– Người chú rể và Búp bê Tự động Thủ ký –
*
Trên bầu trời xanh ngắt buổi sớm, mặt trăng hãy còn vành vạnh trên cao. Dáng hình mờ ảo ấy chưa đủ để choáng ngợp những con người vẫn luôn sinh sống dưới sự chiếu rọi của vầng trăng đêm. Tuy vậy, so với vầng trăng rằm, một sắc trăng ôn hoà quyện hòa với nền trời cũng không kém cạnh sở hữu một mê lực có thể ngưng đọng cả thời gian và xui khiến người ta ngắm nhìn. Bên dưới là khung cảnh đồng quê thơ mộng với thảm hoa dại và đồng cỏ trải dài ngút tầm mắt, tựa như bước ra từ một bức tranh minh họa trong sách ngụ ngôn.
“Mẹ ơi.”
Giữa cảnh sắc tuyệt trần ấy, một chàng trai lại đang chạy đôn chạy đáo đầy nổi bật, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn vầng trăng kia lấy một cái. Dáng vẻ hối hả muôn phần, anh mặc một cái quần dài cùng chiếc áo mỏng. Độc mỗi thế.
Vùng đất này có tên là Eucalypt Basin, đất đai còn nhiều nơi vẫn chưa được khai thác, làng này cách làng kia, thị trấn này cách thị trấn kia xa phải tận nửa ngày trời. Các tuyến phương tiện công cộng chỉ ghé qua đúng một lần duy nhất trong ngày, và một khi đã lỡ chuyến thì cả dân địa phương hay du khách cũng đành phải lực bất tòng tâm mà cuốc bộ hoặc là tìm một phương tiện khác. Tìm kiếm một người giữa bốn bề biển lúa ấy tưởng chừng sẽ dễ dàng vì ít có vật gì cản trở tầm nhìn, thế nhưng trên thực tế, nó không dễ một chút nào.
"Mẹ ơi!”
Chính sự bạt ngàn ấy là trở ngại lớn nhất trong việc tìm kiếm. Lục tung toàn ngóc ngách quá tốn thì giờ. Thậm chí nếu đối tượng có bỏ nơi đang được kiểm tra đi sang nơi khác thì cũng rất khó để nhận biết.
“Chết tiệt, sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ…?” chàng trai sốt ruột lấy ống tay áo lau đi những giọt mồ hôi túa thành dòng trên vầng trán.
Đôi bàn chân vốn hối hả trên cánh đồng dần giảm tốc, chỉ còn đi bộ, và cuối cùng là dừng hẳn lại. Có lẽ vì còn chẳng có thời gian mà mang giày, anh đang đi chân trần. Bàn chân anh tóe máu, có lẽ là đã dẫm phải cành cây hoặc đá vụn rồi. Phải chăng người mà anh đang kiếm tìm, ám ảnh anh đến nỗi kể cả có phải nhận lấy những vết thương này vì đuổi theo người ấy cũng đáng sao? Tình cờ sao chính cậu chàng cũng chất vấn bản thân như thế.
Mặc cho nỗi hoài nghi vẫn còn lẩn quẩn bên trong tâm trí và sự vắng bóng của một câu trả lời rõ ràng, chàng trai tiếp tục chạy. Những bông hoa trắng muốt bé xíu bị anh dẫm lên, nhuộm trong huyết sắc. Cơn đau buốt cắt ngang mạch suy nghĩ của anh.
“Gọi tên…con đi mà, Mẹ.”
Liệu anh có nên quay về không? Liệu có nên buông bỏ người mà anh đang tìm kiếm hay không?
“Tên…con…”
Nếu như câu trả lời của anh là không, chẳng qua là anh không còn cách nào khác ngoài phải tiếp tục tìm kiếm mà thôi. Giờ phút hiện tại, do dự chỉ tổ phí thêm thì giờ. Biết đâu, bên trong cánh đồng vô tận kia sẽ có manh mối nào đó cho anh thì sao.
“A.”
Một dải ruy băng đỏ thẫm đột nhiên lọt vào tầm mắt của anh. Sắc đỏ ấy bay bổng giữa cái thế giới chẳng có gì ngoài những mảng màu lục, lam và trắng. Trước mắt anh, một sắc đỏ chẳng đến từ những vệt máu của bản thân, nhẹ nhàng đung đưa theo cơn gió thoảng. Trong vô thức, anh đã vươn tay mình ra. Chậm rãi đón lấy bằng lòng bàn tay thứ tựa như một món quà ban xuống từ thiên đường ấy.
Chàng trai quay mặt về hướng gió thổi. Xa xa có thể nhìn thấy vài bóng người, họ đang đứng chụm quanh một chiếc mô tô. Một trong số họ tách ra và chạy lại chỗ anh. Khi đã gần hơn, anh nhận ra đó là một người con gái. Trên hết, người con gái ấy đẹp đến say đắm lòng người. Mái tóc dát vàng tung bay cùng những cánh hoa, cô dừng lại cách chàng trai vài bước rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh một cách dữ dội
“Hưm…”
Đôi ngươi xanh biếc toát lên nét bí ẩn tựa như đang bóc trần nội tâm anh.
“Hân hạnh được gặp ngài. Chỉ cần là mong muốn của quý khách hàng, tôi sẽ lao đến bất kì nơi đâu. Tôi là Violet Evergarden, đến từ Dịch vụ Búp bê Ghi chép Tự động ạ.” Hệt như một con búp bê, cô trang trọng cúi chào.
Đồng nhất với vẻ ngoài ấy, từ đôi môi trái tim đỏ mọng của cô, thanh âm phát ra thật thuần khiết và đáng yêu, thế nhưng mà những lời cô thốt ra lại không hợp tình hợp cảnh cho lắm. Chàng trai không phải khách hàng của cô, chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Hẳn cũng có suy nghĩ giống anh, cô sửa lại lời của bản thân, “Tôi lầm. Xin thứ lỗi cho tôi. Đây là bệnh nghề nghiệp của tôi ạ; tôi sẽ tự động đọc văn giới thiệu của mình với bất kì ai tôi mới gặp lần đầu…”
“Không…không sao đâu. Ưm…Tôi là Silene. Cái này có phải của cô không?”
Thấy cô lẳng lặng gật đầu, Silene trao trả dải ruy băng cho cô. Bản thân anh bất ngờ khi nhận ra mình đang run đến thế nào khi đầu ngón tay của cả hai chạm vào nhau. Dù đã cách bởi một lớp găng tay, cảm giác các ngón tay của cô vẫn rất cứng và rõ ràng không giống con người.
“Tôi trả cô. Còn nữa, tôi có chuyện cần hỏi. Tôi đang tìm một người…”
“Một người phụ nữ tóc bạc, tuổi đã lục tuần và rất am hiểu về tóc tai ạ?”
“P-Phải. Mẹ tôi hồi trước từng là nhà tạo mẫu tóc…Làm sao cô…?”
Cô gái, một tay giữ lấy mái tóc ngăn không cho nó bị cơn gió thổi tung vì đang không được buộc lại, và chỉ ngược về hướng mà cô đi đến đây. Dẫu hơi khó nhìn vì khoảng cách xa, anh vẫn nhận ra cái người với vóc dáng thấp bé đang đứng đó chính là mẹ mình.
“Chúng tôi cũng đang tìm ngài đây ạ.”
Bất kể là cử chỉ như thế nào, cô cũng đều xinh đẹp đến nỗi nếu mà có bị nhầm lẫn với một bức họa thì cũng không phải điêu ngoa, Silene nghĩ.
*
Những người đã trông chừng mẹ của Silene là một Búp bê Tự Động Thủ Ký và một người đưa thư đang dở chuyến hành trình. Hình như là đương lúc dừng chân bên đường vì chiếc mô tô gặp trục trặc thì họ trông thấy mẹ của anh đang lang thang trên đồng.
“Bà ấy bảo mình đang lên núi để tìm chồng và con trai mình. Mới sớm tinh mơ mà đã bắt gặp ai đó đi lòng vòng với lô cuốn trên đầu chẳng phải kì lạ lắm sao? Chúng tôi thì đã gặp khó khăn sẵn rồi, nhưng khi con người ta nhìn thấy ai khác còn gặp khó khăn hơn cả bản thân, ta sẽ giữ được sự điềm tĩnh. V này.” Đang lọ mọ với chiếc mô tô giở chứng, anh ta xòe tay về phía cô gái.
“Tên tôi không phải ‘V’. Tên tôi là ‘Violet’.” Vén lọn tóc ở hai bên ra sau tai, cô ngồi xổm xuống. Lục đồ nghề từ trong chiếc túi nằm dưới đất, đặt nó vào tay anh.
Phớt lờ lời bình luận của cô, anh lặng thinh tiếp tục công việc của mình. “Thấy tóc của V chứ. Cụ ấy khen đẹp rồi hỏi ‘cho ta sờ tóc con nhé’, thế nên bọn tôi cứ để cho cụ chơi với tóc của cô ấy luôn. Tôi thì vướng tay vướng chân với thứ này. Còn V thì chơi với cụ. Và rồi anh xuất hiện.”
“Mẹ tôi…có chút…vấn đề về đầu óc…Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho hai vị.”
“Quả thật…Chà, những người bị như vậy cũng chẳng hiếm. Mất đi khả năng phân biệt đâu là trí tưởng tượng, còn đâu là kí ức của bản thân. Có những người trẻ măng mà còn bị nữa là…Vẫn không chạy…Chịu rồi. Cho xin cái khăn tay đi.” Nhẹ nhàng lau sạch đống dầu nhớt bám trên tay, anh ta đứng dậy.
Dáng người của anh ta có chút nhỉnh hơn Violet. Mái tóc dấp dáng bờ cát đượm nắng óng ánh vàng. Đường chân tóc thấp, song tóc mái của anh được chải chéo hẳn về một phía. Cặp mắt thiên thanh tươi sáng, dịu dàng mà đầy gai góc.
Trông những đường cong trên thân hình kia, có thể thấy là anh ta đang mặc một chiếc quần bó. Ngược lại, phần thân trên vận thùng thình một chiếc sơ mi nhuộm màu vàng chanh cùng với đai đeo quần. Phần gót của đôi bốt cao bất thường. Đã vậy lại còn là hình thập giá. Thật là một bộ cánh hào nhoáng. Kể cả thế, dẫu có lột sạch đồ đi nữa thì anh ta vẫn sở hữu cho mình vẻ ngoài của một kẻ có thể dụ ngon dụ ngọt phụ nữ dễ như trở bàn tay.
“Cái này…hoàn toàn vô vọng rồi. Bị gì không bị, lựa giữa một cái vùng quê bốn bề toàn cỏ là cỏ thế này để mà hỏng xe thì đúng thật là…” Anh đưa cánh tay chùi qua loa đống mồ hôi đã ướt đẫm trán, trông rõ mệt nhọc.
“Benedict, tôi sẽ chạy về thành phố trước đó mà ta vừa đi qua để tìm người giúp đỡ thử xem sao. Chạy ngược trở về sẽ gần hơn là tiếp tục tiến về phía trước.”
“Ờm, sao…”
Chẳng nghe thấy Silene toan cất giọng, người đàn ông – Benedict – cau mày trước những lời vừa rồi Violet. “Tôi không quan tâm cái sức mạnh lố bịch đến nực cười của cô, không bao giờ có chuyện tôi sẽ để cho phụ nữ một mình làm chuyện đó đâu nhá. Thậm chí nếu mà đằng này gần hơn thật đi chăng nữa, nó vẫn rất là xa. Chẳng những vậy, hậu quả thể nào ông nội đó cũng sẽ mắng tôi cho mà xem.”
Violet hơi nghiêng đầu. “Vậy ạ? Benedict, rõ như ban ngày là anh đã kiệt sức khi phải gánh vác công việc chuyển phát thư hằng ngày và đảm nhận thêm cả nhiệm vụ đón tôi trên đường về rồi, vậy thì trong tình huống như thế này, chẳng phải nên để cho người vẫn còn nhiều thể lực hơn đi thì sẽ tốt hơn sao ạ? Tôi thấy việc là đàn ông hay phụ nữ chẳng nói lên được điều gì hết cả ạ. Quyết định này là vì sự sống còn của hai ta đấy ạ.”
“Ờm, tôi định nói…”
“Nghỉ, giọng ổng oang oang trong đầu tôi luôn rồi này. Thể nào cha già cũng sẽ, ‘Benedict…chú…tại sao chú lại cho bé Violet làm như vậy hả? Chú bắt em ấy chạy á?’ tiếp đến sẽ là một tràng thuyết giáo về phép tắc ứng xử của một quý ông mà ổng tự hào.”
Màn giả giọng đầy diễn cảm của anh ấy hẳn là đang nhại lại vị chủ tịch của công ty bưu chính.
“Hỏi một cái…thì kiểu gì mà cô chẳng khai sạch? Cô đâu có biết nói dối.”
“Tôi không lừa dối Chủ Tịch. Báo cáo của tôi chỉ có sự thật mà thôi.”
“Vậy thì tệ quá rồi chứ còn gì nữa?”
“Tôi sẽ kể sự thật nhưng sẽ bao che cho anh, Benedict. Tôi sẽ bảo rằng bản thân mới là người đề xướng.”
“Hỏa mù của cô mà là đạn thật thì tuyệt rồi, nhưng đây là trong hội thoại hằng ngày nên khác gì lạy ông tôi ở bụi này đâu nên là bỏ ý định đó đi.”
“È hèm!” Phải đợi Silene lớn tiếng thì hai người họ mới chịu nhìn sang phía anh.
Có lẽ do cơn mệt mỏi bủa vây vì đã đi bộ một quãng đường dài, mẹ anh đã thiếp đi ngay trên lưng anh. Violet đặt ngón trỏ lên môi.
Anh cười gượng. “Nếu mọi người đang gặp khó khăn, cả hai có thể đến làng của tôi. Tôi sẽ dẫn đường cho hai vị, thay cho lời cảm ơn vì đã trông coi mẹ của tôi. Ngài đẩy chiếc xe được chứ ạ? Nếu đi tiếp, sẽ mất một khoảng thời gian nhưng mà tôi sẽ đưa hai vị đến chỗ của người có thể sửa nó ạ.”
“Thật sao?”
Silene gật đầu. “Làng tôi thời gian này có hơi đông, thế nên cũng sẽ mất thời gian đấy…phải rồi. Nếu hai vị có thể…nán lại đây một ngày, có lẽ ta sẽ tìm được giải pháp. Chúng tôi cũng có mở tiệc chiêu đãi nữa. Chẳng giấu gì mọi người, làng tôi sắp tổ chức đám cưới. Ở vùng này, bất cứ khi nào có dịp cưới xin là cả làng sẽ tụ tập tiệc tùng tưng bừng. Trong khoảng thời gian này, ai chúng tôi cũng tiếp đón, cũng mời đến làng. Vừa hay bây giờ còn đang là thời gian đẹp nhất để đón tiếp khách khứa đấy ạ.”
“Có rượu không?”
“Tất nhiên rồi ạ.”
“Vũ nữ và thức ăn ngon thì sao? Với cả chỗ ngủ nữa.”
“Phụ nữ thì, ờm…Anh Benedict. Cái đó còn phải tùy thuộc vào anh nữa ạ, nhưng những thứ khác thì làng tôi không thiếu thứ gì.”
Sau khi chắp tay tạ ơn trời phật xong, Benedict quay sang Violet rồi chìa ra cả đôi bàn tay. Violet hai mắt nhìn chúng với vẻ khó hiểu.
“Như này này. Như này này.” Anh chộp lấy cả hai tay cô và giơ chúng lên trời cùng với mình. “Sống rồi.”
“’Sống rồi’?”
“Không cần phải làm đến vậy đâu.” Benedict phì cười. “Cái này người ta gọi là định mệnh đấy. Dù chẳng biết là ai hết, nhưng mà hãy cùng nâng ly cho hạnh phúc của đôi uyên ương này nào.”
Silene cũng cười khi nghe được những lời vừa rồi của Benedict. Đưa mắt nhìn người mẹ trên lưng, nụ cười trên môi anh vụt tắt, song anh vẫn gượng ép cất một giọng điệu phấn khởi, “Anh nói đúng đấy, tôi cũng là người nhà của đôi uyên ương đó đấy.”
*
Ngôi làng mà Silene dẫn mọi người đến có tên là Kisara. Nhà cửa trong làng mọc lên tựa như là có dụng ý, tất cả nếu ghép lại sẽ thành một hình bán cầu. Chính giữa là lễ đường với nhà rạp bằng đá và một cái giếng. Tưởng chừng chúng mới là những công trình đầu tiên xuất hiện tại mảnh đất này vậy, nhưng hiện đang có một đám đông vây quanh nhà rạp. Trong đám đông toàn là nữ giới, nhiều đến nỗi khiến người ta không khỏi thắc mắc liệu có phải tất cả phụ nữ trong làng đều đã tập hợp ở đây cả rồi không. Họ đang nấu ăn và trang trí cho lễ đường, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.
Violet với Benedict bốn mắt nhìn cảnh tượng kia rất đỗi lạ lẫm. Khi Benedict hỏi Silene là đàn ông trong làng đâu cả rồi, anh chỉ tay về phía một loạt những căn lều được dựng cách ngôi làng không xa. Dãy lều vải đủ sắc màu hiện lên một cách nổi bật, tương phản với nền trời xanh biếc và đồng cỏ nội xanh rì. Những túp lều này rõ là được dùng làm chỗ ngủ tạm cho khách khứa. Nhìn bề ngoài, những người này đúng thật có ý định đón tiếp nồng hậu tất cả những ai ghé qua mà không cự tuyệt một người nào.
Lúc này, mọi người cùng tiến thẳng đến nhà của Silene. Con đường duy nhất trong làng, chật hẹp nhưng đầy ắp những thứ – nào là những bồn hoa gỗ được đặt trước cửa nhà đang khoe sắc, rạ khô, những chú mèo đang ưỡn thân. Giữa cảnh vật muôn ngàn như vậy, đâu đó có tiếng chuông ngân vang. Silene giải thích rằng thứ thanh âm ngân vang ấy là thanh âm của gió đưa chùm những chiếc chuông va vào nhau, vốn là một món hàng thủ công mỹ nghệ đặc trưng của làng anh.
Ngước lên trên là những sợi thừng mảnh bắt chéo qua con đường, giăng từ cửa sổ nhà này sang nhà khác, được dùng làm giàn phơi quần áo của người dân. Trên đó cũng lủng lẳng những chùm chuông. Những người thiếu nữ vừa thu dây phơi vào, vừa trò chuyện rôm rả như đang chơi đùa. Trong lúc họ làm thế, những chùm chuông cũng đồng thời ngân vang giai điệu của mình. Khi Benedict hướng mắt về phía những cô gái ấy, các cô lộ ra một điệu cười hệt như đang hét rồi đóng sầm cửa sổ lại.
Ngôi làng mang một sự thanh bình mà ta sẽ không thể nào cảm nhận được ở những đô thị lớn, một nét đặc trưng của những cộng đồng nhỏ lẻ.
Một khi đi hết đoạn đường chật hẹp, hai bên đường ngay lập tức được nới rộng, và xa tít phía cuối là một căn nhà nằm tách biệt, to hơn hẳn số còn lại. Bên trong khu vườn ấy, những bụi hồng đang bung nở dù trông không được chăm sóc tốt cho lắm.
Hai người phụ nữ với khuôn mặt tràn ngập âu lo đang đứng trước cổng vào.
“A, vậy là bà ấy không sao rồi ạ!?” Lao đến hết tốc lực là một người phụ nữ trung niên đang mang một chiếc tạp dề.
Thở dài một cú, Silene lên tiếng với giọng trầm thấp, “Đừng ‘bà ấy không sao rồi’ với con. Dì xem việc này bình thường lắm ạ? Đừng bảo với con là chuyện này thường xuyên xảy ra…”
“Đêm qua, tôi đã khóa cửa phòng Phu nhân lại kĩ càng rồi ạ. Cậu chủ, có phải sau đấy cậu đã đến không ạ? Cậu đã khóa cửa rồi chứ? Cửa phòng chỉ có thể mở ra từ phía ngoài mà thôi.”
“Việc đó…”
“Mấy năm nay, việc này đều được giao hết cho Cậu Chủ nên lâu rồi tôi cũng không đi kiểm tra bà chủ như vậy.”
“Con xin lỗi. Là lỗi tại con…”
Bầu không khí giữa họ không có vẻ gì là dễ chịu.
Người phụ nữ còn lại tiến đến bên Silene. Cô sở hữu làn da bánh mật cùng đường nét khuôn mặt hòa nhã. Người phụ nữ ấy cúi đầu chào Violet và Benedict, hai con người im lặng đứng nhìn tất cả. Đến lúc này thì Silene mới sực nhớ ra là ở đây vẫn còn hai người nữa ngoài các thành viên trong gia đình anh.
“X-Xin thứ lỗi…để tôi giới thiệu với mọi người. Cô ấy là…là…người sẽ trở thành vợ của tôi vào ngày mai, Misha. Còn đây là người hầu của mẹ tôi, dì Delit. Tôi không sống chung với mẹ mình. Misha, dì Delit. Họ chính là người đã tìm thấy Mẹ đấy.”
Họ lập tức hiểu ra ngay những lời vừa rồi mang sức nặng đến nhường nào, lẽ ra họ phải thể hiện lòng biết ơn với hai người bằng thái độ giống như Silene mới phải. Cả Misha và dì Delit cùng chào đón hai người vào nhà, đối đãi hai người như đối đãi những vị thánh. Kể từ lúc đó trở đi, họ bận tối tăm mặt mày. Cô dâu và chú rể, những nhân vật chính của đám cưới ngày mai, dường như có rất nhiều nhà phải đến để chào hỏi, thế nên họ đã cùng nhau ra ngoài. Họ xin lỗi vì đã không thể tiếp đãi khách một cách đàng hoàng, song Violet với Benedict thì đã vô cùng hài lòng khi có được một chỗ để nghỉ chân và cả hai đã tiễn họ ra đến cửa mà không hề bận tâm đến điều đó.
Đến gần chính ngọ thì dì hầu Delit chu đáo đãi các vị lữ khách một bữa cơm. Có lẽ nguồn cơn đến từ cơn mệt mỏi bủa vây, ăn xong là Benedict lăn ra ngủ luôn, hệt như một cỗ máy đã cạn kiệt năng lượng. Ban đầu, anh cứ gật gà gật gù, rất nhanh sau đó thì chịu không nổi nữa nên anh ngả người ra đánh một giấc ngay sô-pha.
Công việc của một nhân viên đưa thư bao gồm nghĩa vụ vận chuyển toàn thời gian. Chẳng những thế, anh còn tạt ngang qua đón Violet trên đường, và khi chiếc xe máy bị hỏng, anh đã phải lao tâm về việc sửa chữa, bởi thế mà sức lực hoàn toàn bị rút cạn.
Cũng ngồi trên chiếc sô-pha ấy, Violet lặng lẽ để cho anh tựa vào người mình mà ngủ bên cạnh, và khi cảnh vật đã trở nên yên ắng, lúc bấy giờ cô mới đưa mắt quan sát xung quanh. Trên ô cửa sổ cũng là những chùm chuông. Chúng ngân lên từng hồi. Tiếng dì Delit rửa chén vọng đến từ sau bếp. Cùng với tiếng thở nhịp nhàng của Benedict thiu thiu ngủ, tất cả giao hòa, hợp thành một buổi chiều hè bình lặng.
Dù không hề cảm thấy buồn ngủ, Violet đóng mí mắt lại. Tưởng chửng như lần đầu tiên cô được cảm nhận sự thanh bình ẩn chứa bên trong những âm hưởng của đời sống thường ngày ở xung quanh mình. Mái nhà mới của cô, gia tộc Evergarden, là một căn biệt thự mà kích thước của nó phải bằng rất nhiều căn nhà tại ngôi làng này gộp lại, và cũng chính vì thế, cảm giác ngồi trong một ngôi nhà mà cô có thể tồn tại và thư giãn mà chẳng phải làm gì cả có gì đó thật kì lạ. Thế nhưng, ngay khi cô nghe thấy thứ âm thanh lách cách phát ra từ cửa trước, đôi tay cô liền tìm đến khẩu súng ngắn bên trong chiếc áo khoác.
“Ô kìa. Có khi nào là người sửa xe đã đến rồi không nhỉ?” Dì Delit tiến về phía cửa chính, những bước chân vang dội khắp căn nhà.
Ngó sang bên cạnh, Violet có thể trông thấy đôi mắt Benedict đang hé mở. Ngón tay anh cũng đã đặt lên khẩu súng ngắn của mình. “Có thể an tâm ngủ tiếp rồi ạ.” Cô bảo với anh, thế rồi anh lại nhắm mắt như được nhẹ nhõm phần nào.
Hai người bọn cô có đôi chút tương đồng. Mỗi khi đứng cạnh nhau, cả hai luôn bị nhầm là anh em do mái tóc và đôi ngươi đồng màu kia.
Tự hỏi liệu có gì việc cần cô phụ một tay không, Violet đã định tiến lại nơi cửa chính, nhưng khoảnh khắc nghe thấy tiếng gọi của ai đó giữa những thanh âm của đời sống thường nhật, đôi chân cô chợt khựng lại. Cô nghe thấy nó phát ra từ trên lầu hai. Cô bỗng nhớ ra mẹ của Silene đã được đưa lên đó trông hết sức cưỡng ép khi mọi người vừa mới đến đây. Bước lên những bậc thang bằng gỗ, Violet đứng tại hành lang lầu hai và lắng tai nghe thêm một lần nữa.
“Anh yêu à…?” Giọng của một bà lão vang lên. “Hay là Jonah đấy?”
Dường như bà đã nhầm lẫn Violet với một thành viên khác trong nhà.
“Cháu là Violet. Người mà bà đã tết tóc cho vào ban sáng ạ.” Đáp lại lời của bà, Violet thì thầm từ phía bên kia cánh cửa phòng.
*
Nơi đây là một ngôi làng nhỏ, song đám cưới sẽ có mặt tất cả dân làng. Từng người từng người một, cả hai cúi chào tạ ơn tất cả mọi người. Đến khi Silene và Misha đi về thì ánh dương cũng đã khuất dạng.
“Ôi chao, bé cô dâu không phải người vùng này à?”
“Con bé hiểu được tiếng của chúng ta kìa, nhưng mà nói sai tùm lum luôn. Cưng ghê.”
“Silene này, con đối xử tốt với cô bé đấy nhé. Con không thấy con bé chỉ có thể dựa vào con thôi à?”
Với anh thì đi chào hỏi cũng chẳng phải việc gì quá phiền nhiễu, mà phải là sau đó, khi mấy bác gái bắt đầu chất vấn, tọc mạch về vị hôn thê Misha của anh kìa. Vì phần lớn thời gian anh là người tiếp chuyện thay cho Misha vẫn còn bẽn lẽn và có phần không giỏi ăn nói, cổ họng Silene giờ đã khô khốc.
“Đã tối rồi ư?” Misha lầm bầm cụt ngủn, Silene gật đầu đáp lại.
Thông thường, ngôi làng đến chừng chạng vạng tối sẽ trở nên vắng lặng, ấy thế mà hôm nay nó lại huyên náo lạ thường. Mọi người ai cũng nức lòng đón chào buổi hôn lễ. Nghĩ đến chuyện tất cả đều được chuẩn bị vì Misha và anh, Silene ngộ ra rằng lễ cưới không đơn thuần là thứ chỉ dành cho mỗi hai con người. Anh nắm lấy bàn tay Misha một cách chân thành.
“Phư phư.” Cô e thẹn khúc khích. “Các cô chú trong làng…tốt bụng thật anh nhỉ.” Có lẽ vì cảm thấy thoải mái hơn khi chỉ trò chuyện với một mình Silene, cô bắt đầu cất tiếng. “Anh trai em đã qua đời trong cuộc Đại chiến, anh ấy đã cố gắng nuôi nấng em thay cho cả phần của bố mẹ. Em hạnh phúc vì mình cưới được anh. Vậy là em đã có thể lại…có cho mình một gia đình rồi.” Cô nở nụ cười ngượng ngùng. “Dì Delit nấu ăn ngon lắm. Dì ấy đã dạy cho em những món mà anh thích rồi đấy. Nhà của mẹ cũng…rất to nữa. Đồ sộ ghê nơi, đến nỗi làm em tưởng là…nó có thể chứa gọn tất cả mọi người luôn cơ.”
Dẫu giữa hai người đang có một cuộc trò chuyện thanh bình, Silene lại hờ hững thốt rằng, “Em không cần phải thận trọng như thế đâu.”
Misha đột ngột đứng lại. Do là hai người còn đang nắm tay nhau và anh thì vẫn tiếp tục bước đi, cánh tay bị kéo làm cô suýt thì vấp ngã. “Em xin lỗi.”
“Không, anh cũng…xin lỗi.”
“Không ạ, em mới là người phải xin lỗi…em đã nói một điều…mình không nên nói. Dù cho…em…đã biết…anh rời khỏi ngôi nhà ấy là bởi vì anh ghét nơi đó và cả mẹ của anh.”
Đó chính là điều khiến anh say đắm Misha. Thật thà, tử tế và biết quan tâm đến người khác.
“Có điều, em vẫn không hiểu tại sao anh lại ghét bà ấy. Ta nên trân trọng cha mẹ của mình mới phải chứ.”
Và cũng là một con người có đạo đức.
Bàn tay đang cầm tay cô của anh đã ướt đẫm mồ hôi. Tâm trí hối thúc Silene buông tay ra để chùi hết chúng đi, thế nhưng anh chẳng những không làm như thế mà thay vào đó còn nắm tay cô chặt hơn nữa. Anh không muốn gây ra một nỗi ghê sợ trong lòng của người sẽ cùng sánh bước với mình cho đến hết quãng đời còn lại này.
“Không ai…có thể chịu nổi Mẹ cả.”
Không như Silene chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cô, Misha hướng ánh mắt của mình trực diện vào anh. “Dạ.”
“Mẹ đã như vậy từ khi anh còn nhỏ rồi. Nó không phải là vì tuổi tác mà sinh bệnh. Anh từng có một người cha, và…một người anh trai nữa…nhưng rồi một ngày nọ, cha bỏ nhà đi biệt tích, dẫn cả anh trai theo.”
“Tại sao vậy ạ…?”
“Chẳng rõ nữa, khi đó anh còn nhỏ quá. Có lẽ là vì…thường ngày…mối quan hệ vợ chồng của họ đã rất tệ rồi. Bọn họ…rất hay cãi vã. Anh đã từng chứng kiến cả hai người họ giận nhau rồi bỏ nhà đi rất nhiều lần rồi. Thế nên khi ấy anh cứ ngỡ là ông ấy rồi sẽ sớm quay về thôi…”
Thế nhưng ông ấy đã không quay trở lại.
—— Khi ấy, tại sao Cha lại mang anh trai đi mà không phải là mình?
Liệu có phải vì anh trai là con đầu lòng hay không? Tuổi của cả hai chỉ cách nhau mỗi ba năm, nhưng anh luôn có cảm giác rằng cha làm gì cũng thiên vị anh trai hơn. Thí dụ như thứ tự được tặng quà, tần suất được cha xoa đầu giữa hai anh em, hay là sự khác biệt trong những câu từ mà cha sử dụng để khen ngợi hai anh em. Từ góc độ của người ngoài nhìn vào, chúng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng trẻ con lại rất nhạy cảm với sự khác biệt ấy.
—— Chắc hẳn…ông ấy đã chọn dẫn theo đứa con mà ông thương yêu nhất. Mình có cảm giác là như vậy.
“Kể từ thời điểm đó, Mẹ bắt đầu hành xử kì lạ. Từng chút, Từng chút một…bà ấy trở nên mất trí, tựa như một cỗ máy bị lỏng ốc vậy. Mới đầu, mẹ bắt đầu gọi anh bằng tên của anh trai. Mỗi lần anh phàn nàn, ‘mẹ nhầm rồi, con không phải Jonah, con là Silene’, bà ấy sẽ xin lỗi và chỉnh lại. Tuy nhiên, bị gọi nhầm tên chỉ mới là khởi đầu mà thôi.”
Misha đặt bàn tay kia của cô dọc theo chiếc bàn tay đang nắm lấy tay anh. Cô muốn san sẻ những khổ đau mà nửa kia của mình đã phải chịu đựng trong cuộc đời. Dẫu đó chỉ là một cử chỉ nhỏ nhặt, nó vẫn khiến Silene mãn nguyện khôn xiết. Anh có thể dõng dạc thừa nhận rằng đó chính là thứ mà anh khát khao.
“Mẹ bắt đầu lầm tưởng anh với Cha, lắm khi là anh Jonah.”
Anh của quá khứ chưa bao giờ được nếm trải những niềm vui này.
“Khi bà ấy nhầm anh là Cha, bà sẽ bắt đầu chửi bới, vừa khóc lóc vừa đánh anh. Khi Mẹ nhầm anh với anh trai, bà chỉ ôm anh và hỏi han rằng rốt cuộc thời gian qua anh đã ở đâu. Việc này đã tiếp diễn nhiều năm rồi.”
Silene không cảm thấy bản thân đáng thương.
“Nhưng rồi, khi cơ thể anh bắt đầu phát triển vượt bậc, anh trở nên cao lớn hơn. Hoàn toàn không còn trông giống Cha với Anh trai nữa. Anh tin rằng…đây là…một điều tốt.”
Dù vậy, anh cũng không xem bản thân là một người hạnh phúc. Nhìn lại tuổi thơ của mình, anh chưa từng có một chút kỉ niệm nào gọi là vui vẻ. Khi ấy anh bắt đầu phải đi làm bởi vì mẹ anh không còn khả năng đó nữa, và mỗi khi trở về nhà, thứ vây ám tâm trí chỉ có nỗi sầu khổ.
“Anh đã được giải thoát khỏi việc bị nhầm lẫn với người khác.”
Nó là cả chuỗi những sự kiện.
“Nhưng rồi, một lời nguyền khác lại tiếp tục dày vò anh.”
Một chuỗi những bi thương.
“Đến lượt anh không biết bản thân mình là ai.”
Nhằm đặt dấu chấm hết cho tất cả mọi chuyện, anh phải tách ra khỏi bà ấy.
“Mẹ cũng không còn nhận ra anh là ai. Bà ấy chỉ nhớ được anh trong bộ dạng thuở bé mà thôi. Dì Delit bảo với anh rằng…dạo gần đây mẹ bắt đầu đi tìm anh. Thế có tức cười không chứ? Anh vẫn luôn, luôn luôn, luôn luôn…”
Chính vì cả hai là gia đình, anh mới phải tách mình khỏi bà ấy.
“…luôn luôn ở cạnh bà ấy mà.”
Mặc cho hành động ấy có là vô tâm đi chăng nữa, nó cũng là thứ cuối cùng anh muốn đặt niềm tin vào. Mọi người trong làng đều đã biết chuyện, nhưng đây là lần đầu tiên anh bộc bạch với người ngoài. Anh đã trưởng thành, đã ra ngoài làm lụng, dám đặt chân ra thế giới bên ngoài, rơi vào lưới tình với một người con gái anh gặp tại chốn ấy và được nếm cái hương vị của tự do sau khi đã được giải thoát khỏi những muộn phiền trĩu lòng anh bấy lâu nay. Anh sẽ không cho phép bất kì ai phá hoại nó.
“Đó là lý do tại sao anh sẽ không ở chung với Mẹ.”
Đôi bàn tay Silene tuyệt vọng níu chặt lấy cái khung cảnh hạnh phúc mà khó khăn lắm mới có thể chạm đến.
*
Khi về đến nhà, dì Delit ra đón họ ngoài cửa bằng câu, “Tôi ngóng hai người mãi”. Trên tay dì đang cầm cả sấp thư. Chúng đã gây kha khá rắc rối trong khoảng thời gian cả hai vắng nhà, là điện tín mừng cưới từ những người thân và bạn bè ở xa không thể đến tham dự.
Thị trấn mà Silene và Delit sống nằm khá gần ngôi làng. Thật ra anh đã định cử hành hôn lễ tại đó và bỏ lại mẹ của anh, nhưng Misha không đồng tình. “Chỉ cần anh vẫn còn ít nhất một vị thân sinh, anh nên cho họ chứng kiến đám cưới của mình chứ.”, cô đã nói với anh như vậy. Vì lí do đó, bạn bè đồng nghiệp của họ chẳng thể đến tham dự.
“Theo lễ nghi cưới hỏi thì…ta phải làm gì với chúng đây ạ?” Silene rụt rè hỏi dì Delit.
“Để xem nào, những lá thư phải được truyền đạt lại một cách toàn tâm toàn ý. Hai người đã có ai đảm nhận việc này chưa ạ?”
Silene và Misha cùng quay sang nhìn nhau. Cặp đôi chưa hề nghe người dì lớn tuổi bên cạnh đề cập gì đến việc họ phải nhờ vả người khác và vẫn còn xa lạ với các nghi thức cưới hỏi.
“Nguy rồi…Nếu bắt buộc phải là người trong vùng…vậy thì người dì ở cửa tiệm bách hóa có được không anh?”
“Không được đâu…mình không thể nhờ bất chợt như vậy được. Ngày mai là hai chúng mình cưới rồi mà.”
“Nói như vậy có nghĩa là Cậu chủ cũng chưa tính đến bài thơ tình dành tặng cô dâu luôn nhỉ. Cậu bắt buộc phải làm nó đấy ạ.”
Theo phong tục truyền thống thì chú rể phải đọc một bài thơ tự soạn chứa đựng những cảm xúc của mình dành cho người thương ngay giữa hôn lễ.
“Tôi định là sẽ không làm đâu bởi nó xấu hổ lắm…”
“Thế là không được! Hôn lễ mà thiếu đi thơ tình…thì khác nào ta đang xúc phạm các khách mời đâu ạ.”
Bị khiển trách bằng một thái độ đầy bất mãn, Silene chùn bước.
“Cử hành hôn lễ đối với làng ta mang ý nghĩa nhằm bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với những lời chúc phúc, bằng cách bỏ thời gian và công sức ra chuẩn bị một dịp cho mọi người cùng hòa chung hoan hỉ. Ta không thể bỏ bê truyền thống được. Chẳng phải…mọi người đều đang tình nguyện góp sức giúp đỡ rất nhiều việc sao ạ? Tất cả đều nhờ có sự hỗ trợ và động viên tương hỗ đấy ạ. Nếu không nghiêm túc đáp lại tấm chân thành ấy thì cả hai sẽ mọi người bị chỉ trích đấy ạ.”
“N-Nhưng…”
Biết phải nhờ ai mới được đây chứ?
Dường như ba người tranh luận quá nảy lửa, một trong những vị khách đã mở cửa sổ và thò đầu ra bên ngoài như thể đang tò mò xem đã xảy ra chuyện gì. Cô cũng đương cầm một phong thư trên tay.
“A, chẳng phải người phù hợp nhất cho vai trò này vừa hay đã ở đây rồi sao ạ?!”
“Không phải, nhưng…họ là khách mà.”
“Nhưng cô ấy là một Búp Bê Tự Động Thủ Ký mà, đúng chứ ạ? Chẳng phải sở trường của họ là tường thuật và viết lách sao ạ? Cậu chủ, cậu có thể nhờ cô ấy đấy ạ.”
Trái ngược những lời lẽ lạc quan của dì Delit, vẻ gượng gạo của Silene càng lộ rõ,
miệng anh như bị ngậm hột thị.
“Tôi đồng ý.”
“Ơ?”
“Tôi nhận việc. Tôi sẽ đảm nhận việc đọc thư và soạn thơ…để trả ơn đêm nay cho mọi người.”
Thật không ngờ, Violet lại là người mở lời nhận trách nhiệm ấy. Hai bên mới quen biết nhau còn chưa được một ngày, nếu đổi lại là anh thì anh không nghĩ mình sẽ có thể nói ra những lời giống như thế. Trong mắt Silene, cô là một người phụ nữ khiêm tốn.
“Dù sao, đây cũng là một buổi lễ trọng đại mà.”
Những lời Violet Evergarden vừa nói ra đè nặng lên trái tim Silene.
*
Trang phục cưới của cô dâu tại vùng ngoại ô của Eucalypt Basin còn bao gồm một chiếc áo thụng đỏ với những chi tiết, hoa văn thêu bằng chỉ màu vàng nhũ. Cô dâu đầu đội vòng hoa, lớp son phấn hồng sắc điểm xuyết cho mí mắt và đôi môi. Trái lại, chú rể thì mặc một chiếc áo thụng trắng. Một tay cầm khiên là biểu trưng cho sự bảo hộ đối với tổ ấm và tay còn lại cầm liễu kiếm [note55166] phủ sơn vàng nhũ, tượng trưng cho sự giàu sang, thịnh vượng.
Buổi sáng, cô dâu và chú rể sẽ đi bộ và nhận lời chúc từ tất cả mọi người trên đường. Sau đó, tiệc cưới sẽ được tổ chức tại lễ đường của ngôi làng. Sân khấu của hôn lễ, thứ mà phụ nữ trong làng đã chuẩn bị vào vào ngày hôm qua, trông cực kì hoàng tráng. Nhà rạp của lễ đường được trang trí xen kẽ hoa hồng đỏ và trắng, hai chiếc ghế làm bằng dây leo được đặt tại đấy cùng với một chiếc bàn dài. Xếp bao quanh nhà rạp là những hàng ghế đều đã chật kín khách mời. Bọn họ chào đón đôi trai gái mới đến nơi bằng một tràng vỗ tay.
Riêng những dịp như thế này, ngay cả những người thường ngày vẫn luôn cần mẫn làm lụng cũng sẽ khoác lên những bộ quần áo chỉnh tề mà đến tham dự. Những chiếc mũ lộng lẫy đầy bắt mắt, những bộ đầm sặc sỡ với đủ mọi màu sắc trên trần đời. Và không chỉ có người lớn mới ăn vận. Ngắm nhìn khung cảnh đám trẻ con ríu rít nô đùa cùng nhau với đôi cánh thiên thần trên lưng thì có là trái tim sắt đá nhất cũng phải tan chảy.
Khi hôn lễ bắt đầu, dàn nhạc bắt đầu đưa những âm hưởng hòa vào bầu không khí và thức ăn được dọn lên. Tiếp đến là khoảng thời gian dành để nhảy nhót. Bắt đầu, những người phụ nữ được học nhảy đã tiến lên trình diễn một màn vũ đạo nhóm. Phần trình diễn dần dần được mọi người hưởng ứng, nhưng khi anh chàng đưa thư tóc vàng hoe tiến lên sân khấu, tiếng hoan hô nhiệt liệt reo lên từ phía những thôn nữ. Màn khiêu vũ của Benedict hoàn hảo đến không ngờ mặc dù đang mang đôi bốt trông không khác gì của phái nữ kia, và rồi, khi anh hoàn thành điệu nhảy của mình, những người thiếu nữ xinh đẹp tựa như đóa xuân ngời ấy, không những nắm kéo hai tay anh, họ còn ùa đến bao vây anh tứ phía và gây nên một trận ầm ĩ.
Violet Evergarden, người đã xung phong vị trí đọc thư, chẳng làm gì hào nhoáng như Benedict. Cô chỉ đơn thuần đứng một chỗ và lặng lẽ chờ đợi tên mình được xướng lên. Có lẽ bởi vẻ đẹp tựa như thần tiên giáng trần của cô, cô không nằm trong mục tiêu tán tỉnh của các cậu chàng, thậm chí còn chẳng thấy anh chàng nào có đủ dũng khí để đến bắt chuyện với cô.
Khi lượt của cô mãi cũng đã đến, cô hút lấy ánh nhìn của các quan khách với xấp điện tín trên tay. Không cần đến một câu “im lặng” nào để khiến cho đám đông nhốn nháo kia lắng xuống. Miễn đó là thứ mà họ muốn nghe, tự khắc mọi người sẽ im lặng.
Còn chẳng cần đến cặp đôi đang lo sốt vó, buổi lễ vẫn cứ thế tiếp diễn mà không có chút trở ngại nào do các dân làng đã quá quen với điều này. Misha thì thầm vào tai của Silene, “Trông có vẻ mọi chuyện êm xuôi rồi anh nhỉ?”
Dù cô là cô dâu của anh, dáng vẻ cô tuyệt trần đến nỗi anh đã có chút chết trân khi khuôn mặt cô đưa lại gần. “À phải, quả thật…đều nhờ công mọi người trong làng cả.”
“Thơ tình của anh…hay lắm.” Nói đoạn, Misha khẽ khúc khích. Có lẽ là bởi vì trong mắt cô, bộ dạng anh đơ ra như tượng, lầm bầm bài thơ tình mà anh dành tặng cho cô trông rất hóm hỉnh.
“Nhưng, là Violet đã viết hầu hết chúng…”
“Vâng. Lần đầu tiên trong đời…em được nghe những ca từ như vậy.”
“Đừng chọc anh nữa…mấy việc xấu hổ như vậy, anh nào có khiếu đâu mà.”
“Được gặp gỡ những người lữ hành phi thường như vậy quả là tuyệt vời anh nhỉ. Trông Mẹ có vẻ cũng rất tận hưởng ngày hôm nay đấy anh.”
“Thật vậy thì tốt quá.” Giọng Silene có chút chán nản.
Anh đã không ngừng cầu cho bà ấy chí ít là chỉ hôm nay thôi, sẽ ở yên một chỗ thế nhưng mà đến chừng đâu giữa hôn lễ là bà lại la cà thất thần và bắt đầu đi tìm anh vào nửa sau, thế nên theo yêu cầu của anh, Delit đã dìu bà về. Bởi dân làng đều biết về hoàn cảnh của anh, phía họ không hề có bất kì sự hỗn loạn nào – mà thay vào đó, người trở nên bất ổn là Silene.
—— Xấu hổ quá.
Anh cảm thấy như thể ngày quan trọng nhất đời mình đã bị người mẹ điên khùng ấy hủy hoại.
—— Thật mừng vì người mình cưới là Misha.
Chắc chắn cũng có người sẽ tức giận nếu những chuyện tương tự xảy đến với họ. Hệt như anh vậy.
—— Mình mừng…vì đó là Misha.
Silene cầm tay Misha, mò tìm chiếc nhẫn cưới mà anh đã đeo lên ngón tay của cô. Thứ minh chứng rằng giờ đây anh không còn đơn độc. Cảm giác của chiếc nhẫn giúp anh nhận thức được rằng đây chính là hiện thực chứ không phải mơ.
“Và cuối cùng, xin được gửi đến lá thư từ người mẹ dấu yêu của chú rể, chứa đựng những lời chúc phúc của bà đến hôn lễ của con trai, Ngài Silene, thật tình cờ có hôm nay làm ngày trọng đại.”
Tiếp sau lời của Violet, một tràng pháo tay bùng lên không ngớt. Silene hoang mang nhìn tứ phương tám hướng. Dường như Misha đã nghĩ rằng đây là một chương trình khác của hôn lễ và đã hòa mình vào bầu không khí, Nhưng Silene nào có biết gì về lá thư ấy.
“Thưa Bà Fran, tôi chân thành cảm ơn vì đã cho phép chúng tôi được ngồi cùng với tất cả mọi người tại một nơi đáng kính như thế này.” Violet lấy ra một phong thư y hệt cái mà cô đã cầm trên tay buổi chiều tối hôm qua và mở nó ra. “Theo yêu cầu từ người mẹ đáng kính của ngài, tôi sẽ truyền đạt bằng lời toàn bộ những lời chúc phúc đong đầy tình yêu thương này đến cho Chú rể Silene.”
—— Mình không được thông báo gì về chuyện này hết. Mình hoàn toàn…không biết gì về chuyện này cả.
Chẳng phải anh nên dừng cô lại hay sao? Không thể nào có chuyện lời của một con người thiếu mất trái tim mà lại đúng đắn được. Những lời nói và cách hành xử quái gở của bà ấy sẽ chỉ phá tung hôn lễ này lên mà thôi. Silene nhổm dậy khỏi chỗ ngồi.
Dù vậy, đôi ngươi xanh biếc của cô Búp Bê Tự Động Thủ Ký ấy tựa như đang nhìn thẳng vào góc sâu tâm hồn anh khi cô khẩn cầu anh hãy kiềm chế và giữ nguyên vị trí. “Tuy sẽ hơi trừu tượng, nhưng xin mọi người hãy lắng nghe.” Một tiếng thở dài phát ra từ cặp môi đỏ mọng tựa hoa hồng của Violet. Hệt như đọc thuộc lòng, cô cất giọng đọc lên những vần thư thiêng liêng ấy. “Mẹ biết, phiên bản đẹp nhất của chính mình là hình bóng của mẹ trong mắt con. Bởi lẽ mẹ trân trọng con như ngưỡng mộ một đóa hoa. Mẹ có thể nhìn thấy ánh tinh tú lấp lánh trong đôi mắt con. Bởi con trong tâm trí của mẹ chói lòa. Khi còn nhỏ, con không biết cách nói chuyện. Mẹ đã dạy cho con từng câu từng chữ, con còn nhớ chứ? Sắc xanh của bầu trời, cái giá lạnh của sương đêm, từng lời nói của con khi gây ra chuyện gì không tốt…giá như mẹ có thể cho con biết mẹ hạnh phúc đến nhường nào khi được cùng con nói về chúng. Mẹ tự hỏi liệu con có nhận ra, những lời khó nghe mà mẹ từng thốt ra với con cũng đều là tình cảm của mẹ dành cho con cả. Tương tự, dù cho con có làm tổn thương mẹ ra sao đi nữa, sự thật rằng con được sinh ra trên đời cũng sẽ xóa nhòa tất cả. Con không biết, đúng chứ? Con trai. Liệu con có nhìn thấy được vẻ đẹp bên trong đôi mắt của người mà con sẽ cùng sóng bước hết phần đời còn lại hay không? Con có nhớ được màu sắc của chúng kể cả khi đã nhắm mắt hay không? Chúng có tỏa sáng không nào? Nếu như hình bóng của con bên trong đôi mắt của cô bé tỏa sáng, thế nghĩa là cô bé cũng thương yêu con đấy. Con không được để cho nó trở nên phai nhòa. Con không bao giờ được phép hờ hững với tình yêu. Một ngọn đèn được đánh bóng sẽ tỏa sáng mãi. Viên ngọc quý ấy con phải tự tay chăm sóc. Không được hờ hững với tình yêu. Con trai à. Con đã bao giờ nhìn vào mắt của mẹ chưa? Nếu chưa thì con hãy thử làm thế đi nhé. Mẹ biết là chúng đã bị bóng đêm bao trùm rồi, nhưng bên trong nền trời đêm ấy là muôn vàn vì sao đang tỏa sáng đấy nhé. Xin con, hãy lặng thầm nhìn chúng nhé. Nếu con nghĩ rằng những gì nằm trong đôi mắt của mẹ – những gì ánh lên bên trong chúng – thật mỹ lệ, có nghĩa là con yêu mẹ đấy. Mẹ không thể nói gì hơn nữa. Thế nên, xin con, hãy nhìn chúng. Xin con hãy làm thế mỗi đêm thao thức không ngủ được. Bất kể có là nơi nào trên thế gian này, đôi mắt của mẹ cũng sẽ là một trong những gì đẹp đẽ nhất tồn tại đối với con. Đây là sự thật về lời hứa giữa con với mẹ. Con trai à, đây là tình yêu của mẹ dành cho con. Thế nên, xin con, đừng quên màu mắt của mẹ nhé.”
Tiếng vỗ tay ban đầu như gợn sóng lăn tăn dần dần biến thành những đợt sóng khổng lồ cuộn trào. Sau khi cúi người một cách mỹ lệ đúng nghĩa một Búp Bê Tự Động Thủ Ký, Violet bước sang một bên.
Silene không thể nhớ ra màu mắt của mẹ anh. Dù hôm nay và cả hôm qua, anh đều gặp bà ấy.
“Silene à? Anh ổn chứ?”
Chẳng những thế, anh không tài nào nhớ ra nó. Anh đã luôn né tránh việc nhìn vào khuôn mặt mẹ mình. Và tất cả đều là cố tình.
“Silene.”
Bị gọi bằng tên của người khác hết ngày này qua ngày khác mỗi khi hai người chạm mắt nhau là quá sức chịu đựng của anh. Không thể cho mẹ anh thứ mà bà tìm kiếm khiến anh rất khổ tâm. Bất kể có nỗ lực đến thế nào, anh cũng không bao giờ có thể đáp lại sự kì vọng của bà.
“Silene.”
Nếu như người mà cha đưa đi là Silene chứ không phải anh trai, có lẽ trái tim của mẹ đã không phải chịu tổn thương đến dường này.
“Chồng à.”
Nếu bà không phải ở cùng với đứa con mà đến cả cha mẹ nó cũng vứt bỏ nó này, mà thay vào đó là người con giỏi giang kia…
—— Nhục quá đi mất.
Lý do anh không giỏi những việc xấu hổ…
—— Nhục quá đi mất.
…là bởi vì chúng nhắc nhở anh rằng…
—— Nhục quá đi mất.
…bản thân anh là sự tồn tại đáng hổ hẹn đối với người khác.
“Ôi anh yêu, đừng khóc mà.”
Nhờ Misha lau đi những giọt lệ trên mắt anh, anh mới nhận ra bản thân đang khóc. Anh vội quay lưng đi. Những giọt lệ lại tuôn ra nhiều thêm.
—— Nhục quá. Nhục quá đi mất. Mình đúng là thứ hổ thẹn mà.
Lá thư của cô Búp Bê Tự Động Thủ Ký bóp nghẹt lồng ngực anh. Anh cảm thấy hổ thẹn vì đã day dứt với cái quá khứ thiếu thốn tình thương ấy đến tận hiện tại và đã trốn chạy khỏi người mà lẽ ra anh phải bảo vệ. Mẹ của anh, dẫu nghĩ rằng anh không còn, và dẫu đã mất trí, vẫn ra ngoài tìm anh.
“Xin lỗi, anh xin phép đi đây chút.” Anh báo cho Misha và rời khỏi hôn lễ.
“Anh đang đến chỗ Mẹ có phải không?”
Trông ánh mắt vững vàng và cái gật đầu ấy, cô thúc lưng anh.
“Đi đi anh.”
Trong khi tâm trí râm ran cái suy nghĩ bản thân là chú rể tệ nhất cõi đời vì bỏ ngang hôn lễ, anh vượt qua các khách mời. Bất chấp sự rời đi của anh, các khách mời vẫn phấn khởi như thường bởi lẽ bây giờ tiếp tục là thời gian nhảy nhót.
Anh rảo bước trên con đường nhỏ hẹp, hướng về phía căn nhà mà Mẹ và anh từng chung sống. Đôi chân của Silene gấp gáp tiến về căn nhà mà anh đã bỏ lại phía sau như thể đang trốn chạy. Khi anh đã đến được sân trước, Violet Evergarden, người đúng lý phải ở sảnh hôn lễ, đang đứng tại đó. Anh không nhìn thấy xe máy của Benedict đâu cả. Có vẻ việc sửa chữa đã xong xuôi.
“Chúng tôi vô cùng biết ơn.”
Có vẻ họ định sẽ rời đi mà không ở lại chứng kiến hôn lễ kết thúc.
“Tôi cũng vậy. Ừm…cảm ơn cô rất nhiều. Tôi đã nhận ra thất bại của mình…nhờ những ngôn từ mà tôi được trao cho. Mẹ đã nói với cô mấy thứ vô nghĩa…và cô…đã biến tấu chúng thành một bức thư đẹp đẽ đến vậy, có phải không? Bà ấy đã khiến cô phải làm một việc phiền phức…Bà ấy…rất hay đưa ra những yêu cầu ích kỷ. Chẳng khác gì hồi xưa khi chúng tôi còn sống cùng nhau cả. Thậm chí hôm nay vẫn thế, khi mà bọn tôi bảo bà ấy rằng hôm nay là ngày tổ chức lễ cưới, bà ấy còn đang sừng cổ với chúng tôi với lý do là bọn tôi cho bà ấy mặc một cái nón trắng đã lỗi mốt từ đời tám hoánh nào rồi.”
“Thứ lỗi cho tôi vì đã tự làm theo ý mình.”
“Không, không sao mà…”
“Trong khi ngài Silene và cô Misha đi ra ngoài, tôi đã nhận một yêu cầu từ mẹ của ngài. Yêu cầu chỉ đơn thuần là tôi giao bức thư này cho ngài, nhưng tôi lại hành động mạo phạm như vậy. Mẹ của ngài nói ngài có thể sẽ không chịu đọc nó nếu là chính tay bà ấy trao cho ngài, Ngài Silene,…tôi, hơn cả thế nữa, đã chọn một phương án chắc chắn sẽ truyền đạt được toàn bộ lời nói của bà ấy đến cho ngài. Bởi vì không có bức thư nào…là không đáng được gửi đi cả.” Violet nói.
Silene nhăn mày. Anh có thể hình dung cảnh tượng mẹ anh đang yêu cầu Violet. Thế nhưng, việc bà bảo rằng có lẽ anh sẽ không đọc bức thư thì quả thật kì lạ.
“Tôi tự hỏi tại sao mẹ tôi lại nói như vậy…việc tôi sẽ không đọc bức thư ấy.”
“Bà ấy bảo, bởi vì bà ấy đã luôn gây phiền phức cho Ngài Silene. Bấy lâu nay, bởi vì đánh mất một phần của gia đình, mà bà ấy đã đóng vào tim anh những mảnh ký ức cô đơn.”
—— Nói dối.
“Không không, làm sao có chuyện đó được.”
“Có gì kì lạ ạ?”
—— Nói dối, nói dối.
“Bà ấy…lẽ ra không thể nào nói năng có lí trí như vậy được mới đúng. Cùng lắm là mấy lời đại loại như “Ta muốn làm cái này” hay “Ta muốn làm cái kia” mà thôi. Nhưng…làm sao có chuyện đó được. Nó cứ như là…ý tôi là…”
—— Sao có thể được.
“Không có gì kì lạ cả ạ. Suốt khoảng thời gian trò chuyện với tôi, mẹ ngài hoàn toàn tỉnh táo. Cả lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau nữa, bà ấy cũng đã như vậy trong một khoảng thời gian. Bà ấy đã kể cho chúng tôi nghe về Ngài.”
—— Không thể nào như vậy được.
Silene loạng choạng rảo bước qua Violet và mở cửa căn nhà.
Từ sau lưng, giọng Violet vọng đến, “Thế thì, chúng tôi xin phép rời đi ạ.”
Chẳng còn tâm trí mà quay đầu lại, anh leo cầu thang, tiến thẳng đến trước một căn phòng trên tầng hai. Mẹ anh liệu có thể đang làm gì bên trong căn phòng chỉ có thể khóa từ phía ngoài này? Mở cái khóa móc, anh vặn tay nắm cửa. Cánh cửa sổ đang mở toang. Những luồng gió đang đùa nghịch khắp căn phòng.
Mẹ của anh đang ngồi bên bậu cửa sổ, mắt nhìn về trung tâm ngôi làng, nơi đang diễn ra hôn lễ.
“M-Mẹ.” Anh gọi. “Mẹ.” Anh cứ gọi bà như vậy, chẳng biết bao nhiêu lần.
Bà quay mặt lại nhìn anh, nhưng ánh mắt bà lập tức lại trở về bên ô cửa sổ. “Này, nhỏ giọng thôi…Jonah.”
Bà hiếm khi nào ngoái lại nhìn anh.
“Mẹ…Mẹ…M–Mẹ…”
Kể từ lúc gia đình anh tan vỡ, chưa một lần nào đôi mắt bà nhìn anh ánh lên sự tỉnh táo.
“Giờ mẹ đang bận việc quan trọng lắm.”
Chưa từng một lần.
“Mà Silene đâu rồi ấy con.”
“Mẹ ơi, con…ở đây ạ.” Anh thốt lên bằng giọng trẻ con.
Khi anh làm như vậy, cơ thể mẹ anh co giật một cái như bị giật mình, rồi bà chầm chậm xoay người lại. Bà quan sát Silene từ trên xuống dưới bằng một sự quan tâm rõ rệt, bằng một ánh mắt rất khác.
Silene nhìn ngược lại vào đôi mắt của bà. Một sắc hổ phách lộng lẫy.
—— A, đúng rồi. Chúng có màu như thế này.
Trong kí ức của Silene, anh và mẹ có cùng chung một màu mắt
Mẹ bước tới bên anh, và với bàn tay đã nhiều thêm những đốm đồi mồi, bà chạm vào má anh. Xuyên suốt thời gian này, nước mắt anh cứ tuôn lã chã.
“Ôi…nín đi nào.” Bà trông có vẻ mừng rỡ. “Con lớn quá rồi nhỉ, Silene.”
Chỉ có Silene cư ngụ trong đôi ngươi màu hổ phách của bà.
“Chúc mừng…đám cưới nhé con.” Bà mỉm cười.
Trong cái chốc lát ấy, mẹ anh thật sự đã lấy lại được sự minh mẫn. Thế nhưng nó lại tan biến ngay khoảnh khắc Silene ôm chầm lấy bà.
“Này, Silene đâu rồi ấy con?”
“Con…sẽ không bao giờ đi đâu nữa cả.”
Dù vậy, tình yêu của bà mãi mãi là sự thật.
*