Hôm sau Huyền Giai Mẫn ra ngoài từ sớm, cô ta không đến phim trường theo lịch quay, bị đạo diễn mắng vốn từ sáng tới tận trưa vì thiếu chuyên nghiệp.

Ông ta cho cô ta vào đoàn phim đã là một sự kiên nhẫn không hề nhẹ rồi, vậy mà Huyền Giai Mẫn lại không biết quý trọng mà luôn có những lý do chọc tức ông ta.

Nếu cô ta cứ tiếp tục như thế này thì cái vai nữ phụ này của cô ta khó mà có thể giữ nổi.

Khả Hân cũng không nghĩ nhiều, đây cũng không phải lần đầu cô ta làm vậy nên cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát.

Cô vẫn như bình thường nhanh chóng quay xong phân cảnh của mình rồi ngồi thư thái uống cà phê, lấy điện thoại để hóng chuyện.

Nhưng vừa bật lên đã thấy tin của mình nên cũng chẳng có hứng thú hóng nữa.

Là chuyện ngày hôm qua, chuyện Mặc Lăng Vũ tặng hoa cho Huyền Giai Mẫn được lên hot search rồi.

Cái gì mà “Ngày ra mắt phim nữ phụ bị nữ chính cướp người tình.” hay “Chị em bền chặt cùng phục vụ một đại gia.” toàn báo đài vớ vẩn bẻ lái dư luận.

Bọn Bọn Họ làm vậy càng tạo điều kiện cho đám người trên mạng được dịp cào phím, cào tới mức Khả Hân chỉ muốn tắt luôn cái điện thoại đi cho xong.

Đang tức bực nên cô không quan tâm tới xung quanh, tới khi phát hiện ra có người bên cạnh thì đã quá muộn.

“Làm bạn gái tôi nhé?”

Giang Thần Vũ không biết từ khi nào xuất hiện, anh ta tạo dáng quỳ như đang cầu hôn cô, trịnh trọng cầm bó hoa trên tay nghiêm túc vô cùng.

Điều này thu hút kha khá sự chú ý của những người đang xuất hiện quanh đó.

Giang Thần Vũ không cần mặt mũi nhưng Khả Hân thì có, anh ta cười cười vui vẻ còn Khả Hân đã tức tới phát run rồi.

Anh ta đây là đang kiếm thêm việc cho lũ chó săn quanh đây làm việc à? Chê cô không đủ tai tiếng chắc?

Khả Hân trực tiếp dùng chân đạp cho anh ta một nhát ngay giữa ngực, khiến anh ta ngã nhào.


“Giang Thần vũ có phải anh bị điên rồi không?”

Giang Thần Vũ anh ta tự làm theo ý mình như thế, cô sao có thể không tức giận được? Không đánh cho anh ta một trận là may rồi.

Khả Hân nói xong thì vội rời đi, cô không định nương lại chốn này để tiếp tục trở thành chủ đề đàm tiếu.

Giang Thần Vũ Không biết liêm sỉ vẫn ngoi dậy bám theo cô.

“Thôi nào cô gái của tôi, dù sao cái tên Lông Vũ với cô em gái của cô cũng thành một đôi rồi, tôi với em về cùng một nhà đồng lòng chọc tức anh ta đi, hai ta yêu nhau là vô cùng hợp lý mà.”

Khả Hân vốn định không muốn dây dưa nên nhanh bước rời đi, nhưng cô lại không ngờ anh ta lại nhây như thế, tới khi đi vào trong nhà vệ sinh nữ rồi anh ta cũng không biết điều rời đi.


Nhân lúc không có ai bên cạnh, cô nổi đóa rồi định đáp anh ta thêm một cái cho bõ tức.

Ai dè còn bị anh ta khi dễ, tóm lấy chân cô khẽ vuốt ve.

“Chân em dài vậy? Lại còn rất trắng và mịn nữa~” Anh ta thoải mái trêu đùa với cái chân của Khả Hân.

Nhưng anh ta quá lơ là rồi, Khả Hân nhẹ xoay cổ chân một chút sau đó thì phi như bay lên đạp thẳng vào gáy anh ta.

Giang Thần Vũ ngất xỉu nằm lăn ra đó, chiêu này của Nguyệt Chân đúng là phát huy đúng thời điểm mà.

“Dám khi dễ tôi ư? anh còn non chán.” Nói xong Khả Hân đắc chí rời đi.

Tới khi anh ta tỉnh lại thì Khả Hân đã đi từ lâu rồi…

“Đang định mời em tới tiệc đêm nay… Tôi còn chuyện muốn kể cho cho em nữa mà lại… haizz!” Giang Thần Vũ thở dài một hơi, anh ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Anh ta không theo Khả Hân nữa mà trở về nhà.

Chuyển cảnh, tại nhà của Mặc Lăng Vũ…

“Mặc Lăng Vũ cậu mau chọn ngày đi, hoặc là cuối tháng này, hoặc là cuối tháng sau.


Quyết định nhanh lẹ giúp tôi đi.”

Tần Gia Luân ngồi trước mặt anh nài nỉ.

Anh ta đang nói tới chuyện đính hôn giữa hai nhà.

Nhưng Mặc Lăng Vũ còn không muốn nghe tới, Tần GIa Luân càng làm phiền anh thì thì anh lại càng phớt lờ đi.

“Clm chú điếc à? Nghe tôi nói gì không vậy?”

Tần Gia Luân cáu giận chửi thẳng vào vào mặt anh.

Nhưng Mặc Lăng Vũ lại thanh thản nhâm nhi ly cà phê.

“Cậu nói lúc nào không nói, lại cứ chọn lúc tôi làm việc để nói, cậu có thôi đi không?”

“Vậy cậu nói đi, bao giờ thì thôi làm việc?”

Đối với lời chất vấn của Tần Gia Luân, Mặc Lăng Vũ lại bình tĩnh trả lời:

“Chưa biết.”

Một câu chưa biết này của anh triệt để khiến Tần Gia Luân lật luôn cái bàn trước mặt lên, đĩa táo cũng rơi đầy trên đất.

“Cậu lên cơn cái gì? Vội cái quái gì cơ chứ.”

“Không vội cái con khỉ, em gái tôi phải được đặt lên ưu tiên chứ không phải bị đặt sau cái đống tài liệu của cậu vứt cái đám tài liệu đó và coi trọng em gái tôi hơn đi thằng khốn.”

Hành động của anh ta dần hóa thành biểu cảm trên mặt, khó chịu vô cùng.

Anh ta sợ Mặc Lăng Vũ thoái Thác trách nhiệm chăng?

“Ưu tiên lên rồi sao? Sau đó mang về làm bao cát cho Mặc Lăng Tần chút giận à? Cậu thực tế chút đi.

Mà tôi cũng chẳng hiểu sao anh lại vội vàng công bố thân phận của cô ta, chê cô em gái cậu sống quá lâu rồi à?”

Mặc Lăng Vũ khó hiểu vô cùng, bởi nếu danh phận đại tiểu thư nhà họ Tần bị bại lộ rồi thì chắc chắn sẽ có một số người nhà họ Giang không ngồi yên.

Bọn họ ra sức để Đại Tiểu Thư nhà họ Tần biến mất nên sự xuất hiện này cũng gây cản trở bọn họ.

Hay bọn họ thừa biết ai mới là tiểu thư nhà họ Tần rồi? Hoặc bọn họ đang ấp ủ một âm mưu lớn nào đó mà anh không hề biết…

“Không quan trọng, vấn đề là tôi tôi không muốn để em ấy thiệt thòi, vả lại không phải em ấy đang ở nhà cậu sao? Nếu em ấy có mệnh hệ gì thì cậu sẽ là người đầu tiên tiên tôi xử đấy!”

“Cậu có vẻ coi thường khả năng nhà họ Giang nhở? Sự kiện hơn mười chín năm trước khiến em gái cậu mất tích, cậu cũng suýt nữa đi đời, những chuyện còn chưa đủ cho cậu hiểu rõ khả năng nhà họ Giang nhỉ?”

Nhưng mà Tần Gia Luân vẫn chẳng hề quan tâm, anh không cho rằng nhà họ Giang là vấn đề lớn.

“Khả năng nhà bọn họ như thế nào có quan trọng sao? Ai quan tâm một nhà sớm đã chìm vào quên lãng chứ.

Vả lại thế lực nhà bọn họ có thể bằng nhà tôi bây giờ sao? Bọn họ sống ẩn mười chín năm chẳng khác gì con cọp được nuôi như một con mèo, trông thì hoa mỹ chứ bên trong hoàn toàn trống rỗng.

So với con con cọp giấy e cũng chẳng khác là bao.”

Mặc Lăng Vũ lại không nghĩ như vậy, anh lắc đầu rồi hỏi Tần Gia Luân:

“Cậu có bao giờ nói chuyện chính trị với bác Tần không?”

“Không.”

Đối với Tần Gia Luân thì chuyện đó thật nhàm chán.

Anh ta thà đi ngủ còn hơn là nói mấy chuyện này với bố của mình.

“Vậy cậu biết chuyện tối mai nhà họ Giang chính thức trở lại chứ?”

Tần Gia Luân nghe vậy thì bất ngờ vô cùng, anh ta hoàn toàn không có một chút tin tức gì về chuyện này.

“Cái quái gì? Bọn họ muốn trở lại thương trường rồi à? Nhưng liệu bọn họ có chơi lại với mấy ông già kia không? Mười chín năm rời đi rồi giờ quay lại thế lực không có quay lại để làm gì?”

“Cậu không biết rồi, nhà họ Giang thoái lui về ở ẩn không hẳn là ngồi yên để người khác bắt nạt, bọn họ không làm ăn trong nước nhưng chạy ra nước ngoài xây dựng thế lực, ai trong giới làm ăn cũng không dám động vào bọn họ, nếu không mấy người từng có thù với nhà họ Giang sẽ chịu yên phận sao? Chẳng qua bọn họ lo sợ không dám ra tay mà thôi.”

Mặc Lăng Vũ lý trí giải thích cho Tần Gia Luân hiểu, bọn họ đáng ra phải càng thêm dè chừng chứ không nên coi thường cọp dữ.

Dù con cọp có không nhe răng ra thì nó vẫn nguy hiểm, không phải dạng mèo nhà dũa móng cào như gãi.


Tần Gia Luân có chút suy tư, xong anh lại tỏ ra hiểu ra chuyện gì đó.

“Thả nào dạo này bố tôi gấp rút tập trung thế lực, nếu như bọn họ thật sự quay lại có lẽ sẽ có cuộc chiến nợ mười chín năm chưa trả rồi.

Bố tôi vẫn còn hận bọn họ lắm đấy.”

Mặc Lăng Vũ khẽ gật gù, nhưng chuyện đó không có hại với anh.

Ngồi xem “Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.” anh chẳng hề thiệt thòi trái lại còn được hưởng lợi.

Lúc này điện thoại vang lên, hai người bọn họ nhìn nhau như kiểu nhắc nhau nghe điện thoại.

“Điện thoại cậu đang reo đấy.” Mặc Lăng Vũ nói.

Tần Gia Luân cười gượng ngại ngùng, anh ta tưởng điện thoại đang reo kia là của Mặc Lăng Vũ.

“Có chuyện gì?”

“Cậu chủ… tên bác sĩ kia bị bệnh thế kỷ rồi…!”

“Hả? Ai?” Tần Gia Luân không hiểu ý tên thuộc hạ nói là gì.

“Là bác sĩ Lục, bác sĩ riêng của cậu đấy… Nghe nói anh ta dan díu với bệnh nhân của mình, mà người kia bị HIV thế cho nên…”

Nghe cái giọng như gà bị bóp cổ của tên thuộc hạ khiến cho Tần Gia Luân phát bực.

“Chuyện đó cần gì báo cho tôi, sa thải hắn và tuyển người khác thế vào.

Thế thôi mà cũng làm phiền tôi.”

Nói xong anh trực tiếp ngắt máy.

Chuyện nhàm chán này anh vốn không có ý định quan tâm.

Anh ta không quan tâm, nhưng người khác thì có…

“Chết tiệt! Khốn nạn!”

Là Huyền Giai Mẫn, cô ta cầm tờ giấy xét nghiệm vò thành một cục ném thẳng đi.

Cô ta không dám chấp nhận hiện thực đau khổ đó.

Cô ta cũng dính phải cái bệnh nghiệp chướng ấy rồi….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện