Không có ai quản Khả Hân nữa, cũng không biết cô làm cái trò gì.

Mặc Lăng Vũ ngồi trong phòng làm việc ruột gan lộn nhào, cây bút đặt lên đặt xuống biết bao lần, anh ta nhìn điện thoại rồi lại gạt nó sang một bên.

Anh ta nhất định không hạ mình gọi cho Khả Hân.

Nhưng anh ta lại không ngừng nhớ tới cô, rốt cuộc anh ta làm sao lại phải đau đầu vì một người con gái như vậy chứ? Càng nghĩ tới chuyện Khả Hân nắm tay Giang Thần Vũ rời đi, anh ta lại càng khó chịu hơn.

“Chào cậu, lâu rồi không gặp, cậu có nhớ tôi không?”

Tần Gia Luân bước vào như thể mọi chuyện trước đó đều bị biến mất, anh ta chẳng có chút dè dặt nào.

Nhưng Mặc Lăng Vũ thì khác, trước đó anh đã tuyên bố tuyệt giao một thời gian với Tần Gia Luân rồi, sao có thể quên lời đó?

“Thuấn Dư, ai cho cậu ta vào?”

Anh khuôn mặt khó ở, không hề có chút hoan nghênh sự có mặt của người anh em.

“Tôi… tôi không ngăn được cậu ta…”

Thuấn Dư bất lực, anh chỉ là một người làm công nhỏ bé dễ tổn thương mà thôi, sao dám nhúng tay vào chuyện của mấy người biến thái này.

“Ài, chú đừng trách cậu ta nữa, có muốn cản tôi cũng không được đâu.”

Tần Gia Luân tự ý ngồi thẳng xuống ghế sofa cạnh đó, cả tuần anh ta đã không được gặp cái ghế này rồi.

“Mà sao trong đây lạnh thế, bật máy lạnh âm độ à?”

Anh ta xuýt xoa độ lạnh trong căn phòng, không hề nghĩ nhiều.

Nhưng Thuấn Dư lại khác.

“Âm khí, là âm khí đó anh Luân.”

Thuấn Dư ghé sát vào tai Tần Gia Luân nói, cậu ta sợ ông chủ nghe thấy mà nổi điên lên, từ lúc Mặc Lăng Vũ trở lại đây thì nét mặt không đổi vẫn luôn khó ở, âm khí không tan.


Nói chung, nếu ngu ngốc chọc phải sẽ có chuyện lớn.

“Được rồi, Thuấn Dư cậu ra ngoài trước đi, cái tên này để tôi xử lý cho.”

Tần Gia Luân cười cười như không có vấn đề gì, dù có đáng sợ thế nào thì anh ta cũng đã đồng hành với Mặc Lăng Vũ hơn mười lăm năm rồi, còn gì đáng sợ mà anh ta chưa gặp chứ.

“Tên đần thối này mày còn dám tới gặp tao à?”

Đã rất rất lâu rồi Mặc Lăng Vũ đã không dùng loại ngôn ngữ này để nói chuyện.

Trong chuyện này, công nhận Tần Gia Luân có khiếu khiến người ta điên càng điên thêm.

Tần Gia Luân cũng không chịu ngồi yên nghe chửi.

Anh ta liền nham nhảm đáp lời:

“Ây zô, cái thằng này sắp thành em rể tôi tới nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng ghê gớm nhỉ? Tính ra cậu vẫn phải kính tôi một tiếng anh vợ đấy.”

Cây bút trên tay Mặc Lăng Vũ bị bẻ gãy làm đôi, đủ hiểu anh đang bực tới cỡ nào.

Nhưng anh vẫn cố điều chỉnh ngôn ngữ để ăn nói một cách hợp lý:

“Rể rể cái con khỉ, bị một ả đàn bà thích phẫu thuật thẩm mỹ dắt mũi không phải ngu mà là cực kì ngu.

Tần Gia Luân tôi biết tuyệt đối sẽ không ngu ngốc thế này.”

Lúc đầu Mặc Lăng Vũ vì nể mặt cậu ta nên mới để Huyền Giai Mẫn ở lại công ty này, nếu không cô ta sao có cửa ở đây, kĩ năng không có lại thêm khuôn mặt cứng đơ thiếu tự nhiên.

Phải nói rằng, cô ta không hề phù hợp với các tiêu chí của Hoa Nghệ.

“Cậu sao mà hiểu được, em gái tôi có quyền làm bất cứ điều gì em ấy thích.

Vả lại cũng phải cảm ơn cậu, nếu buổi casting hôm đó cậu không tự ý bỏ đi khiến tôi phải thay mặt cậu ở lại thì cũng không có cơ hội tìm được em ấy.”

Mặc Lăng Vũ vốn không hề muốn nghe những chuyện về Huyền Giai Mẫn, nhưng đột nhiên nghe lời cảm ơn vô lý của cậu bạn thì anh bất ngờ vô cùng.

Anh đối với mảnh kí ức này không có chút ấn tượng nào.

“Casting? Cậu nói gì tôi không hiểu.”

Tần Gia Luân lắc đầu khua tay, với cái tên vô ý vô tâm này thì biểu hiện của anh ta cũng là chuyện thường tình.

“Buổi casting tuyển chọn dàn diễn viên cho ‘Bất Lặng’ ấy, hôm đó cậu hớt hải chạy đi có thèm ngoảnh lại để ý tôi đâu.”

Anh ồ một tiếng, cuối cùng anh cũng nhớ ra chuyện này rồi.

Nhưng sao có thể chỉ vừa gặp mặt một người lạ liền có thể nhận người, chắc chắn là có sự tác động khác rồi…

“Ừ thì sao? Có liên quan gì tới Huyền Giai Mẫn?”

“Sao lại không liên quan, hôm đó tôi gặp em liền biết em là em gái mình rồi.”

Nghe vô lý tới khó tin, nếu chỉ nhìn mặt một người có thể nhận ra đó là người thân của mình thì Tần Gia Luân phải nhận người kia mới đúng, vả lại Huyền Giai Mẫn không hề nét nào là giống Tần Gia Luân cũng như bố mẹ anh ta.

“Cậu vơ đại? Rốt cuộc cậu vội tới mức nào mà lại có thể kiếm bừa một người về làm Đại Tiểu Thư nhà họ Tần vậy?”

Tần Gia Luân nào có như anh nói, sao anh ta có thể vơ bừa vơ đại một người về làm em gái mình chứ.

“Đương nhiên không rồi, hồi em tôi vừa mới được sinh ra đã bị bọn người ‘phe đối nghịch’ thừa cơ hãm hại bắt đi.

Nhưng bên người em ấy vẫn có sợi dây chuyền do chính tôi lựa chọn.

Khi tôi thấy Giai Mẫn em ấy đeo nó thì liền nhận ra rồi.”

Mặc Lăng Vũ nghe thấy vậy thì cảm thấy vô cùng nực cười, cậu bạn của anh từ bao giờ lại trở nên cảm tính như vậy chứ.

“Chỉ một sợi dây chuyền thì đánh giá được cái gì? Chung quy sợi dây chuyền kia chẳng chứng minh chắc chắn một điều gì cả.”

Đâu phải Tần Gia Luân không hiểu, anh ta sớm đã nghĩ tới điều đó rồi.

Suy cho cùng anh ta cũng không phải người thiển cận.

“Cậu nghĩ gì mà tôi lại có thể nhìn phiến diện thế được, tôi sớm đã cho người đi làm xét nghiệm ADN rồi, em ấy không biết và quả thực là em gái ruột của tôi.”

Mặc Lăng Vũ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nếu anh ta nghĩ vậy thì cứ tạm cho là vậy đi.


Dù sao việc Mặc Lăng Vũ giữ im lặng cũng là vì muốn tốt cho gia đình anh ta.

“Thôi, đừng nói về chuyện này nữa.

Nguyệt Chân chị ta đâu rồi? Gọi chị ta tới đây đi.”

Nhắc tới Nguyệt Chân, chị ta từ lúc không ở cùng Khả Hân cũng hoàn toàn biến mất, không ai rõ chị ta đi đâu.

Mà thực chất lúc này Nguyệt Chân đang ở biệt thự của Mặc Lăng Tần…

“Nói đi, cô tới đây là muốn đàm phán gì với tôi?”

Mặc Lăng Tần vẫn như mọi lần, xuất hiện với vai phản diện độc tài.

Ông ta ngồi trước mặt Nguyệt Chân thản nhiên hút thuốc, khói dày tản ra lang thang khắp phòng, Nguyệt Chân ngửi phải cũng khó chịu tới mức sặc sụa mà ho liên hồi.

Lúc này điện thoại cô vang tới hồi chuông, là Tần Gia Luân gọi tới cho cô.

Nguyệt Chân không chút do dự từ chối nghe điện thoại, tắt nguồn sau đó bỏ vào trong túi.

“Hai tháng, tôi im lặng và trông thấy những điều đáng ra không nên thấy.

Tới giờ tôi không thể ngồi yên được nữa.

Ông… có thể bỏ qua cho cậu ta được không?”

Mặc Lăng Tần cười nhạt, ông ta chỉ là không ngờ cái thằng oắt đó lại có thể khiến Nguyệt Chân phải đi cầu xin cho hắn.

“Nguyệt Chân, cô thật không giống thằng cha vô tình bạc nghĩa của mình chút nào, tôi có chút thất vọng, vậy mà cô thật sự đã yêu tên đó rồi?”

Nguyệt Chân không còn dựng lông lên như mọi lần mà thay vào đó là một nụ cười không thể bất lực hơn.

Phải, cô thật sự đã yêu hắn ta rồi.

“Thấy cô khó xử như thế tôi lại càng không thể dừng lại.

Cô cứ từ từ suy nghĩ rồi lựa chọn đi.”

Sau đó Mặc Lăng Tần trực tiếp đuổi khách, cuộc đàm phán này hoàn toàn thất bại rồi.

Nguyệt Chân sớm đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn cảm thấy hụt hẫng vô cùng, thời gian còn lại không còn nhiều chẳng lẽ cô bắt buộc phải đưa ra quyết định sao…

Đang thất thần đi ngang qua phía cửa ra ngoài, Nguyệt Chân bỗng cảm thấy có bóng người quen thuộc bước qua, nhưng tới khi cô tỉnh thức quay đầu lại, ngoài đám vệ sĩ mặt lạnh áo đen ra thì không còn ai.

Cô là lo quá lên mê sảng rồi chăng.

Mặc Lăng Tần chỉ vừa mới nhấp môi ly rượu nồng thì bóng người ở ngoài cửa đã không yên vị được thêm nữa.

“Nếu tới rồi thì vào đi, còn gì phải chần chừ?”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện