Ba giờ chiều Khả Hân đã chán xem những cảnh diễn của cô em gái.

Nó không quá tệ vì vai diễn này khá sát với tính cách dơ bẩn của cô ta ngoài đời.

Nhìn chung vai phản diện này giao cho cô ta là khá phù hợp.

Nhưng rồi cô vẫn quyết định trở về sớm để dành thời gian làm chuyện khác.

“Nguyệt Chân chúng ta về thôi.”

Nguyệt Chân gật gù đồng ý, liền đưa cô lên xe của mình.

Bỗng chốc điện thoại của Nguyệt Chân vang lên, có cuộc gọi tới.

Mà người đó chính là Mặc Lăng Vũ.

“Cậu gọi tôi cái gì?”

“Chị có bên cạnh Huyền Khả Hân không?” Mặc Lăng Vũ nhanh chóng đáp lại.

“Ờ, con bé kế bên luôn.” Nguyệt Chân trả lời.

“Chị mau tới nhà số 4 mau lên, Lăng Kỳ nó bị đánh cho bị thương rồi.

Còn Khả Hân thì chị cứ bỏ lại đó đi, có xe tới đón cô ta rồi.” Mặc Lăng Vũ gấp gáp nói.

Xem ra Mặc Lăng Kỳ bị thương không hề nhẹ.

“Sao không đưa cả Khả Hân tới đó?”

“Cô ta không được phép.


Không nhiều lời nữa, chỉ cứ để cô ta ở đó đi.”

Nguyệt Chân nghe vậy cũng đành, cô ngó đầu ra ngoài, thấy cái ô tô màu xanh đen đắt tiền đang đậu bên lề đường thì cũng hỏi lại anh:

“Xe màu xanh đen có đúng không?”

Cái xe màu xanh đúng là cái anh bảo đám thuộc hạ đi đón.

Chỉ là không ngờ bọn họ lại tới đó nhanh vậy.

Anh mau chóng khẳng định:

“Ừ đúng rồi.

Thả cô ta xuống rồi chị mau chóng đến đó đi.”

“Được rồi được rồi, tôi sẽ tới ngay.”

Nguyệt Chân quay sang Khả Hân nói tiếp:

“Xin lỗi tôi có việc bận, cô mau xuống xe đi, xe của Mặc Lăng Vũ đang đậu đằng kia đã tới đón cô rồi.”

Nguyệt Chân chưa tắt máy ngay, cô bảo Khả Hân xuống xe rồi lại tiếp tục nghe điện thoại.

Khả Hân nghe loáng thoáng vài lời của Nguyệt Chân thì cũng hiểu chuyện xuống xe.

Sau khi thấy Khả Hân đi thẳng lên xe kia rồi Nguyệt Chân mới yên lòng rời đi.

Vì tình huống quá cấp bách mà đường tới nhà số bôn lại xa, vậy lên Nguyệt Chân bắt buộc phải hỏi thăm tình hình của Mặc Lăng Kỳ:

“Cậu đang ở đó chứ? Tình hình con bé bây giờ sao rồi?”

Mặc Lăng Vũ gấp gáp trả lời:

“Không biết, tôi đang tiếp mấy ông già xảo quyệt kia rồi, giờ rời đi cũng không thể.

Vậy nên cô mau tới xem tình hình con bé đi, ngoài chị tôi không tin tưởng được mấy người kua đâu.”

Nói xong, Mặc Lăng Vũ trực tiếp tắt máy.

Nguyệt Chân cũng phóng xe chạy một mạch tới căn nhà số bốn.

Cô quá gấp gáp nên không để ý bản thân mình vừa đi qua một chiếc xe màu xanh đen khác.

Mà đó mới chính là chiếc xe mà Mặc Lăng Vũ phái tới đón người.

Vì vậy Khả Hân đã lên nhầm xe rồi.

“Tôi không nghĩ rằng em lại nhanh chóng tới tìm tôi như thế đâu.”

Mà chủ nhân chiếc xe kia lại là Giang Thần Vũ.

“Mau để tôi xuống xe ngay!”

Khả Hân to tiếng, cô không muốn dính vào tên này một chút nào.

“Ầy, em thích bó hoa của tôi vậy mà, giờ còn né né tránh tránh, muốn thu hút sự chú ý của tôi à?” Giang Thần Vũ nói lời trêu trọc.


Anh vẫn là tự tin thái quá rồi.

Nhưng Khả Hân dường như không quan tâm tới lời tự cao tự đại đó của anh ta.

“Hoa? Ý anh là bó hoa Hướng Dương đó?”

“Khà khà, chính nó.

Em nói xem so với đống tạp nham của Mặc Lăng Vũ thì những thứ tôi cho em nó còn vừa ý em hơn không?”

Thì ra Giang Thần Vũ chính là cái người khiến cô hoang mang từ trưa tới giờ.

“Thì ra là anh! Mau đưa mấy tấm ảnh kia đây cho tôi! Nếu không…”

Đối với người đang nóng giận tới cực điểm như vậy thì lại vô cùng thản nhiên.

“Không có nếu không ở đây, đi ăn tối với tôi em muốn gì cũng được.

Nếu không thì đống ảnh đó…”

Anh chưa nói xong cô đã vội đồng ý:

“Đi! Chỉ một bữa cơm không chết được người.”

Nói là vậy nhưng biểu cảm của cô đã cho thấy, cô không tình nguyện một chút nào.

“Yên tâm, tôi có đủ khả năng để em ăn đến chết.”

Khả Hân chán không thèm nói, lại rảnh rỗi lấy kịch bản ra nghiên cứu.

Cô không có nhiều thời gian để nói nhảm như thế.

“Em cũng đam mê cái ngành này quá nhỉ?”

“Ngươi câm miệng, đừng làm phiền ta.”

Khẩu ngữ cô cũng đổi, đây phải gọi là quá đam mê rồi.

Thấy vậy Giang Thần Vũ cũng thôi không làm phiền cô nữa.

Đi không nhanh không chậm cuối cùng bọn họ cũng dừng lại tại một nhà hàng đắt đỏ.

Không nói nhiều anh ta liền kéo cô vào bên trong rồi bắt đầu gọi món.

Anh ta nói hay hỏi gì Khả Hân cũng kiệm lời không nói nhiều, chỉ trả lời đôi ba câu coi như có lệ.

“Thôi nào, em có thể đừng để không khí trầm như vậy chứ.”

Trên bàn sớm đã bày ra đủ các món nhưng Khả Hân còn lười động vào.

“Còn không ăn là tôi không thực hiện lời hứa nào hết đâu nhé.

Em tự lựa chọn đi, bê bối này kia em cũng không thích đâu nhỉ?” Anh ta nói lời đe dọa.

Ấy vậy mà Khả Hân sợ thật, cô vỏ tấm kịch bản xuống rồi bắt đầu dùng bữa ngon lành.


“Tôi nghi ngờ lắm nhé, em là một đại tiểu thư nhà nào đó đúng không? Làm gì có người thường nào lại tuân thủ lễ nghi trên bàn ăn như em chứ.”

Khả Hân sớm đã được dạy thuần thục mấy cái lễ nghi trên bàn ăn này từ lâu.

Chắc vì vậy nên anh ta hiểu nhầm cô là tiểu thư danh giá của nhà nào đó.

Nhưng thực chất chẳng qua cô chỉ là một cô gái gia cảnh chẳng có gì đặc biệt mà thôi.

“Ý anh là sao? Anh muốn tôi ăn nhồm nhoàm bốc bải?”

Khả Hân khó chịu tỏ rõ thái độ khó ưa với anh chàng, cô chỉ muốn mau chóng xong việc rồi trở về nhà nghỉ ngơi.

“Không, tôi chỉ bất ngờ đôi chút về em thôi, càng ngày tôi càng yêu em mất rồi.”

“Ngại quá, tôi không phải chó.

Vả lại anh không sợ Mặc Lăng Vũ sẽ xé xác anh ra sao? Còn dám trêu đùa tôi?”

Nghe Khả Hân dọa thì Giang Thần Vũ cười lớn, anh cực kì vui vẻ mà đáp lại lời cô:

“Haha, cái câu ‘xé xác tôi ra’ cái tên Lông Vũ đó cũng nói hành nghìn lần rồi.

Nhưng tôi vẫn toàn thây đấy thôi.

Với lại hắn ta cũng có đại tiểu thư nhà họ Tần rồi, nào quan tâm tới em nữa.”

“Có liên quan gì tới anh?” Khả Hân cắm thẳng con dao nhỏ vào miếng bít tiết trước mặt, cái đĩa cùng đã vỡ làm đôi ra rồi.

Thấy Khả Hân bực như thế thì Giang Thần Vũ đành nhượng bộ.

“Được rồi được rồi, ăn đi tôi không làm phiền em nữa.”

Sau đó, hai người ngồi ăn cho tới khi trời nhá nhem tối….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện