“Mặc… Mặc tổng… nếu như còn chậm trễ, e… e là Khả Hân tiểu thư sẽ không qua khỏi!”

“Vậy các người còn không mau cút vào tiếp tục phẫu thuật? Muốn tôi một tay đưa vào đấy?” Mặc Lăng Vũ vô cùng giận dữ.

Nhưng đám người kia cũng là lực bất tòng tâm, không phải bọn họ không muốn cứu mà là không thể cứu, dù thế nào, bọn họ cũng không dám động vào Mặc Lăng Tần…

Mặc Lăng Vũ cũng hiểu rõ vấn đề đó.

Trước giờ có Nguyệt Chân, anh hoàn toàn không lo tới chuyện này.

Nhưng bay giờ Nguyệt Chân không rõ tung tích, mấy tên bác sĩ lại sợ Mặc Lăng Tần mà thuận theo ý ông ta.

Cho dù bây giờ có Tần Gia Hạo hay Giang Thần Long xuất hiện, e cũng chẳng chẳng làm được gì.

“Nghe rõ rồi chứ? Nếu không làm phẫu thuật cô ta sẽ chết đấy haha.”

Anh biết ông ta đang có âm mưu, nhưng anh vẫn đành phải thuận theo chiều gió.

“Rốt cuộc ông muốn cái quái gì? Nói thẳng ra đi, đừng có nói bóng nói gió nữa.”

Tần Gia Luân từ nãy tới giờ xâu chuỗi lại những sự việc, anh ta đã nhận ra âm mưu của ông ta.

“Mặc Lăng Vũ cậu không được làm vậy.

Đây là âm mưu của ông ta đấy.”

Anh không quan tâm lời Tần Gia Luân nói, lại gấp gáp:

“Ông muốn gì? Mau nói đi!”

Với tình hình của Khả Hân hiện tại, anh không thể chần chừ thêm được nữa.

“Con có vẻ yêu cô ta quá nhỉ? Cẩn thận thành con lừa lúc nào không hay đấy.


Thật sự đấy, con có cảm thấy tanh không?”

Mặc Lăng Tần úp úp mở mở, anh cũng chẳng hề quan tâm ý của ông ta là gì.

Một lòng chỉ muốn Khả Hân mau chóng làm phẫu thuật nhanh chóng.

“Được rồi được rồi, bây giờ ta chỉ cần một chữ ký của con thôi, xong ta chắc chắn sẽ đưa Khả Hân trở lại nguyên vẹn như ban đầu.

Con có tin không?”

Nói lời nực cười như vậy, dĩ nhiên Mặc Lăng Vũ không tin.

Nhưng anh ta không suy nghĩ nhiều nữa, ngay sau khi ông ta nói câu đó anh liền nói:

“Chữ ký?”

Ông ta không để anh thắc mắc quá lâu, Mặc Lăng Tần đưa cho anh một tờ đơn.

Mặc Lăng Vũ mặt không biến sắc.

Tần Gia Luân cũng thử nhìn, nhưng biểu cảm của anh ta lại khác Mặc Lăng Vũ hoàn toàn.

“Con mẹ nó, cái gì mà chuyển nhượng hết tất cả tài sản bao gồm đất đai và công ty? Ông ra cái điều kiện gì quái đản vậy?”

“Mặc Lăng Vũ, cậu đừng…”

Tần Gia Luân còn chưa nói hết câu, liền bị hành động của anh ta vả thẳng vào mặt.

Anh thế mà lại ký ngay lập tức, không chút chần chừ?

“Cậu điên rồi à?”

Mặc Lăng Vũ không quan tâm Tần Gia Luân, lại quay về phía Mặc lăng Tần, ánh mắt khẩn cầu.

“Được rồi đó.

Ông mau cho bọn họ vào cứu em ấy đi.

Nếu em ấy có mệnh hệ gì, tôi cũng không ngại một lần nữa lập kế hoạch lật đổ ông đâu.”

Anh không phải ngu ngốc làm càn.

Đối với anh, kế hoạch kia có thể lập lại một ngàn lần.

Còn Khả Hân chỉ có một, nếu còn chậm nữa chỉ sợ cô chết vì mất máu.

Nhưng lý do khiến anh quyết định nhanh như thế chỉ đơn giản một lý do duy nhất, Khả Hân so với kế hoạch báo thù người cha tàn ác đó, quan trọng hơn nhiều.

“Tốt! Rất dứt khoát, đúng là con trai của ta.”

Mặc Lăng Tần cười khoái chí, sau đó liền ra lệnh cho bọn người bác sĩ:

“Được rồi, công việc của mấy người ở đây đã hết.

Có thể rời đi rồi.”

Hết việc? Ông ta đang nói đùa chăng?

Đám bác sĩ cũng buông bỏ được sợ hãi, nhanh chóng rời đi trước mặt anh.

“Mặc Lăng Tần! Ông dám nuốt lời?”

Anh ngay từ đầu kính ông ta một tiếng cha nên không dám động chạm, nhưng lời này của ông ta đã chạm tới giới hạn của anh ta rồi.

Vì thế anh cũng chẳng ngại cái tôn ti gì đó, trực tiếp nắm cổ áo ông ta phát tiết.

Nhưng Mặc Lăng Tần lại như diễu cợt mà nói:

“Thôi nào, ta còn chưa làm gì hết mà.” Rồi ông ta nhìn về phía sau Mặc Lăng Vũ, “Nhìn xem, không phải như ta đã nói, chỉ cần một chữ ký là ta sẽ cho cô ta nguyên vẹn như ban đầu sao?”

Mặc Lăng Vũ nghi hoặc quay đầu, phía sau anh chính là Khả Hân đang đứng khoanh tay dựa vào tường.

Trên cơ thể cô vẫn còn vết máu đỏ trên ngực, nhưng cô lại giống như không có chuyện gì xảy ra.

“Mặc Lăng Tần, máu giả này hơi đểu nhé, nhìn bừa cũng có thể ra đấy.”

Khả Hân vừa cười vừa nói, so với người khỏe mạnh bình thường cũng không khác gì.

“Mặc Lăng Vũ cậu đã thấy chưa? Tôi đã nói là cậu bị lừa rồi!”

Mặc Lăng Vũ bất lực nhìn cô đang thanh thản lau vệt máu trên người như trêu đùa, anh chắc chắn bản thân mình không mờ mắt, trước mắt anh đúng là người anh yêu.

Nhưng mà người này không hề có một chút thương tổn nào, lại trông như vui vẻ hơn vài phần.

Mặc Lăng Vũ anh mặt mày đen kịt, mây quanh u ám hệt như sắp giết người tới nơi rồi.

“Em không bị thương?”

“Nếu anh không có vấn đề gì về mắt liền có thể thấy rồi.

Tôi, hoàn, toàn, không, sao, cả!”

Từng câu từng chữ Khả Hân thốt ra, giống như những nhát dao đâm vào người anh, đau tới ận xương tủy.

“Em lừa tôi? Em rốt cuộc có quan hệ chó má gì với Mặc Lăng Tần?”

Mặc Lăng Tần bị réo tên liền chối đay đảy.

“Này này, ta thì có quan hệ gì với cô ta chứ.

Chẳng qua chỉ làm một vài vụ giao dịch thôi mà.”

Anh như hiểu ra mọi chuyện, cười không thành tiếng.

“Giao dịch? Haha, em phản bội tôi? Không phải em yêu tôi sao?”

Đối với Khả Hân mà nói, thấy tình trạng của anh bây giờ, lòng cũng nhói vài phần.


Nhưng cô hoàn toàn không hối hận về những việc mình đã làm.

Vì để cứu Nguyệt Chân, chuyện này đối với cô cũng không còn quá quan trọng.

“Chuyện đó tới giờ phút này còn quan trọng nữa sao? Đáp án anh không phải cũng có rồi à?”

Mặc Lăng Vũ không thể chấp nhận được sự phản bội cùng thái độ của cô, Mặc Lăng Vũ nắm chặt tay cô phẫn nộ thốt thành lời:

“Em có từng yêu tôi không?”

Khả Hân cười nhạt, không còn gì để biện hộ nữa, cô trực tiếp vung tay anh ra, nơi anh túm chặt đã lằn đỏ cả rồi.

“Yêu? Anh nghĩ gì vậy, đừng chọc tôi cười nữa, mệt lắm biết không?”

Cô nhìn thẳng trong ánh mắt của anh, không hề có một chút hổ thẹn.

Cái thứ gọi là tình yêu mà anh nhắc tới, Khả Hân chỉ cảm thấy thật hài hước.

Tất cả chuyện đã xảy ra bên cạnh anh cô cũng chẳng mảy may nhớ đến, tình yêu gì đó mà anh nhắc đến, cũng như bọt biển chợt tan, không còn vết tích.

“Tất cả mọi thứ đó… chỉ là giả thôi sao?”

“Giả cả đấy, con sao có thể hiểu rõ được lòng dạ đàn bà được.

Cô ta chính là giả tạo như thế, chính là cái bộ dạng ngoan ngoan hiền hiền rồi âm thầm cho con một dao, chết bất đắc kỳ tử lúc nào không hay.”

Mặc Lăng Tần bắt đầu tiêm nhiễm những thứ xấu xa về Khả Hân vào đầu Mặc Lăng Vũ.

“Mặc Lăng Tần, tôi có thể coi đó là một lời khen nhé? Theo như ông nói đấy, tôi ngoan ngoan hiền hiền kia là do tôi diễn cả.

Vậy có phải khả năng diễn xuất của tôi có phải rất tuyệt không?”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện