Mặc Lăng Vũ ngồi trên xe kiểm kê lại đống tài liệu.
Anh coi đi coi lại bỗng phát hiện bản thân mình đem thiếu một bản hợp đồng rồi.
“Ông chủ tới nơi rồi!” Thuấn Dư lên tiếng nói.
Bọn anh đã dừng chân tại một khách sạn sang trọng.
“Ừ, tôi lên trước, cậu mau về lấy cho tôi bản hợp đồng để trong hộp bàn.
Càng nhanh càng tốt.”
Thuấn Dư gật đầu rồi nhanh chóng lái xe về nhà lấy tài liệu, còn Mặc Lăng Vũ thì chầm chậm bước vào bên trong…
[...]
Thuấn Dư gấp gáp đi nhanh vào trong thư phòng, anh vừa mở cửa ra vừa bất ngờ vừa có chút nghi hoặc.
“Sao cô lại ở đây?”
Anh khá là bất ngờ với sự xuất hiện của Khả Hân, bình thường anh có bao giờ thấy cô vào trong đây bao giờ đâu.
“Tôi hỏi anh mới đúng đấy, anh không đi cùng Mặc Lăng Vũ đi, sao tự dưng lại xuất hiện ở đây?”
Xong cô lại ngó nghiêng liên tục như tìm thứ gì đó.
“Mà anh có thấy con báo nhỏ của tôi đâu không? Tôi đang tìm nó đây.”
Thuấn Dư không thấy có vấn đề gì nên anh tiến gần tới hộp bàn rồi lấy ra một bản hợp đồng được bọc kĩ, anh cầm đi rồi nói:
“Tôi về lấy tài liệu thôi, nếu cô không có việc gì thì tôi đi trước đây.
À này, tốt nhất hạn chế vào đây nhé, sếp mà biết cô vào đây sẽ lớn chuyện đấy.”
Anh nói xong liền đi thẳng ra ngoài, tốc độ đi ra cũng như tốc độ đi vào, phong thái gấp gáp vô cùng.
Khả Hân chỉ gật gật đầu như ngầm hiểu, sau đó cũng rời đi ngay.
Đằng khác, Mặc Lăng Vũ đang ngồi trong một căn phòng có bầu không khí không được thân thiện cho lắm…
“Tần thiếu đâu rồi? Sao lại để Tần lão gia hạ cố tới đây vậy?” Giang Thần Vũ nói.
Đây là cuộc đàm phán lớn giữa ba nhà, vì vậy bọn họ ai cũng nghiêm túc không ai có thái độ cợt nhả, tới cả kẻ hay đùa như Giang Thần Vũ cũng nghiêm túc đàm phán.
“Cậu đừng nhắc tới thằng con bất tài của tôi nữa, nó chắc lại đi trêu chọc con gái nhà người ta rồi.
Mà nhắc tới chuyện của nó làm gì, vào thẳng vấn đề chính đi.”
Đằng khác, Tần Gia Luân đang đi tìm, đúng là đi tới chỗ của phụ nữ, chỉ là anh ta không phải trêu chọc mà là săn đuổi…
“Chia ra tìm, phải bắt được con nhóc đó cho tôi! Mối thù này đúng là không trả không được.”
Tần Gia Luân ra lệnh cho đám thuộc hạ rà soát cả khu rừng toàn cây là cây, với ánh mắt đáng sợ của anh ta hiện giờ e là người anh ta muốn tìm sẽ khó mà sống sót…
Tới khi đám người bọn anh chia ra chạy đủ mọi hướng để tìm người kia thì Khả Hân cũng từ một bụi cây gần đó đi ra.
“Biết là anh ta sẽ trả thù, nhưng không ngờ anh ta vậy mà lại thẳng thừng lao vào trong nhà vây bắt mình.
Nếu không phải mình nhanh nhạy thì chắc bây giờ đã bị hắn tóm rồi.”
Nếu không phải cô đứng trên ban công nhìn thấy Tần Gia Luân dẫn một đám người đi vào mặt đầy oán khí thì cô mới tức tốc bỏ vào rừng.
Vì vậy tới bây giờ cô vẫn chưa bị tóm.
Khả Hân không có thời gian để nghĩ nhiều, cô cảnh giác tứ phía rồi từ từ lùi lại phía sau.
Thế nhưng cô chỉ chú ý xung quanh chứ không để ý tới phía dưới chân mình, cô vô ý dẫm vào bẫy thú trong rừng khiến cô ngã nhào xuống bụi cây gần đó.
Nén cơn đau cô cố nhịn không la hét, chỉ thấy khuôn mặt cô tái lại, sắc mặt cũng trở nên nhăn nhó.
Cô từ từ hạ người xuống xem xét vết thương, răng cưa sắc nhọn của cái bẫy đã ngoạm lấy cả bàn chân của cô, nó găm vào chân cô rỉ máu thành hàng rồi ngấm xuống nền đất.
Khả Hân dung đôi tay đang run rẩy của mình để gỡ cái bẫy ra, xé một mảnh váy dưới chân để sơ cứu vết thương, sau đó cũng tập tễnh chạy đi.
Cô không còn lựa chọn nào khác cả, với tình hình hiện tại của cô thì dù cô có bản lĩnh tới đâu cũng không thể đối chọi được với đám người đó…
Tới khi Khả Hân đã chạy được một quãng xa thì đám người Tần Gia Luân cũng phát hiện ra cái bẫy dính máu ở bụi cây kia, bọn họ nhanh chóng đuổi theo để bắt cô lại.
Khả Hân lúc này đã chạy gần tới khu biệt thự của Mặc Lăng Vũ, cô biết chắc chắn Nguyệt Chân đã tới đón mình nên đã dùng hết sức lực để chạy về.
Chỉ tiếc chưa kịp cất tiếng gọi thì đã bị một tên đằng sau dùng khăn tẩm thuốc mê bịt miệng cô lại.
Trước mắt Khả Hân chỉ còn bóng dáng mờ nhạt của Nguyệt Chân đang sắp rời xa, cô nín thở không nổi mà ngất lịm đi…
Phía sau có tiếng động cũng khiến Nguyệt Chân cảnh giác quay đầu lại, nhưng lại chẳng thấy phía sau có gì.
Vì thế cô không nghĩ nhiều mà lái xe đi.
“Con nhóc này lại đi đâu rồi, rõ ràng kêu mình qua đây chở đi mà bây giờ lại mất tăm mất tích.
Phải gọi cho con bé mới được.”
Nguyệt Chân bực mình gọi điện cho Khả Hân, nhưng đáp lại chỉ có tiếng “tút tút tút” không bắt máy.
“Lại còn dám tắt máy? Nếu tôi không tìm được cô tôi làm chó luôn.”
Nói xong Nguyệt Chân liền nhấc máy gọi cho Mặc Lăng Vũ, để hỏi xem Khả Hân đang ở chỗ nào.
Thế nhưng cả Mặc Lăng Vũ cũng không chịu bắt máy nghe điện thoại.
Bởi anh còn đang bàn phán với Tần Gia Hạo.
“Ông thực sự nghĩ rằng hắn ta thích hợp hơn tôi sao?”
“Hắn” mà anh nói chính là chỉ Giang Thần Vũ, anh không nghĩ rằng Tần Gia Hạo lại muốn hợp tác với hắn ta chứ không phải anh.
“Cơ hội dành cho người xứng đáng, chuyện cậu làm với con gái tôi còn chưa xong đâu.
Hạ nhục con gái tôi xong lại muốn hợp tác với nhà tôi? Nào có cái chuyện đó.” Tần Gia Hạo cười trừ.
“Ông cũng không nên lẫn chuyện riêng với chuyện tư như thế chứ, dự án đó để mà nói thì hợp tác với tôi à thích hợp nhất, ông cũng biết tên đó rõ ràng không nghiêm túc tí nào mà.” Mặc Lăng Vũ bất bình lên tiếng.
“Nếu cậu muốn thì vẫn có cách, chỉ là cậu có biết điều hay không thôi.”
Tần Gia Hạo nói lời ẩn ý rồi vội rời đi, để lại Mặc Lăng Vũ với đống suy nghĩ hỗn độn….
Danh sách chương