Khả Hân thấy cái áo trên người mình thì thắc mắc không biết cái áo này của ai.
Chắc vì mới tỉnh dậy nên đầu óc vẫn còn lơ ngơ.
Cô nhìn cái áo như đồ vật quái lạ.
“Em có vấn đề gì với cái áo của tôi sao?”
Mặc Lăng Vũ ngồi đối diện với cái ghế sofa cô đang nằm ngủ quên, anh ta đang làm việc với cái máy tính của mình.
“Cảm ơn lòng tốt của anh.
Nhưng tôi chỉ muốn hỏi một câu, Huyền Giai Mẫn đã về chưa?”
Mặc Lăng Vũ nhìn đồng hồ đeo trên tay mình, qua loa trả lời:
“Cô ta nói 9 giờ tối về, giờ mới chỉ 8 giờ thôi, cô tự xuống bếp kiếm đồ ăn đi.”
Sau đó anh lại chú tâm làm việc mặc cho Khả Hân muốn làm gì thì làm.
Khả Hân lượn vào trong phòng bếp, cô chán ăn rồi không hề có hứng thú ăn cơm tối nữa.
Tâm trạng không có cơm ăn cũng không ngon nữa rồi.
Thấy vô số nguyên liệu trong tủ lạnh, cô muốn làm một món gì đó ngon lành để ăn.
Đám đầu bếp nổi tiếng gì gì đó, căn bản là không làm vừa ý cô, vậy nên bọn họ sớm đã bị cô đuổi ra ngoài hết.
Chuyên môn cao lại nói nhiều, cô thấy phiền nên mới làm vậy để không gian im lặng một chút.
Truy tìm một lượt thì tầm nhìn của cô va phải một túi bột mì, cô có chút liên tưởng, liền với lấy nó rồi đóng tủ lạnh.
“Tôi cứ tưởng con hầu này chân cụt tay què nên bây giờ mới biết xuống đây làm việc mình nên làm.
Ngủ được một hai đêm liền tưởng biến thành Phượng Hoàng, không biết trời cao đất giày?”
Một cô hầu nào đó đứng đó thượng giọng lên nói, không biết cô ta xuất hiện phía sau cô từ khi nào.
Khả Hân quay lại nhìn tổng thể một lượt, cô có hơi chút bất ngờ vì cô chưa bao giờ thấy người hầu nào lại xa xỉ như thế.
Nếu như bình thường cô ta chắc sẽ bị vu cho cái tội ăn cắp đồ trong nhà chủ.
Làm osin phục vụ người khác, mười người thì cũng mười một người đều sẽ thuộc dạng người biết điều.
Nhưng cô hầu này khác lạ vô cùng, thái độ mẹ thiên hạ cha địa cầu, kênh kiệu còn hơn cả chủ nhân.
“Cái đống này từ đâu ra đây? Tôi hình như không có gọi cô vào đây nhỉ? Bây giờ cô muốn tự ra ngoài hay để tôi gọi người tới đuổi cô ra ngoài?”
“Hừ, bọn họ sẽ nghe một con nhóc như cô sao? Nói cho cô em biết này, tiếng nói của chị mày trong cái nhà này rất có uy lực nhé.
Nghĩ gì một con nhóc như mày…”
Khả Hân không thèm nghe mấy lời ảo tưởng mộng du này nữa, liền gọi người vào lôi cô ta ra ngoài.
“Các người đang làm cái gì? Mau buông tôi ra! Các người có biết tôi là ai không? Tôi là em họ của ông chủ mấy người đấy.
Vô lễ với tôi các người cứ đợi đó chết đi!”
Khả Hân chống tay gật gù, cô bĩu môi nghĩ thầm: “Em họ à…”
“Lôi cô ta ra ngoài.” Khả Hân nào có định nhượng bộ, em gái thì em gái, cô còn sợ gì nữa.
Cô người hầu trá hình kia nhục nhã bị kéo ra bên ngoài, nhưng cô ta lại chỉ có thể đứng bên ngoài chửi bới.
Không ai kêu cô ta im miệng, cũng không ai thèm quan tâm tới một con điên, cho cô ta chửi chán rồi thì cũng tự biết nhục rời đi.
[...]
Thời gian thoáng chốc qua đi, Mặc Lăng Vũ vẫn còn ngồi trên bàn ôm đống tài liệu, anh ta suốt những tháng ngày vừa qua không phải bận giải quyết vấn đề bên Hoa Nghệ, trên danh nghĩa công ty vẫn là của anh, nhưng anh sớm đã giao công ty cho Thuấn Dư để quản lý.
Mặc Lăng Vũ muốn mở rộng phạm vi ảnh hưởng của mình, anh ta không muốn kìm hãm bản thân ở ngành giải trí nữa, chọc tức cha anh ta tới đó là đủ rồi, tài năng của anh sao có thể dừng chân mãi ở ngành giải trí được.
Chuyên ngành ban đầu Mặc Lăng Vũ theo học vốn là ngành quản trị kinh doanh, nếu không có ngoại lực tác động anh đã không phải nhúng chân mình vào làng giải trí, cụ thể là sự thật về cái chết của cố ảnh hậu, cũng là mẹ anh - Vũ Thư Kỳ…
Khả Hân đi từ ngoài cửa bê vào một cái bánh kem được đẹp mắt, cô đặt trên bàn rồi ngồi cạnh Mặc Lăng Vũ.
“Anh đang làm cái gì vậy? Kinh doanh gì đây?”
Khả Hân thắc mắc, nhưng anh không định trả lời câu hỏi đó của cô mà vẫn cố tình im lặng.
Khả Hân giận lắm, nhưng cô không làm gì anh ta cả, cô cầm thìa và bắt đầu chia bánh ra, ăn một cách ngon lành.
“Trong nhà anh từ bao giờ xuất hiện một cô em họ vậy? Ồn ào thấy ghét.”
Cô em họ gì đó của Mặc Lăng Vũ kêu than đủ lời bên ngoài, cũng may cô ta rời đi sớm, nếu không Khả Hân sẽ không kiềm được lòng mình mà dẹp loạn cho xem.
“Em họ nào? Không ấn tượng.”
“Hơ hơ, cô ta làm trong nhà này anh còn không biết, chẳng nhẽ anh tuyển người hầu không chọn lọc sao?”
Khả Hân vẫn nói miệng vẫn ăn, tay không rời thìa, miệng không ngừng nhai.
“Chuyện này hỏi Thuấn Dư, tôi không quản mấy chuyện lặt vặt ấy.”
“Để lấy lại nền hòa bình và cái không khí tĩnh lặng thường ngày của cái nhà này, tôi yêu cầu anh cho cô ta ra đảo, cô ta nên bị đá ra khỏi đây.”
Cái nhà này có một cô em gái thích sân si Huyền Giai Mẫn là quá đủ, không cần có thêm một con vịt lắm chuyện đâu.
“Tùy em muốn sao thì làm đi.”
Mặc Lăng Vũ vốn không hề quan tâm mấy chuyện trong nhà, Khả Hân muốn làm gì thì làm, không gây phiền với anh là được.
“Ngoan lắm, thưởng cho anh một miếng bánh này.”
Khả Hân sắt một miếng nhỏ rồi đưa tới trước mặt anh.
Mặc Lăng Vũ trần chừ một lúc, anh không thuộc kiểu người thích ăn đồ ngọt.
Nhưng xong anh vẫn ăn cho Khả Hân vui.
“Thế nào? Bánh tôi làm đó ngon không?”
Khả Hân đang hứng khỏi vô cùng, nhưng Mặc Lăng Vũ lại trả lời một cách qua loa:
“Ừ.”
“Xì, anh nhạt nhẽo thấy chán.” Khả Hân bĩu môi nói.
“Đút cho tôi.”
Mặc Lăng Vũ nói, anh ta vẫn không chịu dừng tay một chút…
“Sao tôi phải đút cho anh ăn? Mà thôi chuyện đó cũng không phải vấn đề.”
Khả Hân lấy thìa đút cho anh vài miếng ngon lành, sau đó cô lại nghĩ ngợi mông lung.
“Anh xem thế này, chúng ta có phải rất giống cặp tình nhân đang trong giai đoạn mặn nồng không? Nếu không phải anh cấm tôi yêu anh thì có lẽ tôi yêu anh thật a.”
Không biết Khả Hân đang nghĩ gì, chỉ thấy nét mặt cô có chút tính toán khó đoán.
Nhưng cảnh này Mặc Lăng Vũ không hề thấy, khi anh ta quay lên thì chỉ thấy Khả Hân mỉm cười quyến rũ.
“Cô thích tôi? Yêu tôi? Hay là thứ khác, việc khác tác động vào cô? Gần nửa năm rồi, tâm tư của cô có lúc nào đặt lên tôi sao?”
Mặc Lăng Vũ nghi hoặc, ở cùng Khả Hân chưa lúc nào anh thôi dè chừng cô, còn lý do dè chừng cô thì không rõ, chỉ biết tâm trí mách bảo anh làm như vậy.
“Tâm anh không tịnh sao nghĩ thế giới bão giông vậy, một thiếu nữ chưa tròn hai mươi như tôi, phải lòng một người tài giỏi như anh có gì lạ sao?”
Khả Hân thản nhiên nói vậy, Mặc Lăng Vũ cũng im lặng dừng tay lại một hồi, rồi anh quay sang cô nói:
“Yêu là cái gì? Tôi cũng muốn thử đấy.”.
Danh sách chương