vũ khí cùn, cũng không tung ra bất kì đòn chí tử nào.

Trận đấu khá ngắn ngủi. Sau khi hạ hết mọi người ngoài Aidan ra, cô quay về chỗ anh. Ngồi xổm, ngó mặt anh, “Xin thứ lỗi vì đã để ngài phải chờ.”

Sau đó Aidan để ý rằng người con gái tên Violet Evergarden này có khuôn mặt phảng phất nét trẻ con. Vẻ tuyệt sắc của cô mang ấn tượng của một người phụ nữ trưởng thành, nhưng thân hình của cô lại hao hao một thiếu nữ.

—— Đừng bảo là…cô ấy bằng tuổi mình?

“Chủ nhân…” Violet hết sức hổn hển khi nhìn kĩ toàn thân Aidan thêm lần nữa.

“Cả…Cảm ơn vì…đã cứu tôi. L…Làm thế nào…cô biết đến tôi?”

Do Aidan nói chuyện với một vệt máu dài trên miệng, Violet lấy ra một cuộn băng gạc trong túi và bắt đầu băng vết thương của anh lại. “Chủ nhân à, ngài đã cho gọi tôi. Ngài đã liên hệ với dịch vụ Búp Bê Tự Động Thủ Ký sau khi xem qua quảng cáo của chúng tôi, chẳng phải sao ạ? Mọi chi phí đều đã được thanh toán gần hết rồi.”

Nghe thế, Aidan cố lục tìm trong kí ức mặc cho dòng suy nghĩ của anh đang trở nên mơ hồ vì mất máu. Nhớ lại thì anh đã được ai đó chung đoàn cho xem một tờ gập quảng cáo cũ lúc đang nhậu tại một quán rượu ở thành phố gần chiến địa cũ. Bảng thông báo của nơi đó đầy ấp các dịch vụ thông tin khác nhau, tờ rơi thông báo và giấy nhớ, và người đó đã tìm được tấm bìa gấp cũ kĩ đó trên đấy.

“Vậy ra nó là thật sao…’Dịch vụ Búp Bê Tự Động Thủ Ký sẽ lao đến bất cứ lúc nào bất kì đâu’?” Anh cười câu cửa miệng dùng để quảng cáo ấy. Đúng lúc ấy anh đã nhớ ra rằng mình quả thực đã liên hệ cho nơi đó như một hình phạt vì đã thua ván bài, và nó đã ngốn của anh một khoản tiền ngớ ngẩn.

“Ngài muốn loại Búp Bê nào ạ? Chúng tôi có thể nhận mọi yêu cầu.”

Sau khi được hỏi như thế qua điện thoại bởi một chàng trai, Aidan đã đáp không nghĩ ngợi, “Tôi muốn một mĩ nhân thanh tú cả gan bước chân ra tiền tuyến. À, phải là nữ nhé.”

“Búp bê đòi hỏi phải di chuyển đến những khu vực nguy hiểm là mắc tiền nhất trong tất cả đấy ạ.”

“Không thể giảm giá à?”

“Nếu ngài chỉ thuê một người trong thời hạn ngắn nhất là một ngày thì giá sẽ tương đối rẻ hơn đấy ạ.”

“Vậy cho tôi dịch vụ đó đi. Hừm, tài khoản của tôi là–“

Anh đã quên mất phải hủy đơn hàng, và có lẽ anh đã chẳng thể nói chuyện rành mạch trên điện thoại được vì đã say. Những người lập đội với anh cũng như mấy thằng ngốc, hôm sau chẳng một ai nhớ anh đã làm gì vì xỉn quắc cần câu.

—— Nghĩ đến việc...cô ấy lại thực sự đến đây….Thêm nữa, một người phụ nữ như này ở một mình giữa vùng giao chiến…y hệt như những gì anh yêu cầu, không hơn không kém.

Bóng hình Violet phản chiếu trong mắt Aidan, trông cô không khác gì một thiên thần.

“L-Làm sao…cô biết tôi đang ở đây?”

“Bí mật công ty. Tôi không thể trả lời câu này được ạ.” Cô từ chối một cách ngắn gọn khiến anh câm lặng.

Nếu chỉ là một công ty chấp bút đơn thuần mà đạt được thành tựu như thế, sao có thể xem đó là “bí mật công ty” được chứ?

“Giờ thì, thưa chủ nhân, chúng ta hãy trốn thoát khỏi đây thôi. Cơ thể ngài có đau không ạ? Xin hãy cố chịu…”

“Không, nó không đau…Chỉ là nó rất nóng. Điều này…hẳn là…khá tệ nhỉ?”

Trước câu hỏi với giọng nghe như sắp khóc của Aidan, Violet nuốt ngược lại những lời cô định thốt. Sau một khoảng lặng, cô cất cây rìu vào cái bao da quấn quanh người và vòng tay qua Aidan, “Tôi sẽ đối xử với ngài như hành lý một lúc. Xin hãy gắng chịu ạ.” Cô vận sức, nhấc bỗng anh lên. Không kể đến những lời vừa nãy của cô, nói đúng hơn là cô đang bế anh theo kiểu công chúa.

Lúc này rồi mà vẫn còn có thể xấu hổ, Aidan cười ra nước mắt.

Lúc đó, hành động của Violet rất nhanh nhẹn. Cô băng qua cánh rừng trong khi đang ẵm một người trưởng thành, anh lo lắng cô sẽ làm gì nếu cả hai lại chạm trán thêm kẻ địch, nhưng có vẻ đó không phải là vấn đề. Hình như, Violet đang nhận chỉ dẫn từ ai đó. Một giọng nói đôi lúc thoát ra từ đôi bông tai ngọc trai lớn của cô, và cô sẽ di chuyển sau khi đáp lời với giọng trầm thấp.

Không lâu sau đó, cả hai tìm được một căn gỗ nhỏ đã bị bỏ hoang với ý định dùng chỗ đó làm nơi trú ẩn tạm thời.

—— Chỗ này có thực sự an toàn không vậy? Dù gì chúng ta cũng đâu thể trốn mãi được, Aidan nghĩ.

Với thể trạng hiện giờ của anh, anh đủ biết mình sẽ chẳng trụ được lâu nữa. Violet đã sơ cứu cho anh, nhưng máu vẫn không ngớt chảy. Nếu có thể thì nó đã ngừng chảy lâu rồi.

“Xin hãy nấp trong đây một lúc đi ạ.”

Bên trong căn nhà đầy bụi và mạng nhện. Violet đặt anh xuống sàn, Violet lục lội trong túi, lấy ra cái chăn.

“Có…nhiều đồ…trong đấy lắm hả?”

Khóe môi Violet có chút nhếch lên sau khi nghe câu hỏi của Aidan. Trải thẳng tấm chăn, cô đặt Aidan vào chính giữa rồi quấn chúng quanh anh.

“Tôi thấy…ngột ngạt quá.”

“Tí nữa ngài sẽ thấy lạnh đấy.”

“Thật sao?”

“Chắc vậy. Tôi được bảo thế.”

Đó giống như lời của một người từng chứng kiến vô số nhân sinh chết đi.

Anh càng bị hấp dẫn hơn bởi Violet. Lai lịch của cô như thế nào? Làm sao cô lại mạnh đến thế? Rất nhiều thắc mắc nảy sinh trong đầu anh, nhưng lời anh thốt ra ngoài miệng lại hoàn toàn khác, “Cô có thể…viết thư cho tôi không?”

Biểu cảm Violet đanh lại.

“Hoặc liệu…cô có phương kế nào để đi đến quốc gia của tôi không?”

“Tiếc là không, thưa ngài.”

“Vậy thì, xin nhờ cô…viết thư cho tôi. Cô ở đây…vì tôi đã thuê cô mà phải không? Làm ơn hãy viết chúng. Bởi vì tôi có linh cảm…tôi sẽ chết sớm thôi…nên tôi muốn…viết thư.”

Cổ họng anh bắt đầu khô và anh ho sau khi nói xong. Nhìn anh khạc ra máu, Violet xoa vai anh rồi gật đầu. “Tôi đã hiểu, thưa Ngài.” Vẻ mặt cô không còn do dự. Cô lấy ra những thứ có vẻ như là giấy chất lượng cao và một cây bút từ trong túi, đặt chúng lên đùi và bảo Aidan bắt đầu đọc ra những lời thư.

“Đầu tiên…chắc là gửi đến Cha và Mẹ.”

Anh kể về chuyện họ dùng tình thương vô bờ nuôi anh lớn, chuyện họ dạy anh chơi bóng chày, việc họ hẳn đang lo lắng thế nào, vì không mấy lá thư được gửi đi từ chiến trường, và rằng lá thư cuối cùng này cũng là di chúc của anh. Anh sau đó truyền đạt lòng biết ơn và những lời tạ lỗi của mình.

Bàn tay liến thoắng trên giấy, Violet tỉ mỉ nắm bắt dòng cảm xúc của Aidan. Hễ khi nào những lời thư đã chất đống, Violet sẽ hỏi liệu dùng từ như thế đã đủ tốt hay chưa, cải thiện nội dung của bức thư. Aidan chẳng thể viết thư cho thân sinh của anh thường xuyên, một phần là vì anh tệ ở khoản bày tỏ những suy nghĩ, nhưng nhờ Violet mà mọi chuyện đã khác. Những câu từ nối tiếp nhau - những gì anh muốn nói cứ trào ra.

“Mẹ…con đã bảo…mình muốn trở thành một cầu thủ bóng chày…để kiếm tiền cho mẹ sửa lại ngôi nhà…nhưng con xin lỗi. Cha…Cha à, con ước gì cha có thể xem nhiều trận bóng chày của con hơn. Con đã rất vui…khi cha bảo con rằng cha thích xem cảnh con đánh bóng. Con…Con đã thực sự hứng thú với bóng chày vì con muốn được cha ca ngợi. Nếu còn…điều gì có thể làm cha khen con…vậy con nghĩ đó cũng sẽ là một lựa chọn. Chẳng còn gì may mắn hơn…khi con được sinh ra là con của hai người. Con tự hỏi tại sao. Con đã…luôn…rất hạnh phúc…và, chà…con cũng đã vượt qua cũng kha khá thử thách…nhưng…con chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải chết như thế này.”

Kể cả khi cha mẹ chưa bao giờ dạy anh cách giết người…

“Con đã không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra. Kiểu như, thường…thường thì…mọi người sẽ tự tưởng tượng dáng vẻ của họ khi trưởng thành, tìm kiếm tình yêu của mình, kết hôn, sinh con…C-Co…Con…Con…Con đã nghĩ con sẽ có thể chăm sóc cho hai người. Con không nghĩ…mình lại bị bắn chẳng vì lý do gì cả…và phải chết ở một đất nước xa xôi. Con xin lỗi. Con cũng đau khổ…nhưng hai người…ắt hẳn…còn đau khổ hơn nhiều. Đáng ra con phải…an toàn trở về bên cạnh hai người…vì con là đứa con trai duy nhất của cha và mẹ. Con…đáng ra phải trở về. Nhưng…con lại không thể. Con xin lỗi. Xin lỗi.”

Nước mắt cứ ngắt lời anh, anh cảm thấy cực kỳ tội lỗi và phẫn nộ vì chẳng thể gặp lại cha mẹ thêm lần nào nữa.

“Nếu…cả hai có kiếp sau…và lại thành một cặp kết hôn với nhau…con sẽ theo chân hai người. Và lúc đó…con muốn cả hai lại sinh con ra thêm lần nữa. Làm ơn. Con không muốn mọi việc kết thúc như thế này. Con luôn muốn…được trở nên hạnh phúc hơn…Con lẽ ra…phải khoe dáng vẻ hạnh phúc của mình…cho hai người xem. Con nói thật đấy. Thế nên…con xin hai người. Cha và Mẹ, hai người cũng cùng cầu nguyện nhé. Hãy để con được làm con trai của hai người thêm lần nữa nhé…”

Violet ghi lại từng từ mà anh lắp bắp, “Tôi có thể giúp nó chính xác hơn, nhưng trong trường hợp này, tôi thấy sẽ tốt hơn nếu bức thư có chứa cách nói của Chủ Nhân.”

“Ngh..iêm túc chứ? Liệu có ổn không…ngay cả khi không dùng mỹ từ?”

“Vâng…Tôi tin cách này…sẽ tốt hơn.”

“Nếu cô đã nói thế, tôi thấy vậy…cũng được...” Anh cười một cách gượng ép, ho ra nhiều máu hơn.

Violet lau môi anh với chiếc mùi soa đã nhuốm máu trước đó. “Còn ai ngài muốn viết thư cho không ạ?”

Được hỏi thế với chút thúc giục, Aidan im lặng một hồi. Thị lực anh mờ đi dù lệ đã không còn chảy. Giọng Violet cũng nghe có phần xa cách. Nếu cô đang nóng vội, hẳn anh đang trông rất tệ. Anh sắp ra đi.

Nụ cười nhu mì của một thiếu nữ với mái tóc thắt bím hiện lên.

“Gửi đến…Maria” Khi anh thì thầm tên của cô ấy, Tình yêu dành cho cô nhấn chìm anh đến mức khiến anh rất muốn cắn thứ gì đó lúc này.

“Tiểu Thư Maria…phải không ạ? Cô ấy sống ở thị trấn của Ngài ạ?”

“Ừ. Nếu cô gửi nó chung với những bức thư của cha mẹ tôi, cô sẽ tìm được cô ấy. Cô ấy là bạn thuở nhỏ sống cùng khu với tôi. Chúng tôi đã luôn ở cạnh nhau từ bé…và cô ấy như một đứa em gái vậy…nhưng sau khi cô ấy tỏ tình, tôi nhận ra tôi chắc hẳn cũng…thích cô ấy. Nhưng…tôi bị đày đến đây…mà chưa kịp cùng cô ấy làm những việc một cặp đôi thường làm. Khá xấu hổ khi hẹn hò với bạn thuở nhỏ…Haha, chúng tôi đã có thể…ít nhất là hôn…tôi rất muốn làm việc ấy, thật đấy. Nhưng tôi đã không…làm thế lúc đó.”

“Tôi sẽ chuyển những xúc cảm của ngài thành con chữ. Chủ Nhân, chỉ một chút nữa thôi…Hãy gắng lên ạ.” Như thể đang cầu nguyện, Violet nắm chặt tay Aidan.

Chẳng cảm nhận được hơi ấm hay thậm chí là cái chạm của cô, anh lại bắt đầu ứa nước mắt. “Ừ.” Sắp xếp lại những suy nghĩ mơ hồ, Aidan nói, “Maria à, dạo này…em có khỏe không?”

——Lý do anh dùng một câu chào hỏi thông thường để bắt đầu lá thư…là vì anh không muốn em có cảm giác anh đang chết dần chết mòn.

“Anh muốn biết…em có thấy…cô đơn không…khi không có anh bên cạnh. Sẽ là cả một vấn đề…nếu hóa ra em luôn khóc mỗi ngày…nhưng anh…đã luôn nhìn thấy vẻ mặt khóc lóc của em…khi hai ta còn bé…và nó dễ thương lắm đấy, vì thế em không nên…khóc lóc trước mặt đàn ông đâu đấy.”

Kí ức về quãng thời gian của anh với cô chiếu lại từng cái một.

“Anh tự hỏi liệu em còn nhớ…cái hôm em…tỏ tình anh. Em đã bảo…anh không nên nhớ lại…lúc đó, nhưng mà…em biết không, anh…anh đã…rất…rất…rất… hạnh phúc vào thời điểm ấy.”

—— Cái cách em mỉm cười trong lòng anh với cặp má ửng hồng.

“Anh đã rất…rất hạnh phúc,”

Dáng vẻ của cô ấy khi còn là đứa trẻ sơ sinh. Khoảng thời gian cô bắt đầu để tóc dài. Người phụ nữ Aidan yêu sâu đậm chỉ vì những khoảnh khắc cả hai ở bên nhau đã khắc sâu trong anh.

“Đó là điều…quan trọng nhất…trong đời anh đấy. Ý anh là, anh không thể nhớ gì khác. Còn hơn cả…khi anh…thắng giải bóng chày…hoặc là khi…cha anh mua cho anh một chiếc xe hơi…Điều đã khiến anh…hạnh phúc nhất,”

—— Maria của anh. Maria của anh. Maria của anh.

“…là được nghe…em nói…em yêu anh.”

Lần đầu tiên trong đời anh được ai đó ngoài hai vị thân sinh không ngần ngại bảo yêu anh.

“Thú thật…anh từng…chỉ xem em là một cô em gái…nhưng em…quá đáng yêu, nên…anh rất nhanh…đã đổ em…Từ giờ em sẽ còn…xinh đẹp hơn nữa nhỉ? A, anh ghen tị…với những chàng trai được thấy điều đó. Nếu có thể…anh…muốn…biến em…thành cô dâu của anh…có một gia đình nhỏ…và sống…tại miền quê ấy, cùng em. Anh…yêu em. Anh yêu em…Maria à. Maria…Maria…”

—— Aa, cô bạn gái yêu quý của anh. Giá mà em ở đây ngay lúc này.

“Maria à, anh không muốn chết…”

Tiếng thở của Violet vang lớn bên tai anh.

“Maria à, anh…muốn quay về với em…”

—— A, tâm trí mình…đang tan chảy…từng chút một.

“Anh muốn…trở về…bên…em…” Anh chẳng thể mở mắt nổi. Nhưng nếu nó đóng lại, anh có cảm giác rằng giọng anh cũng sẽ vụt tắt. “Maria…chờ…anh nhé…Kể cả khi…chỉ là…phần hồn…Anh sẽ trở lại…anh không phải là ‘người duy nhất’ của em…cũng được. Chỉ cần em đợi anh. Chỉ cần…em đừng quên. Đừng…quên…người đàn ông đầu tiên…em từng…tỏ tình. Anh cũng…sẽ không…quên. Thậm chí lúc... đứng trước cửa…thiên đàng…anh cũng sẽ không…quên. Maria à…đừng…quên mất…anh nhé.”

—— Violet à, đã…viết hết chúng chưa?

“Aa…tệ rồi…mắt…tôi không…chịu mở. Violet à…tôi giao…những lá…thư…cho…cô. Cả…m…ơn…cô…đã cứu tôi…và vì…đã đến đây. Tôi…không cô đơn. Tôi…không…cô đơn…”

“Tôi ở đây. Tôi…ở ngay đây. Ngay bên cạnh ngài.”

“Làm ơn…Làm ơn…chạm vào tôi…”

“Tôi đang giữ tay ngài đây ạ.”

“A…không hiểu…tại sao…nó lại là thật. Nó…đang dần…lạnh hơn. Đó…là thật. Lạnh…thật. Tôi…lạ…nh...”

“Tôi sẽ xoa tay ngài. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi ạ. Nó sẽ chỉ lạnh trong một lát thôi ạ. Rồi ngài sẽ thấy bản thân tại một vùng đất ấm áp thôi ạ.”

“Tôi…cô đơn…”

“Ổn thôi, thưa Chủ Nhân. Sẽ ổn thôi.” Giọng Violet nghe có chút đau đớn.

Aidan ngày càng xa vời cơ thể mình. Đó là đâu? Tại sao đầu óc anh lại đang mơ hồ đến vậy?

“Ch…a ơi…”

—— Mẹ ơi…con sợ, chẳng biết vì sao…con lại chẳng thấy gì cả…Đáng sợ quá…

“M…ẹ ơi…”

—— Con sợ. Đáng sợ, đáng sợ, đáng sợ quá.

“Sẽ ổn thôi ạ,” Ai đó ân cần quả quyết, giúp Aidan bình tĩnh và chỉ khẽ mỉm cười.

Đến cuối, điều anh luôn muốn nói bất kể có chuyện gì thoát ra khỏi miệng anh, “Mari…a…hôn…anh đi...”

—— Anh muốn…hôn em. Nhưng…luôn quá xấu hổ để làm thế…nên anh tự hỏi liệu có được nếu em là người thực hiện việc đó.

Không lâu sau khi anh nghĩ thế, anh có thể nghe được âm thanh chạm môi.

—— A, cuối cùng mình cũng đã có được nụ hôn đầu với cô gái mình thích…Maria, cảm ơn em. Cảm ơn em. Hẹn…gặp lại.

“Chúc ngài ngủ ngon, thưa Chủ Nhân.”, giọng ai đó vọng đến từ xa.

Anh chẳng rõ “ai đó” là ai, nhưng một lần cuối, Aidan thốt ra một lời thì thầm khẽ như tiếng thở, “C…ảm…ơn…”

Violet ôm những bức thư của chàng trai đã chết trước mắt cô vào lòng lúc anh khóc, trước khi chu đáo nhét chúng vào trong túi. Đứng thẳng dậy, cô nói chuyện với thiết bị truyền tin, “Tôi sẽ quay lại ngay đây. Xin hãy báo cáo điểm hạ cánh của đơn vị vận chuyển. Ngoài ra, đây là thỉnh cầu ích kỉ của tôi, nhưng…tôi sẽ trả phí vận chuyển, thế nên làm ơn…cho phép tôi đem…một thi hài lên cùng.”

Không một giọt lệ trên khuôn mặt cô.

“À thì, kể cả khi đó là một thiếu sót, tôi vẫn không giúp gì được. Tôi hiểu. Tôi không phải…lúc nào cũng làm điều như này đâu ạ, nên…Vâng, làm ơn ạ. Tôi xin cảm ơn rất nhiều.”, cô bình thản nói, như thể đang đứng trong cơ quan. Tuy thế, lúc cô ẵm cơ thể Aidan Field lên lần nữa, anh đã nhẹ hơn trước rất nhiều, không chút bận tâm đến những vết máu dính lại trên chiếc váy trắng. “Chủ Nhân à, tôi sẽ đưa ngài về nhà.” Cô nói với chàng trai đang nhẹ mỉm cười với đôi mắt khép. “Tôi chắc chắn…sẽ đưa ngài trở về.” Vẻ mặt vô cảm, chỉ có môi cô hơi rung. “Vậy thì…ngài sẽ không còn cô đơn nữa.”

Ôm chặt chàng trai, Violet lặng lẽ rời khỏi căn nhà gỗ. Từ phía bên kia khu rừng vẫn nghe thấy tiếng súng và tiếng thất thanh, song Violet không hề ngoảnh mặt lại mà bước tiếp.

*

Giới chấp bút có quan hệ rất thân thiết với các công ty bưu chính. Thư của những người chấp bút thường được giao bởi người đưa thư, nhưng vì riêng cái này đến từ một đất nước xa xôi đang trong thời kì chiến tranh, cô Búp Bê Tự Động Thủ Ký đã tự thân giao chúng.

Một khu nông nghiệp tươi đẹp bao quanh là bát ngát đồng lúa vàng. Cô tán thành rằng đây là một thị trấn điền viên tráng lệ như khi chàng trai đã kể lể rằng anh muốn quay về đây. Đến cả Violet, một người ngoài, khi ngó ra ngoài cửa sổ xe ngựa, người qua đường ai nấy cũng chào cô.

Tại vùng đất dịu dàng ấy, cô mang đến một thông báo âu sầu.

Đích đến của Violet là nơi sinh của Aidan Field. Violet thuật lại mọi việc cho cặp vợ chồng già ra mở cửa, trao lá thư – và cũng trao “anh” – cho họ. Cô sau đó tiếp tục kể cho họ về giây phút cuối đời của anh, không bỏ sót chi tiết nào. Maria, cô gái mà anh thấy trong ảo ảnh ngay trước khi lịm đi, cũng ở đây. Họ lắng nghe cô trong khi rơi nước mắt, không nói một lời. Như thể đang khắc ghi hình ảnh của chàng trai vào tim để không bao giờ quên.

Cô gái, đỏ mặt xúc động, ngã quỵ khi nhận lấy lá thư của Aidan, “Tại sao? Tại sao anh ấy lại phải chết?” cô hỏi Violet.

Violet chỉ im lặng, không trả lời câu nào.

Dù cho cô vẫn vô cảm như thường và sẽ nói thẳng ra bất cứ điều gì trong đầu, cô vẫn không thốt nên lời khi được một người phụ nữ đang khóc lóc ôm lấy lúc rời đi.

“Cảm ơn cô.”

Thật bất ngờ khi được nghe câu đấy.

“Chúng tôi sẽ không bao giờ…quên lòng tốt của cô.”

Cứ như không quen bị ôm, cơ thể cô căng thẳng và lúng túng co rúm.

“Cảm ơn cô…vì đã mang con trai chúng tôi trở về.”

Đối với hơi ấm ấy, ánh mắt cô lộ vẻ hoang mang.

“Cảm ơn cô.”

Nhìn chăm chăm vào người phụ nữ đang khóc lóc bày tỏ lòng biết ơn của mình – Mẹ của Aidan. Violet, không biết làm sao đã không chịu nổi, và đáp lại với tông giọng yếu ớt, “Không đâu ạ…Không đâu ạ…”

Đại dương nước mắt êm ái lan rộng trong đôi mắt xanh từng nhìn chằm chằm vào ‘anh’.

“Không đâu ạ…”

Đại dương ấy hóa thành từng giọt lệ nhẹ nhàng và chảy dài xuống cặp má trắng trẻo.

“Tôi xin lỗi…vì đã không thể bảo vệ ngài ấy.”

Đó không phải lời của Búp Bê Tự Động Thủ Ký Violet Evergarden, mà là của một thiếu nữ. “Tôi xin lỗi…vì đã để ngài ấy phải chết.”

Không ai trách cô ấy. Cả Maria, người đã than khóc “Tại sao?”, cũng không thấy Violet có tội tình gì. Mọi người hiện giờ chỉ ôm chặt nhau và cùng chia sẻ nỗi đau buồn.

“Tôi xin lỗi…” Violet liên tiếp khẽ giọng xin lỗi. “Tôi xin lỗi vì đã để ngài ấy chết.”

“C…ảm…ơn…”

Chẳng ai oán trách cô điều chi cả, Violet Evergarden.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện