Nguyệt Chân lại hộ tống Khả Hân đến điểm hẹn.

Cô tới đó cũng chẳng có gì ngoài cái điện thoại bị sập nguồn.

Đồ ăn trên bàn đầy ắp cô cũng chỉ thử qua vài miếng, xong sau đó cô lại quay sang Từ Viễn Phong mà nói chuyện.

Quan hệ của bọn họ cũng có thể coi như là bạn rồi.

“Cuối cùng cũng xong cái vai diễn này.

Aizz tôi sắp điên mất rồi.” Từ Viễn Phong than vãn thở dài.

“Cái gì, làm bạn diễn với tôi khiến anh chán lắm à?” Khả Hân cũng mau chóng đáp lời.

Nghe lời này xong Từ Viễn Phong liền chối đây đẩy, anh nào có ý đó.

“Sao có thể chứ, cô diễn tốt như thế lại còn có nhan sắc.

Cô đúng là một vai phụ đáng đồng tiền bát gạo rồi.

Chỉ là…”

“Chỉ là…?” Từ Viễn Phong ngập ngừng như thế lại khiến Khả Hân có chút tò mò.

Anh thở dài, khuôn mặt cũng trở lên vô cùng thù ghét mà nói thầm với cô:

“Chỉ là vai nữ chính bị chọn nhầm rồi, tự nhiên đạo diễn lại lấy một con nhóc chưa tròn hai mươi tuổi ra để diễn vai nữ chính.

Xin lỗi chứ đứa em của cô tệ thật đấy, diễn thì chẳng đâu vào đâu, mỗi cảnh quay phải NG tận chục lần.

Đã vậy còn thích gây chuyện, gì mà nước không đủ 50°C thì không uống nghe nó hề không gì tả nổi.”

Đúng là diễn viên, tới bộ dáng mắc ói của Huyền Giai Mẫn mà Từ Viễn Phong cũng có thể bắt chước được.

Xong anh lại tiếp tục nói:

“Cô không biết đấy thôi, trong kịch bản có vài cảnh hôn, cô có biết tôi khi hôn cô ta có cảm giác thế nào không? Tôi thấy rõ luôn cái mũi bị lệch của của cô ta luôn đấy.

Mà ngày hôm đó tôi cũng phải súc miệng cả chục lần mới cảm thấy ổn cơ…”

Thấy anh chàng hăng hái khinh miệt cô em gái, Khả Hân cũng chẳng có thái độ gì bất ngờ.

Với những thứ không đáng cô không quản, những chuyện không liên quan tới mình, cô tuyệt không lo chuyện bao đồng.

“Ấy tôi hình như hơi quá lời với em của cô rồi.”

Từ Viễn Phong bất chợt nhận ra mình đã quá cảm tính trước mặt người chị của cô ả mình đang nói xấu.

Anh sợ cô tức giận lên mới nói như vậy.

“Không, anh cứ thoải mái đi.

Sự thật ai cũng biết thì có gì phải che giấu.”

Nghe lời này của cô khiến cho Từ Viễn Phong anh có hơi chút bất ngờ, nếu là một người chị sẽ không thể nào nghe người khác nói xấu về em gái mình mà không lộ chút thái độ thù ghét nào.

“Khả Hân, cô nói thật đi… có phải cô với con nhóc kia không phải chị em không? Hay hai người có xích mích gì rồi giận nhau à?”

“Chắc vậy.”

Khả Hân không thích bàn luận về vấn đề này quá nhiều, chị em dù có máu mủ ruột thịt đi đâu chăng nữa thì chỉ cần một người có những toan tính ác độc cũng đủ cho một mối quan hệ đổ vỡ.

Niềm tin cô đã đánh mất một lần, cô không định ngu ngốc mà hàn gắn lại bằng một sợi chỉ gượng ép.

Rách thì bỏ nát tới nhăn nhúm không thể nào trở lại ban đầu thì còn gì để hi vọng.

Cô nâng ly rượu lên uống một ngụm, rồi cầm ly rượu lắc lắc đầy sành điệu.

“Rượu này so với rượu của Mặc Lăng Vũ còn kém xa.” Khả Hân âm thầm đánh giá.

“Từ Viễn Phong với Khả Hân đang thì thầm to nhỏ cái gì đấy? Nói to cho mọi người nghe xem nào haha.”

Đạo diễn Hà cũng bắt đầu khuấy động không khí.

“Haha có gì đâu chứ, chỉ là Khả Hân cô ấy nói rượu đây ngon quá ý mà.”

Khả Hân quay sang Từ Viễn Phong lườm anh vài cái, dù biết anh đang tìm bừa một lý do để biện hộ.

Nhưng nếu nói ra lời này thì tuyệt đối không được, tất cả mọi người sẽ chú ý về cô để mời rượu mất.

“Vậy à? Vậy tôi mời cô vài ly nhé.” Mọi người lần loạt nói.

“Không không, tôi hôm nay không thích hợp để uống rượu đâu.”

Khả Hân mau chóng từ chối.

Tuy tửu lượng của cô cũng không tới nỗi nào, nhưng để phòng ngừa việc say rượu thì cô chỉ có thể làm như thế.

“Ơ kìa, nể mặt tôi chút đi xem nào.” Một người nào đó nói.

“Mọi người làm khó tôi quá.”

Khả Hân vừa cười vừa đạp chân Từ Viễn Phong khiến anh ta đau nhưng không dám hét.

“Độc ác a!” Từ Viễn Phong thầm mắng cô.

“Mọi người đừng ép chị ấy quá, kẻo lại động tới Mặc Lăng Vũ thì chết đấy.”

Tự nhiên Huyền Giai Mẫn lại đứng lên giải vây cho cô.

Nhưng cô ả nào có ý tốt như thế?

Cô ả thành công khiến mọi người rút lui.

Nhưng lại bắt đầu văn vở:

“Để tránh mất nhã khí của mọi người, vậy coi như ly rượu này nể mặt mọi người mà uống đi chị.”

Cô ả đưa tới trước mặt cô một ly rượu đầy ắp mà ép cô uống.

“Đúng đó, coi nể mặt chúng tôi mà uống đi.”

Dưới sự thúc dục của mọi người, Khả Hân nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt.

Cô biết bên trong ly rượu đó chắc chắn có thứ gì đó không sạch sẽ.

“Chị, mau cầm lấy đi.” Huyền Giai Mẫn nở nụ cười đầy giả tạo.

Cô ta tự nhiên lại thông minh dùng cách này để ép cô uống, đúng là quá giảo hoạt rồi.

“Chắc chị ấy không muốn uống đâu.”

“Hay để tôi uống giúp cô ấy cho…” Từ Viễn Phong cũng có ý định giải vây cho cô.

Nhưng Khả Hân lại bất ngờ cướp lấy rồi uống sạch sẽ ly rượu, cô úp ly xuống bàn rồi nói:

“Tôi uống rồi, các người thấy được chưa vậy?”

Ly rượu này cô là bắt buộc phải uống, dù thật sự bên trong có chứa loại thuốc bẩn thỉu kia cô cũng vẫn phải uống.

“Trời ạ, sao mặt chị lại căng thẳng thế chứ?”

“Xin lỗi, tôi có hơi chút khó chịu.

Tôi xin phép vào nhà vệ sinh một lát.”

Khả Hân cấp tốc chạy vào nhà vệ sinh móc họng để nôn rượu ra.


Nhưng chẳng nôn ra được thứ gì cả.

Cô nghe thấy có tiếng động bên ngoài liền lấy điện thoại ra.

“Alo Nguyệt Chân à? Sao cơ? Mặc Lăng Vũ đang nằm trong phòng 208 tại đây ư? Được rồi tôi sẽ tới ngay!”

Mà Huyền Giai Mẫn đứng ngoài đã nghe hết mọi chuyện, cô ta đắc ý suy nghĩ:

“Khả Hân a Khả Hân, cô cứ đợi bị đưa lên giường đi.

Còn Mặc Lăng Vũ để tôi lo cho haha.”

Sau đó cô ả đắc ý rời đi.

Mà Huyền Giai Mẫn lại không hề biết điện thoại của Khả Hân vốn đã sập nguồn, làm quái gì có Nguyệt Chân ở đây, nó rõ ràng là một cái bẫy của Khả Hân dành cho cô ta.

“Em gái à, dù chị đây có chết cũng nhất định kéo mày theo mà dìm xuống đáy!”

Cô vừa nói vừa thở , nhiệm độ cơ thể cô cũng dần tăng cao, mồ hôi đổ đến ướt áo.


Cơ thể cô bắt đầu xảy ra phản ứng lạ rồi, cô nhất định phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Dù không biết sau khi chạy ra khỏi nhà vệ sinh nữ sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng cô vẫn bắt buộc phải rời khỏi đây nhanh chóng.

Cũng may cô vẫn có thể kiềm chế để không lao phải người ta, nhưng nếu bây giờ cô bắt gặp đám người của Huyền Giai Mẫn thì chắc chắn cô sẽ không thể thoát khỏi.

Đúng thật là đại nạn mà, cô vừa mới lo sợ điều gì thì cái đó liền xuất hiện rồi, mắt cô bắt đầu hoa thế nhưng cô vẫn thấy lờ mờ bóng dáng của ba người đàn ông cao to lực lưỡng đuổi theo.

Chân cô run rẩy khiến cho di chuyển càng một khó khăn.

Chớp mắt vài hồi mà đã khiến khung cảnh đảo lộn đầu óc mê muội.

Thì ra coi vừa mới ngã lăn một vòng mà không biết.

Khả Hân ngồi dậy lấy tay đập nhẹ vào đầu để tỉnh táo lại.

Cô không muốn vọng chiếm lấy tâm can mình mà liều mạng lùi lại phía sau.

“Cô em đừng chạy nữa haha!”

Cô cứ lùi lại thì bỗng đụng trúng một ai đó đằng sau.

Không biết là thù hay là bạn, cô liền túm lấy chân người ta cầu cứu:

“Làm…ơn giúp… tôi!” Giọng của cô bắt đầu biến đổi trở lên càng khàn hơn.

Ba tên kia thấy có người thì liền lên tiếng dọa dẫm.

“Thằng oắt kia, mày cút ra đừng có can thiệp vào chuyện của bọn tao.

Cẩn thận tao đánh vỡ alo cái thằng công tử bột như mày đấy.”

Người kia một thân cao ráo sáng sủa đẹp trai.

Khuôn mặt anh ta nhăn nhó tơi nổi gân xanh, xung quanh anh nổi nên một luống sát khí hắc ám đáng sợ.

“Tao lại muốn xem xem ai động vào được em ấy.”

Mà người đó, không ai khác chính là Mặc Lăng Vũ….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện